Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 45

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Sau khi nghe cuộc điện thoại với Quân, Nhiên ngồi hẳn dậy đi ra ngoài uống cốc nước. Cổ họng cô khô khốc, đôi mắt vẫn còn vương những giọt nước long lanh. Uống mấy cốc nước, cô mới có thể bình tâm lại một chút, liền đi về phía giường mở túi xách lấy ra tờ kết quả siêu âm. Cô nhìn vào từng chỉ số, tất nhiên không hiểu gì, thế nhưng lời nói của người bác sĩ hôm nay rất rõ ràng và mạch lạc:
“Đứa bé có vấn đề về sức khoẻ, rất có thể là nó mắc một trong các hội chứng dị tật.”
Cô day day trán, cố ngăn giọt nước mắt rơi ra, rõ ràng lần trước cô khám còn khoẻ mạnh bình thường, hôm nay nhân lúc có tiền, lại gần sát ngày hẹn khám lại từ mấy tháng trước nên tiện khám luôn. Vậy mà không ngờ khám xong nghe tin như sét đánh. Cô đã hỏi kỹ lại rất nhiều lần, đến nỗi vị bác sĩ phải mắng rằng:
– Tôi đã nói đây chỉ là ban đầu, cô có thể đến những chỗ khác khám lại thế nhưng tôi gặp mấy trường hợp như vậy rồi.
Cô ngồi nhìn tờ giấy như ૮ɦếƭ lặng, cô đã từng muốn nạo đi đứa bé này, từng cảm thấy nó xuất hiện trong cuộc đời là một sai lầm. Thế nhưng giây phút này cô mới cảm thấy đau đớn làm sao? Cô không thể tin được rằng nguồn sống duy nhất của cô lại cũng trở nên mong manh như vậy. Bỗng dưng cô nghĩ lại, vì hôm nay nghe xong tin này đầu cô trở nên lú lẫn mà chưa kịp nghe vị bác sĩ kia nói xem có thể bằng cách nào đó thay đổi được sự thật này không?
Cô nhìn đồng hồ, giờ đã là gần chiều, lúc này đến bệnh viện cũng đã hết giờ hành chính liền uống thêm một cốc nước để bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện. Đầu cô từ trưa tới giờ gần như không hoạt động nổi, bây giờ mới kịp tiếp nhận mọi thông tin. Cô lấy máy điện thoại, mở tấm hình chụp card visit của người bác sĩ lần trước, hai tay run rẩy ấn số gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm vang lên.
– Xin chào, tôi là bác sĩ Lai phòng khám thai sản, xin hỏi ai đang gọi cho tôi vậy ạ?
Cô nghe được giọng ông như bắt được vàng liền vội vàng nói:
– Bác sĩ, tôi là Nhiên, Lưu Diệp An Nhiên đã từng đến phòng ông để định phá thai nhưng được ông khuyên giữ lại đây ạ.
Ông nghe giọng cô, liền À lên một tiếng, không cần cô giải thích đoạn sau khi cô nói tên ông cũng đã nhận ra. Cô là bệnh nhân ấn tượng nhất với ông, ông nghe lời cô nói có chút run rẩy liền hỏi lại:
– Cô Nhiên sao? Có chuyện gì vậy?
Cô nghe ông hỏi, trong lòng bỗng muốn oà lên khóc, thế nhưng cũng kìm được nói:
– Bác sĩ Lai, ông giờ này còn ở phòng khám không? Tôi muốn đến khám thai và có vài chuyện cần ông tư vấn.
Ông thấy cô có vẻ gấp gáp, dường như có chuyện gì đó không lành liền nói:
– Được! Cô đến đi.
Cô vội tắt máy, không thèm thay cả bộ quần áo có chút lấm lem, bỏ sấp tiền trong valy ra rút lấy mười triệu đút vào túi xách rồi ra ngoài bắt taxi. Dạo này cô vốn tằn tiện từng đồng, nhưng bây giờ quá tình thế cấp bách, cô không nghĩ được gì khác giục người taxi nhanh chóng đến địa chỉ mà cô đọc. Trên suốt đoạn đường đi cô không biết đã nghĩ đến rất nhiều tình huống xấu nhất. Trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng, thế nhưng cô nhắc mình nhất định phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để đứa con trong bụng còn có thể dựa vào cô. Nếu giờ cô gục ngã, thì kể cả là cô hay Cua đều không thể vượt qua những chuyện này.
Chiếc xe đỗ xịch lại ở cửa phòng khám, cô đưa cho người lái xe những đồng tiền bị vo viên lại, rồi vội vàng vào trong phòng của bác sĩ Lai.
Bác sĩ Lai thấy cô gương mặt thất thần, đôi mắt còn sưng húp lên liền vô cùng lo lắng hỏi lại:
– Có chuyện gì thế cô Nhiên?
Cô cố gắng để không rơi nước mắt, rút trong túi ra tờ giấy siêu âm sáng nay rồi nói:
– Bác sĩ Lai, buổi sáng nay tôi có đi siêu âm và nhận được giấy thế này. Bác sĩ trong bệnh viện nói đứa bé trong bụng có khả năng bị tim hay gì đó. Tôi không biết về y, muốn khám lại xem thật sự rằng có phải đứa bé bị vậy thật không?
Ông nhận lấy tờ giấy, đọc một hồi, suy ngẫm rất lâu, mãi một lúc sau mới nói:
– Cô Nhiên, trước kia mấy lần cô khám có thể chưa phát hiện ra. Giờ thai lớn hơn siêu âm cũng chính xác hơn là điều hoàn toàn bình thường. Cô nằm lên đây để tôi khám lại.
Cô lật đật như một chiếc máy, nằm lên chiếc giường lạnh lẽo quen thuộc. Hai lần cô nằm lên đây đều với mục đích khác nhau. Lần đầy là muốn tước đi sinh mạng của đứa bé, còn lần này là muốn cứu lấy nó. Ông Lai nhìn khuôn mặt cô, tuy rằng cô không có vẻ đẹp lộng lẫy lay động lòng người, nhưng lại mang vẻ đẹp trong trẻo thuần khiến. Thế nhưng đó là trước kia, còn bay giờ nhìn cô hoàn toàn thê thảm. Hai hốc mắt sưng đỏ, tóc còn chẳng thèm chải, những móng tay còn dính cả bùn cát, chỉ có điều trên gương mặt vẫn là sự đau khổ tột cùng mà ông từng nhìn thấy. Sau khi siêu âm rất kỹ lại, ông liền tháo cặp kính, cô nhìn thái độ của ông bỗng thấy lo sợ vô cùng. Hai tay cô bấu chặt vào nhau run rẩy nói:
– Bác sĩ, có gì cứ nói tôi nghe.
Ông đặt kính lên trên bàn rồi đáp lại bằng những câu từ y học rất khó hiểu. Cô nghe ông nói rất nhiều nhưng cảm thấy đầu óc càng trở lên ௱ôЛƓ lung, thế nhưng cô hiểu đứa bé trong bụng thật sự có vấn đề. Sau khi nói một hồi, thấy mặt cô ngây ra, ông liền thở dài nói:
– Cô Nhiên, để tôi nói ngắn gọn thế này cho cô hiểu. Thật ra đúng là tim của đứa bé có chút vấn đề.
Cô lắng nghe ông nói, dường như tâm trạng rơi tõm xuống vực sâu. Dẫu đã dự đoán trước kết quả bệnh viện không thể sai mà giây phút này. Hai tay cô bám lên tay ông, giọng nghẹn đi:
– Bác sĩ, đứa bé bị sao vậy ông.
– Tim thai đập hơi nhanh so với bình thường, tuy nhiên không đến mức như bác sĩ kia nói với cô. Hiện nay tôi chưa nói trước được gì đợi khoảng bảy đến mười ngày nữa cô đến tôi siêu âm Doppler lại. Nhưng theo tiên lượng của tôi có lẽ đứa bé này có thể không sao, rối loạn nhịp tim rất có thể bởi người mẹ trải qua một cú sốc, tâm lý hằng ngày không ổn định vì nhịp tim chỉ nhanh hơn mức bình thường vài nhịp. Tuy nhiên muốn để chắc chắn cần siêu âm lại nữa. Cô cũng yên tâm, y học giờ rất phát triển, những dị tật tim bẩm sinh cũng có thể can thiệp và sống khoẻ mạnh, huống hồ đứa bé này tôi thực sự nghĩ nó sẽ không sao, nếu được cứ tin tưởng ở tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Không biết cô có đọc báo sách không, nhưng nhiều dị tật không chỉ là tim mà cả dị tật khác trên nhiều nước người ta đã áp dụng phương pháp can thiệp bào thai khả năng sinh ra khoẻ mạnh rất cao.
Cô có chút nhẹ nhõm hơn khi nghe ông nói như vậy, lúc này nghĩ đến chuyện tiền bạc mới nhận ra số tiền mình có chẳng đáng là bao liền lý nhí nói:
– Bác sĩ, liệu rằng chi phí can thiệp khoảng bao nhiêu tiền?
– Cái này thì tôi cũng không chắc chắn được, vì hiện tại đây chỉ là thăm khám ban đầu và đứa bé nhịp tim đập hơi nhanh so với bình thường. Phải đến hai tuần nữa siêu âm mới chính xác được, tôi bổ sung cho cô một ít thuốc bổ. Giờ cô về nhà ăn uống nghỉ ngơi rồi cho khoẻ mạnh, tôi nghĩ nguyên nhân rất có thể do tâm lý người mẹ. Vậy nên tôi muốn đảm bảo cô phải thật cố gắng vui vẻ để đứa bé được khoẻ mạnh. Còn chuyện tiền nong thì tôi nghĩ có lẽ nếu bắt buộc phải can thiệp thì chi phí cũng tương đối lớn, nhưng ít nhất thai đủ hai mươi hai tuần tuổi người ta mới can thiệp.
– Bác sĩ, tôi biết rằng hỏi ông nhiều thế này rất phiền. Nhưng mà thật sự sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra chứ ạ?
– Không khẳng định được không có gì xấu xảy ra. Nhưng cô Nhiên, cô yên tâm một điều nếu đứa bé được can thiệp đúng, lại có chế độ ăn uống đầy đủ, và có những dự đoán ban đầu rồi thì khả năng lớn là nó sẽ không sao. Phẫu thuật tim từ khi mới ra đời giúp rất nhiều thai nhi sống tốt trở lại như bình thường. Vả lại đứa bé này tôi siêu âm không thấy bất thường gì mà chỉ thấy nhịp tôi nhanh hơn bình thường một chút, theo suy đoán tôi nghĩ do tâm lý người mẹ là nguyên nhân. Thậm chí tôi nghĩ nó còn không cần can thiệp bằng máy móc mà chỉ cần can thiệp qua tâm lý người mẹ và ăn uống. Cô càng cần phải vui vẻ mạnh khoẻ thì đứa bé trong bụng mới khoẻ mạng được. Càng âu lo thì nó lại càng yếu đi thôi. Lạc quan lên.
Nhiên gật đầu, những lời ông nói đã giúp cô yêm tâm hơn, cô đứng dậy, nhìn ra ngoài trời cũng đã tối dần liền chào ông sau đó trở về nhà. Về đến nhà việc đầu tiên cô pha cho mình cốc sữa bầu, sau đó nấu cơm ăn rồi leo lên giường lôi sấp tiền trong valy ra đếm lại. Đếm xong tâm trạng cô càng trở nên buồn bã, tất cả số tiền cô có hiện giờ còn chẳng đủ năm mươi triệu. Mấy ngày trước mới mua thêm hộp sữa, lại phải sắm thêm ít đồ dùng trong nhà. Cô lấy mấy tờ tiền sáng nay Văn đưa còn thừa, nhưng cũng chỉ còn vài chục tiền lẻ Nếu như đứa bé này thực sự cần can thiệp, liệu rằng cô sẽ xoay tiền ở đâu cho đủ, ban nãy cô còn không dám hỏi ông Lai cụ thể số tiền. Nghĩ đến ông Lai, cô càng cảm thấy vừa nể phục lại vừa biết ơn. Quả thật ở thời này, kiếm được một người bác sĩ như ông không phải dễ dàng. Cô thở dài, trong giây lát đột nhiên lấy máy điện thoại, ấn số Quân. Thế nhưng cô không gọi, mà chỉ chằm chằm nhìn rất lâu. Cuối cùng liền ném chiếc điện thoại vào góc giường. Cô không thể bỉ ổi đến mức này được, đứa bé này không phải con anh ta. Số tiền cô có vay được của anh ta cũng không biết đến bao giờ mới trả được. Cô thật sự không muốn phiền đến Quân thêm một giây phút nào nữa. Bỗng nhiên cô bật dậy, đi vào phía tủ, lôi trong tủ chiếc cặp đựng những đồ kỷ vật Văn tặng cô. Chiếc nhấn cưới và cả chiếc nhẫn khi anh cầu hôn cô đều để trong chiếc hộp bọc da lộn, còn có khuyên tai, dây chuyền rất nhiều đồ có giá trị vật chất. Cô ngắm nghía rất lâu, lại nghĩ đến ngày anh vừa hát, vừa cầu hôn cô trước mặt mọi người. Có lẽ giây phút đó cô đã chính thức rung động bởi anh. Những món đồ này cô đã từng nghĩ rằng sẽ mang theo cả cuộc đời. Để nhắc mình nhớ lại có lúc bản thân ngu ngốc đến vậy. Để nhắc mình từng giờ từng khắc biết rằng cô đã từng yêu người mà đáng lẽ ra không bao giờ được phép yêu. Bỗng dưng cô lại cảm thấy rất bỉ ổi, sao cô lại có ý nghĩ mang những thứ này đi bán cơ chứ? Hoá ra cô là loại vô liêm sỉ như Văn nói thật. Cô bật cười, nhưng trong lòng rõ ràng rất chua xót. Sống mũi cô cay xè, cô nhăn mặt, ngước mắt lên trời để ngăn không cho nước mắt trào ra. Mắt cô cũng nhắm nghiền, bàn tay mân mê chiếc nhẫn cưới. Cô bỗng khinh bỉ chính bản thân mình vô cùng. Trong đầu cô lúc này lại định giá tiền số trang sức này. Một nỗi kinh tởm bắt đầu lan toả trong lòng cô, phải rồi chính cô còn thấy mình vô liêm sỉ nói gì đến anh. Nhưng cô thật sự không muốn nghì thêm nhiều, cô không muốn lợi dụng thêm Quân, không muốn kéo anh ta vào cuộc đời u ám của mình. Vả lại đứa bé này suy cho cùng cũng là con của Văn. Có bỉ ổi một chút cũng coi như là để anh có trách nhiệm với nó. Cuộc đời cô cũng túng quẫn quá rồi, cô bỗng nghĩ đến một tác phẩm Văn học mà cô từng học. Đó là Lão Hạc. Vì quá nghèo chẳng đủ ăn lão đã bán đi con chó Vàng mà lão yêu quý vô cùng. Thế nhưng cuối cùng vì dằn vặt lão đã ăn bả chó mà ૮ɦếƭ. Một cái ૮ɦếƭ dữ dội, và đầy ai oán. Cô cười nhạt, cô không có tư cách gì để so sánh mình với người đàn ông như lão Hạc. Bởi mọi chuyện hôm nay do cô lựa chọn, đổ lỗi cho hoàn cảnh thà rằng đổ lỗi cho mình. Phải rồi! Dù sao cũng là do cô đã tự đánh mất hết tất cả. Cô nhắm nghiền mắt định cất đống đồ đó dự định mai sẽ mang ra tiệm vàng bán thế nhưng đột nhiên cô nghĩ lại hít một hơi thật sâu nhoài người lên giường lấy chiếc máy điện thoại nhấn nút gọi cho Văn. Đằng nào cũng bán, thà rằng bán lại cho chủ nhân của nó có lẽ tốt hơn. Cô biết cuộc nói chuyện với Văn hôm nay, sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng còn hơn để đứa bé trong bụng cô phải ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn. Dù có nhục nhã thế nào cô cũng cần cứu lấy nó. Tiếng tút tút tút bên kia khiến cô cảm tưởng như xa xôi vạn dặm. Trong một giây lát cô bỗng nghĩ rằng liệu anh có nghe máy của cô? Hay khi cô gọi anh, anh sẽ cười khinh bỉ mà tắt máy. Thế nhưng ngay khi cô vừa định tắt máy để mai mua sim mới gọi thì đầu dây bên kia vừa hay lên tiếng:
– Alo!
Tiếng nói không chút cảm xúc, không lạnh nhạt, cũng chẳng hận thù chỉ có sự vô cảm đến tuyệt tình. Cô cắn chặt môi, hai lòng bàn tay đã ướt đẫm, giọng nói của anh đã từng quen thuộc vậy mà đến giờ cô lại tưởng như rất lạ lẫm. Cô hít một hơi rồi nói:
– Tôi đây, tôi có chuyện muốn nói.
Anh bật cười gằn giọng hỏi lại:
– Tôi và cô còn chuyện gì để nói sao?
Cô thở dài, phải rồi, giờ anh và cô còn gì để nói? Sau bao lần làm tổn thương nhau, giờ đây trong lòng cả hai chỉ có hận thù chất chứa. Nhất là hôm nay cô biết Quân đã nói những lời gì với anh. Cô nuốt nước bọt đáp:
– Đúng vậy, tôi muốn bán nhẫn cầu hôn, nhẫn cưới, dây chuyền và cả khuyên tai anh tặng cho anh.
Văn nghe cô nói những lời này, bỗng khựng lại. Không thể nghĩ cô lại là loại đàn bà không có giới hạn như vậy, trong giây lát anh tức giận gào lên:
– Nhiên! Cô…rốt cuộc cô là loại đàn bà gì vậy?
Cô khẽ cười đáp lại:
– Đúng vậy! Tôi là loại đàn bà như anh nghĩ đấy. Tóm lại anh có muốn mua lại đồ của mình không?
Anh nghiến chặt răng, cố giữ sự bình tĩnh nói:
– Ra giá đi.
– Năm mươi triệu.
Anh cười lớn đáp lại:
– Nhiên, cô nghĩ cô đáng giá năm mươi triệu sao? Loại người như cô không đáng giá một cắc. Cô đang tự đề cao mình đấy.
Cô bỗng thấy bản thân quả thật không đáng giá một cắc như lời anh nói. Có lẽ anh đã khinh cô đến mức cực đại, cô bất giác xoa tay xuống bụng rồi nói:
– Đúng vậy. Tôi không đáng giá một cắc nhưng kỷ vật của anh thì đáng giá vài trăm triệu chứ chẳng đùa, anh tặng tôi toàn đồ giá trị, nếu anh không cần tôi mang ra tiệm vàng bán có khi được hơn giá đấy.
Anh nhắm mắt, sống mũi đã đỏ ửng, đôi mắt cũng dường như sắp rơi cả những giọt nước:
– Được! Đưa số tài khoản đây, tôi sẽ chuyển tiền cho cô, còn đồ của tôi tôi sẽ nhờ người đến lấy. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.
Cô nhìn chiếc nhẫn cưới, trong giây phút cuối cùng có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ đến tột cùng:
– Văn, năm mươi triệu là tôi chưa tính nhẫn cưới. Tính cả nhẫn cưới là một trăm triệu, nếu anh không mua lại tôi có thể mang ra tiệm vàng bán có lẽ còn hơn giá đó.
Anh tức giận, nắm chặt tay rít qua từng kẽ răng nói:
– Nhiên, cô đừng ép tôi, đừng không biết giới hạn như thế.
Cô cười nhạt đáp:
– Chẳng phải anh cũng ép tôi sao? Nếu anh không mua tôi cũng sẽ đi bán, chẳng qua muốn bán rẻ lại cho anh để trở về với chủ nhân của nó mà thôi.
Phải, cô ta không đáng giá một cắc, nhưng kỷ vật của anh đáng giá hơn cả như vậy, thậm chí còn đáng giá hai ba trăm triệu. Chỉ là anh không thể ngờ cô ta có thể ra giá như vậy với mình. Anh nuốt nước bọt, cuối cùng anh cũng thua cô:
– Được! Nhưng tôi nghĩ lại rồi, hai ngày nữa cô đến gặp tôi, chúng ta ký luôn đơn ly hôn và nộp lên phường.
Cô bặm chặt môi, cuối cùng cũng đến giây phút này, đáp lại:
– Được!
Anh tắt máy, cơn tức giận lúc này mới bùng cháy, liền ném chiếc điện thoại mạnh xuống nền nhà. Chiếc điện thoại iphone X vỡ tan tành, tình cảm của anh dành cho cô cũng vỡ nát như những mẩu thuỷ tinh dưới kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc