Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 42

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Đến sáng hôm sau, cô lại lặp lại những việc như một thói quen, sau khi ăn sáng xong cô liền giặt giũ dọn nhà sau đó khoác chiếc áo chống nắng đi ra bến xe bus về phía địa chỉ nhà hàng hôm qua cô đã gọi.
Lúc cô đến mới biết nhà hàng này thật ra rất to, mới chỉ gần chín giờ mà đã có rất nhiều khách đến đặt bàn ăn cho buổi trưa. Người phụ nữ đêm qua nghe điện thoại chờ cô ở cổng, sau đó dắt cô lại phía sau nhà rồi nói:
– Em rửa bát ở đây nhé, việc này chắc chị không cần hướng dẫn thêm nhỉ? Việc làm của em chỉ có rửa bát thôi, thế nhưng chị nói trước khách ăn xong bát rất nhiều đấy. Còn có một người nữa rửa cùng em, ở đây trả tiền theo ngày, mỗi ngày em làm trong bao nhiêu giờ sẽ trả bấy nhiêu.
Cô nhìn chị ta nhoẻn miệng cười đáp lại:
– Vâng, em cũng quen những việc thế này rồi nên chị yên tâm.
Người phụ nữ nhìn cô , có lẽ bộ dạng giản dị này của cô khiến chị ta cũng cảm thấy dễ chịu. Chị ta gọi đứa con gái chắc mới chỉ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ngoài kia lại gần rồi nói:
– Hai người cùng nhau rửa bát nhé, hôm nay rất đông khách đây, giờ tạm thời chưa có việc gì thì cứ ngồi chơi hai chị em nói chuyện.
Đứa con gái nhìn cô, nhe răng cười hiền lành, khuôn mặt nó đen nhẻm gật đầu tỏ vẻ sung sướиɠ vô cùng. Có lẽ mấy ngày nay đều một mình nó rửa bát nên giờ có cô nó như bắt đuoc vàng. Giờ này chưa có khách, nên cô vẫn thảnh thơi vô cùng. Cô ngồi trò chuyện với nó mới biết nó từ dưới quê lên đây làm việc, cũng không có nhà cửa gì cả. Cũng may ở đây có bao ăn ở luôn, ba mẹ nó mất từ nhỏ, nó sống với bà ngoại. Giờ bà ngoại già rồi nó phải lên đây kiếm sống, gửi tiền về cho bà. Cô nhìn nó, bỗng cảm thấy cuộc đời này có quá nhiều hoàn cảnh đáng thương vô cùng. Hai người nói chuyệnn rất lâu, cho đến khi bắt đầu có bàn ăn xong, liền vội vàng xả nước ra chậu. Cô lấy giẻ rửa bát, ngồi kỳ cọ từng cái, trong lòng bỗng bộn bề suy nghĩ. Rửa xong đống bát đầu tiên,lại đến những đống bát tiếp theo. Cô phải đổi tư thế ngồi liên tục, có lúc không chịu được mà đứng lên đấm vào lưng mấy vái. Nhà hàng này to như vậy, mà chỉ có hai người rửa bát, thiết nghĩ bà chủ ở đây cũng kẹt xỉ quá mức rồi. Thế nhưng cô được đứa con gái nói rằng vì ít người rửa nên lương của họ sẽ cao hơn bình thường. Cô nghĩ đến đấy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Thật ra việc rửa bát này không hẳn là vất vả, chỉ có điều ngồi quá lâu nên đôi khi người ta không kiên nhẫn được. Đứa con gái đen nhẻm nhìn cô cứ đứng lên ngồi xuông liên tục thi thoảng lại cười cười. Không biết hai người đã rửa bát lau đến thế nào, cuối cùng khi trời đã quá trưa cô mới được gọi vào ăn cơm. Ăn cơm xong, cô theo đứa con gái về phòng nó nằm nghỉ trưa một lúc, nó vứt cho cô cái gối rồi nói:
– Nhường chị đấy.
– Vậy em lấy gì nằm?
Nó chỉ tay lên cánh tay còn lại:
– Em quen không gối rồi, chị nằm đi, thấy chị có vẻ mệt mỏi. Chị nằm đi đừng từ chối không thì em cũng để gác chân thôi.
Cô bật cười:
– Cảm ơn em, mà nãy quên không hỏi em tên gì nhỉ?
– Diệp.
Nó trả lời cụt ngủn, cô gật đầu không nói thêm gì ngủ một giấc ngắn dậy, rồi lại ra rửa bớt chồng bát còn lại buổi trưa. Thời gian sau đó lại được nghỉ ngơi một chút, cho đến khi trời sẩm tối khách đến rất đông, hai người lại tiếp tục công việc buổi trưa nay. Bát rất nhiều, đến nỗi cô không còn biết thời gian là gì, đến khi xong đống bát, ngẩng mặt lên mới thấy trời đã tối sầm. Diệp nhìn cô, cười nhăn nhở nói:
– Hình như chị mới đi làm lần đầu đúng không?
Cô không đáp mà hỏi lại:
– Sao em hỏi vậy?
– Vì em thấy chị có vẻ mệt mỏi.
Cô mỉm cười, chỉ khẽ gật đầu uể oải đứng dậy nhìn đồng hồ cũng đến quá tám rưỡi tối. Diệp nhìn ra ngoài trời rồi nói:
– Nhà chị ở đây xa không?
– Không xa lắm, hai ba cây gì đó thôi.
Nó liền giục giã:
– Vậy chị vào lấy tiền đi, để chỗ này em dọn cho. Cũng còn chút thôi mà, chị về sớm đi không tối muộn nguy hiểm lắm.
Cô nhìn nó, trong lòng bỗng xúc động vô cùng, một cảm giác ấm áp như nắng chiều lan toả trong lòng cô, cô lí nhí nói:
– Cảm ơn em!
Nó lắc đầu, xua xua tay tỏ ý đi đi. Cô xoay người, vào nhận tiền rồi nhanh chóng ra ngoài bắt xe bus đi về. Trời mới chuyển hè nên buổi tối vẫn còn hơi se lạnh. Cô khẽ rùng mình, kéo chiếc áo lên. Giờ này xe bus rất văng, cô chọn một ghế trống, ngồi nhìn ra ngoài cửa kính. Nghĩ đến Diệp cô lại bỗng thấy cuộc đời này quả thật có rất nhiều mảnh đời bất hạnh đáng thương. Đến chính cô cũng còn đáng thương đến vô cùng. Diệp cũng như cô, thế nhưng nó lại có phần mạnh mẽ lạc quan hơn cô rất nhiều, cô bỗng thấy quý mến đứa con gái gầy gò đen nhẻm ấy đến vô cùng. Cô chợt bật cười, nhớ đến lời các cụ đã từng nói “sông có khúc, người có lúc”, cô đúng là lên voi xuống chó. Những ngày trước còn sống trong cuộc sống nhung lụa, đến cả bát còn chẳng phải đυ.ng vào, mà giò đây lại đi làm rửa bát thuê. Thế nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ở đây cô không phải sống giả tạo, không phải giả vờ cười nói khi bản thân căm hận đến tột cùng. Ở đây cô có Cua bầu bạn, ở đây không ai biết cô là ai, cũng chẳng ai thèm bận tâm đoái hoài đến cô. Chỉ có điều, ở đây không có anh! Cô biết rằng nhớ đến anh là sai, thế nhưng từng giay từng phút cô không thể ngăn nổi mình nghĩ đến. Từng việc cô làm, từng cảnh tượng cô nhìn đều liên tưởng đến anh. Nếu trước kia làm cùng nhau, giờ đi về chỉ có một mình, nếu trước kia đêm nào cũng nằm kể cho nhau nghe những bộn bề lo toan, giờ chỉ có tiếng nói của chính bản thân cô. Nếu nói cô không trống trải, không cô đơn là đang tự dối lòng mình. Thế nhưng thà rằng ở nơi này, nhớ đến anh còn hơn ở bên cạnh anh mà mang nỗi thù hận khôn nguôi.Cô bỗng thấy sống mũi cay xè, một cảm giác tủi thân trào lên. Không phải cô tủi thân cho cô mà cô tủi thân cho đứa bé trong bụng. Từ khi nó xuất hiện đến bây giờ không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực. Có những lần tưởng chừng như không thể vượt qua được, vậy mà nó vẫn mạnh mẽ như cây xương rồng, dù có bao phong ba bão táp vẫn ôm trọn lấy cô mà lớn lên từng ngày. Đứa bé này quả thật đáng thương, đừng nói là chịu bao nhiêu giông bão, mà đến ngay cả một gia đình trọn vẹn nó cũng chẳng có được.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy xót xa vô cùng, lại dặn mình càng phải mạnh mẽ. Bởi thế gian này giờ đây, cô và cả đứa bé đều không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, mà chỉ có thể dựa vào nhau mà sống. Cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, liền tắm rửa sau đó lại lách cách pha một cốc sữa mới yên tâm lên giường ngủ. Không biết có phải do làm việc mệt mỏi hay không mà giấc ngủ của cô ngon lành đến lạ thường. Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn như ngày đó. Cũng may nhờ có Diệp, nó luôn lăng xăng làm giúp cô những việc nặng nhọc hơn. Không biết có phải tại cô xanh xao gầy gò hơn nó không, nhưng nó luôn nói nó có sức khoẻ hơn cô, thế nên nó làm giúp cô là điều đương nhiên. Cũng có lẽ vì lý do đó mà cô và nó trở nên thân thiết hơn.
Một tuần sau kể từ ngày làm việc ở đó, ngày hôm ấy là chủ nhật, nên quán rất đông khách. Cô đang ngồi rửa bát liền bị người quản lý gọi vào, anh ta giọng điệu hết sức khẩn trương nói với cô:
– Cô Nhiên, cô bê bát canh này ra ngoài bàn năm cho tôi, đông khách quá mà một người chạy bàn lại nghỉ rồi.
Cô nhìn anh ta, hơi lúng túng lau tay vào vạt áo rồi nói:
– Nhưng tôi không mặc đồng phục có sao không?
Anh ta nhìn cô, gấp gáp đáp:
– Không sao đâu, mau lên.
Cô gật đầu, bê bát canh nóng hổi được đặt lên đĩa đi về phía bàn năm. Không phải cô chưa từng làm phục vụ này, thế nhưng vì đã quen với việc ngồi bên trong rửa bát, thế nên trông cô lúc này bối rối vô cùng. Mắt cô cúi xuống, hai tay giữ chặt như thể bát canh sẽ đổ xuống, tiến đến cạnh bàn năm, khuôn mặt vẫn cúi gằm:
– Ngẩng đầu lên em, phục vụ gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế?
Tiếng một người đàn ông ở bàn năm phát ra, cô hơi đỏ mặt, nhìn bàn thức ăn đầy ắp lý nhí đáp:
– Anh có thể bỏ giúp tôi chiếc đĩa trống kia ra ngoài để tôi đặt bát canh vào không?
Nhiên vừa nói, vừa từ từ ngẩng mặt lên, đột nhiên cô khựng lại, Văn đang ngồi cùng một đám người khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc