Sau khi được Quân đưa về đến nhà, cô liền ra chợ mua một con gà sau đó về nhà làm món gà hầm. Thật ra cô là người rất dễ ăn uống, chỉ cần cơm và chút rau là có thể ăn được rồi. Thế nhưng bây giờ trong cô còn có cả đứa bé, vậy nên dẫu sao cô cần phải có bữa ăn tử tế. Nếu như là mọi lần, sau một ngày mệt mỏi thế này cô phải nằm vật ra giường mà khóc. Nhưng giờ đây đến ngay cả nước mắt cô cũng không cho phép mình rơi, càng không muốn nghĩ đến sự sỉ nhục của Văn dành cho cô. Bởi cô biết rằng nếu cô khóc, cô buồn, hay tự ђàภђ ђạ bản thân mình thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Mà cuộc sống của cô bây giờ, mục đích sống cũng chỉ là nó.
Cô bỏ con gà đã được chặt khúc vào nồi áp suất rồi bắc lên bếp điện, nhìn những vòng quay trên nút hơi cô bỗng nghĩ đến ngày hôm đó. Cô leo đi theo vị bác sĩ vào đến phòng phẫu thuật, bên trong ánh đèn neon chiếu xuống trắng toát. Đôi mắt cô vẫn ướt đẫm nước mắt, đôi tay không ngừng xoa lên bụng. Vị bác sĩ nhìn cô, giọng ông cũng trầm hẳn xuống:
– Cô lên đây nằm đi.
Nhiên lê đôi chân nặng trĩu nằm xuống chiếc giường sắt lạnh lẽo, vẫn chưa thể ngừng khóc. Trong lòng cô dường như nỗi đau đang dài bất tận, cô bỗng dưng nghĩ đến hồi cô tám tuổi. Mẹ cô đã có thai em bé, nhưng hồi đó đứa bé còn chưa kịp trào đời mẹ cô đã sẩy thai. Sau này rất nhiều năm, cô vẫn nhớ như in, hình ảnh mẹ cô ôm chiếc hộp nhỏ đựng thi hài đứa bé còn đỏ hỏn bé tý như quả bơ khóc ngất đi, còn ba cô đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt. Khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng cũng đủ hiểu rằng một sinh linh mất đi đau đớn thế nào, đã rất nhiều lần mẹ cô nói với cô rằng, mỗi đứa bé được sinh ra trong cuộc đời đều là một thiên thần. Dẫu cho con người ta khi lớn lên thế nào thì cũng vẫn từng là trẻ con. Cô bỗng cảm thấy tội nghiệp đứa bé trong bụng cô đến vô bờ,. Chẳng phải cô đã từng mong rằng nó ra đời sẽ giống ai? Là có sống mũi cao, đôi mắt tinh anh như Văn, hay có làn da trắng sứ như cô? Chẳng phải cô đã từng ngày tưng đêm dù có khó chịu thế nào cũng cố gắng ăn uống để nó được khoẻ mạnh hay sao? Nếu cô bỏ nó đi, những ngày tháng tiếp theo cô liệu rằng có chắc bản thân sẽ thanh thản. Nếu cô bỏ nó đi thì vì sao cô không ૮ɦếƭ đi cùng nó cho rồi. Sinh linh bé bỏng tội nghiệp này đâu có lỗi gì? Dù cho nó có là con của Văn đi chăng nữa thì cũng có một sự thật rằng nó đang tồn tại trong cơ thể cô. Nghĩ đến đứa em còn chưa kịp trào đời của mình cô càng cảm thấy giây phút này sao đau đế quặn thắt tim gan. Cô bỗng thấy phía dưới bụng nhói lên, dường như trong một giây phút cô cảm nhận đôi tay bé nhỏ của nó chạm khẽ vào bụng cô. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu, khóc nấc lên, khi nghe tiếng những thanh kim loại chạm vào nhau cô bỗng dưng như bừng tỉnh, ngồi bật hẳn dậy. Vị bác sĩ nhìn cô sửng sốt nói:
– Có chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, đưa đôi chân chạm khẽ vào nên đá hoa rồi quỳ sụp hẳn xuống, hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài, đôi bàn tay chắp lại cầu xin:
– Bác sĩ, tôi không bỏ đứa bé này nữa, nhưng xin ông hãy cho tôi một tờ giấy bỏ thai được không? Ông cần bao nhiêu tiền, tôi cũng sẵn sàng bỏ ra.
Ông ta nhìn cô, cảm thấy cô gái trước mặt đáng thương vô cùng, chưa bao giờ ông gặp một trường hợp nào mà khóc nhiều như cô,nhiều đến nỗi ông tưởng chừng như tất cả nước mắt của cô trong cuộc đời này đều rơi hết trong ngày hôm nay. Ông đỡ cô dậy rồi nói:
– Cô gái, tôi không biết cô phải chịu nỗi đau gì khiến cô lại khổ sở thế này. Thế nhưng tôi rất muốn kể cho cô nghe một câu chuyện này.
Cô ngước to đôi mắt lên nhìn ông, rồi hỏi lại:
– Chuyện gì vậy bác sĩ?
Ông ta tháo cặp kính, đặt chiếc kéo sắt lên trên chiếc khay sắt rồi chầm chậm nói:
– Tôi có biết một cô gái có lẽ cũng chỉ hơn cô được vài tuổi, cô gái ấy có một cô con gái và một người chồng. Thế nhưng cuộc đời cô ấy lại bất hạnh vô cùng, gã chồng của cô là một tên vũ phu cục súc, không những đánh vợ thường xuyên còn ra ngoài gái gú chơi bời. Vì thương con nên người phụ nữ ấy đã nhẫn nhịn, đến khi sau này cô mang thai đứa thứ hai cũng là lúc gã chồng trong một lần đua xe cùng đám bạn thì bị tai nạn ૮ɦếƭ. Và đau lòng hơn cô phát hiện mình bị ung thư, thế nhưng cô ấy nhất quyết không xạ trị để giữ lại đứa bé, còn nhớ khi đó cô ấy nói rằng đứa con chính là sinh mạng của cô, cho dù đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ nó dù cho nó là con của ai thì nó cũng là con của mình. Dù cho ba nó có là gã đàn ông đáng ૮ɦếƭ, nó vẫn là đứa trẻ lớn lên từ máu thịt mình. Chỉ tiếc rằng sau này cô cả hai mẹ con đều không còn… Cô gái, tôi kể câu chuyện này chỉ muốn nói với cô, quyết định này của cô thật sự rất đúng đắn. Tôi không biết cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng tôi mong cô hãy mạnh mẽ, mong rằng hai mẹ con cô sẽ luôn bình an. Còn chuyện tiền nong, tôi chỉ nhận đủ số tiền cậu Quân đã đưa cho tôi thôi. Cô hãy giữ số tiền cô có để lo cho đứa bé, cô hãy mạnh mẽ lên, cuộc đời ngắn lắm, để có thể sống không phải dễ dàng. Thế nên mẹ con cô phải cố gắng thật nhiều. Chút tôi sẽ đưa lại thêm cho cô hai triệu, số tiền đó coi như tôi làm phúc cho đứa bé may mắn này. Mong rằng nó cũng sẽ mạnh mẽ được như cô.
Nhiên lắng nghe vị bác sĩ kể câu chuyện, bỗng cảm thấy cuộc đời người phụ nữ kia bất hạnh gấp trăm gấp ngàn lần cô. Ít ra Văn cũng là người ba tốt, suốt thời gian cô mang thai đều chăm sóc tận tình, kể cả đến giây phút này đứa bé và cô vẫn khoẻ mạnh đã là hạnh phúc lắm rồi. Người ta có thể mạnh mẽ được, tại sao cô lại không? Cô bỗng như sực tỉnh, đứng hẳn dậy đáp lại:
– Bác sĩ, tôi đội ơn ông. Thành thật cảm ơn ông rất nhiều. Cảm ơn ông, tôi sẽ không bỏ đứa bé, tôi nhất định sẽ không bỏ nó. Xin ông có thể cho tôi một tờ giấy phá thai được chứ? Tôi biết việc này ảnh hưởng đến ông, nhưng còn hơn là bỏ mất sinh linh này.
Ông ta mỉm cười hiền hậu không đáp lại đi về phòng in tờ giấy cho cô, còn cô vẫn đứng lại nguyên căn phòng, trong giây phút này cô bỗng cảm thấy cuộc đời cô dường như có một chỗ dưa vững chắc vô cùng. Câu chuyện của ông ta vừa hay lại giống như một chiếc phao ném thẳng cho cô giữa dòng nước đang cuốn cô đi. Đứa con này nhất định cô phải giữ. Giữa biển người mênh ௱ôЛƓ này ít nhất cô không còn cô độc, ít nhất giờ đây cô đã có thêm một sinh mệnh để dựa vào mà sống, cô chưa bao giờ thấy quyết định của mình sáng suốt đến vậy. Có lẽ người cô biết ơn nhất giây phút này chính là người bác sĩ đáng kính này. Từng lời nói của ông ta giống như một lời động viên, lại cũng giống như lời của người cha dạy cho con mình. Cô chưa bao giờ cảm nhận được tình người giữa những con người xa lạ không quen biết sao lại ấm áp đến vật. Tay cô xoa khe lên bụng, một giọt nước mắt lăn xuống, trượt tay trên cánh tay xanh xao, khẽ thì thầm:
– Cua, mẹ xin lỗi, xin lỗi đã làm con sợ. Từ nay về sau nhất định mẹ sẽ không làm thế này với con nữa đâu. Cua, con phải cảm ơn ông bác sĩ này rất nhiều, nhất định ngày con ra đời, đợi con lớn rồi mẹ sẽ dắt con đến cảm ơn ân nhân này.
“Xịt xịt xịt”
Tiếng xì hơi của nồi áp suất khiến cô giật nảy mình, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô vội vàng lao đến ấn nút tắt, lúc này mới nhận ra nòo gà hầm của mình đã nấu được một lúc khá lâu, bèn lau đi mấy giọt nước vương trên bếp rồi đi ra ngoài lách cách đun nước trên chiếc ấm siêu tốc. Nghĩ lại hồi còn ở với Văn, việc nấu nước để pha sữa tiện hơn lúc này rất nhiều. Nước nóng hay bất cứ thứ gì nhà anh đều là tự động, vả lại hồi đó đều là tự tay anh pha. Thế nên kể từ ngày chuyển về đây, cô cảm thấy sữa mình pha khó uống hơn rất nhiều.. Cô múc mấy thìa sữa cho vào cốc rồi rót nước, cố gạt đi suy nghĩ về anh nhưng bất thành. Từng lời nói của anh hôm nay ùa về, tim cô cảm thấy như có ai bóc thành từng lớp, thế nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Nhất định từ nay cô sẽ không khóc vì bất cứ ai nữa. Sau khi uống sữa, ăn cơm xong, cô lại bắt đầu giặt giũ rồi dọn dẹp. Kể từ lúc cô ra ngoài, cô cảm thấy cuộc sống của mình bận rộn hơn rất nhiều. Mặc dù chỉ là những công việc lặt vặt cũng mất nguyên của cô vài tiếng đồng hồ. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất sẽ làm cô bớt suy nghĩ về những điều muộn phiền. Sáu tháng tiếp theo cô chỉ mong có thể bình yên, mạnh khoẻ để có thể chào đón đứa bé. Dọn dẹp xong, cô mới leo lên giường, bỏ chiếc tai nghe dành cho bà bầu đặt lên bụng rồi bật bài nhạc mà được giới thiệu rất tốt cho trí não của thai nhi.
Tiếng nhạc du dương cũng khiến lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, nỗi nhục nhã ngày hôm nay cũng được tiếng nhạc làm tan biến mất. Cô vừa nghe nhạc, lại xoa một tay lên bụng khẽ thì thầm:
– Cua, hôm nay con có khoẻ không? Mẹ mệt thế này chắc ảnh hưởng đến Cua của mẹ lắm nhỉ? Mẹ xin lỗi con, từ mai mẹ sẽ không để con mệt nữa đâu. Cua của mẹ phải lớn thật nhanh, phải thật khoẻ mạnh đấy nhé.
Cô nói xong, trên môi lại nở một nụ cười, lâu lắm rồi cô mới cười. Thế nhưng giây phút này nụ cười của cô lại rất hạnh phúc. Đứa bé trong bụng quả thật có một động lực kỳ diệu, khiến cô dù có đau lòng thế nào chỉ cần nghĩ đến nó cũng cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa vô cùng. Chẳng biết từ bao giờ mà cô lại có thói quen nói chuyện với đứa bé trong bụng thế này, có lẽ bởi Văn đã từng nói rằng nói chuyện thường xuyên sẽ giúp đứa bé thông minh hơn nhiều. Cô không biết điều anh nói thật hay không, nhưng cô biết rằng nói chuyện với đứa trẻ này thật sư khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều. Mối bận tâm duy nhất của cô chính là nó, cho dù ngoài kia cô có bị đối xử tệ bạc thế nào, thì chỉ cần biết sinh linh trong bụng đang lớn mỗi ngày là cô sẽ tự điều tiết được cảm xúc để nỗi buồn bực biến mất. Không biết Nhiên đã nghe nhạc đến lúc nào rồi thϊếp đi, chỉ biết đến khi cô mở mắt tỉnh dậy trời đã sáng. Cô dậy pha cho mình một cốc sữa rồi ăn sáng, sau đó ngồi viết vào những quyển hồ sơ hôm qua cô đã mua.
Văn đã nói với cô, rằng cô sẽ không được bất cứ công ty nào ở đất thủ đô này nhận vào làm, thế nhưng cô tin rằng ông trời không tiệt đường sống của cô. Chẳng lẽ không có nổi một công ty nào chấp nhận cô. Cô nhìn xuống chiếc bụng, nhất định cô phải xin được một việc gì đó, để có thể chăm sóc được đứa bé một cách tốt nhất. Viết xong đống hồ sơ, cô dán ảnh, rồi lục tủ lấy những giấy tờ liên quan sau đó mang ra phường đi đóng dấu. Đóng dấu xong cô đi xe bến xe bus, lúc này cũng mới là hơn tám giờ. Cô chen chân lên chiếc xe bus, giở mẩu giấy ghi địa chỉ mấy công ty đang tuyển dụng rồi gấp lại. Xe bus này vốn dĩ phải nhường ghế cho phụ nữ có thai, thế nhưng bụng cô còn rất nhỏ, chẳng ai có thể tin nổi cô có thai, ngược lại nhiều người còn nghĩ cô cố bịa ra để được ngồi ghế, vậy nên cô đành cố bám vào thanh cột sắt để đôi chân đỡ mỏi. Trước kia bảo cô đứng đến mấy tiếng cô cũng có thể đứng được, nhưng từ ngày có bầu cô cảm thấy sức khoẻ yếu đi rất nhiều, không còn được như trước.
Chỉ có điều, cuộc sống của cô bây giờ lại không còn như trước, không thể thích là có người sẵn sàng rước cô đi trên chiếc xe ô tô mát mẻ. Bản thân cô cũng hiểu, sắp tới còn rất nhiều điều để lo, vậy nên càng không muốn phung phí số tiền còn lại. Đứng trên xe bus rất lâu, cô còn tưởng như chân mình khuỵ xuống, nhưng cứ nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại nhắc mình phải mạnh mẽ. Chiếc xe đi rất lâu mới đến địa chỉ công ty đầu tiên cô chọn, xuông xe lại phải đi bộ mất một đoạn mới có thể đến. Cô mang hồ sơ vào, đi thẳng đến phòng nhân sự, mồ hôi cũng lấm tấm trên mặt, vài chỗ còn chảy thành giọt xuống dưới. Hôm nay cô mặc chiếc áo so mi trắng với chiếc quần bò ôm. Tuy rằng rất giản dị nhưng vẫn xinh xắn vô cùng. Quả thật nếu không nói có lẽ không ai biết cô có bầu.
Tên trưởng phòng nhân sự thấy cô liền hồ hởi hỏi:
– Em đến xin việc đúng không?
– Vâng ạ.
Cô không cần hỏi sao hắn ta biết cũng đoán được lý do, công ty này tuyển dụng ngay trên mạng, nếu như đến đây không phải nhân viên thì chỉ có người đến xin việc. Hắn ta nhìn cô từ đầu đến cuối cười khề khà nói
– Cho tôi xem hồ sơ của em.
Cô đưa tập hồ sơ cho hắn ta, trong lòng cảm thấy có chút e dè. Không biết rằng công ty này liệu có chút quen biết gì đến Văn không. Anh ta rút tập hồ sơ, xem ngay từ trang đầu tiên, liền đút lại, giọng điệu có chút coi thường:
– Cô là Lưu Diệp An Nhiên? Trước làm thư ký của giám đốc công ty Bình Minh A đúng không?
Cô nhìn hắn ta, trong lòng đã hiểu, liền cười nhạt đáp:
– Đúng vậy!
Hắn ta lắc đầu, đưa tập hồ sơ rồi nói:
– Xin lỗi cô, chuyên môn của cô không phù hợp với chúng tôi. Mong cô có thể đến công ty khác để tìm vị trí phù hợp với mình.
Cô thở dài, số ít những công ty cô chọn được sau khi lọc đi những công ty mà cô biết Văn có quen biết. Không ngờ công ty nhỏ thế này cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Cô nhận tập hồ sơ xoay người bước đi, lại tiếp tục leo lên xe bus đến công ty thứ hai. Thế nhưng dường như anh đã hận cô đến mức bằng mọi giá cũng không thể cho cô một công việc tử tế nhất. Người phụ nữ trưởng phòng nhân sự ở công ty này lại tiếp tục cho cô cái lắc đầu thứ hai. Rồi đến công ty thứ ba, thứ tư, thứ năm tất cả đều từ chối cô ngay khi đọc được tên của cô, cũng có công ty không liên quan đến Văn nhưng lại cho rằng cô không đủ chuyên môn và kinh nghiệm nên cũng từ chối nốt. Đến khi trời đã xế chiều, cô mới thất thểu bắt xe bus trở về nhà. Cả ngày hôm nay trưa chỉ ăn vội bát cơm là được ngồi, còn lại hầu hết đôi chân cô phải đứng và đi, lúc này cô mới cảm nhận chân mình đã mỏi nhừ, cảm tưởng không thể bước nổi. Không biết cô đã ôm tập hồ sơ đứng bao nhiêu chuyến xe bus, đến bao nhiêu công ty, cuối cùng cô đã hiểu ra rằng, cô thật sự so với xã hội này cũng chẳng khác gì một con kiến. Mà khi người ta đã muốn lấp lỗ, cô có cố gắng thế nào cũng không thể về hang của mình. Cô cứ cho rằng còn chút hy vọng mong manh, có một công ty nào đó có thể không quen biết đến Văn mà nhận cô vào làm, thế nhưng ngay đến cả công ty nhỏ bé nhất với mức lương thấp tẹt cũng không cho cô cơ hội đó. Phải rồi, tập đoàn Bình Minh lớn như vậy, liệu rằng có công ty nào dám đắc tội cơ chứ? Mà kể cả có mấy công ty không liên quan đến Văn như khi nãy cô cũng không được nhận chỉ vì không có kinh nghiệm chuyên môn. Cô về đến nhà nằm vật ra giường , mang theo tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cho dù đã doán trước được kết quả này thế nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng buồn đến nao lòng, trong giây phút mệt mỏi cô ngủ thϊếp đi. Cô nhắm nghiền mắt lại, bàn tay nắm chặt đặt lên bụng, thân hình xanh xao gầy gò chỉ có bụng nhô lên một chút. Trong một ngày mệt mỏi thế này cô không muốn làm gì khác, ngủ đến tận gần bảy giờ tối mới dậy mới đi nấu chút cơm, sau đó liền tắm táp giặt giũ rồi đi ăn cơm. Bát cơm hôm nay cũng khó nuốt đến vô cùng, ăn xong cô liền mở tủ lấy chiếc túi xách đếm lại tiền.
Vừa đếm lại vừa thở dài, số tiền chẳng những không nhiều lên còn vơi đi, cô không biết liệu rằng số tiền này đủ cô sống đến bao giờ. Lọ sữa bầu cũng sắp hết, thậm chí cô còn chưa mua sắm chút gì cho đứa bé. Càng nghĩ cô càng thấy lo sợ, giờ đây cô không biết phải làm gì. Tiền có nhiều đến bao nhiêu nếu không làm mà chỉ tiêu cũng hết. Huống hồ số tiền này vốn dĩ cũng chằn nhiều nhặn gì.
Cô đếm đi đếm lại, rồi cuối cùng nhét vào tủ chợt nghĩ đến lời Quân nói. Thế nhưng cô thật sự không muốn còn bất cứ liên quan gì đến anh ta, chẳng qua hiện giờ cô hận Văn rất nhiều mà quên đi rằng cô cũng đã từng có khoảng thời gian hận Quân. Dù sao cô và Quân giờ cũng chỉ là quá khứ của nhau, cô không muốn làm phiền đến anh ta. Cô không tin rằng ở thời này còn có thể bị ૮ɦếƭ đói được.
Không làm ở các công ty thì không làm, cùng lắm làm không cần bằng cấp, cô làm những việc tay chân. Cô vội lấy điện thoại, vào trang tìm kiếm việc làm. Quả thật như cô nghĩ, ở đây có đến mấy nghìn chỗ tuyển dụng. Có rất nhiều cửa hàng quần áo tuyển nhân viên bán hàng, thế nhưng lại yêu cầu phải làm lâu dài, cô khẽ thở dài, chẳng mấy chốc nữa mà cô sinh đứa bé, thật sự những việc này không phù hợp với cô lúc này. Cô tìm kiếm rất lâu, tuy nhiều việc nhưng để chọn lựa cho mình công việc phù hợp nhất lại không dễ dàng. Phải mất đến hai ba tiếng sau cô mới tìm được một nhà hàng cách chỗ cô ở chỉ hơn bốn cây số, lại còn bao ăn, thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối. Ở đây có tuyển cả nhân viên chạy bàn, lẫn nhân viên rửa bát. Cô biết với sức khoẻ hiện giờ không thể nào chạy bàn được, cuối cùng quyết định sẽ chọn rửa bát. Dù sao cũng chỉ phải ngồi một chỗ, không phải đi lại nhiều, cũng không sợ phải gặp người này người kia. Cô lấy giấy 乃út ghi số điện thoại rồi lấy máy gọi. Đầu dây bên kia đáp lại là tiếng một người phụ nữ, cô hít một hơi, trươc kia khi còn làm sinh viên, cô đã tưng làm những việc này, vậy nên giờ đây cô cảm thấy rất bình thường. Sau khi trình bày hết ý định của mình, người phụ nữ bên kia liền đồng ý và yêu cầu ngày mai cô có thể đến làm luôn. Cô gật đầu tắt máy, trong lòng bỗng cảm thấy có chút vui mừng bỗng cảm thấy bản thân giờ đây niềm vui cũng trở nên tầm thường vô cùng. Thế nhưng cô thật sự không còn muốn bận tâm, chỉ cần làm gì ra tiền, mua được chút sữa để cô uống là hạnh phúc lắm rồi. Cô đặt hai tay lên bụng, khẽ động viên:
– Cua, hai mẹ con mình cùng cố gắng con nhé. Con ở trong này nhớ ngoan, để mẹ làm việc nghe chưa!
Dường như đứa bé có thể nghe được lời cô nói, ở dưới góc bụng cô cảm nhận như có một thứ gì đó bé nhỏ chạm khẽ vào. Cô mỉm cười, lấy chiếc tai nghe bật bài nhạc du dương, có lẽ do buổi trưa nay mệt quá mà cô lại ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay