Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 40

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Nhiên bước ra khỏi cửa, ở trong kia cô hoàn toàn có thể bình thản tiếp nhận mọi lời nói của anh, vậy mà giờ này lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Toàn thân cô mệt rã rời, trời nắng nóng lại càng khiến trong người cảm thấy bí bách. Mồ hôi trên mặt cô lại vẫn tiếp tục túa ra, hơi thở cũng nặng nhọc vô cùng. Toàn thân cô run rẩy, cảm giác cổ họng khô khốc bỗng mắt cô tối sầm lại, đầu óc cô bỗng như thể bị một màu đen tối che lấp lại. Chợt có người đưa bàn tay đỡ lấy cô, trong giây lát cô bỗng thấy gương mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc của Văn hiện ra đến lúc tỉnh táo lại mới phát hiện người đang đỡ cô là Quân. Anh đỡ cô dậy bước vào thang máy đoạn đưa cho cô chai nước mát còn mới nguyên rồi nói:
– Em đi đâu vậy? Em có sao không? Sao mặt em tái xanh nhợt nhạt thế này.
Nhiên uống ực một hơi, cảm thấy đã tỉnh táo lại liền nói:
– Tôi đến huỷ hợp đồng với công ty Bình Minh A, nhưng không đủ tiền giờ về lấy. Tôi không sao cả, chắc do mới đi nắng nên choáng tý thôi.
Quân hiểu điều này là hoàn toàn bình thường ở công ty Bình Minh A. Vào được công ty Bình Minh phải trải qua rất nhiều gian khó, làm việc cũng khắc nghiệt. Thế nhưng khi nghe tin này anh lại hơi khựng lại. Cũng có lẽ anh đã quen với việc Văn luôn yêu thương chiều chuộng cô, giờ anh ta làm thế này anh hơi bất ngờ. Thế nhưng cũng đúng thôi, nếu anh là anh ta anh hoàn toàn có thể làm thế này thậm chí là hơn nữa. Số tiền mà cô đền thực ra còn rất nhỏ so với nhiều người làm lâu năm ở công ty Bình Minh A. Anh thở dài rồi nói:
– Hay em mượn tạm tiền tôi để trả trước, dù sao hiện giờ về nhà em cũng xa, em lại mới chuyển phòng trọ, số tiền em có trong người liệu rằng có đủ cho những ngày tiếp theo không?
Cô cười nhạt, lời Quân nói thật sự không phải cô không nghĩ đến. Chỉ là cô cảm thấy không muốn mắc nợ anh, cô có thể vô liêm sỉ với Văn. Nhưng cô không muốn đến ngay chút sĩ diện cuối cùng với người ngoài cũng đánh mất. Cô lắc đầu kiên định đáp:
– Cảm ơn anh, nhưng tôi có đủ rồi, không làm việc này làm việc kia thiếu gì. Tôi có thể lo được. Túng quá thì tôi vay anh sau.
Quân gật đầu nhìn đồng hồ rồi nói:
– Nhưng cũng sắp chuyển sang giờ chiều rồi, hay tôi đưa em đi ăn gì đã nhìn em thiếu sức sống lắm, ăn gì rồi cầm tạm tiền tôi trả trươc, chiều tôi đưa em về rồi qua chỗ em lấy luôn cho em đỡ áy náy.
Cô thấy lời anh nói cũng có lý, không muốn từ chối thêm liền đứng dậy theo anh ra xe. Hôm nay anh lại đi con xe máy cũ kỹ, cô leo lên xe cùng anh đến thẳng một nhà hàng gần đó. Đến cửa, đột nhiên cô nhìn qua khung cửa kính bất chợt Văn đang ngồi một góc. Cô cúi mặt lùi lại một bước kéo tay Quân rồi nói:
– Chúng ta đi chỗ khác ăn đi.
Quân hơi ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao thế? Quán này không hợp khẩu vị em à?
Cô gật đầu đáp:
– Đúng vậy, tôi không quen ăn ở đấy.
Nói rồi đi quay mặt đi chỉ sợ Văn nhìn thấy cảnh tượng này. Thật không may cho cô, anh ở phía trong vừa kịp chứng kiến hết. Một nỗi căm phẫn lại trào lên, anh rót một chén rượu, uống ực một hơi. Cổ họng anh như bị bỏng, nhưng thế cũng tốt, còn hơn nỗi đau trong tim phát ra. Mấy ngày nay anh không dám về lại căn nhà đó, anh sợ nhìn thấy bộ quần áo trẻ con lại không kìm chế được. Bác Thu đã dọn sạch lại căn nhà, chỉ tiếc rằng anh thật sự không đủ dũng khí để đối diện với nó. Càng nghĩ đến đứa con trong bụng đã bị cô gϊếŧ ૮ɦếƭ anh càng hận cô đến đau đớn. Thế nhưng anh lại hận chính bản thân anh hơn rất nhiều. Trước đến nay anh luôn là người điềm đạm, vậy mà đối với cô anh lại như biến thành người khác. Nỗi hận thù đan xen với đau khổ làm anh cảm thấy càng nhìn thấy cô lại càng tuyệt vọng. Thà rằng buổi sáng nay anh đừng giải quyết chuyện hồ sơ của cô,vậy mà anh lại tự mình làm điều đó. Anh muốn nhìn thấy cô để biết rằng không có anh cuộc sống của cô sẽ tồi tệ thế nào. Thế nhưng ngay cả khi anh buông lời cay độc với cô cô vẫn bình thản, anh hiểu mình đã thua. Anh cũng không hiểu vì lý do gì khi Quân cũng là người có tiền mà nhìn cô từ cách ăn mặc đến trang điểm lại trở nên nghèo nàn tầm thường đến vậy. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc rồi. Cô ta là gì để anh phải bận tâm? Loại đàn bà như cô ta vốn dĩ anh không nên nghĩ tới, thế nhưng càng cố quên đi cô ta, anh lại càng cảm thấy những hình ảnh xưa cũ hiện ra. Anh nhắm nghiền mắt, uống thêm một chén rượu. Anh đã từng cho rằng sau bao nhiêu chuyện cô gây ra với anh, anh sẽ không bao giờ để ý việc cô và Quân thế nào. Vậy mà giờ đây thấy hai người ríu rít nói cười anh bỗng muốn gào lên. Người đàn ông ấy rốt cuộc có gì để cô hy sinh đến vậy, đến nỗi tàn nhẫn với anh thế này? Nếu nói anh không hận cậu ta là hoàn toàn sai, thế nhưng anh đủ thông minh để biết rằng Quân thực sự không phải người tồi tệ mà người tồi tệ chính là cô. Nếu cô thực sự không còn yêu cậu ta, dù cậu ta có đối xử tốt thế nào cô cũng sẽ không rung động. Cậu ta cũng không thể ép cô phá thai nếu cô không muốn. Tất cả chuyện này đều do một mình cô gây ra, anh nghiến chặt răng, càng nghĩ lại càng oán hận người đàn bà có lòng dạ độc ác lăng loàn. Chưa bao giờ anh có thể nghĩ người con gái thơ ngây anh yêu năm ấy cuối cùng lại biến thành kẻ tàn độc như vậy. Dù có nguỵ biện hàng vạn lý do rằng hoàn cảnh thay đổi cô thì anh cũng vẫn không thể nào tha thứ nổi. Trên đời này không có người mẹ nào tàn độc đến mức có thể ra tay gϊếŧ ૮ɦếƭ con mình ngay từ khi mang thai nó chỉ vì nɠɵạı ŧìиɧ với thằng đàn ông khác. Nếu có thì chỉ có loài cầm thú, mà cô ta chính là loại cầm thú ấy. Văn đặt ly rượu xuống, cuối cùng không muốn uống thêm nữa.anh không thể vì cô ta mà biến thành bộ dạng sống dở ૮ɦếƭ dở thế này được. Cho dù có đau đớn thế nào cũng phải sống để cô ta biết rằng cuộc đời cô ra sai lầm nhất chính là từ bỏ anh.Anh đứng dậy trả tiền rồi nhanh chóng trở về công ty bật máy tính, lại tiếp tục làm việc, có lẽ chỉ có công việc mới có thể khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngồi làm việc rất lâu đột nhiên anh nhìn xuống chiếc ghế bên cạnh, toàn bộ nội thất anh đều thay, vậy mà chiếc ghế này anh vẫn giữ lại.
Chiếc ghế này khi cô có bầu anh đã đặt làm, anh bỗng nhớ đến những ngày đẹp đẽ. Anh ngồi làm việc, còn cô gối đầu lên chân anh ngủ say. Dù cho đôi khi chân anh mỏi nhừ nhưng anh vẫn không muốn cô gối đầu lên chiếc gối ở ghế sofa. Những ngày anh còn dậy thật sớm nấu cho cô bát gà tần. Cô đâu biết rằng thực chất anh đã dậy từ nhưng đêm trước để nấu. Thế nhưng phải đến ngày hôm đó anh mới thực sự cảm thấy vừa ăn, nhưng lần trước anh đều phải tự mình ăn hết vì sợ cô biết. Anh không biết cô yêu anh thế nào, chỉ biết rằng thật sự khoảng thời gian đó anh yêu cô đến mức tưởng chừng như trong cuộc đời này anh không thể nào yêu thêm bất cứ ai nữa. Mà cũng đúng thôi, suốt mười một năm nay anh đâu thể yêu được ai? Suốt mười một năm nay anh sống trong tương tư nhớ nhung cô rồi lại nhận kết quả đắng thế này. Văn nhìn qua cửa sổ, gương mặt bị phản chiếu lại, trên khuôn mặt đẹp trai ấy khoé môi cong lên đầy châm biếm. Anh đang tự khinh bỉ chính bản thân anh, loại người như anh rốt cuộc cũng đáng khinh chẳng kém gì cô. Văn cứ mải mê suy nghĩ mà không biết có tiếng gõ cửa bên ngoài rất lâu. Đến khi tiếng người ngoài kia không còn kiên nhẫn được mà khẽ nói:
– Giám đốc Văn anh có trong đó không?
Anh mới giật mình sực tỉnh, nghe giọng cô anh bỗng nhếch mép đáp lại:
– Vào đi.
Cô bước vào, ôm túi xách lẫn hồ sơ vào, đôi mắt cô cụp xuống rồi nói:
– Tôi mang đủ số tiền đến đây.
Anh nhìn cô, trông cô lúc này nhợt nhạt tái xanh vô cùng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô bật cười nói:
– Cũng giữ chữ tín đấy, còn tưởng cầm hợp đồng đi luôn rồi. Chưa đến nỗi mất sạch lòng tự trọng và dây thần kinh xấu hổ.
Cô thấy trong lời nói của anh đầy giễu cợt, thế nhưng cô thật sự mệt mỏi không muốn đáp lại, liền nói:
– Giờ tôi phải mang đi đâu nộp tiền? Ký vào những gì?
Anh gằn giọng nói:
– Cô từ khi nào trở nên ngu ngốc thế này? Chẳng lẽ kể từ ngày cô gϊếŧ ૮ɦếƭ đứa bé cô lại thành con đàn bà thất học đần độn thế này sao?
Cô không dám nhìn anh, sống mũi chẳng hiểu vì gì mà cay xe, phải bấu chặt hai tay vào nhau mới ngăn được nổi giọt nước mắt đang trào ra. Cô cười nhạt, lôi trong túi ra một sấp tiền đã được gói kỹ lưỡng đặt lên bàn rồi nói:
– Bản hợp đồng anh giữ đâu, đưa tôi ký, dù sao trong hợp đồng tôi giữ cũng có chữ ký của anh rồi nên đưa tôi ký nhanh cho xong việc.
Anh nhìn cô đứng ở cạnh bàn, liền cúi xuống lấy trong ngăn kéo tủ bản hợp đồng đưa cho cô rồi nói:
– Có vẻ cô muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi nhỉ? Còn cả đơn ly hôn nữa, cô nghĩ thế là xong sao? Tôi cũng nói cho cô biết, sau khi kết thúc việc làm ở đây cô cũng đừng mơ có một công ty nào ở Hà Nội này nhận cô vào làm.
Cô im lặng đưa tay nhận lấy bản hợp đồng, anh liền buông tay, tờ giấy rơi xuống ngay chân cô. Cô không nói gì, bình thản cúi xuống nhặt bản hợp đồng lên, sau đó lấy 乃út ký xoẹt vào tờ giấy rồi xoay người bước đi.
– Dừng lại.
Tiếng anh gọi phía sau khiến cô khựng người lại, cô quay lại nhoẻn miệng cười nói:
– Còn gì nữa không giám đốc?
Anh nhìn cô, nhếch mép nói:
– Số tiền này lại do hắn ta bố thí cho cô đúng không?
Cô nhìn anh, đôi mắt xoáy sâu vào gương mặt anh lạnh nhạt đáp:
– Kể cả có là thế cũng đâu liên quan gì đến anh?
Anh nắm chặt sấp tiền, rít lên:
– Không liên quan? Cô nên nhớ chúng ta còn chưa ly hôn, cô về mặt pháp luật vẫn đang là vợ của tôi.
Cô nuốt nước bọt hỏi lại:
– Ý anh là gì?
Anh tháo những dây nịt được buộc trên những tập tiền rồi nói:
– Một đêm của cô đáng giá bao nhiêu?
Cô nhếch mép, thật sự giờ phút này anh còn coi cô chẳng bằng một con điếm. Cô nhìn sấp tiền, cắn chặt môi, cô cảm thấy nhục nhã đến đáng thương, cuối cùng bật cười đáp:
– Anh nghĩ rằng tôi cần tiền của anh sao?
Anh đứng dậy, cầm tập tiền đi về phía cô, một tay đẩy cô vào tường, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi cô đầy mạnh bạo. Cô sợ hãi, một tay giữ bụng, một tay đẩy mạnh anh ra. Anh nhếch mép, nhìn đôi môi cô đã rớm máu rồi nói:
– Không cần mà mấy ngày trước cô rút tiền của tôi? Cô nghĩ rằng tôi ngu hay sao?
Cô lặng người đi, hoá ra anh biết hết, cô bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nỗi đau đớn nhục nhã khiến cô không còn giữ được lý trí liền gào lên:
– Đúng vậy, tôi cần tiền! Được chưa?
Anh nâng cằm cô dậy, khuôn mặt này anh đã từng yêu thương đến vô bờ, vậy mà giờ anh lại cảm thấy bẩn tưởi vô cùng. Anh vẫn giữ nụ cười khinh bỉ lôi cô ra ngoài, sau đó bấm thang máy rồi nói:
– Được, cô cần tiền thì đi theo tôi.
Nhiên mặc kệ Văn muốn làm gì thì làm, anh kéo cô ra xe, lái thẳng xe đến một đoạn cách công ty mấy cây số rồi phanh xe lại gấp sau đó quay sang cô khẽ nghiến răng nói:
– Cô cần tiền, tôi cho cô tiền. Ra khỏi xe.
Nhiên mím chặt môi, lẳng lặng ra xe, bất chợt nhìn thấy đoạn đường này chính là đoạn đường ở chung cư của Quân. Cô hơi run rẩy nhìn anh, bất chợt anh đi về phía cô, tung sấp tiền qua đầu cô rồi nói:
– Số tiền này tôi bố thí cho cô, ngủ cùng cô một lần chỉ khiến giá trị của tôi bị hạ thấp xuống.
Cô để mặc những tờ tiền rơi lả tả từ trên đầu cô xuống dưới chân. Phải rồi, cô rất cần tiền, cô cần tiền mua rất nhiều thứ, năm mươi triệu này thậm chí còn không đủ để cô sống, anh đã nói cô sẽ không được sống dễ dàng với anh, với mối quan hệ của anh như vậy liệu rằng có công ty nào sẽ nhận cô cơ chứ? Cô muốn gào lên rằng cô mới là người hận anh hơn bao giờ hết, cô muốn cầm thẳng số tiền này mà ném vào mặt cả anh lẫn ba anh, thế nhưng cuối cùng cô lại im lặng. Nếu như không phải vì cuộc đời này không cho phép cô ૮ɦếƭ lúc này thì thà rằng cô ૮ɦếƭ đi cho rồi. Cô ngồi xuống, một tay xoa bụng, mỉm cười cúi nhặt từng đồng polyme vung vãi khắp đường. Mấy người trong chung cư nhìn cô, cô mặc kệ ngước lên nói:
– Văn, anh trông giúp tôi đừng để người khác nhặt mất.
Anh lặng người nghe câu nói đó của cô, hoá ra cô vô liêm sỉ đến mức này. Chẳng lẽ rằng có một gã tình nhân giỏi giang như Quân vẫn khiến cô thèm tiền đến mức này sao? Hay cô muốn lấy hết số tiền của anh cho hắn? Cô đã lấy tất cả của anh đi rồi, rốt cuộc cô là loại đàn bà thế nào, cô hận anh vì cô vẫn nghĩ ngày đó chính anh là người chia cắt hai người sao? Nực cười!
– Nhiên, em đang làm gì thế?
Tiếng Quân hét lên khiến cả Văn và Nhiên đều giật mình, cô nhìn xuống đất, đã nhặt gần xong đống tiền. Văn thấy Quân, trong lòng càng thêm căm phẫn, anh leo lên xe, phóng nhanh chiếc xe lướt qua người cô. Mấy tờ tiền bên cuốn theo cả bụi mù bay lên. Cô vội vàng chạy theo một đoạn, mặc kệ tiếng Quân đang gọi, nhặt sạch những đồng tiền còn lại. Cảnh tượng này quả thật như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quân!
Cô nhặt xong những đồng tiền cuối cùng liền đứng dậy, cũng đúng lúc Quân vừa chạy tới nơi. Anh nhìn cô, giọng nói có chút gắt lên:
– Nhiên, em đang làm gì thế này? Sao em lại nhặt tiền của anh ta?
Nhiên ngước đôi mắt đen láy lên nhìn anh, hoá ra hôm nay Quân không đi làm mà ở nhà thực hiện dự án, anh đứng ở trên tầng đã kịp chứng kiến hết từ đầu đến cuối. Chỉ tiếc rằng anh đã tới muộn một bước. Cô bình thản, lấy tay phủi những tờ tiền còn dính cát đấy, bàn tay cô vài chỗ còn có chút xước, mấy vệt máu mỏng tanh nhìn thôi cũng thấy đau lòng vô cùng. Quân cảm thấy trái tim sắp không thể chịu được thêm được, kéo tay cô lau những vết bùn bẩn. Cô rụt tay lại, ngồi xuống bên cạnh gốc cây, bỏ sấp tiền ra đếm, thi thoảng còn lấy vạt áo di di lên những đồng tiền bẩn thỉu. Giờ phút này đối với cô mà nói, lòng tự trọng cũng đã không còn chút nào. Quân nhắm nghiền mắt, nỗi đau xót trong lòng anh càng lúc càng lớn. Anh bất chợt kéo cô đứng dậy, hai tay vòng lấy tấm thân thể gầy gò của cô ôm chặt không biết rằng ở một góc xa trong chiếc xe camry Văn đã nhìn thấy hết. Cô hơi đẩy người Quân ra, nhoẻn miệng cười xoè đống tiền rồi nói:
– Quân, anh đếm đi xem đủ năm mươi triệu không? Tôi trả cho anh luôn, tôi lau sạch sẽ rồi.
Quân nhìn những tờ polyme trên tay cô, cảm giác vô cùng, anh chỉ ước rằng giá mà có thể chịu đựng hết tất cả nỗi đau này giúp cô. Cô vẫn hướng ánh mắt chờ đợi lên anh, trong lòng dường như không còn chút cảm giác nào nữa rồi. Anh thở dài, cả hàng lông mày rậm đã co hết lại, giọng nói như thể sắp lạc đi:
– Tôi xin em, đừng tự chịu đựng nỗi đau này một mình nữa được không? Em có biết nhìn em thế này tôi thật sự rất đau lòng không?
Cô hơi sững người lại nhìn anh, trong một giây phút cô chợt muốn gào lên rằng cuộc đời cô thành ra thế này cũng có một phần của anh. Thế nhưng cuối cùng cô lại im lặng, bởi tất cả sự lựa chọn yêu Văn đều là ở cô. Anh kéo tay cô lên lần nữa, giọng như van nài:
– Nhiên, tôi biết em rất ghét tôi, có thể còn coi thường tôi. Nhưng xin em hãy để tôi được chăm sóc em, được ở cạnh em cho đến khi em sinh đứa bé được không?
Cô mở to đôi mắt, kinh ngạc hỏi lại:
– Quân, anh nói gì cơ?
– Tôi thật sự biết hết rồi, biết tất cả từ ngay cái ngày em đi bỏ thai. Tôi biết em chưa bỏ nó đâu, nếu không em sẽ không bao giờ chịu nhịn nhục thế này. Nhiên! Xin em coi tôi như một người bạn, đến nương tựa lúc khó khăn thôi cũng được. Sau này em sinh đứa bé, nó cứng cáp rồi tôi sẽ không xen vào chuyện của em nữa, được không?
Cô nhìn Quân có chút sững lại, hoá ra anh đã biết. Thế nhưng cô mau chóng lấy lại bình thản phải rồi cô đến cả lòng tự trọng cũng bị chó tha, tại sao lại không đồng ý yêu cầu này của anh cơ chứ? Thế nhưng cô hiểu rằng cô không thể dựa dẫm vào bất cứ ai nữa rồi, cô chỉ có thể dựa vào bản thân cô mà thôi. Cho dù cô có chịu nhục nhã đau đớn, cô cũng không muốn đứa bé này phải sống tiếp một cuộc đời cay đắng như cô. Cô không phải là loại người không biết phân biệt đúng sai, cô không thể để đứa con trong bụng mình với một người đàn ông khác cho Quân chăm sóc. Tay cô vẫn nắm chặt sấp tiền, lắc đầu kiên định đáp:
– Quân, nếu anh thực sự đã biết điều này xin anh giữ kín giúp tôi, còn chuyện anh nói tôi không thể nào làm như vậy được. Tôi muốn đến một nơi xa, để có thể chăm sóc rồi sinh nó ra. Thế nhưng tôi còn chưa ly hôn với anh ta, bụng mang dạ chửa thế này cũng không thể đi xa được. Tôi cũng không muốn nương tựa ai khác, cuộc đời này của tôi vì có đứa bé tôi sẽ tự mình cố gắng. Cảm ơn vì thành ý của anh, nhưng tôi không thể nhận. Năm mươi triệu này trả cho anh, nếu tôi cần, tôi sẽ vay anh sau.
Quân cảm thấy cô càng tỏ ra mạnh mẽ thế này, anh lại càng xót xa trong lòng. Nhưng anh biết cô đã quyết định thì chẳng thể ngăn nổi. Cô vốn dĩ đều cố chấp như vậy, anh nhìn cô nhận lại số tiền trên tay cô, gật đầu nói:
– Được, nếu em đã không muốn, tôi cũng không thể ép nổi. Nhưng em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Giờ em sống không phải cho bản thân em mà cả cho đứa bé nữa, vậy nên nếu có khó khăn gì hãy gọi cho tôi được chứ?
Cô mỉm cười đáp lại:
– Được! Cảm ơn anh.
Quân nhìn cô rồi nói tiếp:
– Em ở đây đi, tôi lấy xe chở em về giờ về đi xe bus cũng chật chội, mà đi taxi thì hết nhiều tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Cô không đáp lại, gật đầu thay cho câu trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc