Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết có phải là do ảo giác của chính mình hay không, cô cảm thấy từ sau khi Giang Dữ rời khỏi trường học, kim giờ dường như đã bị đẩy nhanh hơn một chút, thời gian mỗi ngày ở trường học đều trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến năm ba đại học rồi, cũng xem như là ma cũ ở trong trường, sớm đã không thể nào tìm thấy được nét thanh thuần của thuở mới ban đầu khi bước chân vào đại học.
Sinh viên chuyên ngành sư phạm trong trường của các cô, đến năm ba đại học, nhà trường sẽ đặc biệt để trống ra một số lịch học trong tuần, sắp xếp cho sinh viên ngành sư phạm đến các trường tiểu học và trung học trong thành phố để bắt đầu thực tập và trải nghiệm cuộc sống nghề nghiệp tương lai của mình.
Việc phân bổ số lượng sinh viên đến một lớp học tùy thuộc vào nhu cầu của lớp học đó, cân nhắc đến khoảng cách, tuyến đường đi lại giữa hai bên trường trung học và trường đại học, và tình huống yêu cầu phải dậy lúc 6h30 hàng ngày để báo cáo, nên phía nhà trường đã cho phép sinh viên ở lại trong ký túc xá giáo viên do trường trung học địa phương sắp xếp, hoặc là tự gộp nhóm lại ở khách sạn bên ngoài.
Thời gian cần thiết để xuất phát từ căn hộ của Giang Dữ đến trường trung học cũng không quá nhiều, chỉ là khoảng thời gian gần đây Giang Dữ vừa khéo phải ra nước ngoài công tác, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng cô thà đến ở chung phòng khách sạn với mấy người bọn Lai Âm còn hơn là ở nhà một mình.
Suy cho cùng thì mấy người các cô, ngoại trừ năm nhất đại học ở chung phòng ký túc xá suốt cả một năm kia thì đã rất lâu rồi không còn ở cùng nhau nữa.
Mỗi ngày cùng nhau xuất phát từ khách sạn đến trường học, sau đó lại ở trường trung học hết một ngày, đến tối quay về khách sạn lại video call với Giang Dữ, cứ như vậy hết mấy ngày, mỗi ngày mà cô trải qua cũng xem như là phong phú.
Lúc Giang Dữ quay về, Ninh Nhuệ Tinh vừa khéo còn đang ở trường học để giải quyết công việc của lớp mà cô được phân công.
Học sinh lớp 7 không có chuyện tự học vào buổi tối, các giáo viên trong văn phòng gần như đều đã rời đi hết rồi, Ninh Nhuệ Tinh thu dọn xong đồ đạc của mình, lại ghi chú lại một chút những việc mình cần phải làm vào ngày mai, sau đó tắt điện, khóa xong cửa, lúc này mới xoay người rời đi.
Vừa bước xuống cầu thang, đèn cảm ứng lắp ở hành lang đã theo tiếng bước chân có quy luật từ xa đến gần từ lầu dưới, đèn từ dưới từ từ sáng lên trên, Ninh Nhuệ Tinh vừa cúi đầu xuống quét mắt về phía bóng đen đang đứng ở nơi góc cầu thang, vừa hay đối diện với gương mặt quen thuộc của người kia.
Cơ thể đã hành động sớm hơn ý thức một bước.
Giang Dữ chỉ hướng về phía cô mỉm cười rồi dang rộng vòng tay, Ninh Nhuệ Tinh đã nhanh chóng chạy xuống cầu thang, nhào vào trong lòng của Giang Dữ, cọ cọ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, "Anh trở về sao lại không nói với em?" Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Nếu như biết hôm nay Giang Dữ trở về, cô chắc chắn đã sớm xử lý xong hết công việc rồi ra sân bay đón anh.
"Cho em một bất ngờ." Giang Dữ vừa nói vậy vừa mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cả người của Ninh Nhuệ Tinh bọc lại ở trong иgự¢ mình, anh thấp giọng hỏi, "Có lạnh không?"
"Không lạnh." Ninh Nhuệ Tinh lắc đầu, cô ở trong lòng của Giang Dữ thỏa mãn mà híp chặt mắt lại.
Cô thật sự rất thích mùa đông.
Cảm giác hai người dựa sát vào nhau truyền hơi ấm là loại cảm giác mà không phải ai cũng có thể mang lại được.
Chỉ là vì người kia là đối phương.
Giang Dữ thuận thế cúi đầu hôn một cái vào đôi má đang hướng về phía anh của cô, giọng nói anh trầm khàn, "Em ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
Cô vừa mới nghĩ rời khỏi trường học sẽ tùy ý tìm một quán ăn bên đường nào đó để giải quyết bữa tối của mình, ai biết được vừa khéo gặp được Giang Dữ.
"Anh cũng chưa ăn cơm", giọng nói của anh rất trầm, lại bởi vì đang đối diện với cô mà hàm chứa trong đó một chút dịu dàng, "Vừa xuống máy bay liền vội vàng qua đây gặp em đó."
Ninh Nhuệ Tinh đưa tay ôm chặt lấy cánh tay của Giang Dữ, "Vậy em cùng anh ăn cơm."
Gần như là trong chớp mắt sau khi lời nói của Giang Dữ vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh đã lập tức lên tiếng nói.
Giang Dữ nghe vậy liền thấp giọng cười, "Được thôi."
Đợi ăn cơm xong, Ninh Nhuệ Tinh lại gặp phải vấn đề nan giải.
Khách sạn mà mấy người các cô đang ở cách trường học gần hơn một chút so với căn hộ của Giang Dữ, bước mấy bước thì đã đến rồi, nhưng Giang Dữ vừa mới quay về, hai người các cô đã rất lâu rồi không gặp nhau, cô cũng muốn ở cùng với Giang Dữ nữa......
Giang Dữ ngược lại không nói gì nhiều, chỉ là hỏi cô đang ở tại khách sạn nào, thẳng một đường lái xe đến khách sạn đó.
Đợi đến lúc Giang Dữ thuê một căn phòng khác, Ninh Nhuệ Tinh mới bừng tỉnh hiểu ra, Giang Dữ tối hôm nay chính là muốn cùng với cô ở lại trong khách sạn.
"Anh không quay về nhà hả?" Có căn hộ tốt như vậy lại không ở, lại cùng với cô ở chỗ này chịu khổ.
Mặc dù khách sạn không phải là năm sao, chỉ là nội thất, trang thiết bị bốn sao nhưng suy cho cùng thì cũng không thoải mái như ở nhà.
"Thực tập còn mấy ngày?"
"Thời gian thực tập một tuần lễ, còn lại ngày mai với ngày mốt, hai ngày nữa."
"Vậy anh sẽ cùng với em ở lại khách sạn hai buổi tối."
Nghe thấy câu trả lời của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh khẽ mở miệng ra muốn nói cái gì đó, liền thấy chị gái tiếp tân đã nhận lấy giấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của Giang Dữ, cô gái ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi nhẹ giọng hỏi, "Xin hỏi hai vị muốn Double Bed Room hay là Twin Bed Room?" (1)
(*) Double Bed Room: phòng có 1 giường lớn cho 2 người ở ngủ. Twin Bed Room: phòng có 2 giường cho 2 người ngủ.
(Trans: xin lỗi mọi người vì ở đây đã dùng tiếng Anh, nhưng mà mình tìm không thấy tên gọi của 2 loại phòng này bằng tiếng Việt, chỉ có cách giải thích bằng tiếng Việt thôi, với lại mình nghĩ đây là khách sạn 4 sao nên mình để tên tiếng Anh nhé.)
Vốn dĩ Ninh Nhuệ Tinh cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng vừa nghe thấy một câu nói như vậy lại khiến cho gương mặt của cô trong chớp mắt liền đỏ bừng lên.
Rõ ràng không phải là kiểu chuyện kia, nhưng cô lại có một loại cảm giác giống như là bản thân mình cùng với Giang Dữ đang đi thuê phòng vậy đó.
Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, đột nhiên lại ᴆụng phải ánh mắt của anh trong không trung, gương mặt đỏ ửng vội vàng trốn tránh, cô lặng lẽ cúi thấp đầu của mình xuống.
Lúc nghe thấy Giang Dữ dường như còn mang theo tiếng cười nhẹ thuê Double Bed Room, đầu của Ninh Nhuệ Tinh lại càng rụt lại sâu hơn.
Cùng với Giang Dữ nhận lấy thẻ phòng đi đến phía thang máy, Ninh Nhuệ Tinh liền có tật giật mình đặc biệt kéo dãn khoảng cách giữa cô và Giang Dữ.
Trai đơn gái chiếc cùng nhau xuất hiện trong khách sạn, sợ là ai cũng sẽ nghĩ đến phương diện kia.
Đợi bước vào thang máy đi lên, bên trong chỉ có hai người các cô, Ninh Nhuệ Tinh vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, cô một mình đứng ở trong góc, cách Giang Dữ xa thật xa.
Hai người đã phát sinh quan hệ với nhau là một chuyện, đi thuê phòng khách sạn thì lại là một chuyện khác nữa.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ bản thân mình nên hành động trước để kiềm chế đối phương, cô hắng giọng, làm ra vẻ như đang thanh giọng, "Giang Dữ, tối nay em sẽ cùng với Lai Âm ở chung trong một phòng khác."
Ánh sáng trong con ngươi của Giang Dữ chợt lóe lên, anh thấp giọng ừm một tiếng, tỏ ý anh đã biết rồi.
Thấy anh không nói gì, đáy lòng của Ninh Nhuệ Tinh chợt thấy ngứa ngáy, cô càng thêm không được thoải mái, cô ngước mắt lên muốn quan sát vẻ mặt, biểu cảm của Giang Dữ.
Giang Dữ không giống như là sẽ để mặc cho cô đi ở cùng với người khác trong khi anh cũng đang ở nơi này.
Lúc ngước mắt lên, trước mắt đã phủ xuống một tầng bóng râm kín như bưng.
Một nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó mà hạ xuống, còn có hơi thở có chút dồn dập của anh.
"Giang Dữ?"
Không gian trong thang máy kín đáo mà an tĩnh, trong một môi trường chỉ có hai người các cô, Ninh Nhuệ Tinh thậm chí một chút cũng không hề hoài nghi, cô có thể rõ ràng nghe thấy được tiếng tim đập một cách kịch liệt của mình.
Trong lúc ý loạn tình mê, cô vẫn còn có thể duy trì một tia thanh tỉnh để lên tiếng gọi tên của anh.
Giang Dữ cắn vào khóe môi của cô, đôi con ngươi âm u, mờ ám, giọng nói anh trầm khàn, dường như là ngay cả nói chuyện cũng lười, chỉ thấp giọng phát ra một tiếng khí âm, làm tê dại khắp cả lỗ tai cô, "Hửm?"
Ninh Nhuệ Tinh hơi thở gấp, cô đưa tay chống vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Giang Dữ, đẩy anh ra ngoài, "Có camera giám sát đó."
Vừa mới nghĩ đến tất cả những hành động mà mình cùng với Giang Dữ đã làm ở trong thang máy đều sẽ thông qua camera giám sát truyền vào mắt của một người xa lạ, Ninh Nhuệ Tinh liền hận không thể nhanh chóng kéo Giang Dữ đi ra khỏi thang máy.
Cứ như vậy, thang máy vẫn chậm chạp, từ từ đi lên trên.
Xuyên qua kẽ tóc hơi tán loạn của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ nhướng mắt nhìn camera giám sát có chấm đỏ đang nhấp nháy, anh liền giơ tay lên, dùng lòng bàn tay to lớn của mình để che đi toàn bộ, "Không ai có thể nhìn thấy nữa rồi."
Nụ hôn nóng ẩm quanh quẩn, lưu luyến bên tai cô, dừng lại ở cổ, rồi từ từ đi xuống, còn có hơi thở nóng rực vờn quanh lúc anh lên tiếng nói chuyện.
Chỉ một câu nói thôi đã dễ dàng áp chế được sự vùng vẫy của Ninh Nhuệ Tinh, khiến cho cô ở trong lòng Giang Dữ từ từ an tĩnh trở lại.
"Rất nhớ em." Anh nói.
Lời nói mà Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn chưa thốt ra được liền bị chặn lại giữa hai đôi môi đang giao triền.
Thật trùng hợp, cô cũng rất nhớ anh.
Ninh Nhuệ Tinh vừa bước vào cửa, nhìn thấy Lai m đang đứng phía sau cánh cửa, xém chút nữa cô đã không kìm được mà hét lên.
"Cậu sao lại quay về rồi, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ ở lại cùng với đàn anh Giang Dữ chứ?"
Ninh Nhuệ Tinh có chút tò mò và nghi hoặc, "Sao cậu lại biết anh ấy trở về rồi?"
Hình như cô còn chưa nói với mấy người bọn Lai Âm nữa mà?
"Thấy cậu không trở về đúng giờ như mọi khi, tớ liền đi đến trường trung học một chuyến, bảo vệ của trường học nói cậu đã rời đi cùng với một người đàn ông cao to, tớ liền nghĩ người đó có lẽ là đàn anh Giang Dữ", Lai m ngừng một chút, "Lẽ nào không phải?"
"Ừa", Ninh Nhuệ Tinh úp úp mở mở trả lời một tiếng, cô có tật giật mình giữ chặt lấy cổ áo khoác ngoài của mình, "Anh ấy ở lại căn phòng kế bên đó."
"Hả?" Lai Âm có chút bất ngờ, "Sao cậu lại không cùng đàn anh Giang Dữ ở chung một phòng, lâu như vậy không gặp nhau rồi, củi khô lửa bốc đó......"
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh đỏ ửng cả lên, cô nhỏ giọng phản bác, "Nào có như cậu nói kia chứ."
Mặc dù vừa nãy nếu không phải là cô ý chí kiên định, thì xém chút nữa đã bị Giang Dữ dụ dỗ cùng anh trở về phòng rồi. Điều quan trọng nhất là sáng ngày mai cô còn phải dậy sớm, thực tế là không có tinh lực để ở chung cùng với Giang Dữ.
Về điểm này, cô còn có chút tự biết lượng sức mình.
"Mặt đã đỏ thành như vậy rồi, còn nói là không có?"
Ninh Nhuệ Tinh nhấc tay bưng lấy hai má của mình, cảm giác nóng bỏng khi vừa đặt tay vào, không cần nhìn cô cũng tự mình biết được mặt cô đã đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi.
Vừa nãy bị Giang Dữ áp ở trong thang máy hôn lâu như vậy, gần như cũng sắp thở không ra hơi nữa rồi, sao lại có thể không đỏ được cơ chứ.
"Tớ đi tắm đây."
Sợ Lai Âm nhìn ra vết sưng đỏ trên bờ môi của mình, Ninh Nhuệ Tinh vội vàng lên tiếng.
Đợi sau khi tắm xong, Ninh Nhuệ Tinh nói chuyện với Giang Dữ một lúc, cả hai lại cùng chúc nhau một tiếng "ngủ ngon", cô đặt điện thoại xuống vừa mới muốn nhắm mắt đi ngủ, lại nghe thấy Lai m đang nằm trên một chiếc giường khác, kể từ lúc cô tắm xong đến giờ vẫn chưa mở miệng bất chợt lên tiếng.
"Dư Dư, cậu nói xem, thế nào mới là tình yêu đẹp nhất?"
Ninh Nhuệ Tinh trừng mắt nhìn lên trần nhà trắng tinh, có chút thất thần trong nháy mắt.
Cô mơ hồ, chung chung nghĩ đến rất nhiều, từng hồi ức đã qua, lại nhìn về tương lai, đều có bóng dáng và sự tồn tại của Giang Dữ.
Mỗi một người đều có một định nghĩa và phán đoán về tình yêu đẹp nhất cho riêng mình.
Trong lòng Ninh Nhuệ Tinh dần dần đã có cho mình một đáp án rõ ràng, cô nghiêng đầu đang muốn nói với Lai m, lại thấy Lai m đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Đối với cô mà nói, tình yêu đẹp nhất,
Chính là gả cho Giang Dữ, sống cùng với anh mãi mãi.
Bởi vì cô thích Giang Dữ, chỉ cần là anh, tất cả đều là thứ tốt nhất.
Trời cao có sự sắp đặt hoàn hảo nhất, để cho cô gặp được Giang Dữ tuyệt vời nhất.
Thật tốt quá.