Chương 51: Giao thừa (*)Mấy ngày tiếp sau đó, Giang Dữ vẫn như trước bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu, bản thân Ninh Nhuệ Tinh cũng vậy, cô bận rộn ôn tập để ứng phó với kỳ thi kiểm tra cuối kỳ vào tháng một, còn có đêm hội chào đón năm mới sắp diễn ra nữa.
Vừa hay chọn tổ chức vào đêm Giao thừa, thời gian diễn ra đêm hội là ba tiếng, tất cả các tiết mục đều được tiến hành đẩy nhanh tốc độ, cố gắng kết thúc trước 10 giờ, để dành thời gian khác cho sinh viên.
Bầu không khí trước mặt liên tục được đẩy lên cao, Ninh Nhuệ Tinh ở phía sau sân khấu điều chỉnh thử âm thanh đàn nhị của mình, đảm bảo lát nữa trên sân khấu sẽ không xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào.
Mấy phút trước khi đêm hội sắp bắt đầu, Giang Dữ mới thong dong đến trễ, một thân đồ vest đen so với những người cùng tuổi khác trông anh trưởng thành hơn nhiều, dáng người cao thẳng, rắn rỏi, khí chất cao quý lại lộ ra cảm giác tinh anh ẩn giấu trong đó, so với bình thường càng thu hút được nhiều ánh mắt nán lại trên người anh hơn.
Trước khi vào trường, hầu như bất cứ ai tìm kiếm về trường trên Weibo đều biết được ở Đại học Bắc Hoa có Giang Dữ, thậm chí có không ít người còn vì Giang Dữ mà đăng ký vào trường.
Lúc đó vừa khéo có một tài khoản Weibo đại V (1) làm khảo sát về các hotboy của các trường đại học, trong phần bình luận không biết là ai gửi lên tấm ảnh của Giang Dữ, tấm ảnh lờ mờ, rõ ràng là chụp trộm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt và ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ vẫn được thể hiện một cách tinh tế trên tấm ảnh out nét này, tấm ảnh không ngừng được cộng đồng mạng đẩy lên thành bình luận hot nhất.
(1) Tài khoản Weibo đại V: dùng để chỉ những “nhân vật của công chúng”, những người hoạt động rất tích cực trên Weibo và có một lượng lớn người hâm mộ. Những người có hơn 500.000 người hâm mộ thường được gọi là các đại V mạng xã hội. “V” để chỉ những tài khoản mạng xã hội đã được xác thực cá nhân, tên tiếng Anh là “Verified”, người dùng Weibo được xác thực sẽ có một biểu tượng chữ V gắn liền với biệt hiệu Weibo của họ nên cư dân mạng gọi những người dùng Weibo được xác thực cá nhân với nhiều người hâm mộ là “đại V”.
Một đám đông cộng đồng mạng kích động đến mức thậm chí còn muốn liếm màn hình, cũng đành thôi, chẳng qua là vì trong tiềm thức của họ cảm thấy Giang Dữ chính là hình ảnh Giang Kinh Tá tồn tại trong cuộc sống bình thường, so với cái vị ở trong showbiz kia thì Giang Dữ là người mà mọi người hoàn toàn có cơ hội để tiếp cận.
Vốn dĩ những tin tức như thế này sẽ bị mờ nhạt trong mớ tin tức về giới giải trí rần rộ, ai biết được ngày hôm sau, lại có cộng đồng mạng trực tiếp bung ra hoàn cảnh gia đình và lý lịch trong quá khứ của Giang Dữ lên mạng, một lần nữa trực tiếp kích thích sự nhiệt tình của cư dân mạng.
Giang Dữ, chính là người sinh ra đã ở vạch đích trong lời nói của mọi người.
Cha của anh đứng đầu trong danh sách những người giàu có hàng năm, mẹ của anh hoạt động trong lĩnh vực ngoại giao, đều là những nhân vật nổi tiếng lẫy lừng, Giang Dữ từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục đặc biệt tốt, chính là sự giáo dục ưu tú, tinh anh khác hẳn với những người khác, đến trường hay tan học đều có tài xế đưa đón, sở thích, hứng thú của anh được phát triển một cách toàn diện. Trong khi những người khác còn đang bận rộn suy nghĩ xem bản thân mình nên chọn lựa chuyên ngành gì để phát triển tương lai, thậm chí có những người chỉ vì thiếu vài điểm mà không vào được đại học thì Giang Dữ đã cầm số tiền tiêu vặt mấy con số của mình đi đầu tư thử nghiệm, tuổi còn rất trẻ mà đã có tài sản riêng, trực tiếp thăng tiến.
Khác hẳn với những gì mà người khác vẫn hay nghĩ về một công tử lụa là gấm vóc, ngược lại, anh có tính tự giác cực kỳ cao và tính tự kỷ luật quá mức, thậm chí so với những người cùng tầng lớp mà nói, anh lại có chút đứng đắn hơn hẳn, không lái siêu xe sang trọng, không quanh quẩn bên bụi hoa này, khóm cỏ kia (2), gần như là không thể tìm ra được sai lầm nào khiến người khác phê bình, chỉ trích.
(2) Ý chỉ không lăng nhăng nay cô này, mai cô kia.
Người như vậy, được sống ở bên cạnh anh ấy là một sự tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn, giống như giờ phút này khi anh vừa xuất hiện trong hội trường, rõ ràng là đi đến một góc ở phía sau ngồi xuống nhưng vẫn trong sáng trong tối thu hút được rất nhiều ánh mắt.
Trước mặt Giang Dữ, có không ít người thậm chí đã thì thầm nói nhỏ với nhau, thảo luận về Giang Dữ.
“Trời ơi, một thân đồ vest này của đàn anh Giang Dữ thật sự là…”
“Thật sự là quá đẹp trai aaaaaaaaaa…”
Đại khái là có quá nhiều người đều đang nhìn về phía sau, người dẫn chương trình cũng không thể tránh được liền nhắc đến Giang Dữ, “Được rồi, biết đàn anh Giang Dữ rất đẹp trai, nhưng mà lát nữa các tiết mục của chúng ta cũng rất hay nha, mọi người thật sự không xem xét chuyển tầm nhìn của mọi người lên sân khấu sao?”
Lúc này, tiếng rít chói tai đã không cách nào che đậy được nữa mà bùng nổ, thỉnh thoảng đan xen với mấy chữ “đàn anh Giang Dữ”.
Nghe thấy tiếng kinh hô ở bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xuống lau chùi cung đàn của mình, ngược lại không có phản ứng gì cả, một đàn chị của đoàn hợp xướng đứng ở bên cạnh đã không nhịn được nữa khẽ cười, “Đàn em, bên ngoài kia đã náo thành như vậy, em lại không có phản ứng gì sao?”
Ninh Nhuệ Tinh cũng ngước mắt lên khẽ cười, “Quen rồi liền tốt thôi, nếu như quá để ý, ngược lại bản thân sẽ không thoải mái.”
Cô tin vào tình cảm mà Giang Dữ dành cho mình, hơn nữa, những người khác cũng biết mối quan hệ giữa cô và Giang Dữ.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh như vậy, mấy đàn chị đột nhiên không biết nên nói gì.
Trong một mối quan hệ tình cảm, người con gái khi thiếu đi cảm giác an toàn sẽ trở nên quá khích, cuồng loạn, sẽ cố gắng bảo vệ mối quan hệ của mình nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại đủ tự tin và bình tĩnh như vậy.
Bởi vì nguồn vốn tự tin và bình tĩnh mà cô có được đều đến từ bản thân Giang Dữ.
“Đàn em, em có thể không biết, mấy người năm ba bọn chị đây đều cảm thấy em rất lợi hại, vậy mà lại có thể nắm giữ được Giang Dữ.” Một đàn chị khác trong số đó đổi chủ đề nói với Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh rũ mi mắt xuống, sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói khác, “Bọn chị đều rất tò mò, em và Giang Dữ đến cùng sao lại hẹn hò vậy, thật sự là giống với lần trước trên diễn đàn đã nói sao, Giang Dữ chặn em ở góc cầu thang rồi tỏ tình?”
Ninh Nhuệ Tinh thu liễm lại một tia ý cười còn vương trên khóe môi, đang muốn nói chuyện, trước mặt đã có người đến hối thúc, “Đoàn hợp xướng chuẩn bị một chút, lập tức lên sân khấu.”
Mấy đàn chị vội vàng đi sửa sang lại quần áo, xếp hàng, lúc này Ninh Nhuệ Tinh mới cảm thấy bên tai yên tĩnh đi một chút.
Tiết mục của cô được xếp ở giữa chương trình, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy có chút buồn chán, cô cầm lấy điện thoại, vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Giang Dữ gửi qua.
“Lát nữa không cần căng thẳng.”
Ninh Nhuệ Tinh cong môi khẽ cười, “Em không căng thẳng, anh không cần cổ vũ em.”
Cũng giống như cuộc thi tiếng Anh lần đầu tiên, hễ là cuộc thi hoặc buổi biểu diễn có Ninh Nhuệ Tinh tham gia, Giang Dữ luôn sẽ theo thói quen cổ vũ cô.
Đầu bên kia không trả lời lại, Ninh Nhuệ Tinh cũng cất điện thoại đi.
Không biết đã qua mất bao lâu, phía trước lại truyền đến một câu “Độc tấu đàn nhị chuẩn bị một chút”, lúc này cô mới cầm lấy đàn nhị của mình chậm rãi đi lên sân khấu.
Trước đây Ninh Nhuệ Tinh cũng đã từng biểu diễn đàn nhị trong đêm hội văn nghệ ở trường cấp ba của mình, đã có kinh nghiệm nhất định, thêm vào đó, ca khúc là gần đây mới luyện tập qua nên biểu diễn vẫn xem như thuận lợi.
Sau khi kết thúc, cô nghe thấy tiếng vỗ tay như thủy triều ở bên dưới, sắc mặt cũng có hơi đỏ bừng và e lệ.
Tiếng vỗ tay lớn nhất ở bên dưới, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là tiếng vỗ tay của Giang Dữ.
Những người khác rõ ràng cũng nghe ra được, đều dùng ánh mắt xem kịch hay để quan sát qua lại giữa hai bóng dáng của Ninh Nhuệ Tinh và Giang Dữ.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đi xuống khỏi sân khấu, người dẫn chương trình vốn dĩ đã lên sân khấu rồi, khen ngợi một câu, vừa tán dóc hết chuyện này lại lôi kéo sang chuyện khác, đã thành công di chuyển được rất nhiều sự chú ý.
Sau khi quay trở lại phía sau sân khấu, Ninh Nhuệ Tinh thu dọn lại đồ đạc của mình, lưng đeo đàn nhị, gửi cho Giang Dữ một tin nhắn sau đó đi đến cửa hội trường đợi anh.
Mặc dù nói là đợi đến lúc đêm hội kết thúc mới có thể rời khỏi hội trường, nhưng bởi vì không điểm danh nên vẫn có không ít người nhân lúc đông người mà chạy ra ngoài.
Chẳng qua Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh vừa hay cũng là hai người trong số đó.
Sắc đêm trầm mịch, đèn đường ánh vàng mờ tối, trên đường đi đến khuôn viên trường rất yên tĩnh.
Giang Dữ lái xe một đường đi ra khỏi khuôn viên trường học, bởi vì là đêm Giao thừa, thêm vào đó là lễ Giáng sinh mấy ngày trước đó, không ít cửa hàng vẫn còn chưa dỡ xuống cây thông Noel và các vật trang trí khác, lượng người đi lại trên đường cũng rất nhiều, phần lớn đều là các cặp đôi, rất náo nhiệt.
Tuyết rơi trên đường không sâu, còn có hoa tuyết lả tả mềm mại uyển chuyển rơi xuống, bầu không khí náo nhiệt xóa tan đi một chút lạnh lẽo.
Vì vừa nãy lên sân khấu biểu diễn, Ninh Nhuệ Tinh hiếm thấy lại mặc váy, áo len nhạt màu và chân váy dài màu đen, bởi vì dự định ra ngoài đón giây phút Giao thừa với Giang Dữ nên cô mang theo bên mình một chiếc áo khoác ngoài, lúc này bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo khoác nhỏ, mặc nhiều như vậy nhưng rõ ràng không hề có cảm giác bị béo lên, vòng eo vẫn cực kỳ mảnh dẻ.
Giang Dữ dừng xe xong, kéo lấy tay Ninh Nhuệ Tinh, cùng nhau hòa vào trong dòng người đông đúc, nhộn nhịp.
Ánh đèn trong thành phố sáng như ban ngày, trên đường đi là không khí náo nhiệt rộn ràng, ở bên ngoài một trung tâm thương mại cách đó không xa vẫn còn đặt một cây thông Noel loại lớn ở chỗ cũ, xung quanh dùng đèn màu quấn quanh một vòng, ánh đèn rực rỡ chớp nháy.
Cách đó không xa có tiếng âm nhạc điên cuồng truyền đến, xuyên thủng cả màng nhĩ, liên tục có những tràng pháo hoa ầm ầm nổ tung, bầu trời trong chớp mắt bừng lên những sắc màu rực rỡ.
Cùng với những ngôi sao sáng đầy trời mà nổ tung, còn có ánh đèn Khổng Minh không ngừng bay cao lên trời trong không trung.
Ánh đèn nóng như thiêu đốt chiếu vào trong mắt của Ninh Nhuệ Tinh, còn có những ngọn đèn Khổng Minh không cách nào đếm xuể, Ninh Nhuệ Tinh bất giác nhìn đến mức có chút ngây ngẩn.
Đẹp và rung động lòng người.
Một trái tim bất ngờ bởi vì cảnh tượng này mà liên tục chấn động một cách kịch liệt.
Theo những ngọn đèn Khổng Minh đang từ từ bay lên bầu trời, hai người các cô bất tri bất giác đã đi đến bờ sông.
Đài phun nước nhân tạo bên bờ sông liên tục tỏa ra hơi nước sương mù dày đặc, ánh đèn biến ảo cũng theo đó sáng lên, uốn lượn lên trên sau đó thuận theo đài phun nước mà bùng nổ trên không trung.
Đám đông xung quanh náo động lên từng hồi.
Dường như người dân trong cả thành phố đều đang tập trung ở ven sông, đông đúc và nhộn nhịp, cùng với màn đếm ngược trên màn hình nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng, mọi âm thanh đều dồn vào bên tai, tiếng la hét và tiếng đếm ngược toàn bộ đan xen, hòa nhịp với nhau.
Cùng với đó, còn có tiếng chuông báo 0 giờ.
Và trong chớp mắt đó, pháo hoa bỗng nhiên nổ tung đầy trời.
Theo tiếng chuông điểm 0 giờ và tiếng pháo hoa nở rộ, Giang Dữ ôm Ninh Nhuệ Tinh vào lòng và nói vào tai cô một câu năm mới vui vẻ.
Lời nói vừa dứt, một gương mặt tuấn tú liền áp xuống.
Có lẽ chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh nóng đến đỏ ửng, trong lòng giống như có cái gì đó đang lâm râm muốn chọc thủng ào ra.
Cho dù không hề làm chuyện gì khác, nhưng chỉ cần cùng với Giang Dữ ở chung một chỗ liền cảm thấy rất tốt.
Cùng anh ở bên nhau trải qua đêm Giao thừa đầu tiên.
Còn muốn có sau này, còn muốn càng nhiều hơn, còn muốn có năm thứ hai, năm thứ ba, rất nhiều năm sau đó...
Sau khi bờ môi của Giang Dữ tách ra khỏi đôi môi của cô, Ninh Nhuệ Tinh nhấc tay lên ôm chặt lấy Giang Dữ, nỗi kích động trong chớp mắt liền chiếm ưu thế.
Ý tưởng vừa nãy mới nảy ra trong đầu cô, không hề có chút suy nghĩ nào cô liền buột miệng nói ra.
“Giang Dữ, chúng ta kết hôn đi.”