Chương 46: Mười tám tuổiGiọng nói của Giang Dữ giống như bao bọc trong mật ong vậy, gió chợt thổi lên, mang theo đó là một dư vị ngọt ngào.
Mặc dù hẹn hò với Giang Dữ cũng sắp được một khoảng thời gian rồi nhưng trái tim cô vẫn sẽ bất ngờ, không kịp phòng bị, bởi vì một câu đột nhiên thốt ra của anh mà trái tim cô chấn động kịch liệt, từ đó nảy sinh ra rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Ví dụ như xấu hổ, ví dụ như ngọt ngào,... tất cả những cảm xúc phức tạp trong chớp mắt như đan xen vào nhau.
Hai má của Ninh Nhuệ Tinh cũng theo đó đỏ hồng lên, cô tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Giang Dữ, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào người mình, đến cuối cùng cô thậm chí còn nép vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh cọ cọ, ý đồ trốn khỏi ánh mắt đang dán chặt vào mình ở phía trên đỉnh đầu.
Giang Dữ bật cười, không nhanh không chậm thu lại ánh mắt của mình, giống như vô tình lên tiếng, "Em đã kiểm tra Tiếng phổ thông chưa?"
Kỳ kiểm tra trình độ Tiếng phổ thông là một kỳ thi thiết yếu đối với những sinh viên theo chuyên ngành sư phạm, mà đối với những sinh viên thuộc chuyên ngành khác mà nói thì kỳ thi này có thể được cộng thêm điểm số, hầu như phần lớn sinh viên trong trường đều sẽ ghi danh dự thi, Ninh Nhuệ Tinh có chút không hiểu tại sao Giang Dữ lại hỏi tới vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu rồi nói, "Vẫn chưa đâu, phải đợi đến tháng 11 cơ."
Giang Dữ đem điện thoại của mình đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, trên màn hình đã mở sẵn một trang, Giang Dữ cúi đầu xuống nói với Ninh Nhuệ Tinh, "Em đọc thử xem, anh xem coi Tiếng phổ thông của em đã chuẩn hay chưa."
Cảm giác anh như đang muốn kiểm tra trình độ Tiếng phổ thông của cô vậy đó. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy nhưng cũng không nghi ngờ gì anh, cô nhận lấy điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cô đọc lên hàng chữ trên màn hình điện thoại, "Xư chử lớn, xóc chuột nhỏ, hu xao nhỏ, ton hổ nhỏ, chim tánh tụt nhỏ,......" (*)
(*) Ở đây tác giả dùng "大湿几、小松徐、梅发鹿、小脑斧、小七鹅......" (đọc là "dà shī jǐ, xiǎosōng xú, méi fā lù, xiǎonǎo fǔ, xiǎo qī é......") là một đoạn nói ngọng (nhưng rất đáng yêu) tên các con vật đã hot ở bên Trung Quốc hồi năm 2017, đoạn này chính xác phải là "大狮子、小松鼠、梅花鹿、小老虎、小企鹅......" (đọc là "dà shīzi, xiǎo sōngshǔ, méihuālù, xiǎo lǎohǔ, xiǎo qì"é......"), nghĩa đúng là "Sư tử lớn, sóc chuột nhỏ, hươu sao nhỏ, con hổ nhỏ, chim cánh cụt nhỏ,......"
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ đang đọc đến mức cực kỳ chăm chú, nghiêm túc, ai biết được lúc đọc được một nửa, lại nghe được bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ không thể kiềm chế được của Giang Dữ.
Cô ngước mắt lên, mạnh mẽ kìm lại những âm thanh mà bản thân mình sắp sửa thốt ra, gương mặt cô vẫn mang đầy sự khó hiểu nhìn chăm chăm vào Giang Dữ, thấy đôi mắt anh vẫn ngậm cười nhìn mình, cô cúi đầu xuống xem lại lần nữa những từ ngữ ở trong điện thoại, cô ngẩn người ra mất mấy giây rồi mới phản ứng lại được.
Những chữ này có chỗ nào là Tiếng phổ thông chứ, rõ ràng là Tiếng phổ thông không chuẩn nhưng Giang Dữ vẫn bảo cô đọc lên.
Dòng chữ này là tối hôm qua lúc lướt vòng bạn bè, Giang Dữ tình cờ lướt thấy. Trung tâm tuyên truyền của trường học đã làm ra một bản thảo nguyên tác có liên quan đến Tiếng phổ thông, Giang Dữ vốn dĩ chỉ là tiện tay nhấn mở ra thôi, ai biết được lướt xuống phía dưới liền nhìn thấy tập hợp những đoạn Tiếng phổ thông "không đúng chuẩn nhưng lại rất đáng yêu", ví dụ như một loạt tên gọi của những động vật nhỏ, ví dụ như là "nhớ anh, muốn gửi tin nhắn (**) cho anh", "muốn cùng anh thức giấc (**)", một đám bình luận ở bên dưới đều cười đến nghiêng ngả.
(**) Đây cũng là hình thức Tiếng phổ thông không chuẩn (kiểu mấy đứa con nít nói ngọng vậy đó); Gửi tin nhắn (tác giả dùng là花胆信: huā dǎn xìn, chính xác phải là发短信: fā duǎnxìn); Thức giấc (tác giả dùng 起船: qǐ chuán, chính xác là 起床:qǐchuáng).
Quét mắt sơ qua vài cái, đang muốn quay trở lại trang chủ, liếc ngang qua anh liền nhìn thấy một bình luận, "Hahaha, Tiếng phổ thông không đúng chuẩn thật là đáng yêu, rất thích hợp cho các bạn nữ nói ra những lúc tỏ vẻ dễ thương, ngữ điệu của các bạn nữ lúc nói ra những câu này có chút mềm mại lại có chút mềm dẻo, mang theo một chút cảm giác làm nũng thật tự nhiên, tưởng tượng thôi đã thấy rất ngọt ngào rồi."
Nhìn thấy những dòng chữ này, Giang Dữ liền tưởng tượng đến giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh lúc cô nói ra những lời này, trong lòng chỉ nghĩ đến vậy thôi nhưng thật sự là cảm thấy rất ngọt ngào.
Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ đến những lời mà bản thân mình vừa mới nói ra, cô cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngớ ngẩn, ngốc nghếch, hận không thể chui vào lòng đất để trốn. Tiếng phổ thông đúng chuẩn thì không đọc, lại cố gắng hết sức đi đọc những chữ kỳ lạ quái đản này. Gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, Ninh Nhuệ Tinh liền nhấc tay lên đánh vào cánh tay của Giang Dữ một cái, "Đều tại anh, bảo em đọc mấy chữ có cũng như không."
Giang Dữ hạ đôi mắt đang ngậm cười xuống, anh nhấc tay lên nhẹ nhàng xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, nhẹ giọng nói, "Thật sự là đáng yêu giống y như trong tưởng tượng của anh vậy."
Cảm thấy đáng yêu thế là liền bảo cô đọc, lại còn tưởng tượng qua nữa cơ? Ninh Nhuệ Tinh chợt ngẩn người, sau khi đối diện với ánh mắt của Giang Dữ một lần nữa, đôi má của cô bất giác đỏ hồng, nhỏ giọng lên tiếng, "Sao em cứ cảm thấy rất ngốc."
Khóe môi của Giang Dữ cong cong, ngược lại cũng không tiếp tục trả lời vấn đề này của cô, "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm."
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng hứ một tiếng, lại nhấc tay lên đánh Giang Dữ thêm cái nữa, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái trong lòng.
Sẽ có một ngày cô nhất định phải lừa Giang Dữ làm một chuyện gì đó!
______
Ngày hội thể thao được tổ chức như dự kiến, ngày thi đấu nội dung bóng rổ nữ vừa khéo cũng là ngày sinh nhật của Ninh Nhuệ Tinh.
Nơi tổ chức cuộc thi được vây quanh bởi rất nhiều người, Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ quá nhiều, chính là một vài người tranh nhau một quả bóng, sau đó thì tiện tay ném bóng vào rổ, tốt nhất là ném trúng rổ, ném không trúng rổ thì cũng chẳng có gì đáng lo, cứ tiếp tục ném lại thôi.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận đấu, Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng dưới bóng cây, cô có chút kinh ngạc, anh vậy mà cũng tới đây.
Rõ ràng đã nói là sau khi trận đấu kết thúc cô sẽ ra ngoài đi ăn cùng với mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá, buổi tối mới cùng với Giang Dữ ăn sinh nhật mà.
Ninh Nhuệ Tinh đang muốn chạy về phía Giang Dữ nói mấy câu thì tiếng thổi còi lại cùng lúc đó vang lên, thật không dễ dàng gì đợi đến khi trận đấu kết thúc, Ninh Nhuệ Tinh lại đi nhìn về phía bóng cây kia, lại liếc một cái đến những bóng lưng đang tới tới lui lui xung quanh nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được bóng dáng của Giang Dữ.
Sao lại đi mất rồi, Ninh Nhuệ Tinh có chút thất vọng, cô cũng muốn hỏi Giang Dữ xem tại sao anh lại tới chỗ này.
Trong chớp mắt khi cúi đầu xuống, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng đang đổ bóng trên mặt đất đứng ở bên cạnh mình, Ninh Nhuệ Tinh lần nữa ngẩng đầu lên, cô nhịn không được kinh ngạc thốt ra một tiếng, "Giang Dữ......"
Giang Dữ hạ mắt xuống nhìn cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, "Vừa nãy em là đang tìm anh?"
Ninh Nhuệ Tinh ngược lại cũng không nghĩ gì nhiều, cô không hề có chút do dự nào liền gật đầu, "Anh sao lại đến đây, không phải đã nói buổi tối mới gặp nhau rồi sao?"
Buổi sáng hôm nay cô phải tham gia thi đấu, thời gian buổi trưa dành cho mấy cô bạn cùng phòng, buổi tối mới có thể cùng Giang Dữ ăn sinh nhật, đều đã sắp xếp xong cả rồi, ai biết được Giang Dữ lại qua đây sớm như vậy.
"Qua đây nói với em một tiếng, buổi trưa không nên ăn quá nhiều, để dành bụng cho bữa tối nữa."
"Ồ", Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng, lại có chút không hiểu, "Anh có thể nói trực tiếp với em ở trên mạng mà, còn phải chạy qua đây một chuyến làm gì?"
Hội sinh viên có một đống việc cần anh phải xử lý, còn có cả chuyện học nữa, mặc dù đều là những vấn đề Giang Dữ không cần phải quá lo lắng, nhưng đến cùng cũng phải chiếm dụng một chút thời gian của anh.
Giang Dữ cười một cái, có chút không biết phải làm sao, "Thuận tiện qua đây gặp em một chút."
Lần này Ninh Nhuệ Tinh ngược lại không nói thêm gì nhiều nữa, thật ra có lúc cô cũng có suy nghĩ giống như Giang Dữ bây giờ vậy.
Có thể phần lớn những người đang yêu đương đều có suy nghĩ giống như anh.
Tán gẫu, chính xác là để kết nối tình cảm, vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm sức lực, nhưng có những lúc nói đến chuyện yêu đương thì lại không muốn nói chuyện nữa mà chỉ muốn gặp mặt đối phương.
Tất cả mọi lý do đều chỉ là cái cớ để gặp mặt đối phương.
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn Giang Dữ rồi cười với anh, có chút xấu hổ nho nhỏ, "Buổi tối là có thể gặp nhau rồi."
"Ừ", Giang Dữ thấp giọng trả lời, anh ngước mắt lên nhìn mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của Ninh Nhuệ Tinh đang đứng chờ ở một nơi cách đó không xa, "Bọn họ đang đợi em đó, nhanh đi đi."
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu, cô đang nhấc chân lên muốn đi thì Giang Dữ lại đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, anh không yên tâm lại khom người xuống lặp lại lần nữa, "Nhớ không được ăn quá nhiều đó."
Bữa tiệc sinh nhật như thế này luôn sẽ gọi một bàn đầy thức ăn, nếu như bình thường thì Giang Dữ có thể sẽ không quản quá nhiều, nhưng mà buổi tối Ninh Nhuệ Tinh còn phải đi ăn sinh nhật cùng với anh nữa, Giang Dữ không thể không để ý được.
Ninh Nhuệ Tinh cũng biết bản thân mình quả thật là rất có sức ăn, huống hồ chi mấy người trong phòng ký túc xá của cô đều là những người yêu đồ ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon liền không khống chế được bản thân mình, ở chung một chỗ với nhau quả thật là rất nguy hiểm. Nghe thấy Giang Dữ nói như vậy, cô ngay lập tức bởi vì sức ăn của bản thân mình mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi má cô không kiềm được đỏ hồng lên, "Biết rồi mà."
Sau khi hẹn hò với nhau, cô ngược lại ngày càng coi trọng mặt mũi của mình hơn, cô rất sợ mất mặt trước mặt Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh chạy về phía mấy cô bạn cùng phòng, vừa quay đầu vẫy tay với Giang Dữ, lúc này mới cùng với các bạn ồn ào huyên náo rời đi.
Nơi bọn họ đến ăn là một nhà hàng rất nổi tiếng trên mạng ở trong thành phố, Lai m đã sớm tìm được địa chỉ của nhà hàng, thật không dễ dàng gì mới tìm được một cơ hội, tất nhiên là phải mạnh mẽ lôi kéo mấy người các cô đến nhà hàng này rồi.
Đợi sau khi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ đưa ra cho các cô mỗi người một cuốn thực đơn, Ninh Nhuệ Tinh lật lật thực đơn trong tay vừa lên tiếng hỏi, "Gọi món gì đây?"
"Không biết nữa, cứ tùy tiện xem trước đã." Lai m trả lời, cô ngước mắt nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh, "Hay là Dư Dư cậu chọn đi, cậu là nhân vật chính cần được chúc mừng của hôm nay mà."
"Không không không", Ninh Nhuệ Tinh xua xua tay, "Tớ gặp khó khăn trong vấn đề lựa chọn, đừng bảo tớ phải chọn."
Nghe thấy Ninh Nhuệ Tinh nói như vậy, Lai m ngược lại không tiếp tục làm khó cô nữa, vừa hỏi vừa gọi món, sau cùng gọi ra năm món mặn một món canh.
Ninh Nhuệ Tinh uống một chén canh, ăn thêm vài miếng cơm, lại ăn thêm một chút trái cây tráng miệng sau đó liền đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra nhẹ nhàng lau miệng.
"Dư Dư, cậu ăn no rồi hả?" Hứa Giai Văn lên tiếng hỏi, cô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Ăn không nổi nữa, để dành bụng cho buổi tối......"
Còn chưa kịp nói xong, mấy người các cô nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh nở một nụ cười "ấm áp".
"Không giống, không giống nha, có bạn trai rồi liền không giống với trước đây nữa."
......
"Này", Phương Đình Dư ngừng cười rồi hỏi một cách nghiêm túc, "Vậy bánh sinh nhật của Dư Dư cậu, là ăn cùng với chúng tớ hay là sao?"
Mấy người các cô vốn nghĩ rằng ban ngày đi ăn ở bên ngoài, sau đó đi đặt bánh kem sinh nhật cho Ninh Nhuệ Tinh, buổi tối trở về ký túc xá sẽ cùng nhau ăn bánh kem, nhưng nếu như tối nay Ninh Nhuệ Tinh mừng sinh nhật cùng với đàn anh Giang Dữ, vậy thì bánh kem phải làm sao đây?
"Vừa khéo nha, các cậu không cần phải mua bánh kem cho tớ nữa." Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, "Sau đó, tối nay tớ sẽ mang bánh kem về rồi chúng ta cùng nhau ăn."
"Đàn anh Giang Dữ mua bánh kem hả?"
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu, "Tớ cũng chưa biết nữa", cô ngược lại cũng không quá xem trọng bánh kem, "Nếu như không có thì tối nay lúc trở về tớ mua một cái được không?"
"Cậu nói nhảm cái gì vậy?" Hứa Giai Văn trợn mắt nhìn cô, "Sinh nhật của cậu, đương nhiên đáng để chúng tớ mua bánh kem cho cậu rồi."
"Bánh kem chỉ một miếng thôi cũng ăn không nổi nữa rồi, các cậu còn muốn mua?" Ninh Nhuệ Tinh kinh ngạc hỏi lại.
"Cho nên phải xem đàn anh Giang Dữ nha, nếu như không có thì cậu cứ nói với bọn tớ một tiếng, bọn tớ sẽ lập tức ra ngoài đặt bánh kem cho cậu."
"Được."
______
Sau khi thấy Ninh Nhuệ Tinh rời đi cùng với Giang Dữ, mấy người bọn Hứa Giai Văn mới theo nhóm rời đi.
Vừa mới từ trong căn phòng ấm áp đi ra, gió lạnh chợt thổi lên, Ninh Nhuệ Tinh có chút không chịu nổi, cơ thể nhịn không được run lên một cái. Giang Dữ thấy vậy liền nhấc tay lên đem cả người cô ôm vào trong иgự¢.
Rất giống với dáng vẻ đi trong mưa trước đây, anh cũng đem độ ấm từ cơ thể của mình liên tục không ngừng truyền qua cho cô.
Ninh Nhuệ Tinh nép dưới cánh tay của Giang Dữ, đầu cô hơi ló ra. Sau khi trận thi đấu bóng rổ kết thúc cô liền quay về ký túc xá thay một bộ quần áo khác, lúc này cô đang mặc một chiếc áo len đan cao cổ, cổ áo cao vây thành một vòng chạm đến cằm của cô, nói chuyện nghe hơi có chút ồm ồm, "Giang Dữ, anh không lái xe sao? Chúng ta muốn đi chỗ nào vậy?"
Cô vốn dĩ cho rằng Giang Dữ đang dừng xe ở bãi đỗ xe, ai biết được cứ đi tới đi tới như vậy, thật sự chính là đi bộ đó. Cùng với Giang Dữ không rõ mục đích mà đi về phía trước.
"Em ăn bánh sinh nhật rồi chứ?" Giang Dữ hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi lại.
"Vẫn chưa", Ninh Nhuệ Tinh kèm theo đó một cái lắc đầu, rồi giải thích nói, "Bởi vì không biết buổi tối chúng ta phải làm cái gì......"
"Ừ", Giang Dữ nhẹ gật đầu, vừa nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, giống như đang khen thưởng cô đã làm rất tốt vậy đó, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh chợt đỏ hồng, tiếp đó lại nghe anh nói, "Vừa khéo tối nay chúng ta sẽ làm bánh kem sinh nhật."
"Hả, anh muốn làm bánh kem?", gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh tràn đầy sự kinh ngạc, trước hết đừng nói đến việc Giang Dữ có biết làm bánh kem hay không, cứ nói là anh làm bánh kem sinh nhật cho cô, nghĩ thôi cũng đã có chút không dám tin tưởng rồi.
Rốt cuộc thì tiệm bánh kem suốt dọc đường đi nhiều như vậy, tùy tiện mua một cái là được rồi, sao còn phải tự mình động tay làm?
"Em và anh cùng nhau làm."
Giang Dữ kéo Ninh Nhuệ Tinh đi vào một cửa tiệm đồ ngọt chuyên về bánh gato, còn có thể tự mình làm bánh, anh đem đồ phòng hộ đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, sau đó mới nói ra câu nói này.
"Em?" Ninh Nhuệ Tinh nhấc tay chỉ vào bản thân mình, "Em không biết làm......"
"Cùng nhau làm."
Đây là lần đầu tiên Ninh Nhuệ Tinh được nếm thử bánh kem tự tay làm ra, huống hồ chi còn là cô cùng làm với Giang Dữ.
Khả năng thực hành bếp núc của cô quả thật là siêu cấp kém, cô cầm lấy cái túi bắt kem mà tay run lên bần bật, không thể nặn được vào vị trí chính xác, không tránh được có chút ỉu xìu thất vọng xoay nửa người nhìn về phía Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh rời bỏ vị trí, muốn nhường chỗ lại cho Giang Dữ, bảo Giang Dữ đến làm, ai biết được anh lại trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô, hai tay vòng qua dưới nách rồi nắm lấy cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh, từng chút từng chút nặn kem bơ ra.
Ninh Nhuệ Tinh nín thở, toàn bộ tâm trí và cả cơ thể của cô đều tập trung tại cơ thể ấm áp đang dán chặt lấy sau lưng cô kia, còn có đôi bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay của cô.
Giang Dữ nửa khom người xuống, cằm của anh gác lên trên vai của Ninh Nhuệ Tinh, hơi thở phả ra từ người anh chặt chẽ bao quanh lấy cô, còn có hơi thở và làn môi của anh một chút cũng không sót phả vào làn da mẫn cảm phía sau tai của cô, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được khẽ rụt cổ của mình lại.
Giang Dữ nhìn thấy dái tai đang phát đỏ lên của cô, ánh mắt anh âm thầm tối đi, anh bức bách cưỡng chế ánh mắt của mình phải rời khỏi người cô và đặt vào cái bánh kem đang ở trước mặt.
"Giang Dữ......", Ninh Nhuệ Tinh do dự lên tiếng, cô muốn bảo Giang Dữ lùi về phía sau vài bước, đừng dựa vào gần như vậy, cô cảm thấy không khí xung quanh cũng đều nóng rực lên cả rồi, thấy anh không có phản ứng gì, cũng không nói năng gì, cô liền quay đầu lại muốn nhìn anh.
Cô đã quá xem nhẹ cái khoảng cách cực kỳ gần giữa hai người, vừa quay đầu lại, bất ngờ không kịp phòng bị, đôi môi của cô liền dán vào trên má trái của Giang Dữ.
Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn mắt, sau khi phản ứng trở lại liền ngay lập tức ngẩng đầu về phía bên kia, chỉ lưu lại xúc cảm ấm nóng.
Có những lúc một nụ hôn gần gũi vừa chạm vào liền rời đi so với những tiếp xúc trực tiếp thì lại càng khiến người ta dễ dàng động lòng hơn.
Giang Dữ dường như lúc này mới chú ý đến động tĩnh của Ninh Nhuệ Tinh, anh cúi thấp đầu xuống nhìn cô.
Ninh Nhuệ Tinh tránh đi ánh mắt chăm chú nóng bỏng như thiêu đốt của anh, thấy bánh kem sắp sửa được hoàn thành, cô không có gì để nói nhưng vẫn tìm kiếm một đề tài để xóa đi bầu không khí ngượng ngùng này, "Giang Dữ, bánh kem sắp xong rồi."
"Ừ", giọng nói của Giang Dữ cực kỳ trầm khàn, "Anh nhìn thấy rồi."
Ninh Nhuệ Tinh khẽ giương khóe môi nhưng cũng không nói gì, trong lòng cô lại giống như có một đàn hươu nhỏ đang đâm nhau loạn xạ, nhảy ầm ầm bịch bịch.
Hẹn hò với nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng mỗi lần đi riêng cùng Giang Dữ, cô vẫn sẽ rất căng thẳng.
Trong lúc Ninh Nhuệ Tinh đang ngây người, Giang Dữ đã buông cô ra, anh cầm cái bánh kem mà bọn họ vừa mới tự tay làm ở trên bàn lên rồi đi ra ngoài đưa lại cho nhân viên cửa tiệm.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy hành động của Giang Dữ thì cảm thấy có chút không rõ ra sao, đợi đến lúc đi ra khỏi cửa tiệm bánh kem mới không hiểu được quay sang hỏi anh, "Vậy, chúng ta không mang theo bánh kem đi sao?"
"Đợi lát nữa sẽ giao đến trước cửa."
"Ồ", Ninh Nhuệ Tinh cũng không hỏi thêm gì nhiều liền cùng với Giang Dữ rời đi.
Đợi sau khi cùng anh rẽ tới ngoặt lui, sau khi đi qua mấy con đường phồn hoa náo nhiệt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cổng lớn của một tiểu khu có chút quen thuộc, Ninh Nhuệ Tinh dừng bước chân lại, "Giang Dữ, đây không phải là......"
Trước đây không lâu cô vừa mới tới chỗ này, căn nhà ở bên ngoài trường học của Giang Dữ.
Chẳng trách anh cũng không lái xe qua đón cô, khoảng cách rất gần, chỉ mất có mười mấy phút đi bộ mà thôi.
"Hôm nay không ăn ở bên ngoài", anh lời lẽ ngắn gọn nói xong liền kéo lấy tay của cô đi vào bên trong tiểu khu.
Vừa bước vào cửa, mùi hương ngây ngất đã phả vào trong mặt cô.
Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy các loại món ăn được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ đặt ở trên bàn, nghĩ đến vừa nãy, trong khoảng thời gian Giang Dữ rời đi một lát, hóa ra là đi làm những thứ này, cô còn cho rằng Giang Dữ sẽ đích thân xuống bếp nữa chứ.
Giang Dữ bảo Ninh Nhuệ Tinh ngồi xuống, bản thân mình thì lại tự tay gỡ những tấm màng bọc giữ tươi thực phẩm trên các món ăn ra, trong phút chốc hương thơm phả ra ngào ngạt, Ninh Nhuệ Tinh buổi trưa vốn chưa ăn được bao nhiêu cả, đến bây giờ cũng có chút đói rồi, ngay lập tức cơn thèm ăn lại bạo phát.
Đợi ăn cơm xong, lại cắt xong cái bánh kem đã được giao đến, Ninh Nhuệ Tinh mới đi ra ban công gọi điện thoại cho mấy người bọn Lai m, nói cho bọn họ biết tối hôm nay sẽ không quay về ký túc xá.
"Hả? Cậu muốn ở lại chỗ của đàn anh Giang Dữ hả?", đầu bên kia điện thoại mở loa ngoài, giọng nói của Phương Đình Dư trong phút chốc liền truyền qua.
"Không phải, mẹ tớ vừa nãy gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ ngày mai về nhà một chuyến."
"Ồ", giọng nói ở đầu dây bên kia lại líu ríu líu ríu truyền qua, "Vậy cậu đã ăn bánh kem chưa? Đã ước nguyện chưa?", "Vậy ngày mai cậu có trở về không? Hay là lúc nào mới quay lại?"
Ninh Nhuệ Tinh trầm tư một lát rồi mới lên tiếng trả lời, "Có lẽ là chủ nhật mới quay lại, đến lúc quay về tớ sẽ mang theo bánh kem cho các cậu."
Vốn dĩ sinh nhật ngày hôm nay mẹ của cô có ý muốn bảo cô về nhà, nhưng cô sớm đã lên lịch hẹn với mấy người bọn Lai m, huống hồ chi buổi tối cô còn muốn ăn sinh nhật cùng với Giang Dữ, tất nhiên sẽ không có cách nào lỡ hẹn với mọi người rồi. Ba của cô vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, vừa khéo ngày mai sẽ về nhà, cho nên cả nhà có thể giúp Ninh Nhuệ Tinh tổ chức sinh nhật bù.
"Được, vậy đến lúc đó cậu lại gọi điện thoại cho bọn tớ, đừng mang quá nhiều đồ quay lại nhé."
Mấy lần trước, vào cuối tuần Ninh Nhuệ Tinh có lúc sẽ về nhà một chuyến, sau đó cứ thế mang theo rất nhiều đồ ăn quay trở lại trường học, nặng đến mức xách không nổi, chỉ có thể gọi mấy cô bạn cùng phòng xuống giúp đỡ xách lên phòng, đến cùng thì mấy người các cô cũng ăn không hết, chỉ có thể vứt đi, rất là lãng phí.
"Tớ biết rồi", Ninh Nhuệ Tinh nói xong rồi ngắt điện thoại.
______
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ muốn tự mình đón xe trở về, ai biết được Giang Dữ không nói hai lời liền lấy chìa khóa xe muốn đưa cô về nhà, thấy không thể từ chối được, cô chỉ có thể ngồi lên xe của Giang Dữ.
Tình hình đường xá vào ban đêm bất ngờ có chút ùn tắc, đi được nửa đường liền có một đợt tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, đó là đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông này.
Ninh Nhuệ Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán nói ra một câu, "Tuyết rơi rồi kìa."
Giang Dữ nghe vậy liền quay sang nhìn cô một cái, anh nhẹ giọng hỏi, "Lạnh không?"
"Không lạnh." Ninh Nhuệ Tinh lắc lắc đầu rồi nói, độ ấm ở trong xe đã tản mác đi rất nhiều giá lạnh, còn có đang được ở cùng với Giang Dữ nữa, trái tim cô nóng bỏng lên từng hồi, một chút cũng không lạnh.
Khoảng cách từ khu vực nội thành đến tiểu khu nhà Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ không xa, chỉ là vì kẹt xe mà phải mất hơn mười mấy phút so với bình thường, Giang Dữ đang muốn lái xe đi thẳng đến phía dưới khu nhà của Ninh Nhuệ Tinh, ai biết được cô lại đột nhiên bảo anh dừng xe lại.
"Làm sao vậy?" Anh không hiểu được hỏi ngược lại.
"Chúng ta xuống xe đi bộ đi." Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền mở cửa xe ra rồi bước xuống đi bộ.
Buổi tối tuyết rơi, cùng với Giang Dữ ở bên nhau, có một sự thôi thúc không thể giải thích được muốn cùng anh đi bộ đạp lên tuyết trắng, đi suốt chặng đường trở về nhà.
Ngoài trời tuyết đang rơi, cô lại mặc ít như vậy, có thể chỉ một chút không cẩn thận thôi liền sẽ bị cảm lạnh, Giang Dữ đang muốn ngăn cản thì thấy Ninh Nhuệ Tinh đã bước xuống xe rồi, anh bất đắc dĩ chỉ có thể xuống đi cùng với cô.
Nhìn ra sự lo lắng của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh nắm chặt lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng cười nói, "Không sao, cũng không lạnh." Cô đưa tay lên hướng về phía anh, chỉ chỉ tòa nhà cách đó không xa, "Nhà của em ở chỗ đó đó, rất gần."
Một căn nhà theo phong cách phương Tây nằm trong khu biệt thự, tầng hai của căn nhà vẫn còn sáng đèn, cũng không biết được phòng nào mới là phòng của cô.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu giậm lên tuyết, từng bước rồi lại từng bước, dường như là nghĩ đến cái gì đó, ngữ khí của cô có chút hoài niệm, "Lúc còn nhỏ em rất mong đợi tuyết rơi, mỗi khi tuyết rơi xuống, em rất thích cùng với các bạn chơi trò đắp người tuyết, có những lúc còn chơi trò ném bóng tuyết......"
Giang Dữ không thích cái ngữ khí hoài niệm này của cô, kia là quá khứ không có anh tham gia cùng, nhưng anh cũng không lên tiếng ngăn cản cô. Anh thích nghe giọng nói của cô, thích nghe cô nói chuyện, cho dù là cô đang nhớ lại một quá khứ không có anh mà không phải là đang mong đợi vào một tương lai có anh bên cạnh.
Ninh Nhuệ Tinh cứ nói mãi nói mãi, đột nhiên cô dừng lại ngay tại chỗ, bất ngờ không kịp phòng bị nấc cục một cái.
Buổi tối ở bên nhà Giang Dữ, cô quả thật là đã ăn quá no, huống hồ chi còn ăn thêm bánh kem, vừa nghĩ đến bản thân mình vừa mới nấc cục trước mặt Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi má ửng hồng và hàng lông mi hơi run rẩy của cô bị khúc xạ, Giang Dữ hạ mí mắt xuống, che đi đôi mắt đang dần chuyển sang u ám của mình, ngón tay đang đặt bên người không thể khống chế được khẽ khàng lay động, trong lúc Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn chưa phản ứng trở lại, anh đã cúi đầu xuống hôn cô.
"Hôn rồi sẽ không nấc cục nữa."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã dỗ dành được hành động vùng vẫy đấu tranh nội tâm của Ninh Nhuệ Tinh.
Đại khái là đối với nụ hôn đột nhiên ập đến của Giang Dữ có chút hoảng hốt, thất kinh, Ninh Nhuệ Tinh ngoài ý muốn thật sự không còn nấc cục nữa, Giang Dữ dứt khoát không ở trên bờ môi của cô lưu luyến quá lâu, một nụ hôn vụn vặt khẽ khàng chuyển sang đôi má của cô, cuối cùng là dừng lại ở dái tai trắng ngần.
"Thứ mà em thích nhiều như vậy, vậy em thích nhất là cái gì nào?", giọng nói của Giang Dữ rất trầm khàn, lại mang theo ý tứ khác khó có thể dùng lời nói để giải thích ra được, cực kỳ nguy hiểm.
Vừa nãy suốt dọc đường đi, cô đã tỉ mỉ kể ra rất nhiều chuyện cô thích làm hoặc là những thứ mà cô thích, mỗi lần nói đến một cái thì ánh mắt của Giang Dữ lại u ám, âm trầm đi một chút.
Cả người cô đều được anh ôm vào trong lòng, Ninh Nhuệ Tinh căn bản không nhìn thấy được sắc mặt của Giang Dữ, nhưng mà từ ngữ khí của anh, cô vẫn hậu tri hậu giác cảm nhận được Giang Dữ không lẽ nào là đang ghen rồi đó chứ, cô cẩn thận từng chút lên tiếng, "Thích anh nhất?"
Cô dùng một loại giọng điệu thăm dò để lên tiếng, nhưng rơi vào trong tai Giang Dữ thì ý tứ đã được thay đổi, anh chỉ cảm thấy sự buồn rầu, ấm ức tràn ngập trong lòng đều đã tản mác đi hết.
"Ngoan", Giang Dữ nói xong rồi liếc mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay một chút, "Bây giờ là hai mươi ba giờ năm mươi chín phút."
"Hả?" Ninh Nhuệ Tinh không hiểu, nói đến thời gian để làm gì?
Vừa hỏi ra khỏi miệng, cô liền nhìn thấy Giang Dữ không biết từ chỗ nào đã biến ra được một hộp quà nhỏ được gói một cách tinh xảo đẹp đẽ rồi đưa nó vào lòng cô, Ninh Nhuệ Tinh còn chưa kịp nhìn kỹ, cằm của cô liền bị người nào đó nhấc lên, cùng theo đó là một nụ hôn.
"Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, công chúa nhỏ của anh."