Em Là Ngôi Sao Nào? - Chương 39

Tác giả: Thường Đông

Chương 39: Trò chơi tình thú
—————————————————————
Xung quanh toàn là hơi thở nóng bỏng đến từ người anh, trong đầu Ninh Nhuệ Tinh lúc này là một mảnh hỗn độn, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy những lời nói của Giang Dữ, cô vừa vô thức gật đầu vừa lên tiếng đồng ý với anh.
Thật ra ngay lúc lời vừa nói ra khỏi miệng thì cô đã có chút hối hận rồi.
Suy cho cùng thì nếu như đặt mình vào vị trí của anh để suy nghĩ, nếu như đổi lại là cô cũng bị Giang Dữ ngay trước mặt phủ định mối quan hệ yêu đương giữa hai người, chỉ sợ là trong lòng cũng sẽ không hề dễ chịu, huống hồ chi là người trời sinh đã vượt trội, nổi bật như Giang Dữ đây.
Lần này chỉ là tình huống xảy ra quá đột xuất, cô vẫn chưa làm tốt bất cứ công tác chuẩn bị tâm lý nào, lại thêm một chút hoảng hốt, thế nên cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lên tiếng phủ nhận, lần sau, cô nhất định sẽ không khiến cho Giang Dữ thất vọng nữa.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh nghe lọt tai rồi, Giang Dữ cũng không tiếp tục vì chuyện này mà làm khó cô nữa, anh thu hồi lại bàn tay đang nắm chặt lấy cằm cô rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Quay về thôi."
Ninh Nhuệ Tinh gật đầu. Cô rời đi lâu như vậy, cũng không nói trước gì cả, Lai m đoán chừng cũng đang lo lắng cho cô.
Quay trở về chỗ ngồi của mình, một đám người vẫn còn đang chơi trò chơi "viết chữ trên lưng", thấy Ninh Nhuệ Tinh quay lại rồi, bọn họ không nói hai lời liền kéo cô vào chơi cùng.
Ninh Nhuệ Tinh bất đắc dĩ cùng với mọi người chơi mấy lượt.
Một sạp bán đồ nướng ở chỗ rẽ bên cạnh đã sớm đang chuẩn bị mở hàng, làn khói mù mịt trắng xóa bốc lên nghi ngút, thỉnh thoảng còn có mùi thơm thoang thoảng bay qua đây.
Việc kinh doanh của sạp đồ nướng vào ban ngày tất nhiên không thể nói là quá tốt, có một vài nam sinh liền mượn vị trí của sạp đồ nướng để chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa. #Kithara_team#
Cuối cùng đợi qua khoảng vài phút nữa, trên vài cái bàn đã được đặt đầy đồ ăn.
Nhìn thấy vậy thật khiến người ta tràn đầy cảm giác thèm ăn, huống hồ chi đồ ăn đặt tại trước mặt như thế càng làm tăng thêm sự kích thích của hương vị.
Một bạn nam cùng bộ phận với Ninh Nhuệ Tinh vừa khéo đang đứng bên cạnh, cậu ấy cầm lên một xiên thịt nướng rồi lên tiếng mời gọi Ninh Nhuệ Tinh ăn.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn đưa tay ra nhận lấy xiên thịt, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng tại một nơi cách đây không xa, anh đang âm thầm trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Gương mặt anh hơi rũ xuống, bờ môi mỏng mím chặt, ánh mắt u ám, âm trầm, rõ ràng là có chút không vui.
Trong lòng cô chợt cảm thấy hồi hộp, cũng không biết phải làm thế nào, cô đành hậm hực thu tay lại rồi nói với bạn nam cùng bộ phận một tiếng, "Không cần đâu, cảm ơn, tạm thời tớ vẫn chưa đói lắm."
Cô có một loại ảo giác rằng nếu như cô đưa tay ra nhận lấy xiên thịt nướng này, Giang Dữ nói không chừng sẽ lật mặt ngay tại chỗ này luôn.
Anh từ trước đến nay vẫn không thích cô ăn những thứ dễ gây nóng trong người.
Vừa nãy bởi vì phủ nhận mối quan hệ của cả hai, cô đã khiến anh cảm thấy không thoải mái rồi, tóm lại không thể bởi vì chuyện này mà gây khó dễ cho anh được.
Quả nhiên, một giây sau khi cô từ chối, cô liền thấy Giang Dữ thả lỏng gương mặt, sau khi liếc nhìn cô vài lần thì anh xoay người rời đi.
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nhưng cho dù Giang Dữ đã rời đi rồi, cô cũng không dám đưa tay ra lấy xiên nướng, nói không chừng Giang Dữ đang ở một góc nào đó trừng mắt dõi theo cô.
Điện thoại đặt trong túi áo nhẹ nhàng rung lên một hồi.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại đã được lấy một nửa ra khỏi túi áo, ghi chú hiển thị người gọi đến chính là Giang Dữ.
Cô đứng lên, đi sang bên cạnh nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện thì giọng nói của anh đã truyền đến trước, "Qua đây."
Giang Dữ nói chuyện ngắn gọn cực kỳ, lời ít mà ý nhiều, không đợi Ninh Nhuệ Tinh lên tiếng trả lời hoặc là từ chối, anh liền ngắt điện thoại.#Kithara_team#
Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt lên tìm kiếm bóng hình anh trong đám đông xung quanh, nhìn một vòng cũng không nhìn thấy Giang Dữ, cô lại xoay người đi về phía sau mấy bước, không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy bóng dáng Giang Dữ.
Xung quanh sạp đồ nướng đã không còn những người khác nữa, chỉ còn một mình Giang Dữ đang đứng ở bên cạnh, anh cúi thấp đầu giống như đang loay hoay làm cái gì đó.
Ninh Nhuệ Tinh bước tới gần mới nhìn thấy rõ ràng động tác trên tay của Giang Dữ.
Trong tay anh đã cầm một xiên thịt nướng, đang rắc bột thì là lên trên.
Hương thơm nhanh chóng lan tỏa bao phủ lấy khoang mũi của cô.
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhãng bĩu môi, cô nhịn không được liền âm thầm đâm chọc, nói xấu Giang Dữ trong lòng. Gì vậy chứ, không cho phép cô ăn còn bản thân mình thì lại đang nướng thịt.
Ninh Nhuệ Tinh đứng ở một bên, cũng không nói gì, đợi đến lúc Giang Dữ làm xong, lại thấy anh đem xiên nướng trong tay đưa cho cô, ngữ khí ấm áp, dịu dàng, "Ăn đi."
"Hả?", cô cúi đầu nhìn xiên thịt một cái, màu sắc lẫn hương vị đều đủ cả, sức hấp dẫn của nó là không thể nào nói rõ ra được, nhưng sự nghi hoặc tràn đầy trong đầu lại ngăn cản hành động đưa tay ra nhận lấy xiên thịt của cô.
"Anh vừa nãy, không phải là không cho em ăn đồ nướng hay sao?"
Vừa nãy cô muốn ăn, anh còn thâm trầm trừng mắt nhìn chằm chằm cô nữa mà.
Giang Dữ thấp giọng ừ một tiếng, giọng nói của anh rất nhẹ, "Cho nên em chỉ có thể ăn một xiên này thôi."
"Ờ", Ninh Nhuệ Tinh trả lời, không thể chờ đợi được nữa nhanh chóng nhận lấy xiên thịt nướng rồi cắn một miếng.
Đối diện với gương mặt của Giang Dữ, có thể ăn một xiên thì chính là một xiên, huống hồ chi còn là đích thân Giang Dữ tự mình nướng cho nữa chứ!#Kithara_team#
Giang Dữ đứng bên cạnh ngược lại không nói gì nhiều, đợi Ninh Nhuệ Tinh ăn xong xiên thịt liền nắm chặt lấy tay của cô, thấp giọng lên tiếng, "Cùng anh đi dạo nhé?"
Nếu như là trước đây, Giang Dữ có lẽ sẽ đi giúp đỡ các thành viên trong hội sinh viên tổ chức hoạt động, nhưng hôm nay có Ninh Nhuệ Tinh ở bên cạnh, anh ngược lại không quan tâm được nhiều thứ như vậy, chỉ muốn kéo lấy cô đi dạo xung quanh cùng mình.
Ninh Nhuệ Tinh ngây người ra mất một, hai giây rồi mới nắm chặt lại ngón tay của Giang Dữ, thấp giọng ừm một tiếng.
Phạm vi khai phá của vùng biển này rất lớn, không chỉ có suối nước nóng, mà còn có băng đăng, địa điểm có thể vui chơi, giải trí rất nhiều, lần này đi phát triển, nâng cao tố chất gần như là toàn thể thành viên của hội sinh viên đều tham gia, cô với Giang Dữ nắm tay nhau đi như vậy, nói không chừng ở một góc hay một chỗ rẽ nào đó sẽ bị người khác bắt gặp được.
Chẳng qua, nếu như cứ như vậy bị người ta nhìn thấy cũng tốt, vừa hay cô lại có đủ lý do để có thể khiến cho những người khác không thể tiếp tục tơ tưởng đến Giang Dữ nữa.
Nhiều người yêu thích Giang Dữ như thế, nhưng Giang Dữ lại thích cô, đây là câu nói mà cô đã từng nói trước kia, bản thân cô vẫn còn không xác định cái gì nữa chứ, như Giang Dữ đã nói, người có thể quyết định mối quan hệ của cô và Giang Dữ, chỉ có hai người các cô mà thôi, những người khác đều không thể xen vào.
"Vừa nãy đang chơi gì vậy?"
"Ờ, chính là cái trò viết chữ trên lưng."
"Hả?", ngữ khí của anh tràn đầy vẻ không hiểu.
Thấy Giang Dữ có hứng thú, Ninh Nhuệ Tinh bèn nhẫn nại giải thích cho anh, "Chính là viết chữ lên lưng của anh, sau đó anh sẽ đoán xem người kia vừa viết những gì......"
"Vậy em chơi giỏi không?"
"Cũng được."
Cách nói hoàn toàn khiêm tốn, vừa nãy bất luận là người khác viết chữ lên lưng của cô hay là viết chữ lên lưng của một bạn khác thì đến cuối cùng câu trả lời được cô đưa ra đều là những đáp án chính xác, nhưng nghĩ rằng đang ở trước mặt Giang Dữ, vẫn nên thu liễm lại một chút thì sẽ tốt hơn, "Thực ra chính là kiểm tra mức độ ngầm hiểu lẫn nhau giữa hai người."#Kithara_team#
"Vậy bây giờ anh muốn viết chữ lên lòng bàn tay của em, em hẳn là cũng sẽ đoán ra được đúng chứ?"
"Có......", Ninh Nhuệ Tinh đang muốn trả lời có thể, lại phát hiện ra dường như có cái gì đó không đúng, cảm giác giống như bản thân cô vừa rơi vào cái bẫy của Giang Dữ.
Bản thân cô hình như chưa từng nói muốn chơi loại trò chơi này với Giang Dữ mà.
Ninh Nhuệ Tinh suy nghĩ đến mức xuất thần, lại cảm thấy lòng bàn tay của mình bị một trận ngứa ngáy tập kích.
Giang Dữ đã kéo bàn tay của Ninh Nhuệ Tinh qua, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên, ngón tay thon dài hơi lạnh của anh đang ra dấu trên lòng bàn tay cô.
Có chút cảm giác ngứa ngứa, cũng có một chút tê tê.
Ninh Nhuệ Tinh ngây người ngốc nghếch, cô căn bản không đoán ra được Giang Dữ viết cái gì.
Chữ đầu tiên viết rất nhiều nét, hình như là chữ "anh" (我), chữ thứ hai một nét ngang, một nét sổ rồi lại một nét ngang, cả người Ninh Nhuệ Tinh hòa theo sự di chuyển ngón tay của anh mà cũng muốn di chuyển, lay động theo, căn bản là không có bất cứ mạch suy nghĩ nào.
"Anh vừa viết chữ gì?", Giang Dữ dừng viết chữ, anh cúi đầu ngậm cười nhìn cô, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi một câu.
Cô căn bản không biết, trong đầu cô lúc này chớp qua chớp lại vài chữ được gọi là có khả năng.
Giang Dữ viết có chút lâu, hơn nữa chữ cũng nhiều, hình như là có bốn chữ.
Anh... rồi cái gì nữa.
Anh thích em (*)...... đúng không nhỉ?
(*)Anh thích em: tiếng Trung là 我喜欢你, có bốn chữ, dịch sang tiếng Việt thì chỉ có ba chữ thôi, nhưng mình vẫn giữ nguyên gốc lời văn của tác giả, vẫn dịch là bốn nhé.
Ninh Nhuệ Tinh bị cách nghĩ của bản thân mình làm cho hoảng sợ, Giang Dữ nếu như gặp mặt nói trực tiếp thì còn có khả năng, anh không giống như người sẽ chơi loại trò chơi tình thú này.
Nhưng trong vô thức, cô vẫn cảm thấy hình như sẽ có loại khả năng này.
Lần nữa đối diện với gương mặt cười nhạt ngay lúc này của Giang Dữ, sự nóng bỏng tùy ý dâng trào bao phủ dày đặc nơi đáy mắt anh, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh cũng chợt nóng lên, cuối cùng ngay đến cả ánh mắt cũng không dám đối diện với đôi mắt của Giang Dữ nữa.
Hình như là thật rồi.#Kithara_team#
Thấy hai má của cô đỏ ửng lên, không nói gì, Giang Dữ liền biết cô đã đoán ra rồi nhưng lại xấu hổ không dám nói ra, anh nhấc tay lên nhẹ xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, tâm tình vui vẻ không sao nói ra được, chỉ như vậy thôi liền quét bay đi hết sự buồn bực khi nhìn thấy nam sinh cùng bộ phận đối xử rất nhiệt tình với Ninh Nhuệ Tinh khi nãy.
Ninh Nhuệ Tinh đích thực là không giỏi trong việc hòa đồng với các nam sinh, nhưng cô lại chỉ xấu hổ, ngượng ngùng với anh, chỉ có ở trước mặt anh mới để lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ e lệ rụt rè.
Ánh mặt trời buổi chiều đã xóa bớt đi thời tiết có chút se lạnh này, như vậy lại vừa hay. Giang Dữ nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh đi về phía ngã ba đường, đem bờ biển bãi cát cách đó không xa và những người khác quẳng hết ra phía sau.
Khu vực ngắm cảnh tất nhiên không thể thiếu cửa hàng đồ uống, Ninh Nhuệ Tinh uống trà sữa nướng 50% đường mà vừa nãy Giang Dữ mới mua về, vừa nhìn vào cây cối rậm rạp dọc hai bên đường, tâm tình cô mãn nguyện, hài lòng đến mức không thể nói ra lời.
Không nói chuyện, chỉ yên yên lặng lặng như vậy ở cùng với nhau cũng khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
"Uống ngon không?"
Nghe thấy giọng nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh theo đó ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa muốn mở miệng ra nói uống rất ngon, phúc chí tâm linh trong nháy mắt khiến cho gương mặt của cô dưới cái nhìn chăm chú không rời mắt của Giang Dữ từ từ lan ra một tầng sắc màu đỏ ửng.
Cô nhấc tay lên, đem ly trà sữa vẫn luôn được cầm chặt trong tay mình đưa đến trước mắt Giang Dữ, thậm chí ống hút cũng sắp chạm gần đến bờ môi mỏng của anh, ánh mắt của Giang Dữ thật sự quá trực tiếp, những dòng cảm xúc trong ánh mắt đó không hề có chút che đậy nào liên tục lan tràn, khiến cô có chút không dám trực tiếp nhìn thẳng vào anh nữa.
"Anh uống thử xem thì sẽ biết thôi."
Xem như đây là lần đầu tiên cô chủ động tự mình chia sẻ với anh mà không phải là dưới sự chỉ thị của Giang Dữ, bàn tay đang cầm ly trà sữa của cô cũng có chút run rẩy, Ninh Nhuệ Tinh thật không dễ dàng gì mới có thể trấn định trở lại.
Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp của anh khiến cho độ nóng trên gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh không ngừng tăng lên, cô nhịn không được đành chuyển tầm nhìn sang hướng khác.
Trên tay cô chợt nhẹ bẫng, biết rằng Giang Dữ đã tiếp lấy ly trà sữa rồi trong lòng Ninh Nhuệ Tinh mới thấy nhẹ nhõm, trong chớp mắt vừa rồi cô còn cho rằng Giang Dữ sẽ mượn tư thế cầm ly kia của cô để uống trà sữa nướng nữa chứ.
Cảm giác áp bức trước mặt đột nhiên lại tiến đến gần, trong lúc Ninh Nhuệ Tinh còn chưa kịp phản ứng trở lại, một nụ hôn đã rơi xuống.#Kithara_team#
Ninh Nhuệ Tinh bị ép phải ngẩng đầu lên, ánh mắt ᴆụng trúng con ngươi đen láy của Giang Dữ, những dòng cảm xúc cực sâu đang bao hàm trong đầu giống như ngọn lửa đang bùng cháy, nó nóng bỏng đến mức sắp sửa đem toàn thân cô từ trên xuống dưới khuấy đảo đến nỗi biến thành một khối nóng hầm hập.
Giang Dữ ngậm lấy bờ môi của Ninh Nhuệ Tinh, không nhanh không chậm ngậm ʍúŧ, cái lưỡi ướƭ áƭ, ấm áp dịu dàng đảo qua đảo lại miêu tả hình dáng làn môi của cô, giống như đang từng chút, từng chút một từ từ nếm thử, thưởng thức món ngon tuyệt thế gì đó.
Dư quang nơi khóe mắt dường như quét thấy bóng người đang đi đến đây, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ tới chỗ này là ở bên ngoài, trong lòng không kiềm được nổi lên một tia hoảng sợ, cô liền nhấc tay muốn đẩy Giang Dữ ra.
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, giọng nói của anh so với trước đây càng thêm trầm khàn rơi vào bên tai cô, "Sẽ không có ai nhìn thấy."
Rừng cây xung quanh rậm rạp, bóng cây lốm đốm nhiều màu dưới tán cây xanh tốt, vị trí đang đứng hiện tại của bọn họ vừa khéo nằm ở ngay bên ngoài góc khuất của tầm nhìn. Giang Dữ biết rõ tính cách của Ninh Nhuệ Tinh rất dễ xấu hổ, ngượng ngùng, tất nhiên sẽ không đứng ở bên ngoài, ở chỗ có khả năng bị người ta nhìn thấy để dọa cô.
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, thân thể vốn đang cứng ngắc của Ninh Nhuệ Tinh cũng thả lỏng hơn đôi chút, hai hàng lông mi dài dài giống như hai cánh quạt nhỏ khẽ chớp nháy, đôi mắt cô bị một tầng sương mỏng che đậy, khóe mắt hơi nhướn lên dần dần bởi vì nụ hôn này mà lan ra một tầng ý vị khác, thấy thế khiến cho Giang Dữ nhịn không được càng hôn càng sâu.
Giống như đã tháo xuống lớp mặt nạ dịu dàng ấm áp thường treo trên mặt trước kia, nụ hôn này của Giang Dữ hôn đến mức cực kỳ hung bạo, anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô, giống như một người bị hạn hán lâu ngày dẫn đến đói khát, một chút cũng không hề bỏ qua mà cắn ʍúŧ tất cả hương vị trên bờ môi của cô.
Ninh Nhuệ Tinh vốn bởi vì ly trà sữa nướng này mà đã giải đi được phần nào cơn khát, nay lại càng cảm thấy khát nước hơn.#Kithara_team#
"Trà sữa nướng 50% đường, hóa ra cũng ngọt như vậy."
Sau khi được Giang Dữ buông ra, Ninh Nhuệ Tinh còn đang thở gấp, có chút không lấy lại được tinh thần liền nghe được câu nói có ý đánh giá của anh.
Anh không trực tiếp uống mà lại thông qua làn môi của cô để đánh giá hương vị của trà sữa nướng.
Rõ ràng trên mặt thì đang nói trà sữa nướng ngọt, nhưng ánh mắt của anh thì lại đang trực tiếp nhìn chăm chú vào làn môi của cô, tràn đầy vẻ mờ ám.
Ninh Nhuệ Tinh có chút không thoải mái quay mặt sang chỗ khác, cô lấy lại ly trà sữa nướng từ trên tay của Giang Dữ, hung hăng hút một hơi để giải cứu cảm giác khát khô trong miệng mình.
Làn gió se se lạnh nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc vốn dĩ đang rối tung của Ninh Nhuệ Tinh bị gió thổi đến mức có chút hỗn loạn, góc nghiêng khuôn mặt dưới sự che khuất phân nửa của tóc mái thưa càng tăng thêm nét dịu dàng, ôn hòa, sự ngoan ngoãn, lanh lợi không thể nói ra lời càng khiến người ta động lòng.
Giang Dữ đưa tay đem những sợi tóc bị gió thổi đến trước trán của cô vén ra sau tai, đợi đến lúc cuối cùng cô cũng dám ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới lần nữa nắm lấy bàn tay của cô rồi cúi đầu khẽ cười, "Chúng ta đi về phía trước nhé."
"Vâng."
______
Ở một nơi vắng lặng sâu bên trong, chỗ góc rẽ ấy chính là một ngôi chùa.
Hương khói, đèn nhang nghi ngút, hưng thịnh bên ngoài ngôi chùa, quấn quanh lấy cây cổ thụ cành lá xanh tốt, sum suê, cành cây to khỏe, vững chắc lan tỏa ra bốn phía xung quanh, trên cây treo rũ xuống từng tờ, từng tờ giấy cầu nguyện màu đỏ thắm.
Ninh Nhuệ Tinh không hề nghĩ đến ở chỗ này không chỉ có một ngôi chùa mà còn có cây cầu nguyện.
Gió vừa thổi, những tờ giấy cầu nguyện tung bay phấp phới, kết hợp với lá cây tạo nên tiếng xào xạc.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn hết xung quanh một lượt, rất nhanh cô liền tìm được nơi bán giấy cầu nguyện, cô đem ly trà sữa nướng đặt vào trong tay của Giang Dữ sau đó chạy đi mua 乃út bi nước và hai mảnh giấy cầu nguyện.#Kithara_team#
Quay người lại liền nhìn thấy tầm nhìn của Giang Dữ đang khóa định chặt chẽ trên người cô, Ninh Nhuệ Tinh bị anh nhìn đến mức trong lòng cô chợt thấy hoảng sợ, cô hạ bước chân xuống từ từ quay về bên cạnh anh.
Đợi đi đến trước mặt anh rồi, lúc này cô mới đem một tờ giấy cầu nguyện đang cầm trong tay đưa qua cho Giang Dữ, "Trùng hợp gặp được cây cầu nguyện, nhiều người như thế đều đã viết nguyện vọng của mình, chúng ta cũng viết nguyện vọng được không?"
Giang Dữ từ trước đến nay là người theo thuyết vô thần (**), huống hồ chi đem nguyện vọng của mình ký thác lên người khác và trên những người tồn tại trong hư vô, dưới góc nhìn của anh thì việc này có chút buồn cười, nhưng thấy vẻ mặt kỳ vọng của Ninh Nhuệ Tinh, anh phát hiện ra bản thân mình không thể nào nói ra được bất cứ lời từ chối nào.
(**) Thuyết vô thần: là học thuyết phủ định sự tồn tại của quỷ thần và phản đối mê tín.
Bởi vì nguyện vọng của bản thân cô có liên quan đến Giang Dữ nên lúc viết lời ước nguyện, Ninh Nhuệ Tinh đặc biệt đứng cách xa anh.
Cô viết xuống tên của cô và Giang Dữ, lại vẽ thêm một trái tim, đại biểu cho mong muốn được mãi mãi ở bên nhau.
Đợi sau khi viết xong, cô đứng dưới tán cây, dáng vẻ có phần thành kính cầu nguyện rồi sau đó cẩn thận từng li từng tí nhón chân lên buộc thật chặt mảnh giấy cầu nguyện lên cành cây, hơn nữa còn thắt một nút ૮ɦếƭ.
Đối với cô mà nói thì nếu như rớt mất sẽ không còn may mắn nữa.
Nguyện vọng của cô, là hy vọng có thể thực hiện được trọn vẹn 100% những gì cô đã viết ra.
Một trận gió thổi qua, Ninh Nhuệ Tinh nhìn chăm chú vào tờ giấy ước nguyện mà cô vừa mới treo lên, sau khi xác định rằng tờ giấy sẽ không thể rơi xuống, lúc này cô mới xoay người lại tìm kiếm bóng dáng của Giang Dữ.
Cô liền thấy anh đã đứng ở lối vào chùa ban nãy vừa đi qua để đợi cô.
Ninh Nhuệ Tinh bước nhanh đến bên cạnh Giang Dữ, cô nhịn không được lên tiếng hỏi, "Giang Dữ, sao anh lại viết nhanh như thế?"
Rõ ràng là vừa nãy lúc cô dừng 乃út, Giang Dữ cũng mới bắt đầu viết, sao lại viết nhanh hơn cô nhiều dữ vậy, có khi nào anh không viết không?#Kithara_team#
"Nguyện vọng khá là ít, dễ dàng thực hiện." Cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo.
"Phải không?" Ninh Nhuệ Tinh có chút nghi hoặc, trong lòng cô lại nhịn không được niềm vui thích, "Em chỉ có một nguyện vọng kia thôi, vậy khẳng định là sẽ thực hiện được rồi."
Giang Dữ thấp giọng ừm một tiếng.
Nguyện vọng của cô không chỉ có bản thân cô tự mình thực hiện, mà còn có sự bảo đảm đến từ cả hai phía nữa.
Trên tờ giấy ước nguyện kia, anh chỉ viết có bốn chữ đơn giản.
Như cô mong ước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc