Ninh Nhuệ Tinh trước giờ luôn là một đứa trẻ ngoan, luôn tuân thủ pháp luật, tuân theo lễ nghi, nhiều năm đi học như vậy nhưng cô chưa từng trải qua sự phấn khích của việc trốn học như những người bạn xung quanh, lần này nửa đêm trốn khỏi phòng ký túc xá đã giúp cô trải nghiệm mùi vị của cảm giác kích thích.
Cửa chính của trường đại học hai mươi bốn giờ đều có bảo vệ thay phiên nhau canh chừng, căn bản là không ra ngoài được, bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm, lén lút từ bức tường bao ở cổng phía đông trèo ra ngoài.
Vào khoảng thời gian này, trường học vừa khéo đang sửa chữa, tân trang lại dãy lầu giảng dạy cho nên đã đặc biệt đẩy đổ bức tường cao ở cổng phía đông để thuận tiện cho đội ngũ thi công ra vào, nhưng xuất phát từ suy nghĩ đảm bảo an toàn trong khuôn viên trường học, nhà trường lại lần nữa tạm thời xây lên một bức tường thấp sơ sài, nhưng điều này cũng đã tạo điều kiện cho không ít sinh viên nửa đêm âm thầm lén lút trốn ra ngoài.
Ánh đèn suốt dọc đường đi trắng mờ u ám, đặc biệt là ở đoạn cuối đường, Ninh Nhuệ Tinh nắm chặt lấy lòng bàn tay của Giang Dữ, cô lo lắng đến mức toát hết cả mồ hôi.
Giang Dữ đi bên cạnh cô, đối với không gian tối đen không thấy gì bốn phía xung quanh, Ninh Nhuệ Tinh không có gì quá sợ hãi, điều cô lo sợ chính là bảo vệ đi tuần tra trường học lúc nửa đêm.
Nếu như bị bắt lại thì không chừng hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Đại khái là cảm giác được sự lo lắng cùng với căng thẳng của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa sống lưng của cô, anh thấp giọng an ủi, "Không sao đâu, anh ở đây, đừng sợ."
Ninh Nhuệ Tinh ừm một tiếng, cô miễn cưỡng nhẹ gật đầu.
Tất cả mọi chuyện tối hôm nay đối với cô mà nói đều quá kích thích rồi, tất cả đều là những chuyện mà cô của trước đây sẽ không thể nào tưởng tượng tới, ví dụ như chuyện nửa đêm đi ngắm sao cùng với Giang Dữ, thẳng thắn rõ ràng bày tỏ cõi lòng, bao gồm cả việc trèo tường hiện tại,......
Nhưng Giang Dữ ở bên cạnh cô, điều đó cũng giúp cô có chút yên lòng.
Đợi đến khi đứng trước bức tường bao, Giang Dữ ngước mắt quan sát, đánh giá độ cao của bức tường, anh lại nghiêng đầu nhìn sang phía nữ sinh chỉ đứng tới vai mình, "Em có thể không?", anh ngừng một chút, đáy mắt chớp qua một tia sáng không rõ ý vị, ngay cả trong âm sắc cũng mang theo một chút ý cười không thể tra xét được, "Hay là muốn anh ôm em lên?"
Sự do dự ban đầu của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì tiếng cười nhẹ của Giang Dữ mà hoàn toàn tiêu tán, ngón tay cô khẽ vân vê góc áo của mình, cho dù cô cố gắng hết sức để làm ra dáng vẻ kiên định nhưng đến cùng vẫn là có chút không đủ sức lực, "Em tự mình lên, tự mình lên."
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ chiều cao của cô mặc dù không tính là gì so với Giang Dữ nhưng mà trèo tường thì có lẽ không thành vấn đề.
Giang Dữ tự giác đứng sang một bên nhướn mày, ngậm cười nhìn Ninh Nhuệ Tinh biểu thị ý nhường cô trèo sang trước.
Anh thờ ơ, không quan tâm, dáng vẻ ngồi xem trò vui.
Trèo qua trước thì trèo qua trước vậy, Ninh Nhuệ Tinh cũng rất nghiêm túc, dáng vẻ như đang nghĩ dù sức lực không đủ thì cũng phải làm cho nó đủ, cô lùi về sau mấy bước, nhẹ nhàng xoay cổ tay của mình, ba bước gộp thành hai nhanh chóng chạy về phía trước.
Một bước nhảy lên, Ninh Nhuệ Tinh dường như ngừng thở, cô đưa tay ra muốn bám vào mép bờ tường bao nhưng lại trơ mắt nhìn bản thân mình trực tiếp rơi xuống dưới, cơ thể cô vẫn như cũ rơi trở về vị trí ban đầu.
Ninh Nhuệ Tinh không từ bỏ, cô lại lần nữa lặp lại quá trình, lần này thì ngay đến cả mép bờ tường bao cũng không sờ tới được.
Bốn phía là một mảnh tĩnh lặng nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại tin chắc rằng mình nhất định đã nghe được tiếng cười nhẹ truyền đến từ phía sau, tiếng cười đến từ Giang Dữ.
Nghe thấy tiếng cười nhẹ kia, Ninh Nhuệ Tinh liền cảm thấy thật xấu hổ, cô khẽ cắn cắn môi, oán hận nhẹ đá vào góc tường.
Sao lại trèo không lên vậy chứ? Rõ ràng là bức tường bao này cũng không cao lắm mà.
Tức quá đi.
Giang Dữ bước lên phía trước, đưa tay nhẹ xoa đầu cô, con ngươi đen láy, sâu xa, thậm chí trong lời nói còn mang theo chút ý cười có thể nhìn thấy rõ ràng, "Đừng tức giận, anh giúp em lên."
Giang Dữ nói xong, không cho Ninh Nhuệ Tinh cơ hội để phản ứng liền trực tiếp đi đến trước mặt cô, lưng anh đối diện với chỗ cô đang đứng, "Lên đây đi."
Ninh Nhuệ Tinh cũng biết bản thân mình cứ kéo dài như vậy chỉ làm lãng phí thời gian, làm không tốt thì sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không hay, huống hồ chi Giang Dữ cũng đã làm đến mức này rồi, cô cũng không nên nói thêm gì nữa.
Nghĩ vậy, Ninh Nhuệ Tinh đưa tay, đang muốn ôm lấy cái gáy của Giang Dữ, tư thế của Giang Dữ vốn là đang hơi khom người, trong nháy mắt liền biến thành ngồi xổm xuống, giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo một chút khàn khàn, "Em ngồi lên đi."
"Hả?", Ninh Nhuệ Tinh ngây người, cô cảm thấy bản thân mình có chút nghe không hiểu ý tứ của Giang Dữ.
Anh đây là muốn bảo cô ngồi lên trên vai của anh sao?
Một giây sau, suy đoán của Ninh Nhuệ Tinh cuối cùng cũng nhận được lời chứng thực, cô nghe thấy Giang Dữ lần nữa lên tiếng, "Ngồi lên trên vai của anh, anh giúp em trèo qua."
"Không cần......" Ninh Nhuệ Tinh lên tiếng muốn từ chối.
Giống như là đoán được suy nghĩ này của Ninh Nhuệ Tinh, trong khoảnh khắc khi cô lên tiếng nói chuyện, Giang Dữ cũng lên tiếng, "Để em cưỡi lên đầu anh luôn này, em đừng tức giận nữa được không?"
Giọng nói của anh rất nhẹ, theo cùng làn gió thổi vào trong tai cô, nhẹ nhàng, dịu dàng lại vừa mang theo lực đạo không thể xem thường, dường như là kích thích trái tim không nặng không nhẹ gợn lên một làn sóng lăn tăn.
Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây ngẩn, không ngờ đến Giang Dữ vẫn còn cho rằng cô đang tức giận vì tiếng cười nhẹ ban nãy của anh.
Những cảm xúc phức tạp đang trào dâng cuồn cuộn, trong một lúc vừa đau lòng, lại vừa buồn cười, xen lẫn thân mật, lại tràn ra một chút hương vị ngọt ngào.
"Em không có tức giận." Cô giải thích với anh đúng như sự thật.
"Ừm", Giang Dữ thấp giọng trả lời một tiếng, "Còn không lên đi, bảo vệ sắp đến rồi."
"Em biết rồi". Ninh Nhuệ Tinh biết rằng cứ đứng giằng co như vậy cũng không phải là cách, cô vịn vào bờ vai của Giang Dữ rồi cẩn thận từng li từng tí ngồi lên.
Đợi Ninh Nhuệ Tinh ngồi xong, Giang Dữ để đôi chân thon dài của Ninh Nhuệ Tinh kẹp vào phần đầu của mình, anh đảo tay qua giữ lấy đầu gối của cô, hai tay anh giao nhau đem cô cố định thật chắc, lúc này mới từ từ đứng lên.
Cùng với độ cao không ngừng tăng lên, toàn bộ tầm mắt cũng theo đó mà mở rộng ra, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng cây phản chiếu trên mặt đất ở bên ngoài bức tường.
Ôm chặt lấy cái gáy của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh có chút thất thần.
"Dư Dư", cô nghe thấy giọng nói có chút không biết phải làm sao của Giang Dữ, kèm theo đó là ý cười như có như không của anh, "Còn chưa buông tay?"
Nghe thấy câu nói này của anh, Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây ngốc, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy đỉnh của bờ tường bao đang gần trong gang tấc.
Sợ là Giang Dữ đã hiểu lầm bản thân cô không nỡ buông tay.
Đúng như dự đoán, một giây sau cô liền nghe thấy Giang Dữ lên tiếng, mang theo sự trêu chọc có thể nhìn thấy rõ ràng, "Đợi đến lúc quay về rồi, em muốn như thế nào thì sẽ như thế nấy, bây giờ trèo lên trước đi, được không?"
Âm cuối hơi giương cao lên, mang theo sự vui vẻ có thể dễ dàng thấy được, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh chợt đỏ lên bởi vì tầng ý nghĩa khác trong lời nói của anh.
Cô không muốn như thế nào cả.
______
Nơi Giang Dữ ở là một căn hộ Duplex (*) trên tầng cao nhất, ở tầng cao nên tầm nhìn rất đẹp, cây xanh trong tiểu khu được trồng trong một diện tích rộng lớn, còn có hồ nước nhân tạo và hòn giả sơn liên kết với nhau, môi trường rất yên tĩnh, tươi đẹp, vị trí lại cách trường học không xa, mất khoảng chừng mười phút lái xe.
(*) Căn hộ Duplex: là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ, cầu thang được thiết kế ngay bên trong căn hộ, thiết kế độc đáo với chất liệu kính ở mặt ngoài để mở tối đa góc nhìn.
Vừa vào cửa, Ninh Nhuệ Tinh nhìn bao quát một lượt, không tránh được có chút ngạc nhiên, "Chỗ này thật sự là một mình anh ở?"
Một căn nhà lớn như vậy, một gia đình vào đây ở cũng được nữa kìa, yên tĩnh và trống trải, Giang Dữ cũng không chê như vậy là quá vắng vẻ hiu quạnh hay sao?
"Ừm", Giang Dữ nhẹ giọng trả lời, "Sau khi lên đại học thì anh một mình ở lại chỗ này", nói xong bởi vì phải đóng cửa nên anh vừa khéo đứng ngay sau lưng Ninh Nhuệ Tinh, anh liền đưa tay ra đem người ta ôm trọn vào trong lòng, cọ cọ, sờ sờ vào đôi má mềm mại mịn màng của cô, "Em cũng có thể dọn qua đây sống cùng với anh."
"Không cần." Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì động tác của Giang Dữ mà đỏ bừng cả lên, ngay thời khắc này lại nghe thấy câu nói của anh, gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, cô ngay lập tức lên tiếng từ chối.
Dọn qua đây sống, vậy chẳng phải là sống thử (**) rồi sao, cô không nghĩ lại nhanh như vậy.
(**) Ở đây tác giả dùng từ 同居, nghĩa là chung sống; ăn ở với nhau (thường chỉ vợ chồng hoặc nam nữ chưa kết hôn mà sống chung với nhau). Cho nên mình dùng từ "sống thử".
Biết tính cách của Ninh Nhuệ Tinh bảo thủ, bây giờ mà nguyện ý dọn qua đây sống chung với anh là một chuyện cực kỳ khó, Giang Dữ cũng không muốn cố tình làm khó cô, anh nhẹ cười, thấp giọng lên tiếng, "Vậy đợi đến khi em muốn lại nói tiếp."
Dù sao thì thời gian cũng nhiều như vậy, anh không vội.
Lực chú ý của Ninh Nhuệ Tinh toàn bộ đều tập trung vào động tác trên tay Giang Dữ, bởi vậy nên đâu còn nghe thấy lời anh nói nữa.
Cách một lớp vải quần áo, có thể cảm nhận được độ ấm nóng trong lòng bàn tay của anh, còn có cái cằm đang đặt lên trên đầu vai của cô và cả hơi nóng đang phả vào trong mặt của cô nữa.
Từng thứ, từng thứ đều khiến cô khó có thể chống đỡ được.
Giang Dữ nhìn vành tai đang đỏ ửng lên của Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt anh trầm xuống u tối, không có bất kỳ do dự nào liền hôn xuống.
Chỉ là chạm nhẹ xuống một cái, vừa chạm xuống ngay lập tức đã rời đi.
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì nụ hôn này mà rung động mãnh liệt, cô rũ mắt xuống rồi đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Dữ đang giam cầm lấy mình, bày tỏ ý muốn anh buông ra.
Ôn hương noãn ngọc (***) đang ở trong lòng иgự¢, làm sao Giang Dữ lại có thể nỡ lòng buông ra, nhưng quan tâm đến cảm xúc của Ninh Nhuệ Tinh, anh vẫn nhẹ nhàng thả lỏng một cánh tay, đứng bên cạnh cô, một tay ôm lấy eo của cô, anh thấp giọng lên tiếng, "Anh dẫn em đi tham quan một vòng, hay là muốn đến phòng nghỉ ngơi trước?"
(***) Ôn hương noãn ngọc: cụm từ bốn chữ miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Tham quan trước đi." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng trả lời, tham quan gian phòng của Giang Dữ, cô thật sự cảm thấy rất thích thú, đang muốn cất bước, giống như nghĩ đến điều gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống bàn chân, "Giang Dữ, em vẫn chưa thay giày nữa."
Vừa nãy lúc bước vào cửa chỉ chú ý nói chuyện, còn được Giang Dữ ôm lấy, cô đâu còn nhớ đến việc phải thay giày.
Ninh Nhuệ Tinh cúi eo xuống muốn cởi giày của mình ra nhưng Giang Dữ cũng không quan tâm đến phản ứng của cô, tự mình ôm cô đi lên trên lầu.
"Thay giày cái gì, em cứ xem như đang ở nhà của mình đi, đi tham quan trước đã, những thứ khác để sau rồi nói."
Nếu như Châu Hạo ở đây, nhìn thấy cảnh này, đoán chừng là cậu sẽ bị làm cho tức ૮ɦếƭ.
Trước đây lúc cậu đến chỗ này tìm Giang Dữ, trong nhà cũng không chuẩn bị dư ra đôi dép lê nào, nhưng Giang Dữ lại đặc biệt lấy ra một tấm phim nhựa mỏng bao phủ dưới lòng bàn chân cậu, lúc này mới cho phép cậu bước vào nhà.
Chính là bởi vì cái thói ưa sạch sẽ đáng ૮ɦếƭ kia của anh.
______
Giang Dữ dẫn Ninh Nhuệ Tinh đi dạo một vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài căn phòng của anh ở trên lầu hai.
Anh kéo tay cô rồi mở cửa căn phòng, "Tối nay em trước hết cứ ở lại gian phòng của anh đi."
Giang Dữ vẫn luôn ở lại đây một mình, nghĩa là, chỉ có phòng của anh là có đầy đủ đồ đạc và giường, chăn, còn các phòng khác thì bị anh bỏ trống.
Ninh Nhuệ Tinh ở đây, tất nhiên là anh sẽ đem gian phòng của mình nhường cho cô.
"Woa", Ninh Nhuệ Tinh nhìn khắp căn phòng một lượt, có thể nhìn ra được phong cách của Giang Dữ, đơn giản và sạch sẽ, không giống với căn phòng bừa bộn, hỗn loạn của những bé trai, tất cả mọi ngóc ngách trong phòng anh đều được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, bao gồm cả sàn nhà gần như bóng loáng, có thể nhìn thấy mức độ yêu thích sạch sẽ của chủ nhân căn phòng này, thu lại tầm nhìn của mình, cô xoay đầu lại nhìn Giang Dữ đang đứng ở bên cạnh, "Vậy còn anh, anh ngủ ở đâu?"
Thời tiết cuối thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm rất lớn, không cẩn thận chút thôi sẽ bị nhiễm lạnh, Ninh Nhuệ Tinh vừa nãy đã quét mắt sơ qua những căn phòng khác, cô biết Giang Dữ đem căn phòng này nhường cho cô, vậy anh sẽ phải ngủ ở đâu?
"Sô pha trong phòng khách", Giang Dữ lên tiếng, anh buông Ninh Nhuệ Tinh ra, đi đến chỗ tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ cho nam loại dài rồi đưa đến trước mặt Ninh Nhuệ Tinh, anh giải thích đơn giản, "Đồ ngủ."
Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên nhìn ra đây là đồ ngủ, đáy lòng cô lại muốn không chú ý đến nó, vấn đề là bởi vì nó là đồ ngủ của Giang Dữ, hơn nữa cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Bộ đồ ngủ ấy đã từng được anh mặc trên người.
"Bộ mới đó." Nhìn ra nét do dự nơi đáy mắt của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ nhàn nhạt lên tiếng.
"......", Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên không tin vào lý do thoái thác của anh, cô liếc mắt nhìn Giang Dữ, nhẹ cắn khóe môi lên tiếng, "Em cũng đâu có ghét bỏ gì anh."
Cô cho rằng Giang Dữ đang tưởng là bản thân mình ghét bỏ anh, Ninh Nhuệ Tinh cũng không thể cứ ngượng nghịu như vậy, cô nhanh chóng nhận lấy bộ đồ ngủ từ trong tay Giang Dữ, ôm vào trong lòng rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đợi lát nữa em sẽ đi thay."
Đại khái là sợ Giang Dữ tức giận thật sự, Ninh Nhuệ Tinh đem đồ ngủ trong lòng иgự¢ ôm đến chặt cứng, cứ như sợ người khác sẽ ςướק lấy nó khỏi cô vậy.
Giang Dữ nhìn dáng vẻ của cô giống như là đang nâng trong tay một bảo bối tuyệt thế, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh đưa tay ra vân vê vành tai trắng ngần nho nhỏ đang phát đỏ lên nóng rực, xúc cảm mềm mịn, tinh tế, vừa chạm vào liền không nỡ buông tay ra.
Yết hầu của Giang Dữ cũng cùng với suy nghĩ đó mà khẽ chuyển động, giọng nói anh trầm khàn, "Bây giờ thay đi."
Ngữ khí nhìn thì giống như là không chú ý đến, lãnh đạm thờ ơ nhưng lại mang theo một cảm giác áp bức không thể xem nhẹ được.
Động tác vân vê dụi dụi trên tay không tự giác lại gia tăng thêm sức nặng, còn có hô hấp của anh.
Ninh Nhuệ Tinh hơi hơi xoay đầu, làm ra tư thế giương môi lên muốn cắn vào cánh tay anh, nhưng giọng nói thanh thanh ngọt ngọt lại để lộ ra sự mềm mại, đáng yêu của cô, "Anh đừng sờ em nữa, em cắn anh đó......"
Động tác với độ khó cao nhưng đối với cô mà nói thì lại nhẹ nhàng một cách lạ thường, làn môi phấn hồng mềm mại đầy đặn dừng lại cách cánh tay của anh một khoảng không quá 1cm.
Quan sát thấy có ánh mắt nóng bỏng dõi theo động tác của mình từ đầu đến cuối, Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây người mất một, hai giây, thuận theo cánh tay của anh mà ngước mắt lên, tầm mắt của cô liền rơi trên gương mặt của Giang Dữ.
Anh cười mà như không cười nhìn cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô không có bất cứ che đậy nào, ánh mắt đó lạc vào trong mắt của Ninh Nhuệ Tinh giống như là đang kêu gào, ý nghĩa giống như là "em cắn đi, em cứ cắn thử đi."
Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức liền tức giận.
Cô cảm thấy bản thân mình nếu như có thể phát tiết tức giận ra bên ngoài, đoán chừng mái tóc của cô cũng sẽ dựng đứng lên hết.
Tức quá đi, rõ ràng cô không thể làm như thế với Giang Dữ.
Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Nhuệ Tinh, trong lòng anh quả thật là sắp cười đến điên rồi, trên mặt anh vẫn không biểu hiện ra, vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững, dửng dưng của mình, "Tự mình thay, hay là", Giang Dữ nói xong, thu hồi lại tay của mình sau đó di chuyển đến bờ vai của cô, đẩy cô xoay người lại đi về phía phòng tắm, "Anh giúp em thay?"
"Tự em thay, tự em thay......", Ninh Nhuệ Tinh vội vàng lên tiếng, ôm lấy bộ đồ ngủ, cô đưa một tay ra nắm lấy mép của cánh cửa, chặn ngay lối vào muốn khiến Giang Dữ không thể đẩy cô đi vào nhà tắm, cũng như không thể cùng cô đi vào.
Nghe Ninh Nhuệ Tinh nói muốn tự mình thay, Giang Dữ mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng đến cùng vẫn không ép buộc làm khó cô, anh cũng theo đó làm ra dáng vẻ như muốn giúp đỡ mà lên tiếng, "Nếu như cần giúp đỡ, nhớ phải gọi anh, anh ở ngay bên ngoài."
"Không cần." Ninh Nhuệ Tinh từ chối, cô liếc Giang Dữ một cái, giống như cố chấp lên tiếng, "Em đây không cần anh giúp đỡ đâu."
Thay bộ đồ ngủ còn cần người giúp đỡ, anh xem cô là đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân mình à?
Ninh Nhuệ Tinh đóng cửa, cảm giác không yên tâm, lại lần nữa mở cửa ló đầu ra ngoài, vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn Giang Dữ, cô chần chừ lên tiếng, "Giang Dữ, anh đứng xa ra một chút đi."
Anh đang đứng ngay cửa vào, Ninh Nhuệ Tinh luôn cảm thấy không yên tâm, suy cho cùng thì ánh mắt Giang Dữ nhìn cô khi nãy giống như là lúc nào cũng có thể xông vào trong phòng tắm vậy.
Giang Dữ nghe vậy, cũng không lùi ra sau, ngược lại là nhấc chân lên muốn tiến vào phòng tắm, ngữ khí của anh cực kỳ nhạt, "Xem ra anh vẫn nên đi vào giúp em thì tốt hơn."
Không đợi anh bước vào, Ninh Nhuệ Tinh nhanh tay nhanh mắt lại lần nữa "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Giang Dữ kìm nén đáy lòng đang tràn ngập ý cười, hỏi cô, "Thật sự không cần sự giúp đỡ của anh sao?"
"Không cần." Giọng nói ở bên trong cao hơn giọng nói của anh không chỉ một bậc, còn có chút dáng điệu tức giận, xem ra thật sự là sợ anh sẽ xông vào đó.
Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Giang Dữ khẽ sờ cánh mũi, trên môi hãy còn nở nụ cười.
Đợi mấy phút sau, cánh cửa liền được người ở bên trong mở ra.
Giang Dữ theo âm thanh mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ Ninh Nhuệ Tinh đang mặc đồ ngủ của anh, bộ đồ ngủ rộng lớn mặc trên người cô quả thật là quá cỡ, thùng thình, lộ ra dáng vẻ yêu kiều nhỏ nhắn của cô, giống như là được bộ đồ ngủ này bao bọc lấy vậy.
Gương mặt của cô có chút đỏ, đối diện với ánh mắt của Giang Dữ, cô hắng giọng nhìn về phía khác, nhẹ giọng lên tiếng, "Thay xong rồi."
Giang Dữ nhếch môi lên, không nói câu gì cũng không trả lời lại, anh hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh rồi tiến gần thêm mấy bước, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh ngồi xổm người xuống.
"Giang Dữ......", Ninh Nhuệ Tinh cân nhắc, suy nghĩ nhưng vẫn không rõ động tác của anh, cô có chút bị dọa cho giật mình liền hoảng sợ lên tiếng.
Anh nửa quỳ trên sàn nhà, vừa quỳ gối vừa đưa tay ra xắn ống quần đang chấm đất của cô lên, những ngón tay thon dài của anh vô tình chạm vào làn da nơi chân cô.
Làn da mát lạnh gặp phải lòng bàn tay ấm nóng, thậm chí là có chút nóng rực, dễ dàng kích động, khơi gợi lên một trận run cầm cập.
Giống như là có một dòng điện lưu, thâm nhập vào sâu trong cơ thể rồi chạy tán loạn vậy.
Còn có hơi thở nóng bỏng thuận theo hô hấp của anh ùa đến.
Hơn nữa không biết là hữu ý hay là vô ý, ngón tay của Giang Dữ không thể kiềm nén được mà nhẹ nhàng vuốt ve làn da ở chỗ đó, ngón tay cái thô ráp mang theo những xúc cảm thật rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ động chân, cô vô thức muốn lùi ra phía sau.
"Đừng động." Giọng nói của Giang Dữ có chút trầm khàn, giống như đang bao hàm, chất chứa một loại cảm xúc cực sâu.
Trong lúc Ninh Nhuệ Tinh ngây ngốc chôn chân tại chỗ, tay của Giang Dữ với tốc độ cực kỳ nhanh đã xắn xong hai ống quần của Ninh Nhuệ Tinh, sau đó anh đứng lên kéo lấy cổ tay của cô.
Anh bắt đầu giúp cô xắn ống tay áo quá dài lên.
Ánh đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt của anh, khiến cho độ cong ấy thật dịu dàng, còn có gương mặt đang cúi xuống thấp của anh và cả vẻ mặt đang rất nghiêm túc nữa.
Trong chớp mắt đã đánh thẳng vào trái tim cô.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy đầu óc lúc này là một mảnh trống rỗng, trắng xóa, cô khẽ chớp mở đôi môi nhưng mà lời gì cũng không nói ra được.
Ngập tràn trong mắt, trong tim cô lúc này là dáng vẻ nghiêm túc mà lại dịu dàng, ấm áp của người trước mặt.
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục, anh cúi đầu thong thả ung dung chỉnh sửa lại ống tay áo của cô.
Ống tay áo to rộng được người kia gấp lên từng nếp, không lâu sau đã lộ ra một cổ tay mảnh dẻ, trắng ngần.
Tiếp đó, Ninh Nhuệ Tinh liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp quen thuộc, giọng nói cực kỳ khàn cũng cực kỳ thắm thiết, tình cảm, mang theo đó là cảm giác ma sát lượn qua lượn lại, đánh thẳng vào trái tim cô.
"Em mặc như vậy, rất đẹp đó."