Đầu tháng chín mặt trời nắng chói chang, sự nóng bức trong không khí xoắn chặt lại như nham thạch nóng chảy mà tỏa ra ngoài, sự hanh khô và nóng nực đều thể hiện qua làn da của con người, kèm theo là hơi nóng tập kích nơi nơi của thời tiết nóng bức, không tránh được khiến người ta phiền lòng.
Ninh Nhuệ Tinh cùng một vài người bạn trong ký túc xá theo đám đông đang giải tán đi lên phía bậc thang của sân thể thao, giơ tay lấy chiếc mũ quân đội màu xanh mướt đang đội trên đầu xuống, lấy chiếc mũ làm thành cái quạt nhỏ quạt lên mặt mình.
Phía sau lưng ẩm ướt dính dính để lộ ra quá nửa chiếc áo ba lỗ, cảm giác dính dính khiến cô cực kỳ khó chịu mà cau mày.
Đám đông ồn ào mà chen chúc, bàn tay trống còn lại của Ninh Nhuệ Tinh đang kéo tay áo rộng rãi của Lai Âm gần cô nhất, Phương Đình Dư và Hứa Giai Văn bắt chước làm theo kéo đối phương, cùng với Ninh Nhuệ Tinh chen ra khỏi đám đông xanh mướt đang "mài vai cọ gót".
Ninh Nhuệ Tinh cùng mấy người bọn họ quen biết nhau trong đợt nghỉ hè của sinh viên chuyên ngành năm nhất.
Bởi vì có sở thích chung là màu hồng, bọn họ rất nhanh thành lập một nhóm gọi là "liên minh màu hồng", tự mình đưa ra quyết định thành lập nhóm ký túc xá bốn người, vào ngày khai giảng còn phải mất rất nhiều sức lực mới khiến cho đàn chị hướng dẫn khóa trên đồng ý giao chìa khóa cho bọn họ.
Sự thật chứng minh rằng Ninh Nhuệ Tinh không chọn sai, bốn người bọn họ dường như vừa gặp đã thân. Họ đến trường sớm hơn vài ngày so với thời gian báo danh khai giảng, có lẽ nguyên nhân là do họ đã nói chuyện với nhau cả một mùa hè, hoàn toàn không có cảm giác bỡ ngỡ, mà ngược lại như hình với bóng cùng ra cùng vào.
Cuộc sống ở ký túc xá rất vui vẻ, có thể đem đến cho tương lai bốn năm đại học không ít niềm vui.
Chờ đến khi từ trong đám đông chen ra ngoài, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy cảm giác kìm nén bất thình lình từ xung quanh kéo đến đã tản đi không ít, ngay cả việc hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều.
Từ lúc giải tán lớp quân sự, rất nhanh đã đến hoàng hôn, ánh tà dương như một ngọn lửa bùng cháy từ từ tiếp cận đường chân trời, trong không trung vẫn còn sót lại ánh sáng vàng ấm áp, không như ánh nắng lúc giữa trưa, nhưng suy cho cùng cũng mang đến một chút hơi nóng.
Một đám người đông nghịt kéo đến nhà ăn, bước chân của Ninh Nhuệ Tinh cũng như những người khác cũng không hề dừng lại.
Hôm nay vừa hay là thời gian kiểm tra vệ sinh trường học, vừa khéo kiểm tra đến khuôn viên ký túc xá của họ, một vài người nhanh chóng quay về ký túc xá tắm rửa và sắp xếp lại phòng ngủ.
Ninh Nhuệ Tinh vội vội vàng vàng kéo theo Lai Âm đi về phía ký túc xá, vừa đi đến con đường dốc chỗ sân bóng rổ, cô vô ý ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, liền nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp, rắn rỏi vô cùng đẹp mắt.
Ninh Nhuệ Tinh đầu tiên là sững sờ một lát, sau đó ánh mắt chuẩn xác, một phần cũng không sai rơi vào bóng lưng kia.
Nam sinh có mái tóc ngắn màu đen đơn giản, mặc áo phông trắng giản dị cùng với quần đùi nam màu đen.
Lộ ra một đoạn nhỏ chân không giống như những cái chân đầy lông với làn da sẫm màu của nam sinh mà Ninh Nhuệ Tinh thường hay nhìn thấy, mà là màu trắng nõn dị thường, thon dài mảnh khảnh nhưng lại rất khỏe khoắn. Đây là cách ăn mặc bình thường của các sinh viên nam, thoải mái dễ chịu mà lại gọn gàng đơn giản.
Chỉ là, nam sinh kia mặc như vậy khiến Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy rất thoải mái, huống hồ chi là bóng lưng ở phía xa ấy không ngừng như cũ thẳng tắp như cây bạch dương, so với những người đang đi bộ bên cạnh, thì nam sinh kia để lộ ra bắp đùi với khí chất vô cùng xuất sắc không giống với đại đa số.
Chỉ là một bóng lưng, lại khiến cho người khác động lòng, khiến mọi người không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt của Ninh Nhuệ Tinh hướng về phía bóng lưng đang di chuyển kia, nhanh chóng quên mất bước đi, cho đến khi Lai Âm bên cạnh vỗ vỗ vào vai cô.
"Dư Dư, cậu nhìn cái gì vậy?"
Dư Dư là biệt danh của Ninh Nhuệ Tinh, cô sợ rằng mấy người bạn trong ký túc xá cảm thấy tên của cô không thuận miệng, hơn nữa tên của cô cũng không dễ nhớ, gọi tên lại có chút cảm giác không thân thiết giữa bạn bè với nhau, liền để mấy người bọn họ gọi biệt danh của cô.
"Nhìn cái gì mà nhìn đến nghiêm túc như thế? Đem hồn của cậu câu đi luôn mất rồi."
Ninh Nhuệ Tinh thu lại ánh mắt, lắc lắc đầu.
"Không có gì, chúng ta nhanh chóng trở về ký túc xá đi, lát nữa còn phải kiểm tra vệ sinh không phải sao?"
Nói đến cũng thật lạ, mấy ngày nay khai giảng huấn luyện quân sự, trường học cũng không biết bị làm sao, kiểm tra vệ sinh một cách đặc biệt cần mẫn. Đầu tiên là các sinh viên của mỗi học viện sẽ kiểm tra vệ sinh học viện, sau đó là đến các tổ chức sinh viên đặc biệt của trường kiểm tra vệ sinh, ai biết được đến cuối cùng ngay cả hội sinh viên trường cũng được cử đi, được phái đến kiểm tra vệ sinh ký túc xá của mỗi học viện.
Rõ ràng là không cùng một ngành, vẫn cứ bị kéo đến cùng kiểm tra ký túc xá của sinh viên năm nhất.
Về vấn đề này, sinh viên năm nhất tiếng oán than dậy đất, tiếng oán hờn khắp nơi.
Vốn dĩ sau một ngày huấn luyện quân sự đã mệt đến mức không ra hình dạng luôn rồi, lại còn phải đối phó với việc kiểm tra không định thời gian của trường học, đây chính là sự gia tăng thêm gánh nặng.
Đợi bốn người trong ký túc xá ai nấy đều tắm xong xuôi, lâu thật lâu cũng không thấy có người qua kiểm tra vệ sinh, ngồi chờ không cũng có chút buồn chán, do đó Giai Văn liền đề nghị chơi bài.
Những lá bài để chơi này cùng với những lá bài mà trước đây Ninh Nhuệ Tinh tiếp xúc qua là không giống nhau, thể loại tương tự như rút thẻ bài khi chơi trò chơi, phần lớn là dùng để điều tiết bầu không khí ở KTV, người rút trúng "đại quỷ" có thể chỉ định người rút trúng "tiểu quỷ" làm bất cứ một việc gì, mà "tiểu quỷ" chỉ có thể chấp nhận, không thể cự tuyệt, trong khi đó người rút trúng những lá bài khác thì không có việc gì.
"Nói thật lòng, bây giờ tớ mà nghe thấy câu "các bạn học, chào mọi người, hội sinh viên kiểm tra vệ sinh ký túc xá đây" là tớ liền muốn nôn như một phản ứng có điều kiện vậy". Lai Âm ngừng một chút, "Lúc học trung học phổ thông, tớ từng cho rằng những người trong hội học sinh đều giống như thần tiên vậy, trong đó đều là trai xinh, gái đẹp, kết quả toàn là lừa người thôi."
"Từ lúc nhập học đến bây giờ, cậu đã thấy được anh đẹp trai nào chưa? Sớm sớm thức tỉnh đi cái đứa trẻ này". Hứa Giai Văn vừa phát bài vừa nói.
Đại học Bắc Hoa là trường đại học cao cấp đứng số một số hai cả nước, những người có thể vào đại học này gần như là những thể loại "hai tai không nghe chuyện thế gian, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền". Mà trước hết đừng nói đến hội sinh viên trường, chỉ nói đến hội sinh viên Viện Văn Học của bọn họ thôi, trình độ cũng chỉ đạt đến mức thanh tú dễ nhìn, chứ đừng nói đến mức độ đẹp trai khủng khi*p.
"Không đâu, nghe nói sinh viên trường chúng ta có một người là đại soái ca, còn là bộ mặt của trường chúng ta đó, có rất nhiều nữ sinh đều là nhằm vào anh ấy mà muốn thi vào trường chúng ta đó, chỉ là vào đây lâu như vậy rồi, cũng chưa được nhìn thấy người thật". Âm thanh nói không ra có bao nhiêu đáng tiếc của Phương Đình Dư vang lên.
Tiếng nói vừa dứt, liền có âm thanh tiếng bước chân lục tục lục tục từ ngoài cửa hướng vào, có chút ồn ào, hiệu quả cách âm của cửa phòng không đủ tốt, khiến cho mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh nghe đến rõ ràng.
"Đến rồi, đến rồi, nhịp chân của ma quỷ".
Tiếng nói vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh trừng to mắt nhìn vào lá bài của mình, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, "Tớ rút trúng "tiểu quỷ" rồi......"
Cô cảm thấy dạo gần đây bản thân mình có thể có chút suy yếu.
Rõ ràng là trước kia chơi cả một buổi chiều đều thành công tránh được lá bài đó, ai biết được tối hôm nay vừa mới bắt đầu đã gặp khó khăn rồi.
Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, Ninh Nhuệ Tinh liên tục an ủi bản thân, không chừng là không có ai rút trúng lá bài chỉ định đâu.
Nhưng suy nghĩ của cô không đầy mấy giây sau liền bị Hứa Giai Văn đánh vỡ rồi, nghe thấy lời nói của Ninh Nhuệ Tinh, Hứa Giai Văn liền hướng về phía cô nở nụ cười ranh mãnh, "Ha ha ha, Dư Dư, tớ phải chỉ định cậu làm việc gì đó rồi".
"Này này này, tớ muốn......" Hứa Giai Văn mới nói được một nửa liền bị một loạt âm thanh tiếng gõ cửa đánh gãy, cửa ký túc xá được gõ rồi lại gõ nhịp độ hết sức lễ độ, tiếp đó là âm thanh của nam sinh trong trẻo truyền vào trong, "Các bạn học, chào mọi người, hội sinh viên kiểm tra vệ sinh ký túc xá đây".
"Thật đúng lúc nha", con ngươi của Hứa Giai Văn chuyển qua chuyển lại, gương mặt tràn đầy vẻ đùa nghịch nhìn sang phía Ninh Nhuệ Tinh, "Không bằng, Dư Dư, cậu đi mở cửa đi, thuận tiện trêu ghẹo một chút cái người đang gõ cửa kia".
"Không......" Ninh Nhuệ Tinh không hiểu nổi sự hứng thú bất ngờ xảy ra của Hứa Giai Văn. Nào biết được mọi người giống như người vừa ăn phải thuốc kích thích vậy, nghe thấy âm thanh như muốn cự tuyệt của cô, tất cả dường như trăm miệng một lời, tất cả đồng thanh, "Không thể cự tuyệt nha".
Mắt thấy trốn không được, Ninh Nhuệ Tinh xoa xoa ngón tay mình, nặng nề thở ra một hơi.
Cô vẫn còn cho rằng bản thân có thể an toàn vô lo.
Sớm biết như vậy thì đã không chơi rồi.
Cứ như vậy mà lại chịu thua.
Ba người còn lại đã bắt đầu hăng say thảo luận về việc Ninh Nhuệ Tinh phải có những động tác và lời nói trêu chọc như thế nào.
Thấy người bên trong đã lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, người ở ngoài cửa không ngại phiền phức mà lặp lại động tác gõ cửa cùng với lời nói, biểu hiện tràn đầy kiên nhẫn.
Tiếng thảo luận mau chóng dừng lại.
Hứa Giai Văn cười híp mắt nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh, vẫy vẫy tay, "Đi đi, Dư Dư, đi nhanh lên, tiểu ca ca vẫn còn đang đợi ngoài cửa đó".
"Thương lượng lại đi nha?" Ninh Nhuệ Tinh nhỏ tiếng đề nghị, cô ấy có chút qua không nổi cánh cửa tâm lý của bản thân, dáng điệu có chút đáng thương, "Các cậu thật sự đối xử với tớ nhẫn tâm như vậy......"
Tiếng gõ cửa liên tục không ngừng vang lên, nhưng bên trong lại không có chút âm thanh nào.
Nghe thấy những lời của Ninh Nhuệ Tinh, cả ba người cùng gật gật đầu, Ninh Nhuệ Tinh thở dài, giống như tráng sĩ đi ૮ɦếƭ đứng lên, ngừng một chút, lại nhìn về hướng Hứa Giai Văn, hai chân có chút đứng không vững mềm xuống, "Rượu ngày trước cậu mua đâu rồi, cho tớ thêm can đảm đi, tớ sợ".
"......" Hứa Giai Văn hận rèn sắt không thành thép nhìn cô một cái, "Cậu sợ cái gì chứ, cũng không phải là thực sự tỏ tình".
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn đem rượu mà mình đã cất lấy ra ngoài.
Qua những ngày hai bên quen biết, mặc dù nhìn Ninh Nhuệ Tinh có vẻ vui tươi, rộng rãi, nhưng thực ra phần tính cách hướng nội vẫn chiếm phần lớn, cũng chỉ giới hạn lại mấy người bọn họ là cực kỳ quen thuộc, mối quan hệ với nữ sinh cũng khá, còn đối với nam sinh, Ninh Nhuệ Tinh cứ lẩn trốn giống như là sợ trốn không kịp vậy.
Rõ ràng là trong mọi trường hợp khi cần lên sân khấu để tự giới thiệu bản thân, cô đều cực kỳ mạnh dạn, đĩnh đạc mà nói, nhưng khi một mình cùng nam sinh nói chuyện, cô luôn để lộ ra vẻ căng thẳng.
Huống hồ chi còn là chủ động đi trêu chọc nam sinh, nếu không phải là vì trò chơi, cô e là cả đời này cũng sẽ không làm ra cái sự tình như vậy.
Đợi sau khi đi đến cửa, Hứa Giai Văn hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh làm ánh mắt ra hiệu mà sai bảo, hai người còn lại đứng phía sau một mặt xem trò vui, trong tâm trạng ủ dột, ưu tư như ủ rượu, Ninh Nhuệ Tinh cũng không phân biệt được là ai đã nói ra câu, "Dư Dư nhớ là khi mở cửa ra phải la lớn khẩu hiệu, như vậy mới giống trêu chọc......"
Thấy trốn không được, Ninh Nhuệ Tinh hít sâu một hơi, không ngừng tự đưa ra ám thị tâm lý, sau đó dồn sức tìm kiếm tay cầm, ánh đèn lờ mờ bên ngoài lóe lên hắt vào trong, nhẹ nhàng mềm mại giao với ánh đèn trong phòng.
Đi cùng với âm thanh mở cửa két két, phía sau lưng trong chớp mắt khi mở cửa liền truyền tới mấy tiếng hít thở cực kì mạnh mẽ, Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá của mình là nhìn thấy cái loại quái vật gì nữa?
Trong lúc căng thẳng, cô vội vội vàng vàng la lớn khẩu hiệu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, giống như là đang đọc lời thoại trên sân khấu mà vội vàng nói, "Tiểu ca ca, anh thật đẹp trai quá, yêu đương với tôi không?"
Câu nói này tự nhiên không phải do Ninh Nhuệ Tinh nghĩ ra, là do mấy người bọn Hứa Giai Văn thảo luận mà ra, bảo cô nói theo như vậy là được.
Không khí phảng phất bốn phía nhất thời rơi vào trạng thái nguyên thủy đình trệ bất động, lại mang đến một chút lạnh lẽo không thể giải thích được.
Cô cúi thấp đầu, chỉ nhìn thấy một đôi giày thể thao màu đen trước những ngón chân mình và chiếc bóng mờ bao phủ quá nửa trên thân thể cô cùng với cảm giác áp bức mờ nhạt đến từ người trước mặt.
Trong lòng Ninh Nhuệ Tinh phát run, một chút sức lực chống đỡ cũng không ở đây nữa mà muốn rút lui.
Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo cùng với hơi thở hòa hoãn êm dịu vang lên bên tai.
"Mặt của tôi ở trên sàn nhà hả?"