Chương 97: 97: Một Bông Hoa Đẹp Sẽ Khiến Người Ta Phải Thương Tiếc

Tác giả: Cẩn Duệ Nghi


Khi Tống Cẩm Đan tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đau nhức, cái cảm giác giống như món hàng đã được vận chuyển trên một chặng đường dài vậy.
Hai mắt cô bị vải đen che lấy, một chút ánh sáng cũng chẳng thể xuyên qua.
Tống Cẩm Đan không biết đây là đâu, chỉ cảm nhận được phía dưới thân thể cô là sàn nhà ẩm mốc, tỏa ra một mùi cực kỳ khó chịu.
Tống Cẩm Đan nằm im trên sàn nhà lắng nghe động tĩnh.
Một giọng nói vang lên.
Hắn nói tiếng Anh Mỹ, vừa nghe cô đã có thể nhận ra.
Nhưng qua giọng nói thì cô chưa thể khẳng định được tuổi tác của người đàn ông vừa nói.
"Là cô ta sao? Người nhỏ bé nhưng lá gan lại lớn đến vậy?"
"Đúng là cô ta thật thưa ông chủ!" - Một giọng nói nữa lại vang lên.
Cô đoán trong phòng này không ít hơn hai người, có lẽ còn nhiều hơn thế.
"Chính cô ta đã làm mất một món hời lớn của tao.
Gi*t cô ta đúng là quá dễ dàng, nghe nói cô ta đang điều hành một tập đoàn lớn.
Chúng mày nói xem, nếu ả chịu hợp tác liệu có phải tao càng kiếm thêm nhiều lời không?"
"Ông chủ nói phải!" - Một giọng đàn ông khác lại đáp lời ông ta.
Tống Cẩm Đan vẫn bất động trên nền đất, cô không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào của cuộc nói chuyện này cả.
Có lẽ, đây chính là người đã bí mật chống lưng cho Tần thị.
Cô chợt rùng mình, một thứ gì đó đang trườn lên và quấn lấy chân cô.
Cách một lớp quần nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ đó.
"Nói lâu như vậy không biết cô ta có hiểu gì không?"
Cô kinh ngạc, có lẽ vừa rồi khi cô giật mình đã bị người đàn ông kia nhìn thấu.
Có vô số tiếng bước chân đi về phía cô, giọng nói của bọn họ nghe càng rõ hơn rất nhiều.
"Cô ta từng đi du học tại Anh quốc, có lẽ cô ta sẽ hiểu!"
Ông ta bật cười, sau đó lại đưa tay gỡ con rắn đang trườn trên trên cô.
Cảm giác bị đè nặng đã biết mất.
Tống Cẩm Đan không dám thở mạnh, ngay cả một chút nhúc nhích cũng không có.
"Zoe, mày không thể khiến khách quý của tao hoảng sợ!" - Ông ta nuông chiều xoa đầu con rắn.
Đây là một loài rắn Four-lined không độc, nó đã trưởng thành và dài đến 1,8 mét.
Sau đó, ông ta còn đá mấy cái vào chân cô.
Tống Cẩm Đan vẫn nằm im không chịu nhúc nhích.
"Zoe, mày làm ả sợ đến ngất đi rồi!" - Nói xong, ông ta quay sang nhìn đám tay sai của mình, ra lệnh: "Gọi cô ta dậy!"
Đám người đó cũng rất hiểu ý.
Hai tên cao to lập tức tiến lên kéo lấy cô từ sàn nhà dậy, tay và chân của cô đều bị trói nên không thể dãy dụa được.
Bọn họ ném cô vào một bể nước.
Tống Cẩm Đan vùng vẫy muốn ngoi lên thì lại bị hai tên đó nhấn xuống nước.
Đến khi cô cảm giác mình sắp ૮ɦếƭ vì khó thở thì bọn họ mời vớt cô lên.
Cô bị ném xuống sàn nhà nằm thoi thóp như một con mèo hen bị dính nước, muốn thở cũng khó khăn.
Tấm vải bịt mắt cô bị ai đó gỡ ra, ánh sáng chói mắt trong phòng khiến cô không kịp thích nghi mà nhắm chặt hai mắt lại.
"Mở mắt ra!" - Ông ta lại đá vào người cô ra lệnh.
Cô khó khăn mở mắt ra.
Một người đàn ông với nước da nâu, mái tóc bạc, da mặt nhăn nheo có chút già nua xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông này có lẽ là ông chủ của bọn họ.
"Một bông hoa đẹp sẽ khiến người ta phải thương tiếc! Đừng lo, tôi sẽ không vội Gi*t cô đâu!"
Vậy mà ông ta lại khen ngợi vẻ đẹp của cô.
Ông ta nói xong lại quay sang căn dặn với đàn em của mình, giọng ông ta nói rất nhỏ, chỉ đủ để ông ta và tên đàn em nghe thấy.
Tấm vải bịt mắt của cô bị buộc lại, một tên đàn ông vác cô đi rồi lại ném cô xuống một tấm nệm mềm mại hơn chút.
Hắn tháo tấm vải mang đi, duy chỉ có sợi dây trói tay và chân cô lại không tháo ra.
Trong này là một căn phòng kín chỉ có bốn bức tường và một cánh cửa thép đã bị khoá lại.
Ánh sáng duy nhất của căn phòng này chính là từ ngọn lửa được đốt từ một cây nến.
Cây nến có vẻ to nhưng không biết nó có thể duy trì cháy đến bao lâu.
Tống Cẩm Đan cố lết thân thể lui về góc phòng.
Vừa rồi bị ngâm xuống nước đã khiến cơ thể cô lạnh cóng đi, làn da cũng vì đó mà đỏ ửng.
Ngọn lửa quá bé, lại đặt cách rất xa nên chẳng thể ủ ấm cho cô.
Khi đang cố lùi về sau, tay bị trói ở sau lưng cô chợt chạm vào cái đó nhô ra từ trên tường.
Cô cố gắng lấy dây thừng chà sát thật mạnh vào vết nhô ra đó.
Vết nhô ra rất nhỏ, nên khi cọ xát tay cô đã bị trầy trong lúc cọ vào tường.
Nhưng để cứu bản thân, dù có phải chảy máu hay đau đớn thì cũng phải cắt đứt sợi dây.
Khi cô tưởng như bản thân sắp bỏ cuộc thì sợi dây cuối cùng cũng đã đứt.
Tống Cẩm Đan giằng mạnh sợi dây, thoát khỏi sự trói buộc.
Cô cẩn thận quan sát bốn xung quanh, khi chắc chắn không có bất kỳ ai thì cô mới dám đứng dậy.
Tống Cẩm Đan cẩn thận từng bước chân, cô tiến nhanh về chiếc bàn đang đặt cây nến.
Tay bị trầy xước đến chảy máu cô cũng chẳng còn tâm trạng để để ý nữa.
Cô cầm cây nến nên soi từng ngóc ngách của căn phòng, một chút khe hở cô cũng không thể tìm thấy.
"Phải nhanh lên, nếu không nến sẽ cháy hết mất!"
Đến lúc đó thì căn phòng này chỉ còn lại là một màn đêm tối tăm, lạnh lẽo..


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc