NGỌC TRÚC nhẹ nhàng ngắm nhìn vườn Hoa Hướng Dương trong vườn với tâm trạng vô cùng hưng phấn và hạnh phúc.
Tối qua anh vừa cầu hôn cô.
Vậy là giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực rồi đúng không?
Hai người từ khi quen biết cho đến tận bây giờ cũng tròn hai năm.
Cái thời gian không dài mà cũng không ngắn.
Nhưng nó đủ để tạo lên một tình yêu, với biết bao đau khổ và bao buồn vui hòa quyện lại thành một hồi ước đẹp.
Cảm giác cứ như một giấc mơ , và cô như người mộng du đắm chìm trong đó mãi không muốn thoát ra.
Bởi vì trong đó cô có anh.
Người đã hứa sẽ nguyện yêu thương , chăm sóc , bảo vệ , che chở cô suốt đời.
Chỉ một tháng nữa thôi hạnh phúc sẽ thật sự đến với cả hai , cô sẽ ngồi đây cầu nguyện từng ngày cho mọi sóng gió hãy qua đi và bình minh sẽ tới , mùa xuân tươi mát , dịu dàng sẽ luôn còn mãi…
Hjx… Nhưng mà… Sao cô thấy nhớ anh qúa!
Ngày nào cũng ngồi ở nhà đợi anh về hết ra lại vào chán qúa đi!
Đành rằng buổi sáng phải 9h cô mới chào Bình Minh (tất cả là nhờ thành qủa lao động ngày đêm miệt mài của ai kia) Ăn sáng xong đã là 10h.
Khoảng hơn 11h trưa anh sẽ về ăn trưa với cô.
Chỉ hơn một tiếng không có anh bên cạnh thôi mà sao cô thấy buồn và chống trải thế.
Sự thiếu vắng anh làm cô ủ rũ như cây thíêu nước , như nắng hạn mong chờ mưa… Nói chung là rất buồn .
Vì thấy cô buồn anh cũng có ý muốn đưa cô đến công ty cùng.
Nhưng khổ một nỗi giờ anh đi làm là thời gian cô mệt mỏi và cần nghỉ ngơi nhất.
Vừa thoát khỏi anh là cô đã chẳng biết trời đất gì rồi…Thế cho nên ở nhà cho phải đạo …
- Vợ yêu! Sao lại ngồi đây một mình thế này?
Đang buồn vu vơ , bỗng nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng , trầm ấm thân quen.
Đôi mắt Ngọc Trúc khẽ ánh lên tia mừng rỡ , môi cô nhanh chóng vẽ lên một nụ cười hạnh phúc hoàn hảo.
Chưa kịp xoay người về sau , thì một vòng tay rộng lớn , vững chắc đã nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau…
Và như thường lệ một phút sau đó cô đã thoải mái ngồi trong lòng anh nũng nịu.
Khiến bao buồn phiền , mệt mỏi chốn thương trường hàng ngày đều tan biến hết.
- Hôm nay anh làm việc thế nào?
Có mệt lắm không?
NGỌC TRÚC vui vẻ ôm lấy cổ HOÀNG KỲ mỉm cười , đôi tay nhỏ nhăn tỉ mỉ lau đi một vài giọt mồ hồi trên trán anh.
Chắc anh vào nhà không thấy cô đâu lại vội vàng chạy ra đây tìm cô mà không kịp nghỉ ngơi đây mà…
Hoàng Kỳ thấy người yêu bé nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy , thì không cầm được lòng mà hôn nhẹ lên môi , mỉm cười sủng nịnh
- Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là bao muộn phiền trong anh đều tan biến hết!
Anh yêu em ! Vợ yêu của anh!
- Ai là vợ của anh chứ!
*đỏ mặt*
- haha…Em chứ ai!
Còn một tháng nữa là kết hôn rồi , cũng phải gọi dần cho quen đi chứ , đúng không vợ?
- Hứ!
Ngọc Trúc xấu hổ vội cúi mặt vào иgự¢ anh.
Trên môi cô nụ cười càng nở rộ báo hiệu chủ nhân nó đang vô cùng hạnh phúc.
- Thế nào!
Vợ cũng phải gọi anh là chồng yêu đi chứ?
*vui vẻ chọc tiếp*
- Không ! Kệ anh!
- Không chứ gì?
- Uh! Không gọi đó!
Anh làm gì được em!
- Oh! Không sao!
Không gọi cũng không sao!
Để đến đêm tân hôn anh sẽ cho em gọi đến khàn tiếng thì thôi!
- Anh… Anh… Không thèm chơi với anh nữa!
Ngọc Trúc xấu hổ đến hai má ửng đỏ , cô không biết phải đáp trả anh thế nào , lên ngượng qúa vùng vằng thoát ra khỏi người anh , ba chân bốn cẳng chuồn mất tích.
Hoàng Kỳ nhìn theo bóng người yêu mà tim xao động , anh khẽ mỉm cười rồi nhẹ bước theo cô.
Cuối cùng anh cũng có người thân rồi.
Anh sẽ mãi trân trọng món qùa mà thượng đế đã ban cho anh.
Một món qùa vô giá mà anh có tìm kiếm ngàn đời cũng không bao giờ tìm thấy được.
Đó chính là niềm hạnh phúc , nguồn động lực , để anh biết rằng cuộc sống buồn tẻ , nhàm chán này , vẫn còn thứ khiến anh hạnh phúc , xoa dịu , sưởi ấm trái tim băng lãnh , mất đi cảm xúc của anh.
Tình yêu thật kì diệu , anh muốn mãi đắm chìm trong đó và không bao giờ thoát ra.
” Ngọc Trúc ah! Anh yêu Em ”