Ngọc Trúc đờ đẫn nhìn xung quanh, hôm này là đúng một tuần cô như người mất hồn trong bệnh viện.
Có lẽ vết thương bên ngoài đã đỡ , nhưng sao vết thương trong tim chưa một lần nguôi ngoai , tim cô vẫn luôn gào thét trong đau đớn khi nhìn thấy người đó.
Niềm vui , hạnh phúc , gia đình do người đó một tay tạo lên và mang lại , nhưng cũng chính người đó phá nát tất cả.
Cô biết ông trời vẫn chưa để mắt đến cô sớm như vậy đâu , nhưng sao tim vẫn đau nhói , khó có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Cô yêu anh , cô không hề hối hận.
Nhưng anh lại nhẫn tâm bỏ đi tình yêu của cả hai.
Anh bảo cô phải làm sao đây?
Oán hận anh?
Nhưng có thật cô muốn như vậy không?
Hay vẫn ngây thơ đổ cho số phận…
Những ngày qua cô như người mất hồn … Không ăn , không nói , không cười , cô sống trong đau đớn câm lặng…
Bỏ qua mọi lời xin lỗi , ánh mắt xót xa ,cho dù anh ta có đau thế nào đi chăng nữa giờ đối với cô nó cũng là vô nghĩa mà thôi.
Nhưng cô cũng tự trách chính bản thân mình , cũng chỉ vì cô qúa yếu mềm , qúa tin tưởng nên chẳng khác gì đồ chơi trong tay họ , mang cô ra làm đồ chơi , đừng tưởng cô chỉ là một con 乃úp bê , để họ thoải mái đùa nghịch , thích quan tâm , chăm sóc thì quan tâm . Lúc không cần nữa thì vứt vào sọt rác .
Đến lúc cảm thấy buồn chán , không có gì để chơi thì lại nhặt lên chơi tiếp…
Tại sao họ lại tàn nhẫn như thế chứ?
Cô cũng là người , cũng có cảm xúc , cũng biết buồn , vui , giận , lo , nghĩ , kinh , sợ chứ … Sao cho cô vui thì ít mà đau buồn thì nhiều thế này…
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi à?
Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của Hoàng Kỳ cất lên như phá tan suy nghĩ đau lòng kia của Ngọc Trúc.
Coi như không nghe , không nhìn thấy gì .
Cô ngay lập tức nằm xuống giường nhắm vội đôi mắt vô hồn trên khuôn mặt xanh xao lại rồi chùm chăn kín đầu nằm im lặng.
Cả một tuần nay cô luôn làm như vậy để tạo khoảng cách chia cắt hai người gần mà rất xa.
Hoàng Kỳ xót xa nhìn người mình yêu thương bị che mất sau lớp chăn.
Anh biết cô đang trừng phạt anh.
Nhưng cô cứ trầm lạnh, tự tổn thương bản thân như vậy anh đau lắm.
Thà cô đánh anh , mắng anh , trách móc anh , anh còn thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều…
Đằng lại mấy ngày sau đó cô không thèm nhìn anh , chứ đừng nói là nói chuyện . Cứ không ăn , không uống , tự ђàภђ ђạ bản thân mình…
Anh biết anh đã phạm phải sai lầm rất lớn, nếu lúc đó anh tin tưởng , quan tâm , chăm sóc cô hơn thì mọi chuyện đã không đau lòng thế này , kết tinh tình yêu của hai người cũng không bị phá vỡ.
Giờ ở cạnh nhau mà sao khoảng cách lại xa thế này … Anh đang rất sợ , sợ nếu anh không biết giữ gìn trân trọng cẩn thận Hạnh phúc sẽ rời khỏa anh mất…
Đứng sững sờ nhìn cô một lát , nhưng dường như cũng đã quen với sự việc trước mắt.
Hoàng Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống giường , cẩn thận đặt tay vào vai cô , khiến người trong chăn thót tim mở bừng mắt hồi hộp.
- Anh xin lỗi!
Anh sai rồi!
Em không thể tha thứ được cho anh sao?
-……
- Giận anh thì em cứ đánh mắng anh , xin em đừng làm tổn hại đến cơ thể mình nữa.
Chẳng lẽ cứ nhịn đói mãi như vậy.
-……..
- Số mình không may mắn có được đứa con này.
Thì mình sẽ có đứa sau mà.
Chỉ cần em…
- Anh im đi!
Đừng bao giờ giả dối nói đến con trước mặt tôi.
Con tôi bị mất vì sao… Có ૮ɦếƭ tôi cũng không quên đâu.
(NGỌC TRÚC gằn giọng nói trong nước mắt)
-……..
Trái tim Hoàng Kỳ quặn đau khi những lời oán hận của cô như xé toạt trái tim anh.
Anh chỉ biết giật mình đau đớn mà không biết phải giả thích làm sao cho cô hiểu.
Vì người sai là anh.
- Giả dối.
- Anh xin lỗi!
-…..
(lại nhắm mắt nằm im)
- Em ở đây…
Bác sĩ nói sức khỏe em cũng tạm thời ổn định.
Ưm. Em muốn về nhà , hay tiếp tục nằm viện để bác sĩ tiện thời theo dõi và chăm sóc.
- Em không có ý kiến.
Vậy anh đi gặp bác sĩ… Mình sẽ không xuất viện nữa.
Nói rồi anh thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Được mấy bước thì giọng nói khẩn khoản cất lên
- Được về nhà sao?
Tôi… Tôi muốn về nhà.
- Ừ.
(trên khuôn mặt mệt mỏi khẽ ẩn hiện một tia cười)
- Tôi muốn về nhà?
- Được.
Vậy em ăn một chút gì đó để lấy sức mà về nhé.
- Không muốn!
- Nhưng nếu không ăn… Tý bác sĩ kiểm tra yếu qúa là không cho về đâu.
- Vậy thì ăn một chút cũng được.
- Ừ. Em muốn ăn gì nào?
- Không biết!
- Vậy em ăn cháo nhé!
Ăn xong anh đưa em về.
- Ừ.