NÓI LIỀN Một mạch xong , cô khóc lớn chạy thẳng lên phòng , không thèm nhìn anh nữa , cô giận anh lắm rồi . Anh vô tâm lắm
” huhuhu đồ đáng ghét nhà anh , sao anh chỉ nghe một phía mà không thèm tin em … Huhuhu… Chẳng lẽ anh cũng như bọn họ, đều coi thường em… Huhuhu… Đạo chích thì sao ? Em đã lấy gì của anh chưa … Trộm thì không có quyền được yêu thương , không có quyền được tin tưởng sao? … AAAAAA Em ghét anh , ghét anh … ÔI ! Đau bụng qúa ! Mình đau ૮ɦếƭ mất! Huhuhu… Đau qúa à… Huhuhu …”
cô đau đớn quằn quại ôm bụng , không hiểu sao lại như vậy nữa .
Nằm trên giường nước mắt cô không ngừng rơi , tại sao lại như vậy chứ? Rõ dàng lúc đầu rất hạnh phúc mà … sao anh lại thay đổi nhanh như vậy .
Lúc trước anh đã từng nói anh sẽ luôn yêu thương , chăm sóc , bảo vệ cô .
Vậy mà bây giờ anh đang đối xử với cô như thế nào đây.
Cô đang đau ốm khổ sở thế này … Liệu anh có một chút nào lo lắng cho cô không , liệu có chút nào thương xót đến cô không .
Bảo vệ ư? Khi bọn họ đều hiểu sai về cô , nói không tốt về cô , coi thường khinh bỉ… Thì anh đã làm gì ? Hùa theo bọn họ tổn thương cô ,
không bênh vực , che chở cho cô thì thôi , đằng này còn nhẫn tâm làm đau trái tim cô …
Và điều quan trọng nhất trong tình yêu mà anh không làm được … Niềm tin.
Trong tình yêu nếu không có sự tin tưởng lẫn nhau , thì làm sao có được tình yêu bền vững.
Anh đã quên tất cả lời hứa với cô rồi… Hay cô đã không còn chỗ ở trong tim anh nữa . Sự hững hờ của anh như con dao cứa vào trái tim cô …từng chút một rỉ máu.
Bây giờ cô đã mất tất cả , trắng tay thật rồi.
Có Lẽ sai là do cô thật … Vì đã qúa khờ khạo tin vào tình yêu cổ tích .
Làm gì có chuyện hoàng tử yêu lọ lem nữa chứ ?
Anh thuộc về thế giới thượng lưu của anh , còn cô là con người của thế giới hạ lưu … Làm sao cô có thể với tới , chạm được vào anh đây .
Thế giới của anh làm sao có thể có cô ở trong đó được … Những ngày tháng qua phải chăng là ảo giác hay là một giấc mơ… Một giấc mơ ngọt ngào , và cô đang dần tan biến .
” Ngọc Trúc mày thật ngốc , mày nghĩ anh ấy thích mày hay sao? Đúng là đồ ngốc mà.
Một đứa con gái chẳng ra gì , làm sao anh ấy thèm để tâm đến chứ .
Chẳng qua lúc ban đầu anh ấy chỉ muốn đùa giỡn với mày thôi . Bây giờ anh ấy bắt đầu chán rồi , sắp rời xa mày rồi .
Ngọc Trúc Tỉnh lại đi , tất cả sắp kết thúc rồi . Nơi này sắp không phải là tổ ấm của mày nữa rồi”.
Cô đau đớn nước mắt không ngừng rơi , cô không thể tưởng tượng nổi … Nếu mất anh rồi cô sẽ phải sống thế nào đây .
Khi cô cảm thấy rơi vào bờ vực của tuyệt vọng… Thì Quản Gia gõ cửa bước vào.
- Cô Ngọc Trúc tôi vào chuyển lời của Ông chủ … Ông ấy nói rằng nếu cô mệt thì lên đi bệnh viện khám . Nếu cô bị bệnh thật thì cậu
ấy sẽ tin cô.
- Nếu tôi không có bệnh
” không biết bệnh không ăn được có phải là bệnh không nhỉ”
- Cậu ấy ghét nhất là bị lừa dối.
Xe tôi đã chuẩn bị dưới nhà rồi . Xong cô xuống luôn đi nhé!
- Vâng!
” xem ra không tránh được đến bệnh viện rồi , mình sợ nơi đó lắm. Ước gì có anh ấy đi cùng thì tốt… Nhưng có lẽ mình mơ mộng hão huyền rồi”
- Tôi đi xuống trước , xong cô xuống luôn nhé!
Nhìn bác quản gia đi khỏi mà cô thở dài não nề .
“Anh lại muốn thử em gì nữa đây”
Cô chán nản xuống giường rồi chuẩn bị xuống nhà .
Đi xuống tầng một, cô thấy rất nhiều người làm nhìn cô với ánh mắt kinh bỉ , giễu cợt xen lẫn coi thường , cũng có một số ánh mắt vô cảm dành cho cô .
Nhưng cô bỏ qua hết , cô mắc kệ tất cả , bây giờ cô chỉ cần anh thôi.
- Bác quản gia! ANH HOÀNG KỲ đâu rồi ạ.
- Chủ nhân đi làm rồi . Cậu ấy nhắn lại … Cậu ấy còn bận việc công ty lên… Cô tự đi đến bệnh viện khám bệnh một mình đi.
- Đi một mình? Tôi… Tôi… Có thể không đi được không.
Cô vừa dứt lời , thì có cô hầu gái xen vào.
- Hahaha . Đúng là … Có tật giật mình.
- Im ngay ! Cậu ấy muốn đi đi khám và có kết qủa ngay hôm nay , không thể không đi được .
- Thôi được rồi ! Tôi hiểu rồi ! Đi thì đi.
Cô quay lưng đi thẳng ra ngoài , bước vào trong xe với tâm trạng nặng chĩu , mệt mỏi tuyệt vọng… Nơi này sắp không dành cho cô nữa rồi