Em Là Gì Của Anh??? - Chương 15

Tác giả: Trần Thị M. Khanh

" Kha Nguyệt.."
Trác Hiện ở trên Kha Nguyệt, lo lắng gọi tên cô.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, bờ môi căng mọng khẽ mấp máy vài chữ. Trác Hiên nghe không rõ, cổ áo sơ mi của cô xộc xệch, lộ ra dây áo иgự¢ màu đen. Trác Hiên nhằm nghiền mắt, lắc đầu mạnh, cố gång vớt vát lại một chút tỉnh táo.
Kha Nguyệt hơi mơ hồ, cô không thấy rõ khuôn mặt Trác Hiên cảng không biết rõ đang là mơ hay thực, bất giác cô đưa tay vòng lên cổ anh, kéo đầu anh lại gần minh hơn nữa, hít trọn mùi hương của riêng anh.
"Trác Hiên, đúng là anh này "
Bờ môi cô khẽ cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng. Trong một khoảnh khắc nào đó, Trác Hiên bị mê hoặc, dẫu sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, cơ thể lại đang ngà ngà say hơn nữa trước mặt là một người con gái mềm mại, anh ham muốn cô cũng là điều tất yếu.
"Kha Nguyệt, anh không muốn làm bẩn em, chúng ta vẫn nên."
Trác Hiên chống tay muốn ngồi dậy, đêm nay, anh có thể thỏa mãn bản thân, ngày mai khi tỉnh dậy sẽ không biết nên đối mặt với cô ra sao. Bây giờ, anh đâu còn khå năng cho cô một cuộc sống tốt.
Nếu anh đã muốn đẩy cô xa ra, thì vẫn nên quyết tâm một chút. Nhưng anh vừa chống lên đã bị đôi tay của Kha Nguyệt đang đặt ở sau gáy anh giữ lại.
"Anh muốn đi đâu? "
Đôi môi nhỏ hơi chu lên, hàng lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt không hài lòng. Cô kéo khuôn mặt anh sát vào mặt minh, hai chiếc mũi chạm vào nhau, càng dễ dàng khiến hơi thở của cả hai hòa vào nhau hơn,
" Kha Nguyệt, em đừng động vào lửa, em không biết mình đang làm gì đâu "
" Vậy anh có muốn em không? " cô thủ thỉ.
Anh hơi sững người, câu hỏi ấy của cô đã đoán trúng tim đen của anh. Ánh mắt anh tối lại, hơi thở có phần gấp gáp, anh buông một câu nói như một lời đồng ý trước khi bế cô lên bước vào phòng nghỉ trong phòng làm việc.
"Là em khiêu khích anh đấy nhé "
Trác Hiện đại cánh cửa phòng nghỉ ra nhẹ nhàng mà như тһô Ьạᴏ, Anh đặt Kha Nguyệt xuống chiếc giường có ga phủ màu xám, thân hình tráng kiện cũng nhanh chóng ở trên cô.
Tim Kha Nguyệt đập một cách rạo rực, có chút lo lång, lại như có chút mong chờ. Hai ly rượu kia chỉ khiến cô hơi choáng chứ không hề say, cho nên, mọi lời nói và hành động, cô đều ý thức được.
Trác Hiên từ từ cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, men say trong người khiến anh có chút mất kiềm chế. Nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu hơn, trở nên một mảnh dây dưa khó dứt. Lưỡi anh bắt đầu trêu ghẹo, cuốn lấy lưỡi cô khiến cô chưa quen mà bật lên tiếng rên trong cổ họng. Âm thanh ấy như thôi thúc khao khát mãnh liệt trong anh. Anh rời khỏi đôi môi của cô, tiến dần xuống мơи тяớи vùng cổ, để lại những dấu hôn đỏ hồng trên xương quai xanh tuyệt đẹp của cô.
Bàn tay anh cũng bận rộn cởi bỏ từng cúc áo của cô. Cô thấy hơi lạnh, mở mắt ra là hình ảnh chiếc áo sơ mi bị một bàn tay mạnh mẽ ném lên không trung rồi đáp xuống sàn nhà, nằm chỏng chơ ở góc phòng. Cơ thể cô run lên, hai má nóng bừng.
Trác Hiên nhìn cô say đắm, không kìm được lòng mình một lần nữa cúi xuống hôn cổ, đưa lưỡi đi một đường dài đến khuôn иgự¢ đang phập phồng của cô.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, chỉ một động tác nhỏ áo lót ren màu đen của cô đã bung ra, cảnh xuân hoàn toàn để lộ trước mặt anh.
Anh đặt lên cơ thể cô những nụ hôn tới tấp, kiên nhẫn mà nhẹ nhàng, hôn chán chê, anh dùng miệng ngậm lấy đầu ภђũ ђ๏ค, bên còn lại bị tay anh mặc sức xoa nắn.
Căn phòng lấy màu chủ đạo là màu đen, không có bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng nhạt nhòa của phòng tắm chiếu sáng một góc căn phòng, như vậy có thể khiến sự ngượng ngập trong cô với bớt nhường nào.
Trác Hiên đột ngột chạm tay đến viền quần chíp, tim cô đập nhanh hết cỡ đến mức muốn vỡ tan.
Anh di chuyển cơ thể, đôi môi chạm nhẹ lên vùng xương chậu khiến cô giật bắn người.
Khi đôi môi anh chạm vào nơi sâu kín nhất của cô sức kiềm chế của cô cũng tan thành mây khói, tiếng rên cơ thể được bật ra. Anh càng мơи тяớи, cô càng không thể cầm lòng Trác Hiên ngồi dậy, đưa tay trút bỏ chiếc quần, rồi lại nằm đè lên cô, Kha Nguyệt có thể cảm nhận được thứ đàn ông nóng nảy ấy của anh.
" Kha Nguyệt, nếu đau hãy nói anh nhé"
Rồi anh lại cúi xuống hôn cô một cách cuồng nhiệt, trong lúc cô còn đang bị cuốn theo nụ hôn ấy thì bỗng một thứ gì đó chầm chậm tiến vào cơ thể.
Cô nhíu mày, rên lên đầy đau đớn, Nhưng vẫn không thể phủ nhận được sự công kích đầy khoái cảm mà nó đem lại. Rất nhanh sau đó, đau đớn tan đi. Anh liên tục rút ra rồi đâm sâu khiến cô thở dốc, hai con người bị khoái cảm nhấn chìm mặc sức quấn quýt.
" Kha Nguyệt, Kha Nguyệt..anh yêu em"
Cô sững người, đôi tay ôm lấy vai anh khựng lại.
Cô nâng đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
"Trác Hiên anh đang nói gì? "
" Kha Nguyệt, anh yêu em "
Cô bật khóc trong hạnh phúc. Anh yêu cô, Trác Hiên nói anh yêu cô. Lúc này cô chẳng còn Suy nghĩ đến việc hỏi anh có thật hay không? Anh yêu cô, vậy là đủ, nếu đây chỉ là lời nói lúc say, cô cũng bằng lòng chìm đắm.
"Đau lắm sao? " anh ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
" Không không phải, do em vui quá thôi"
"Sau này anh sẽ luôn ở bên em, không làm em tổn thương nữa, Kha Nguyệt, về nhà cùng anh nhé?"
"Vâng "cỗ mỉm cười, gật đầu lia lịa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc