" Trác tổng, tôi đã tìm ra được chỗ ở của Kha Nguyệt "
" Cậu nói sao? "
Anh bật dậy khỏi ghế, những mệt mỏi ban nãy biến đâu mất. Sau khi nhận được địa chỉ nơi cô đang ở do thư kí Lâm gửi, anh gấp gáp cầm lấy áo vest và chìa khóa xe rời khỏi nhà. Chỗ cô ở khá xa, có lẽ gần sáng mới tới nơi.
4h30 sáng, xe anh dừng lại trước một căn nhà trọ ba tầng. Trác Hiên rất muốn lên đó gặp cô, nhưng nhìn đồng hồ, bây giờ còn sớm, có lẽ cô đang ngủ.
Sau những tổn thương anh gây ra cho cô, anh không dám đủ tự tin để đứng trước mặt cô cầu xin cô tha thứ. Anh cảm thấy câu xin lỗi giờ đây cũng trở nên vô ích. Có lẽ anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh cần Kha Nguyệt.
Sau hai tiếng chờ đợi, lúc anh chuẩn bị tiến vào căn nhà trọ thì điện thoại trong túi chợt vang lên.
" Trác tổng, anh phải về công ty gấp, các cổ đông đang đồng loại rút cổ phiếu "
" Sao cơ? Được, tôi về ngay! "
Anh hơi chần chừ, nhìn lên tầng ba trên cùng, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thôi thì sau khi giải quyết xong công việc anh sẽ quay lại tìm cô.
Trác Hiên lên xe, đánh vô lăng rời đi. Ở trên tầng thượng lúc này, Kha Nguyệt vươn vai tiến lại gần lan can đặng hít thở không khí bất chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi vừa rời đi, trông nó vô cùng quen mắt.
" Chiếc xe này.. sao trông giống của Trác Hiên vậy nhỉ? "
" Kha Nguyệt, cùng tập thể dục chứ? "
Daniel ở dưới ngẩng đầu gọi khiến cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô nhìn anh, ánh mắt có phần ngẩn ngơ.
Daniel hiện giờ trông vô cùng điển trai, anh mặc trang phục thể thao màu đen, dưới mái tóc màu nâu vàng của anh là một chiếc headband Nike, dáng người chuẩn, gương mặt hoàn hảo, thiết nghĩ Daniel nên làm người mẫu mới phải, nhất định anh sẽ rất nổi tiếng.
" Kha Nguyệt, làm gì ngẩn ra vậy? "
" À tôi xuống ngay đây "
Nói là tập thể dục nhưng cô và Daniel chủ yếu chỉ đi bộ. Cả hai trò chuyện cô mới biết Daniel là một cảnh sát hình sự. Chắc chắn khi Daniel khoác lên mình bộ cảnh phục, anh sẽ còn hoàn hảo hơn lúc này.
" Anh làm việc ở Trung Quốc lâu chưa? "
" Cũng gần một năm rồi "
" Anh không nhớ gia đình của mình sao? Anh có anh chị em gì không? "
" Thỉnh thoảng được nghỉ phép tôi sẽ quay trở lại Canada. Tôi còn một người em gái, năm nay con bé lên đại học "
" Vậy sao? Hmm.. Daniel, anh có thích ăn món Trung Quốc không? "
" Có chứ, món ăn ở đây rất tuyệt vời "
" Vậy nếu anh không chê, tôi sẽ làm há cảo cho anh ăn thử, coi như để cảm ơn anh vì đã dọn nhà cho tôi "
Cô nói rồi bỏ đi trước, để lại mình anh đứng ngẩn ngơ. Cô đã biết người dọn nhà cho cô là anh rồi sao? Anh nhìn theo bóng lưng cô, bật cười.
[...]
Lúc này, Cô và Daniel đang ngồi trên một chiếc bàn thấp to được đặt ngẫu nhiên trên sân thượng, nguyên vật liệu làm há cảo đã được chuẩn bị. Bây giờ cô sẽ nhào bột để làm vỏ bánh.
" Có cần tôi giúp cô không Kha Nguyệt? "
" Không cần đâu, anh cứ ngồi đó đi, món này làm một lát là xong ngay "
Daniel nhìn cô, trông cách cô làm thật chuyên nghiệp. Tóc mái hình như khiến cô khó chịu, cô đưa tay gạt đi, vô tình trên mặt xuất hiện một vệt màu trắng.
" Kha Nguyệt.. mặt cô " Daniel đưa tay chỉ chỉ.
" Mặt tôi dính gì sao? " cô lại đưa tay quẹt, một vệt trắng lại xuất hiện.
Daniel bật cười, đưa tay lên giúp cô quệt đi vết bột trắng. Cùng lúc đó, Trác Hiên đột nhiên từ trong nhà bước ra sân thượng, chứng kiến cảnh đó, vì Daniel đang quay lưng lại với Trác Hiên, nên anh tưởng hai người đang hôn nhau..
Anh đi tới, tức giận vung tay đấm mạnh vào một bên má của Daniel.
Bốp.
" Trác Hiên, anh làm gì vậy? "