Ngày hôm sau, không khí tòa soạn quả thực đúng với kiểu thời tiết mưa dầm kéo dài.
Sáng sớm, lúc vừa lao đến văn phòng, Tạ Anh Tư cảm thấy áp suất trong này đột nhiên giảm xuống mấy độ, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi. Vì vậy sau khi chào hỏi qua mọi người, cô mở máy tính lên, làm ra vẻ như đang nhận email, kỳ thực trong lòng hiểu rõ cái tâm lý mâu thuẫn kiểu “quan tâm để ở trong lòng, mở miệng để hỏi muôn vàn khó khăn” này của mọi người, không khỏi có chút hối hận.
Nhưng sự việc đã đến nước này, trong lòng cô biết bát nước đổ đi thì dễ mà vớt lại rất khó, tốt xấu gì cũng vì tương lai tốt đẹp của chính mình, bản thân đã xướng ra rồi thì nên thêm chút màu sắc mới mẻ vào cuộc sống buồn tẻ này của đám đồng nghiệp. Nghĩ đến đây, cô thấy tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Tên nhóc Châu Minh là người đầu tiên mất kiên nhẫn, cậu ta thong thả đi đến trước mặt rồi nhìn cô với ánh mắt vô cùng khổ sở. Kiểu tình cảm sâu đậm ấy khiến Tạ Anh Tư rùng mình, cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu ta.
Châu Minh có chút bối rối, đột nhiên nhe răng ra cười hì hì rồi tựa vào bàn Anh Tư, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng thực tế lại quan sát rất tỉ mỉ thái độ của cô, “Hôm nay tinh thần chị Anh Tư rất tốt thì phải.”
“Ánh sáng chiếu rọi.” Cô liếc Châu Minh một cái, tức giận trả lời với vẻ mặt vô cảm.
Vừa dứt lời, Anh Tư nghe tiếng hít thở của mọi người trong văn phòng. Khuôn mặt đầy mụn trứng cá của Châu Minh đột nhiên ủ rũ, mấy cái mụn đỏ ngày trước vẫn hoành hành ngang ngược bây giờ như đang sưng vù lên rồi mưng mủ trong giờ khắc thương đau này. Cậu ta khép cái miệng đang há hốc kia lại, im lặng, dùng bốn con mắt mờ mịt nhìn cô. Văn phòng lại chìm vào im lặng.
Tạ Anh Tư cảm thấy, năm xưa, nữ liệt sĩ Giang Tỷ(*) mặc áo khoác màu xanh, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng màu đỏ, lúc cô ấy hiên ngang bước lên pháp trường, ánh mắt của quần chúng nhân dân lam lũ phía sau nhất định cũng giống như Châu Minh lúc này. Vậy nên, cô đang rất hối hận vì hôm nay đã không quấn một chiếc khăn màu đỏ tươi để nó tung bay trong gió.
(*) Tên gọi thân mật của nữ liệt sĩ Giang Trúc Quân.
Buổi sáng Châu Minh không ở đây, lúc Tạ Anh Tư nhìn thấy cậu ta, là khi cô đang cùng cô em Lạp Lạp và Lượng muội ngồi trong nhà ăn vắng vẻ của công ty. Lạp Lạp phát huy chuyên môn của một phóng viên giải trí, mọi việc bất kể lớn nhỏ đều được đưa tin về buổi chiều sóng gió ấy. Đôi mắt nhỏ sáng rạng rỡ, cuối cùng cô nàng thốt lên một câu:
“Chị Anh Tư, chị đúng là người có tài làm liệt sĩ.”
Thật ra cô nàng muốn nói từ “dũng sĩ”, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra từ “liệt”, mà ngôn ngữ vốn vô cùng huyền diệu tinh thâm, dù chỉ một chữ thôi nhưng hiệu quả lại cách biệt một trời một vực.
Người ta vẫn nói: Họa từ miệng mà ra, Tạ Anh Tư thưởng ngay cho cô nàng một viên hạt dẻ tẩm đường. Còn miệng cô em Lượng muội kia lúc nào cũng oang oang không ngừng, hiếm có khi im lặng ăn cơm thế này. Đôi mắt “đặc vụ” trời sinh đảo nhanh như chớp, bắt gặp ánh mắt chất vấn của Tạ Anh Tư, cô nàng chột dạ cười ngây ngô.
Sau đó, dưới ánh mắt hung hãn của Tạ Anh Tư, cô nàng rốt cuộc cũng phải xin khoan dung:
“Lão Tạ ơi, cô cũng đừng trách tôi đi đâu cũng tuyên truyền nhé! Cô không biết được đâu, dạo này tin tức trong công ty thiếu thốn quá, tôi thấy trống rỗng và nhàm chán lắm. Về đến nhà thì bố mẹ tôi bắt đầu cuộc thảo luận rốt cuộc cá mập ở Đại Tây Dương với Ấn Độ Dương ở đâu nhiều hơn, tôi cũng sắp phát điên lên rồi đây. Có khi hôm ấy, mấy con cá mập ở Đại Tây Dương đầu óc bị động kinh, bọn nó chán cái chỗ quỷ quái này rồi nên di chuyển hết sang Ấn Độ Dương. Ở Ấn Độ Dương được vài ngày lại “cúi đầu nhớ cố hương”, nên bọn nó lại nghĩ: Hay là về Đại Tây Dương thăm người thân đi! Thế rồi, tất cả lại ào ào, ầm ầm trở về. Cô nói xem, vấn đề điên khùng như vậy mà bố mẹ tôi cũng ngốc đến nỗi nghĩ không thông, ngày nào cũng tranh máy tính với tôi để kiểm tra số liệu. Cô nói xem, ngay cả mấy con cá mập cũng không nghĩ được ngày mai chúng muốn sống ở đâu thì họ đi đâu mà tìm số liệu chứ? Tôi đúng là sắp điên lên rồi!” Nói xong, Lượng muội cúi đầu, liên tục và cơm.
Tạ Anh Tư gật gật đầu đồng ý, chậm rãi nhai miếng cá trong miệng, lòng thầm nghĩ Lượng muội không hổ danh là Lượng muội, mồm mép đúng là rất sắc sảo, ghê nhất là cô nàng đã kéo vấn đề cốt lõi sang chuyện con cá mập ở tận Đại Tây Dương xa xôi. Cô nàng này đúng là vẫn luôn có mấy chiêu trò như vậy. Ăn được mấy miếng, cô hất hất cái đũa về phía Lượng muội:
“Hết rồi sao? Nói tiếp đi, tôi vẫn đang đợi đây.”
Lượng muội đuối lý, tự biết không tránh được lần này nên đành đau khổ cười gượng hai tiếng:
“Lão Tạ, ha ha, cô thấy đấy, trong nhà không hòa hợp như vậy nên tôi hy vọng tinh thần được hài hòa, thoải mái hơn, vậy nên…”
Cô nàng cười nhạt ngửa tay, nói “Vậy nên, vừa thấy chuyện hôm qua, cái thế giới tinh thần trống rỗng của tôi chợt hài hòa hơn một chút, mồm mép đã không khống chế được, tôi đã xin lỗi rồi, vẫn chưa được sao? Tha cho tôi lần này đi!”
Cô nàng giơ tay lên:
“Tôi cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa. Nếu không chị cứ phạt biên tập xinh đẹp Trịnh Lượng tôi đây đến bộ phận tài chính làm một con nhóc phụ việc.”
Tạ Anh Tư cười khẩy, cô lẩm bẩm, cái này sao có thể gọi là thề độc được, ai chẳng biết cô nhóc này đang nhắm vào anh chàng kế toán đẹp trai nhã nhặn ở bộ phận tài chính. Cứ được vài hôm lại lấy cớ nhà vệ sinh tầng chín sạch hơn để chạy xuống gặp trai đẹp. Vì việc này mà thiếu chút nữa bác phụ trách vệ sinh tầng mười bảy, “quyết chiến sống còn” với bác phụ trách vệ sinh tầng chín.
Anh Tư không nói gì mà chỉ liếc Lượng muội một cái, gắp miếng sườn rán thơm ngon trên khay của Lượng muội lên, nói:
“Vậy lấy cái này đền tội đi.” Nói xong, cô bỏ miếng sườn vào miệng nhai.
“Đền tội gì vậy?” Không biết từ lúc nào, Chu Minh cầm khay ăn đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai cô gái, phía sau là anh chàng trợ lý họ Đặng và Ngô Khang.
Vừa mất món ăn ngon lại bị bất ngờ, hơn nữa còn là một bất ngờ không nhỏ, Lượng muội khẽ nhếch miệng, tay cầm đũa bất giác run lên, miếng trứng gà đang kẹp trong đó bỗng rơi thẳng xuống khay. Lượng muội cẩn thận nhìn trái rồi lại nhìn phải Tạ Anh Tư và Chu Minh, quên luôn cả việc nuốt một miệng đầy cơm.
Tạ Anh Tư đang ăn thịt có chút xấu hổ, ngây người nhìn Chu Minh bình thản đặt khay ăn xuống, ngồi đối diện với cô, còn trợ lý Đặng và Ngô Khang lại chọn ngồi phía bên kia.
Vị trí bốn người đột nhiên vì sự xuất hiện của một người đàn ông đẹp trai mặc đồ tây mà trở nên chật chội. Lạp Lạp ngồi bên cạnh Tạ Anh Tư, lặng lẽ kéo vạt áo của Anh Tư, ý bảo cô nhân cơ hội này mà nhận lỗi với tổng biên tập. Ở trước mặt hai người, tổng biên cũng sẽ không làm khó cô đâu, anh chàng này cũng là một chính nhân quân tử.
Vở kịch này bị chệch đường ray rồi. Tạ Anh Tư nhìn thái độ muốn đánh đòn của Chu Minh, lòng thầm nghĩ: Bỗng dưng anh nhảy ra làm hỏng mất vở kịch mà tôi đã tỉ mỉ đạo diễn, đợi xem lúc về tôi xử lý anh thế nào? Kịch bản ban đầu không dùng được nữa nên cô đành tự biên tự diễn, cô nàng lập tức tỏ ra ăn năn, giọng nói còn ra vẻ vô cùng sợ hãi “Chuyện lần trước… tổng biên tập, tôi rất xin lỗi, vì nhất thời kích động nên đã xúc phạm đến anh, tôi xin lỗi, rất xin lỗi.”
Chu Minh mỉm cười, dịu dàng như ánh mặt trời ấm áp, đột nhiên khiến Lạp Lạp chảy cả nước miếng.
“Cô Tạ đừng để ý, có một cấp dưới đặt yêu cầu cao với mình như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Chúng ta quên chuyện đó đi!” Mặc dù nói như vậy nhưng Tạ Anh Tư vẫn bắt gặp ánh mắt bỡn cợt chợt lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt thâm sâu của Chu Minh.
Thích đùa thì cứ đùa đi, nhân vật nam chính đồng ý hợp tác là cô đã cảm kích lắm rồi. Sau đó cô nàng tiếp tục thành khẩn nói “Tổng biên, cái áo sơ mi ấy anh đưa tôi, để tôi mang đi giặt giúp anh. Ha ha ha, đều do tôi không tốt.” Khóe mắt cô nàng liếc thấy Lạp Lạp đang tán thưởng gật gật đầu, lại thêm đắc chí vì khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
Chu Minh xúc một muỗng cơm rồi ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn hiện trên khóe môi, “Không cần đâu cô Tạ, bạn gái tôi sẽ giặt giúp.”
Vừa nói xong câu này, miếng trứng trên đũa Lượng muội lại rơi xuống khay lần thứ hai. Cô nàng chưa nhận ra mình bị lộ, vẫn dựng thẳng đôi tai “đặc vụ” trời sinh lên nghe ngóng, hoàn toàn quên mất việc ăn cơm lúc này.
Tạ Anh Tư giật mình ngây ra một lúc, vừa định nhíu mày nổi giận thì sau đó mới nhớ ra, bạn gái của tổng biên tập không phải là Tạ Anh Tư cô sao? Cô nàng đắc ý gật đầu cười, “Ha ha, bạn gái tổng biên đúng là hiền lành.” Nói xong, cô nàng tự tin chờ đợi câu trả lời của Chu Minh.
Chu Minh chỉ liếc Anh Tư một cái, dùng giọng nói vô cùng đau lòng trả lời, “Cô Tạ quá khen rồi, thật ra bạn gái của tôi cũng không hiền lắm đâu!”
Khóe miệng người nào đó khẽ run rẩy.
Vì thế, chiều hôm đó, dưới sự tuyên truyền của hội trưởng hội bà tám – Lượng muội, gần như tất cả đồng nghiệp trong tòa soạn đều biết Tạ Anh Tư nổi tiếng cứng đầu cuối cùng vẫn phải nhận lỗi trước tổng biên tập. Chu Minh cũng là một cấp trên biết khoan dung, không chấp nhặt chuyện cũ mà hòa hảo với cấp dưới. Nhưng nhìn thì có vẻ hòa hảo, nhưng Tạ Anh Tư lấy cớ không còn mặt mũi nào đứng cạnh tổng biên tập, chán nản quay về văn phòng phóng viên. Đồng nghiệp trong phòng phóng viên thấy khuôn mặt ra vẻ tươi cười vui vẻ của Anh Tư mà thầm than thở, cô gái này đúng là co được duỗi được, nếu ở thời cổ đại, có khi cô ấy đã thành nữ hiệp rồi.
Thật ra theo lời Lượng muội, chính miệng Tạ Anh Tư nói lời xin lỗi cũng không phải chuyện gì to tát, về điểm này cô buôn chuyện đã thành quá khứ rồi. Việc lớn trong việc đại sự đó là, tổng biên tập hoàng kim quý giá của các cô đã bị cô gái nào đó nhanh tay hạ thủ “đóng dấu” mất rồi. Việc này giống cái bánh bao thịt được phủ bào ngư ở bên ngoài, ai ai cũng muốn tranh giành, kết quả không biết một con chó lang thang ở xó xỉnh nào nhảy ra, ngậm mất cái bánh mà ai nhìn cũng yêu ấy. Trong thời gian ngắn, đám con gái rơi vào tình trạng lộn xộn, rối loạn, trốn vào nhà vệ sinh gào khóc thảm thiết.
Lúc Tạ Anh Tư bước vào nhà vệ sinh, cô thấy mấy cô gái đang xắn tay áo lên, gào thét muốn bắt được cô nàng ranh mãnh kia, đột nhiên Anh Tư cảm thấy một trận gió lạnh thổi đến khiến lá cây rơi rụng. Cô nghĩ, xin lỗi nhé, tôi đang ở đây cho các cô bắt này, nhưng mà các cô kêu cũng vô ích, gào cũng vô vọng, Tạ Anh Tư tôi sẽ cắn ૮ɦếƭ cái bánh bao bào ngư kia, sẽ không bao giờ buông tay đâu.