Sau hôm nghĩ xong kịch bản, tiết mục “Bay qua văn phòng biên tập” vừa xuất liền được đưa lên biểu diễn, không thể chần chừ hơn nữa.
Mười hai rưỡi trưa, Chu Minh vẫn bận rộn ở văn phòng trên lầu, đại hội cổ đông của công ty sắp tổ chức, có rất nhiều chuyện cần làm. Anh đã từng yên ổn trong tòa tháp ngà sạch sẽ, mỗi ngày khi cất giáo án, liền cảm thấy như đánh rơi tuổi xuân trên bục giảng, tiếp tục sự nghiệp Khổng Phu Tử quả thực cũng không tồi.
Nhưng cuộc đời mãi mãi không phải ao nước tù, đời người luôn là dòng nước chầm chậm chảy, qua khe nhỏ róc rách, sao có thể mãi đình trệ mắc kẹt một chỗ. Vào năm ba mươi tuổi, anh đã ra một quyết định: Rời khỏi bục giảng. Anh nào phải siêu nhân, cũng từng băn khoăn, lo lắng, từng bất an, mệt mỏi, nhưng từ trước đến nay anh đều tự tin. Về điểm này, cô rất giống anh.
Chính lòng nhiệt huyết về những tin tức mới, nỗi khát khao về chính nghĩa, niềm mong muốn về sự công bằng từ tận đáy lòng đã khiến cô tỏa ánh hào quang rực rỡ trong mắt anh. Kích động là khuyết điểm của cô, cũng là nét đáng yêu của cô, dù có đôi chút vụng về, nhưng lại giống như viên nam châm. Tất cả đều hút lấy ánh mắt anh.
Anh nghĩ, từ trường giữa hai người rất mạnh. Ngọn đèn sáng rực trong tim anh được ẩn giấu ở nơi sâu nhất, cùng cô tỏa nhiệt, luôn có thuộc tính giống nhau.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên miệng Chu Minh dần dần biến mất như sóng nước, khiến người trợ lý đứng cạnh bàn bỗng ngừng báo cáo. Anh nhận thấy thái độ thất lễ của mình, đang định mời cậu ta tiếp tục, không ngờ tiếng chuông tin nhắn vang lên, liền cầm lên xem.
Thú mỏ vịt: “Đến phòng trà, em đợi anh.”
Chu Minh rướn mày, thoáng bối rối. Chuyện tốt của cô ấy tuyệt đối không nhiều, nhưng muốn làm sẽ bướng bỉnh đến nỗi mười con bò cũng không ngăn lại được. Vì vậy một khi cô quyết định giấu mối quan hệ giữa họ, mặc dù anh không đồng ý, nhưng cũng đành tôn trọng, đồng thời hợp tác với quyết định của cô ấy.
Bình thường vào ban ngày, đến một ánh mắt cô cũng không trao anh, sao hôm nay lại dũng cảm mời anh đến phòng trà công ty nói chuyện? Chu Minh không nghĩ ra được, có điều vẫn đứng dậy, nói với trợ lý lần sau báo cáo tiếp, bước nhanh đến khu vực cầu thang máy.
Không biết tại sao, anh có cảm giác như Lưu Bang đến dự Hồng Môn Yến.
Tạ Anh Tư đứng trong phòng trà công ty vắng bóng người, ngoáy cốc cà phê hòa tan một cách máy móc, bàn tay cầm chiếc điện thoại toát mồ hôi đầm đìa. Vở kịch sắp khai diễn, cô tổng đạo diễn có chút hồi hộp. Nhưng đã quyết không để chuyện trâu bắt chó đi cày, phải liều thì mới mong thắng lợi. Đến chỉ số IQ bằng một con gà mái già như Lưu Lan còn liều mà có được cuộc sống hạnh phúc, hà cớ gì Tạ Anh Tư phải lạc hậu?
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ hai mươi phút, chỉ mười phút nữa thôi, hội trưởng hiệp hội bà tám Lượng muội sẽ dắt theo vài cốt cán trong hiệp hội, mở cuộc họp tổng kết một tuần một lần ở phòng trà công ty. Tháng trước, hội trưởng hiệp hội – Lượng muội, dưới con mắt chăm chú của nhiều người, đã khiêu chiến với Hàn Vân Tiếu, cảnh cáo cái bụng dạ toàn hoa của cô ta bớt động đến người Chu Minh. Thanh minh hào khí vạn trượng của Chu tổng biên là người thuộc địa bàn họ, tuyệt đối không cho phép người ngoài đến cậy góc tường. Hàn đại mỹ nhân cũng là nhân vật chinh chiến sa trường, đã từng khẩu chiến với nhiều phụ nữ già trẻ lớn bé mà uy vũ bốn phương, sao có thể vì lời đe dọa của mấy tiểu lâu la mà từ bỏ miếng thịt béo trong miệng.
Theo những người mục kích ở đó, đôi mắt đẹp của mỹ nhân long lanh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng che miệng. Chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bỗng nhiên chống nạnh cười ba tiếng, đôi mắt xinh đẹp bắn ra hàng ngàn vạn nhát kiếm sắc nhọn, ném lại một câu, “Dựa vào mấy người?” Nói xong liền quay cái eo rắn nước của mình bỏ đi không thèm ngoái lại.
Hiệp hội bà tám vì cuộc chiến này mà vô cùng tổn thương nguyên khí, cho nên vội tập hợp chị em, nhất định phải chiến lại với mỹ nhân hoa sơn rắn rết.
Người ta đều nói, mười người đàn ông thì tám người xấu, chín người ngốc, chỉ có một người được người khác yêu. Tạ Anh Tư từ trước đến nay chưa từng thống kê có bao nhiêu phụ nữ yêu khuôn mặt trắng của Chu Minh, bao người yêu ví tiền của anh. Cô chỉ biết, nhìn thì giống ngày bình yên nhưng thực ra đã ngầm nổi sóng. Nơi của mỹ nhân, nhất định là chiến sự không ngừng, khói cuồn cuộn bay. Mặc dù, kẻ anh hùng đơn độc có thể xử lý gọn các mỹ nhân như cô đây, nhưng trong lòng cũng vô cùng bất an.
Lượng muội xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đã bị quản lý quân sự hóa, hình thành thói quen đúng giờ. Đồng thời, một con người thích mua hàng rẻ như cô ta, tiêu gần một năm tiền lương để mua chiếc đồng hồ cao cấp hiệu Rolex, đeo nó trên tay cao giọng khoe khoang, “Chiếc đồng hồ tinh xảo đẹp đẽ, phù hợp với một con người tinh tế xinh đẹp, chỉ có Trịnh Lượng tôi mới hiểu tình yêu giữa thời gian và đồng hồ.”
Việc giữ đúng giờ của Lượng muội rất đáng sợ, Tạ Anh Tư bất an dậm chân, lo lắng như lửa đốt ở lông mày. Anh chàng này rốt cuộc có nhận được tin nhắn không? Hay là đang họp? Cô che mặt khóc, anh bận cũng phải nhắn lại một tin chứ, bắt đạo diễn Tạ đứng chôn chân ở đây làm kiến trên chảo nóng sao.
Không phải để cô diễn một lúc hai vai nam nữ chính đấy chứ?
“Tìm anh có việc gì?” Lúc này, nam nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện ngay ở cửa.
Tạ Anh Tư bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt đan phượng vốn đang ủ ê ngay lập tức lấp lánh, ánh sáng trong mắt cô giống như khi thợ săn nhìn thấy con mồi, thoắt cái ςướק lấy hơi thở của Chu Minh khiến anh có đôi chút không tự nhiên.
Tạ Anh Tư cười tỏa sáng, đặt cốc cà phê ấm nóng trên tay xuống, đi ra phía sau lưng Chu Minh, nhìn đông ngó tây một hồi lâu ở ngoài cửa, may thay ngoài hành lang vắng vẻ không một bóng người. Mọi người đều đang nghỉ ngơi, đâu biết rằng một màn kịch hay được lên kế hoạch tỉ mỉ sắp diễn ra.
Chu Minh điềm tĩnh không lộ cảm xúc, cứ thế nhìn Tạ Anh Tư nhảy chỗ nọ, chạy chỗ kia, mặc cô ngó nghiêng khắp nơi, anh chỉ đứng một bên, nheo mắt xem trò mới.
Tạ Anh Tư đã có chủ định, cười ngọt ngào nhảy đến trước mặt Chu Minh, ngó đồng hồ, năm phút nữa thôi khán giả sẽ vào rạp, phải tranh thủ những giây phút cuối cùng này phối hợp nhịp nhàng với nam diễn viên chính.
Cô lo lắng nhìn Chu Minh một cái, đôi mắt hẹp dài của anh lạnh như sương, cô cười lấy lòng, “Ha ha, đừng vội, đừng vội, đợi chút nữa thôi sẽ biết.” Vờ như vô ý hỏi một câu, “Trong văn phòng anh có chiếc áo sơ mi dự phòng nào không?”
Chu Minh vẫn điềm tĩnh như thường ngày, chỉ lặng yên nhìn cô, rướn mày, không trả lời câu hỏi. Tạ Anh Tư sốt ruột, bước lên phía trước kéo kéo tay anh, “Hỏi anh đấy, rốt cuộc có hay không?”
“Có.”
Thành bại chính là nằm ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót của phụ nữ, còn lẫn cả tiếng hiệu triệu cao vang của hội trưởng hiệp hội Lượng muội, chỉ nghe thấy tiếng gầm lên rõ ràng của cô ta, “Hổ không ra oai, cô ta coi chúng ta là mèo Kitty…” Hội trưởng vừa lên tiếng, những người khác nhất loạt hưởng ứng, thanh thế cực kỳ lớn.
Tạ Anh Tư đột nhiên thấp thỏm, đã làm phải làm đến nơi đến chốn, cô nhấc cốc cà phê lên, rướn mày cười một cách kỳ quái với Chu Minh, uống một ngụm cà phê lớn vào miệng. Chu Minh lúc này cũng đã nghe thấy tiếng ồn ào của đám phụ nữ ngoài cửa, khẽ chau mày, trong đầu đột nhiên có tia chớp xoẹt qua, đợi khi anh đoán ra rốt cuộc Tạ Anh Tư có ý định gì, thì cô đã “phụt” một tiếng, phun toàn bộ số cà phê trong miệng lên chiếc áo sơ mi màu trắng của anh. Ngay lập tức, cà phê đen sì bắn đầy lên chiếc áo và cà vạt, trông vô cùng nhếch nhác.
Giây phút đó anh đã hiểu, chiếc áo sơ mi dự phòng của anh cuối cùng cũng có thể đưa sử dụng rồi.
Trong phòng trà công ty, mùi cà phê tỏa hương ngào ngạt, đẩy vở kịch lên đến cao trào. Người con gái đứng trước mặt nở nụ cười đắc thắng như trẻ thơ. Chu Minh hơi chau mày, ngầm chờ đợi động tác tiếp theo của cô, anh hiểu, mong cô ngừng lại khó ngang với việc mong quạ xướng ca dạ khúc, đó là điều không tưởng.
Tạ Anh Tư hít một hơi thật sâu, hài lòng với sự phối hợp yên lặng như khúc gỗ của Chu Minh. Tuy nhiên, mỗi lần anh biểu lộ vẻ mặt âm u đáng sợ như thế này, là khi đó anh giận rồi. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ giận, một người đàn ông anh tuấn như thế kia, cả người vấy đầy cà phê, còn bao gồm cả nước miếng, sao có thể không giận.
Tiếng bước chân của đám nhân viên nữ càng lúc càng gần, Anh Tư hít một hơi thật sâu, lùi lại một bước, cô muốn ra ngoài rồi. Dùng cái giọng to nhất mà bắt đầu gào thét, giọng nói cố ý hướng về phía cửa, “Họ Chu kia, anh đừng cho rằng mình là tên tổng biên rách nát, tôi sẽ sợ anh? Anh khó chịu khi thấy lão nương sao? Hứ, từ lâu lão nương cũng đã khó chịu khi thấy anh rồi. Bỏ bản thảo của tôi, anh biết phóng viên chúng tôi viết bản thảo mệt như thế nào không?”
“Nói bản thảo của tôi cá nhân quá ư? Hứ, anh ra ngoài kia mà nghe ngóng thử xem, những thứ mà trước nay Tạ Anh Tư tôi đây giao ra ai thấy cũng đều khen ngợi.” Đôi tai nhạy cảm ngay lập tức bắt được sự yên tĩnh tuyệt đối ở bên ngoài cửa, xem ra đám đàn bà buôn chuyện đó đang phấn khởi lắng nghe, nhếch miệng cười thắng lợi, cô tiếp tục gầm lên, “Tôi khó chịu với anh, hất cà phê vào anh thì đã làm sao? Anh có thể khó chịu với tôi, dựa vào cái gì mà tôi không thể khó chịu với anh? Hửm?”
Gào thét xong, Tạ Anh Tư giơ tay lên làm dấu chữ V với Chu Minh, lấy gió cuộn mây tàn, với vẻ mặt đầy căm phẫn lao ra khỏi phòng trà công ty. Tốc độ xung kích một trăm mét, thậm chí còn đâm vào một cô đồng nghiệp bộ phận quảng cáo, nhưng đối phương lại dùng ánh mắt như nhìn chú mèo nhỏ sắp ૮ɦếƭ mà nhìn cô chăm chú, định nói gì nhưng lại thôi.
Đám người Lượng muội bị cơn thịnh nộ của Tạ Anh Tư làm cho sợ hãi, nhìn theo bóng lưng đã xa của cô một cách ai oán, có cảm giác thê lương như kiểu cô sắp lao xuống hoàng tuyền. Ngốc nghếch đi vào phòng trà công ty, thấy tổng biên Chu Minh cả người bị hất đầy cà phê, mặt mũi không biểu lộ chút cảm xúc, hoặc nói một cách chính xác hơn là lạnh lùng như sương băng đang từ tốn lau chiếc áo sơ mi. Lượng muội nhanh nhẹn sao có thể bỏ qua cơ hội nịnh hót hiếm có, ân cần đưa khăn giấy cho anh. Chu Minh quay đầu lạnh lùng nói một câu, “Cảm ơn, cô Trịnh.”
Trong phòng trà công ty tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng, một đám nữ nhân viên đứng im không lên tiếng. Chu Minh thấy vậy, ung dung khua tay, chỉ vào vết cà phê trên áo sơ mi mình mà nói, “Lần sau mong mọi người đừng lãng phí như vậy.” Nói xong, anh nho nhã bước ra khỏi phòng trà.
Đứng trong thang máy, không thấy ánh mắt hiếu kỳ dồn tới của những đồng nghiệp khác, anh móc điện thoại ra gửi tin nhắn.
Gấu trúc béo: “Màn biểu diễn rất đặc sắc.”