Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 26

Tác giả: Chiết Chỉ Mã Nghị

“Vừa đi rồi, tối qua, cả nhà đều ở đây, bố mẹ chồng con rất lo cho con nên cũng ở lại đây chăm con cả đêm, mẹ vừa bảo họ về nghỉ rồi.”
Kiều Ưu Ưu cúi đầu, với vẻ có lỗi cô nói: “Để mọi người phải lo lắng như vậy, con không phải là một người mẹ tốt, đến đứa bé trong bụng cũng không chăm sóc tốt.”
“Con gái ngốc, đứa bé nằm trong bụng, mắt thường làm sao biết được nó có khỏe hay không? Nghe lời mẹ, chuyển về nhà ở, một mình con như vậy bố mẹ không yên tâm.”
Kiều Ưu Ưu nghe lời, không còn vẻ tùy hứng, sau này cô không những phải có trách nhiệm với bản thân mà còn cả bảo bối trong bụng nữa.
Bà Trử giúp chồng mặc áo khoác, ông vẫn không nói câu gì, bà Trử cuối cùng không nhịn được liền hỏi trước: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Sao bà lại hỏi vậy?”
“Hôm qua từ lúc nghe điện thoại đến giờ, ông đã như vậy.”
“Khác với bình thường sao?”
Bà Trử lắc đầu, bà cũng không rõ có chỗ nào không bình thường, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, ban đầu bà nghĩ đó là vì bà lo cho Ưu Ưu, nhưng bây giờ Ưu Ưu không sao rồi, bà vẫn cảm thấy rất bất an, tim như đang bị Ϧóþ nghẹt vậy, buồn bực, khó thở.
Ông Trử chỉnh lại quần áo rồi đi ra phòng khách, phía bên kia vẫn chưa có tin tức gì, ông không biết nên nói chuyện này thế nào với vợ ông và con dâu, động cơ máy bay của Trử Tụng phát hỏa trước khi máy bay nổ, anh đã kịp nhảy dù thoát thân, rơi xuống biển, nhưng đã hơn mười tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, không biết anh đã được đội cứu hộ tìm thấy chưa. Ông không tin con trai ông không vượt qua được cửa ải này, ông phải đợi đến khi có tin anh đã an toàn rồi mới nói với mọi người là Trử Tụng đã bình an vô sự.
Thư kí vội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, thì thầm mấy câu với ông Trử, biểu cảm của ông Trử không hề thoải mái chút nào, bà Trử ở bên cạnh lại càng lo lắng hơn.
“Chuẩn bị đồ đi, chúng ta đến bệnh viện thăm Ưu Ưu.”
Bà Trử cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, không dám chậm trễ. Bà rất sợ, hai đứa con trai của bà đều vào bộ đội, tính mạng chúng đã không còn thuộc về bản thân chúng nữa rồi, bất cứ lúc nào bà cũng đều có thể không còn gặp lại được chúng nữa. Bao nhiêu năm qua, bà đã cố dặn lòng không được nghĩ đến những chuyện như vậy, bà cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Nhưng hôm nay linh tính mách bảo khiến bà không thể nào bình tĩnh được, ba mươi năm trước khi ông Trử làm nhiệm vụ bà cũng đã từng trải qua cảm giác này.
Lúc ông Trử đến phòng bệnh, Kiều Ưu Ưu đang miễn cưỡng ăn nốt bát cháo. Thần sắc của ông Trử khiến Ưu Ưu bất giác cảm thấy không ổn, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
“Bố đến rồi à!” Kiều Ưu Ưu cố gắng cười vui vẻ, nhưng không biết từ lúc nào nụ cười của cô trở nên cứng đơ.
Ông Trử quan tâm hỏi cô: “Con thấy đỡ hơn chưa?”
“Vâng, con không sau ạ, đã làm bố mẹ phải lo lắng rồi.”
“Không sao là tốt rồi, sau này nên chú ý hơn. Hôm qua bố có nói chuyện với bố con, hay con xin chuyển sang bộ phận khác làm việc, đợi đến sau khi sinh cháu rồi quay lại làm việc sau, như vậy có được không?” Cả ông Trử và ông Kiều đều biết rằng, với tính cách của Ưu Ưu, cô sẽ không thể từ bỏ công việc của mình, nếu miễn cưỡng sẽ khiến cô không vui, chi bằng rút lui để lần sau hãy nhắc lại.
Kiều Ưu Ưu gật đầu: “Con nghe theo mọi người.”
Bà Kiều đứng dậy, tránh chỗ phía trước giường bệnh, “Ông Trử qua đây ngồi đi.”
Ông Trử nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ do dự không nói gì của ông khiến căn phòng trở nên nặng nề, sau đó, ông cuối cùng cũng phải nói một cách khó khăn: “Ưu Ưu, máy bay của Trử Tụng xảy ra chuyện rồi.”
“Xoảng!” Chiếc bát trên tay bà Kiều rơi xuống, cháo đổ đầy ra sàn nhà.
Giọng Kiều Ưu Ưu run rẩy, ngón tay cô bám chặt vào giường, các ngón tay trắng bệch do dùng quá nhiều sức, “Bố, trò đùa này thật nhàm chán, Trử Tụng sắp về rồi phải không ạ?”
“Ưu Ưu, mạnh mẽ lên con.” Lông mày ông Trử cau lại, ánh mắt sâu thẳm, hơi ngân ngấn nước. Thật ra ông cũng chỉ là một người cha già, hi vọng con cháu đầy nhà, con cái sống bình an hạnh phúc. Nhưng là một người làm chủ gia đình như ông, khi trong nhà xảy ra chuyện, ông không có thời gian để đau buồn mà còn phải tìm cách để chống đỡ cả gia đình.
“Tại sao con lại cần phải mạnh mẽ? Con có Trử Tụng, con còn phải mạnh mẽ để làm gì chứ?” Kiều Ưu Ưu im lặng, những giọt nước mắt như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, mọi thứ đều bị nước mắt làm mờ đi.
Bà Kiều đưa tay lên miệng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Vậy Trử Tụng…?”
“Đang cấp cứu.”
Kiều Ưu Ưu vừa nghe thấy thế, liền giật ống truyền trên tay, kéo chăn bông ra, định xuống giường nhưng đã bị bà Kiều kéo lại: “Con làm gì vậy? Con vẫn còn yếu lăm, Trử Tụng tìm được rồi, nó an toàn rồi.”
“Không được, con phải đi tìm anh ấy!”
Bà Kiều vẫn không buông tay, cương quyết nói: “Không được!”
“Tại sao ạ? Anh ấy là chồng con, anh ấy bị thương, người ở bên cạnh anh ấy lúc này phải là con!”
“Con cũng đang là bệnh nhân, con định chăm sóc nó thế nào đây? Hơn nữa Trử Tụng không ở trong nước, con vốn không biết nó đang ở đâu.”
Kiều Ưu Ưu như người mất hồn, lắc đầu một cách thẫn thờ, líu ríu nói: “Con không phải bệnh nhân, con không sao, con có thể chăm sóc anh ấy được, con phải chăm sóc anh ấy.”
Nhưng bà Kiều vẫn không buông tay, trong lòng bà cũng không cảm thấy thoải mái hơn Ưu Ưu là bao. Nếu lúc này Ưu Ưu khóc to lên được có lẽ nó sẽ cảm thấy đỡ hơn, nhưng cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, dường như không còn sức lực để khóc to lên được nữa, ánh mắt thì lộ rõ vẻ sợ hãi và đau khổ.
“Ưu Ưu, nghe lời mẹ đi con, đợi con khỏe lại rồi mẹ sẽ đưa con đến chỗ Trử Tụng, con phải lo cho sức khỏe của mình trước đã mới chăm sóc được cho Trử Tụng chứ.”
Kiều Ưu Ưu cúi đầu, ngồi dựa vào giường, vai không ngừng run lên để lộ ra sự yếu đuối của mình. Đột nhiên, cô lấy suất cơm sáng đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, ăn lấy ăn để. Cô cần phải khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc cho Trử Tụng, cô tin vào điều đó. Cô cần phải ăn, cô còn phải chăm sóc chính bản thân mình, chăm sóc cho con của mình và chăm sóc cả Trử Tụng nữa, còn rất nhiều việc cô phải làm, cô phải lấy lại tinh thần.
Nhưng cô vốn đã không thể nuốt nổi, một lúc ăn nhiều như vậy, vừa nuốt vào bụng lập tức lại nôn ra. Cô khóc, khóc thật to.
Bọn họ sao lại có thể nói với cô Trử Tụng xảy ra chuyện được chứ, một người muốn trở thành anh hùng của bầu trời như anh, một người có thể rời xa cô để được bay trên bầu trời, làm sao có thể xảy ra chuyện được? Anh là phi công ưu tú nhất của Trung Hoa, không có gì anh không làm được. Anh có thể điều khiển máy bay bị hỏng động cơ hồi sân bay một cách an toàn, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Anh từng nói cô phải đợi anh quay về, mỗi lần nói câu này anh đều thực hiện được. Cô đã từng ước một điều trong đêm Noel, đó là anh được an toàn trở về nhưng điều ước đó chưa được bao lâu thì anh đã xảy ra chuyện. Trử Tụng bị thương, cô phải ở bên cạnh anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh, anh cần phải tiếp tục sống vì cô và vì đứa con cô đang mang trong bụng.
“Ưu Ưu, con không được kích động, con phải nghĩ cho đứa con trong bụng nữa.” Bà Kiều ôm lấy cô, hai mẹ con cùng khóc òa, bà thương cô, bà lo cho cô lo cho cả đứa cháu ngoại của mình.
“Mẹ! Con không có thì có thể sinh lại, nhưng Trử Tụng chỉ có một mà thôi!”
“Bố!” Kiều Ưu Ưu vùng dậy, leo lên góc giường, kéo tấm áo của bố Trử Tụng, mắt đẫm lệ van xin, “Hãy đưa con đến chỗ Trử Tụng, con cầu xin bố, con không thể để anh ấy một mình cô đơn ở đó, anh ấy làm sao có thể vượt qua nổi, con cầu xin bố!”
Ông Trử nắm lấy tay cô, tiếng khóc của cô như xé tan cõi lòng, ông không thể kìm nén thêm nữa, nước mắt cũng ướt đẫm hàng mi. Bốn đứa con là niềm kiêu hãnh của ông, dường như không ai biết Trử Tụng là con của ông, Trử Tụng đã dựa vào chính sức lực của mình từ một người lính không tên tuổi đã trở thành một con đại bàng trên không, lập nên biết bao thành tích, nhưng bây giờ đứa con đó lại đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái ૮ɦếƭ.
“Ưu Ưu con là vợ của một người quân nhân, từ ngày con lấy nó, con cần phải biết sẽ có ngày như ngày hôm nay.”
Trong đầu Ưu Ưu như muốn nổ tung, cô chỉ lắc đầu, cố nuốt nước mắt, dằn từng tiếng, “Con không biết gì hết, con chỉ có Trử Tụng, con muốn gặp anh ấy, con không muốn ở đây, con thề con sẽ chăm sóc tốt cho con của mình, con muốn ba người chúng con ai cũng được bình an, không thể thiếu đi bất kì người nào!”
Lúc này, ông Kiều bước vào, ông vừa nhận được tin liền vội đến bệnh viện luôn, nhìn thấy mọi người đầm đìa nước mắt khóc theo Ưu Ưu, trong lòng ông vô cùng đau xót, đây là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, giờ đây lại đang phải gánh chịu nỗi đau chưa từng có.
“Bố!” Ưu Ưu nhìn thấy ông như nhìn thấy phao cứu sinh, vội chạy đến túm lấy cánh tay của ông van xin: “Trử Tụng xảy ra chuyện rồi bố ơi, bố nghĩ cách cho con đi được không bố? Trử Tụng rất đáng thương, không ai bên cạnh anh ấy. Bố, bố không nhẫn tâm để anh ấy như vậy phải không bố?”
Bà Kiều vội đến dìu cô: “Trời còn lạnh, con quỳ ở đất như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Ông Kiều xót xa lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô, nghẹn ngào: “Ưu Ưu nghe lời bố được không con, lên giường nghỉ ngơi đi con.”
Kiều Ưu Ưu khóc không lên tiếng, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngả mình vào lòng bố như muốn khẳng định cô nhất định phải đến với Trử Tụng, nhất định phải ở bên cạnh anh bởi anh đang rất rất cần cô.
Chương 47
Trên đường đến bệnh viện, ông Trử nói tất cả cho bà Trử nghe, trước khi Ưu Ưu biết, bà đã khóc không thành tiếng khi ở trên xe. Bà chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay, con trai mình lại có thể rơi từ trên bầu trời xuống như vậy, trước khi động cơ máy bay nổ anh đã nhảy dù xuống, cả hai đều rớt xuống biển, đội cứu nạn tìm kiếm suốt mười tiếng đồng hồ mới có thể tìm thấy anh đang thoi thóp. Do động cơ bị nổ nên anh bị thương nặng, đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Trên đường đi bà không ngừng khóc, bà trút tất cả mọi khổ đau lên ông Trử, vừa khóc vừa trách ông đã để Trử Tụng đi bộ đội, lại còn nhất định là không quân nữa. Từ cái ngày bà biết Trử Tụng có thể một mình điều khiển máy bay chiến đấu, hơn thế nữa hai năm rồi không được nghỉ ngơi, bà đã lo sẽ có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. Đến ngày hôm nay, nó đã xảy ra thật, con trai bà như chim ưng trên bầu trời tự do bay lượn, nhưng cũng như vậy mà rơi xuống. Ưu Ưu vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, người còn yếu như vậy, nếu mà cô biết tin này thì liệu có thể trụ nổi không?
Nghĩ đến đây, bà Trử không kìm nổi, bà mở cửa xe, bất chấp hai con mắt đỏ hoe, cũng chẳng quan tâm người khác nhìn bà như thế nào, bà chỉ biết đi thẳng về phía phòng bệnh của Ưu Ưu.
“Ưu Ưu!” Bà vội đẩy cửa, nhìn thấy Ưu Ưu không ngừng khóc, bà đau xót vô vàn.
“Mẹ!” Ưu Ưu nghẹn ngào nhìn bà, bà vội chạy đến ôm cô vào lòng.
Khi bước lên máy bay, trong đầu Ưu Ưu vẫn chỉ là một mảng trống rỗng. Cô không biết chiếc máy bay này sẽ đưa cô đến đâu, nhưng chắc một điều rằng nó sẽ đưa cô đến bên Trử Tụng.
“Con ngủ một lát đi, khi tỉnh dậy chúng ta sẽ đến nơi.” Bà Kiều xoa gương mặt xanh xao của cô, nghẹn ngào từng câu.
“Vâng!” Ưu Ưu khẽ nhắm mắt, trên tay vẫn còn truyền dịch, cô không ăn được nên chỉ còn cách này mà thôi.
Bà Kiều đắp cho cô tấm chăn mỏng, ngồi nhìn cô. Cô ngủ không được yên, mắt không ngừng động đậy, Ưu Ưu vốn không thể nhắm mắt ngủ được, chỉ cần nhắm mắt cô lại nghĩ ngay đến Trử Tụng.
Cô không ăn, không uống, nhất mực đòi đi gặp Trử Tụng. Mọi người không nhẫn tâm nhìn thấy cô ngày một hao mòn, hơn nữa ai cũng quan tâm đến tình hình an nguy của Trử Tụng nhưng hai người cha sau khi biết tin đã sắp đặt đâu vào đó rồi. Bà Kiều và bà Trử đi cùng với Kiều Ưu Ưu, ngoài ra còn có Trử Tư, Trì Lâm, Tả Khiên.
Trì Lâm rất lo cho sức khỏe của Ưu Ưu, cô vốn đã yếu, lẽ ra nên lưu lại bệnh viện tĩnh dưỡng thêm nhưng Trử Tụng lại xảy ra chuyện như vậy, Ưu Ưu không thể đợi thêm dù chỉ một khắc, giờ đây trong lòng cô chỉ nghĩ đến sự an nguy của Trử Tụng, hoàn toàn không để ý đến sức khỏe của bản thân. Họ cũng biết, thực ra cô cũng đang cố gắng để hồi phục sức khỏe, Trử Tụng đang trong cơn nguy hiểm, cô cần phải vững vàng mới có thể chăm sóc cho anh, nhưng quả thật cô không thể nuốn trôi cơm ăn vào chưa đến mười phút sau đã nôn ra hết.
Bà Trử ngồi một mình một bên, bà mở tấm chống lóa nhìn ra bầu trời vời vợi, bà không nói gì, cứ ngồi như vậy nhưng vai lại không ngừng run rẩy. Bà không dám ngồi gần Ưu Ưu, bà sợ mình sẽ không kìm nén được. Cho đến ngày hôm nay bà mới biết đây không phải là lần đầu Trử Tụng gặp sự cố. Một năm trước, anh cũng từng gặp chuyện động cơ đột nhiên không hoạt động khi đang bay và cũng suýt chút nữa là nổ động cơ, nhưng anh đã kiên quyết cho máy bay bay trở lại vì thế mà anh đã lập được một chiến công lớn. Con trai bà ưu tú như vậy, tại sao có thể gặp phải nguy hiểm này? Đến bây giờ anh vẫn chưa qua cơn nguy kịch, nếu anh cứ đi như vậy, bà biết phải làm sao? Ưu Ưu đáng thương sẽ ra sao, đứa bé trong bụng cô còn chưa đầy ba tháng, tình cảm của hai người gần đây mới ổn định, bà Trử không dám nghĩ nữa.
Trì Lâm đưa cho bà Kiều một cốc nước nóng, nhẹ nhàng nói: “Dì nghỉ một chút đi, con sẽ chăm Ưu Ưu.”
Bà Kiều lắc đầu: “Không nhìn nó, dì không yên tâm!”
“Dì cũng chưa lúc nào được nghỉ ngơi, dì đừng cố quá, con trông Ưu Ưu giúp dì, có chuyện gì con nhất định gọi dì.”
Bà Kiều đành miễn cưỡng gật đầu, lên hàng ghế trên ngồi. Trì Lâm nhẹ nhàng điều chỉnh dây truyền nước, nhẹ nhàng đắp khăn lên nốt truyền trên tay Ưu Ưu. Trử Tư và Tả Khiên ngồi hai chỗ khác nhau, thất thần nhìn ra ngoài khung cửa. Bi kịch này xảy ra quá bất ngờ, mọi người không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, thành ra nỗi đau quá lớn.
Máy bay bay hơn mười tiếng đồng hồ khi hạ cánh thì trời cũng đã tối mịt, ngoài sân bay có một chiếc taxi đợi sẵn để đưa họ đến bệnh viện mà Trử Tụng đang điều trị. Ở ngoài phòng bệnh, họ gặp Lương Mục Trạch, Ưu Ưu không ngừng kéo anh hỏi dồn dập: “Trử Tụng đâu? Vì sao anh ấy lại bị thương? Không phải hai người luôn ở cạnh nhau sao?”
Lương Mục Trạch cúi đầu: “Ưu Ưu, xin lỗi!”
“Tại sao phải xin lỗi em? Em muốn gặp Trử Tụng!” Ưu Ưu muốn cười nhưng lệ cứ lăn dài trên má.
Lương Mục Trạch nói anh vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, vẫn đang trong phòng cấp cứu đặc biệt.
Họ không thể vào được, chỉ có thể nhìn Trử Tụng qua tấm kính cách li, toàn thân anh cuốn một lớp vải băng, máy hô hấp che phủ toàn bộ gương mặt anh, anh nằm đó, không chút sinh lực.
Ưu Ưu bám chặt vào tấm kính, cắn chặt môi, tự dằn lòng mình không được khóc, nếu anh nghe thấy cô khóc nhất định anh sẽ rất đau lòng. Cô muốn chạm vào hơi ấm trên cơ thể anh, nhưng sự thực lại là một tấm kính lạnh lẽo, cô muốn đến bên anh kể chuyện cho anh nghe, nhưng anh không thể nghe thấy những điều cô nói. Ưu Ưu dịu dàng nói: “Trử Tụng, em đến rồi đây, em và con sẽ ở bên cạnh anh, anh nhất định phải vững vàng lên.”
Bà Trử đã khóc không thành tiếng tự lúc nào, nếu Trử Tư không đỡ bà thì có lẽ bà sớm đã không trụ vững rồi. Ưu Ưu nhìn bà, nắm lấy bàn tay bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc! Mẹ xem, anh ấy không phải là vẫn tốt lắm sao, anh ấy nhất định biết chúng ta đến thăm anh ấy. Anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ưu Ưu!”
Ưu Ưu nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt bà, “Mẹ đã khóc suốt, con biết, mẹ phải tin tưởng, Trử Tụng nhất định sẽ khỏe lại!”
Lương Mục Trạch bước đến, anh đưa cho Ưu Ưu một chiếc cúp và một tấm huy chương, “Đây là vinh quang mà Trử Tụng đạt được, đợi anh ấy tỉnh lại, tự tay em đưa cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Ưu Ưu cầm lấy chiếc cúp, đáy cúp có khắc tên Trử Tụng, một chiếc cúp mang hình chiếc phi cơ. Lương Mục Trạch nói đây là giải thưởng cao nhất trong cuộc thi lần này dành cho phi công, Trử Tụng hoàn toàn xứng đáng được nhận nó. Ưu Ưu ôm chặt lấy chiếc cúp lạnh lẽo, cô không kìm chế được nữa chợt bật khóc thành tiếng.
Trử Tụng đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn hôn mê, bác sĩ nói anh căng dù quá muộn, khi máy bay nổ nên đã ảnh hưởng đến não bộ, do vậy anh vẫn còn chìm trong hôn mê.
Ưu Ưu đại khái có thể nắm được tình hình lúc đó. Khi anh vừa hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chuẩn bị quay về thì anh phát hiện máy bay có trục trặc, anh đã kiểm tra nhưng không phát hiện sự cố ở đâu, nhiệt độ của động cơ ngày càng cao, cọ xát ngày càng ác liệt, dần dần bùng thành lửa, chỉ huy ra lệnh cho anh lập tức nhảy dù khỏi máy bay.
Lương Mục Trạch cho biết, Trử Tụng vốn có thể nhả dù sớm, nhưng từ trước đến nay anh luôn quan niệm người và máy là một, máy còn người còn, máy mất người mất, anh không thể dễ dàng từ bỏ phi cơ để thoát thân, hơn thế nữa lúc đó anh đang ở giữa biển, nhảy xuống cũng khó có thể giữ được tính mạng. Chính vì nguyên tắc của mình và vì một chút hi vọng còn lại anh đã cố gắng đến thời khắc cuối cùng.
Ưu Ưu luôn túc trực bên giường bệnh, nắm lấy tay anh, nói chuyện với anh, kể cho đứa con trong bụng nghe chuyện giữa cô và anh, nói anh tốt như thế nào, nụ cười của anh. Cô đã nợ anh nhiều biết bao, tình yêu của hai người đã trải qua biết bao thăng trầm và cô đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Nếu ngay từ đầu cô đã đặt anh trong trái tim mình thì giữa họ sẽ có biết bao khoảng thời gian hạnh phúc. Còn cô, cô lại coi như không thấy tình cảm của anh, làm ngơ trước những gì tốt đẹp trong anh. Ưu Ưu vô cùng hối hận, tại sao cô không mở to đôi mắt này để nhìn anh? Cuộc sống hạnh phúc của họ mới chỉ bắt đầu, hai người mới có được kết quả, những ngày tháng hạnh phúc về sau còn rất dài. Trử Tụng tốt như vậy chắc không thể bỏ mặc mẹ con cô như vậy được.
Bàn tay của Trử Tụng vừa dài vừa chắc, các đốt ngón tay rõ ràng, cô chưa từng nói cho anh biết lúc nắm bàn tay anh cô cảm thấy vô cùng an toàn. Nhưng bây giờ, đôi bàn tay ấy không có chút sức lực nào, vô cùng yếu mềm, cô cần nắm chắc đôi bàn tay ấy thì mới không để tuột mất nó. Trên người anh có muôn vàn vết thương, trong lòng biển nghiệt ngã hơn mười tiếng đồng hồ, nếu không thấy những mảnh vụn của phi cơ trôi nổi trên biển thì có lẽ anh đã buông xuôi mà chìm xuống đáy biển. Nghĩ đến điều này, Ưu Ưu thấy vô cùng sợ hãi.
Cô không muốn rời khỏi anh, đêm tối cũng phải ở bên cạnh anh. Trong lòng muôn nỗi lo lắng cho anh, ngủ cũng không yên tâm, mỗi lúc chợt tỉnh đều lập tức nhìn máy thở xem anh còn thở hay không, cô sợ khi mình mở mắt ra chỉ thấy một đường thẳng chạy dọc màn hình.
Nhưng ngày nào cô cũng thức đêm như vậy, cơ thể của cô vẫn đã không khỏe, mỗi ngày lại càng tiều tụy hơn, càng gầy hơn. Vì đứa con trong bụng nên cô không thể không truyền dịch, hai cánh tay của cô đã sưng mọng lên rồi.
Cô tự ép bản thân phải ăn nhưng ăn xong lại nôn ra, vậy là những gì truyền vào trong cơ thể cũng theo đó ra, ban đêm lại ngủ không đủ, mọi người đều nói với cô Trử Tụng chắc chắn sẽ không có chuyện gì bất trắc cả, cô cần nghỉ ngơi cho mau lại sức. Họ sẽ giúp cô trông nom Trử Tụng, nhưng cô hoàn toàn không yên tâm. Trử Tụng đã như vậy, lại thêm Ưu Ưu, bảo sao mọi người không đau xót, lần đầu tiên Tả Khiên nhìn vào mắt của Ưu Ưu. Trong kí ức của Tả Khiên, Ưu Ưu lúc nào cũng làm những chuyện khác thường, làm cho người khác không có cách gì chấp nhận được sự vô lí ồn ào của cô. Anh từng cho rằng trên thế giới này chỉ có Trử Tụng là người duy nhất thấy Ưu Ưu đẹp. Nhưng bây giờ Ưu Ưu ấy lo lắng cho Trử Tụng như thế nào, đêm không ngủ, không ăn không uống, không làm loạn lên nữa, kiên cường ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều nói chuyện với anh. Cô kể những chuyện về thời đại học của cô, công việc của cô, những chuyện mà cô chưa bao giờ nói, cô muốn níu lại khoảng thời gian mà hai người đã để lỡ.
Nhưng đến cuối, cơ thể yếu mềm của cô cũng không thể trụ được, đến đây chưa được ba ngày cô đã phải vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cho hay, cơ thể của cô quá yếu, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, cô nên bỏ đứa bé đi, cho dù cô không đồng ý thì họ cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho đứa bé.
Bà Kiều nghe được tin tức này liền ngã quỵ, bà Trử thì đã khóc cạn nước mắt rồi. Tại sao đứa trẻ này mệnh lại khổ như vậy? Trì Lâm luôn ở bên cạnh Ưu Ưu an ủi, động viên cô, cũng không thể cầm lòng thêm được nữa, gục đầu vào lòng Tả Khiên nước mắt tuôn trào ngàn nỗi chua xót.
Chương 48
Đứa bé mất rồi, Kiều Ưu Ưu luôn ở trong cơn mê mệt nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô để cô có thể nghỉ ngơi. Nhiều ngày qua, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng cái giá của nó lại là sinh mệnh của một đứa trẻ chưa được ra đời. Họ không biết nên làm thế nào để nói sự thật tàn nhẫn này cho Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng đã hôn mê bốn ngày rồi. Nếu là trước đây, vì đứa trẻ, Ưu Ưu có thể cố gắng chịu đựng không cho mình ngã xuống nhưng giờ đứa bé mất rồi, cô làm sao có thể tiếp tục cố gắng.
Tả Khiên và Trử Tư thay nhau túc trực bên giường bệnh Trử Tụng, giống như hai cái xác không hồn. Trử Tư chỉ cần nhớ lại hình ảnh Kiều Ưu Ưu khi bị đưa ra khỏi phòng phẫu thuật lúc nãy thôi là trong lòng lại thấy nhói đau lẫn chua xót, khiến một người đàn ông to lớn như anh cũng không kìm nén được những giọt nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn, Trử Tụng luôn thích tranh giành đồ đạc với anh, cô bé anh thích nhất khi còn nhỏ cũng thích Trử Tụng mà không thích anh. Trử Tư không ít lần đánh nhau với Trử Tụng nhưng anh nhỏ tuổi hơn, cơ thể nhỏ bé hơn và sức lực cũng chẳng bao giờ chiếm được ưu thế. Tới khi Trử Tụng phải vào bộ đội, anh cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể chiếm được thiên hạ, nhưng anh lại phát hiện ra rằng, những tháng ngày không có ai tranh giành với anh nữa thật là tẻ nhạt.
Từ trước tới nay, anh và Tả Khiên đều không thích Kiều Ưu Ưu, người phụ nữ đó không chỉ ngạo mạn mà còn thích gây chuyện, lúc nào cũng chỉ lấy việc nhiếc móc anh làm niềm vui, nhất là việc cô không nhìn thấy tấm lòng Trử Tụng dành cho mình. Mà trong mắt người khác, Trử Tụng là báu vật nhưng trong mắt cô anh chỉ là một ngọn cỏ lại còn là cỏ dại.
Thế nhưng cái người phụ nữ ngạo mạn ấy, lúc này chỉ vì chăm sóc cho Trử Tụng mà đã không giữ được đứa bé. Phải chăng nhiều năm qua là cô ấy giấu quá kĩ, hay do bọn anh không cho mình có cơ hội được hiểu cô nhiều hơn? Đặt cô vào vị trí đó và nghiễm nhiên tưởng rằng cô chính là loại người đó, chẳng quan tâm tới chuyện gì, ích kỉ tới mức vĩnh viễn không bao giờ chịu thỏa hiệp vì người nào đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc