Doanh trại đã giao nhiệm vụ cho anh, anh buộc phải phục tùng vô điều kiện. Vậy nên chuyến bay tuần đêm lần này anh không thể không thực hiện. Kiều Ưu Ưu phải trở về, anh rất muốn ích kỉ giữ cô ở lại, nhưng anh lại không muốn cô có một cuộc sống không vui vẻ. Hai mươi ngày vừa qua, Kiều Ưu Ưu giống như sống trong một thế giới cách biệt với bên ngoài, cô ở lì trong nhà không bước ra khỏi cửa, anh đã quen với những ngày tháng khi trở về nhà và nhìn thấy hình bóng của cô, nơi nào có cô thì nơi đó chính là nhà của anh. Tuy nhiên cuộc sống của cô quá đơn điệu, đơn điệu tới mức khiến anh cảm thấy đau lòng, anh luôn lo lắng không biết liệu cô có buồn chán quá mà sinh ra bệnh trầm cảm?
Kiều Ưu Ưu giống như loại độc dược của anh, từ rất lâu rồi anh đã biết rằng, càng ở gần bên cạnh cô, anh lại càng khó rời xa. Biết vậy nhưng anh vẫn lún sâu vào, không thể tự mình thoát ra. Thậm chí vì cô, anh đã đánh người bạn thân nhất của mình. Vì chuyện đó anh cũng đã khiến bố mẹ mình sầu não và họ bắt anh phải vào bộ đội. Thế mà đồ ngốc Kiều Ưu Ưu kia còn chạy tới chỉ vào mặt anh mà mắng anh: “́u trĩ, chỉ có người ấu trĩ mới dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, mắng anh không nhân nghĩa, dám đánh cả anh em tốt của mình.”
Hồi đó Trử Tụng thực sự cảm thấy rằng cuộc đời này anh đã sống vô ích. Bởi vì Kiều Ưu Ưu, cuộc sống của anh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, thế nhưng dù có như vậy, trong những ngày tháng cách xa cô, anh vẫn không có cách nào quên đi từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô.
Nghe nói cô lại thích người khác, tức giận và đau khổ là hai cảm giác tấn công anh lúc đó. Anh đấm bao cát để giải tỏa, dù sao anh đã đeo găng tay nắm đấm rồi nhưng bàn tay anh vẫn bị sưng mất mấy tuần, bị giáng chức từ bộ phận mặt đất xuống bộ phận nhà kho, hoàn toàn rời xa máy bay. Cũng chính trong ba tháng làm ở nhà kho ấy, anh bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, tại sao Kiều Ưu Ưu lại không thích anh?
Cô đã từng nói, cô ghét nhất những người hay gây chuyện như anh, nhưng từ trước đến nay anh lại chưa bao giờ để ý. Bắt đầu từ lúc đó, Trử Tụng quyết tâm phải cố gắng phấn đấu thi vào Học viện, tập luyện các kĩ năng để có thể khiến Kiều Ưu Ưu có cách nhìn khác về anh. Khi anh tốt nghiệp Học viện Không quân và được phong quân hàm thượng úy đúng như mong đợi, Kiều Ưu Ưu lại nói với anh, “Tống Tử Đồng đã tới Đài Truyền hình Y”, cô cũng phải tới đó.
Trử Tụng đau khổ nhận ra rằng, dù bản thân mình có xuất sắc hay không thì anh cũng không thể khiến Kiều Ưu Ưu chú ý tới mình, bởi người mà cô thích vẫn không phải là anh.
Trử Tụng móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra. Anh đã mua chiếc nhẫn này từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa đưa cho cô, vốn định trước khi cô về anh sẽ tận tay đeo nó lên tay cô nhưng cô lại bắt đầu giận dỗi.
“Trung đội trưởng, thời gian sắp tới rồi.”
“Ừ!” Trử Tụng cất chiếc nhẫn đi, cài các thiết bị.
“Chị dâu phải đi rồi sao?”
Trử Tụng nhìn Dương Văn, tâm trạng lại càng thêm não nề.
“Nhìn bộ dạng ảo não của anh là biết ngay chị dâu chắc chắn là phải về rồi. Ái chà! Chị dâu đi rồi thì trái tim của những kẻ đại chúng nghèo nàn như bọn họ cuối cùng cũng có thể cân bằng trở lại rồi! Thoải mái!” Dương Văn vỗ nhẹ lên ngực mình tỏ ra vẻ người thiếu đạo đức cần phải bị trừng phạt.
Trử Tụng cầm cái mũ bảo hiểm đập vào ngực anh ta, “ngày mai nộp một bản báo cáo cho tôi, sự khác nhau giữa máy bay chiến đấu đời thứ tư của Trung Quốc và Nga, Mỹ. Đề tài cũ rồi nhưng nội dung thì phải mới, những thứ vớ vẩn người khác đã viết rồi, cho dù cậu đem nộp tôi cũng bắt viết lại.”
“Trung đội trưởng.” Dương Văn gào lên.
Trử Tụng lên xe, quay lưng lại và vẫy tay với anh, “đừng có quên, ngày mai phải nộp cho tôi.”
Chương 30
Gần tới sáng, Trử Tụng trở về với hơi lạnh khắp người. Trong nhà là một màu tối đen và vô cùng yên tĩnh.
Bàn tay Trử Tụng nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mở ra, cửa không hề khóa. Trử Tụng rất vui sướng, bởi anh còn tưởng Kiều Ưu Ưu vẫn tiếp tục khóa cửa không cho anh vào. Cánh cửa dần được đẩy ra, trong phòng phảng phất hương thơm thoang thoảng, trong phòng còn để một bóng đèn ngủ ấm áp. Kiều Ưu Ưu nằm ngủ ngon trên giường, ánh đèn soi chiếu nét dịu dàng trên khuôn mặt cô, mái tóc thả ra trên gối, hàng mi dài in bóng nhàn nhạt.
Trử Tụng vuốt tóc Ưu Ưu rồi hôn nhẹ lên má cô. Hương sữa tắm quyện với mùi hương của cô khiến đầu óc Trử Tụng hoàn toàn không còn được minh mẫn nữa. Anh xoay đầu cô lại rồi hôn lên môi, thơm mát và mềm mại, anh dường như chỉ muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Kiều Ưu Ưu phát hiện ra anh đang âu yếm mình lẫn với mùi thuốc nhàn nhạt giống như thuốc phiện không thể nào chối từ, cô đưa tay ra ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.
“Chân em còn đau không?” Trử Tụng thì thầm hỏi.
Kiều Ưu Ưu trong lòng vô cùng ấm áp, “gần hết đau rồi.”
Bàn tay Trử Tụng luồn vào trong áo ngủ của cô, bên trong trống rỗng, Trử Tụng lém lỉnh véo cô, Kiều Ưu Ưu đau quá, cắn vào môi anh để trả thù.
“Em cố tình đợi anh phải không?”
“Đi ra, chỉ là em lười mặc thôi. Đi tắm đi!”
“Ứ, không tắm.”
Trử Tụng nhõng nhẽo nói, Kiều Ưu Ưu toàn thân run rẩy, giơ chân đá anh, “không tắm thì đừng có lên giường của em.”
“Đã lên đến nơi rồi, làm gì có lí do nào để xuống?”
Trử Tụng ôm lấy cô trong một lớp chăn rồi lăn một vòng, đặt cô nằm xuống dưới ngực anh, hai má cô ửng hồng, kèm theo cả sự lười biếng khi ngủ dậy, đôi môi mềm mại hơi hé ra.
Ngón tay Kiều Ưu Ưu ấn nhẹ vào môi anh: “Thiếu gia, em và chiếc máy bay, ai tốt hơn?”
Trử Tụng nghe xong híp mắt lại.
“Anh chọn em hay là chọn máy bay? Nếu là máy bay thì từ hôm nay trở đi anh đi mà làm với máy bay.” Trong lời nói của Kiều Ưu Ưu mang đậm sự khiêu khích và uy hiếp, khuôn mặt cô đầy vẻ đắc ý và liều lĩnh.
Hai tay Trử Tụng ôm lấy khuôn mặt cô, dáng vẻ hưng phấn, cả người anh từ trên xuống dưới đều đang kêu lên cùng một chủ đề nóng.
“Này, không được!” Kiều Ưu Ưu tránh xa môi anh, cười tinh quái: “Chọn một thôi, là em hay là máy bay?”
“Em!”
“Em không tin, lúc nãy còn vừa mới bỏ lại em mà đi tìm máy bay còn gì. Ai mà biết anh có cảm thấy làm chuyện này với máy bay thích hơn hay không?” Kiều Ưu Ưu thở nhẹ, chân không biết vô tình hay cố ý cọ vào chân anh, cách một lớp chăn và cả quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy sự thay đổi của anh.
Trử Tụng mạnh mẽ lột bỏ cái chăn đang chắn giữa hai người, Kiều Ưu Ưu đã bị anh đè xuống dưới mình. Chính trong lúc này, Kiều Ưu Ưu bị anh lật lại 360 độ. Không còn chăn quanh người, Kiều Ưu Ưu cũng được giải phóng, cô cắn răng đẩy mạnh Trử Tụng ra xa. Trử Tụng vốn đang ở mép giường, bị đẩy như vậy khiến anh ngã từ trên giường xuống đất. Kiều Ưu Ưu đang muốn cười thì bị anh thuận tay kéo xuống theo.
“Chồng hát vợ cũng phải theo.” Trử Tụng nói, anh không cho Kiều Ưu Ưu thêm cơ hội nào mà ôm chặt lấy eo cô, hai chân kẹp lấy đôi chân đang phản kháng lại của cô và dần xóa bỏ khoảng cách giữa họ.
Đây là đêm cuối cùng trước khi phải chia tay, lần gặp mặt tiếp theo không biết sẽ là khi nào nữa. Trử Tụng không dám hi vọng kì nghỉ lần sau Kiều Ưu Ưu sẽ tới thăm anh, cứ nghĩ tới việc cô sắp phải đi là toàn thân anh lại cảm thấy đau.
Trử Tụng ôm cô đứng lên, đè cô xuống giường và tiến vào. Sau hai mươi ngày vừa qua, Kiều Ưu Ưu đã ngày càng không thoát khỏi cơ thể anh, anh biến cô từ một cô gái trở thành một người đàn bà, giúp cô cảm nhận được điều kì diệu nhất trong cuộc sống. Yêu hay không yêu đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã quen với cuộc sống có anh, sau khi trở về chỉ sợ phải rất lâu sau cô mới có thể thích ứng trở lại.
“Ưu Ưu…” Trử Tụng gọi khẽ tên cô, “Ưu Ưu, em có thích anh một chút nào không?”
Kiều Ưu Ưu đã bị anh làm cho hỗn loạn, ôm lấy cổ anh và gật đầu.
“Đừng đi mà, có được không?”
Kiều Ưu Ưu gần như nghe thấy sự thỉnh cầu trong lời nói của anh, cô không thể nói không, cô rất muốn trả lời là được, không đi.
“Ưu Ưu!”
Kiều Ưu Ưu nâng người đón nhận anh, tiếng rên nhẹ phát ra từ trong cổ họng. Tần suất của anh ngày một nhanh, một sâu.
Khi cô gần như cong người, hình như cô nghe thấy anh nói “anh yêu em”. Ưu Ưu không còn sức để chứng thực nữa, cô nằm gọn vào lòng anh.
Trử Tụng gần như phát điên, anh điên cuồng, còn cô như bị anh dày vò tới mức không ngừng xin tha, nước mắt dào dạt chảy ra nhưng Trử Tụng vẫn không muốn buông tha cho cô như vậy.
Hậu quả của việc đó là tới ngày hôm sau, eo của Kiều Ưu Ưu gần như bị gãy ra, đau ê ẩm. Trước khi ra khỏi giường, Trử Tụng còn níu kéo hôn cô không buông ra, Kiều Ưu Ưu không còn sức đẩy ra, lại càng lười đón nhận. Cô không biết tại sao Trử Tụng lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Trử Tư gọi điện thoại tới nói một lúc nữa sẽ đến, bảo Kiều Ưu Ưu thu xếp đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Nhưng điện thoại chưa kịp ngắt thì đã bị Trử Tụng giằng lấy ném mạnh xuống đất. Chiếc điện thoại trong phút chốc vỡ thành vô số mảnh.
“Anh làm gì thế?”
“Đừng đi!” Trử Tụng chống tay nhìn cô, khóe mắt đỏ hoe, lông mày nhíu lại.
Kiều Ưu Ưu chăm chú nhìn anh một lúc rồi cười nói: “Sao vậy? Kì nghỉ kết thúc rồi, em phải trở về làm việc.”
“Từ chức đi!”
“Anh sẽ nuôi em à?”
“Nuôi.”
Kiều Ưu Ưu chẳng thể cười nổi, ngón tay day hàng mày đang nhíu lại của anh, “thế thì anh vì em chuyển về Bắc Kinh có được không?”
Bàn tay Trử Tụng mạnh mẽ đè lên vai cô, Kiều Ưu Ưu lại không phản ứng lại, cứng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng, Trử Tụng cũng chịu thỏa hiệp, anh buông cô ra, ngồi bên mép giường hút thuốc.
Ưu Ưu lật người, úp mặt vào giữa cánh tay, không để cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi. Trong con mắt của người đàn ông này, xếp vị trí đầu tiên mãi mãi không phải là người thân, nếu không vợ của trưởng đoàn Cao cũng sẽ không kiên quyết đòi ly hôn với ông như vậy.
Kiều Ưu Ưu không hay lấy bản thân mình đem ra so sánh với máy bay xem ai quan trọng hơn, nhưng trước khi về cô lại cứ cảm thấy bứt rứt về vấn đề này. Mà phản ứng của anh cũng đã nói lên tất cả. Anh không nỡ từ bỏ phi trường cùng bộ quân phục kia. Sao có thể không buồn cho được?
Trử Tụng dập tắt mẩu thuốc lá, kéo Kiều Ưu Ưu từ trên giường dậy. Cô quả thực rất mệt mỏi, lười biếng nằm dựa vào người anh để mặc anh giúp cô mặc quần áo, vừa ôm vừa lôi cô vào nhà vệ sinh, đưa bàn chải đã có kem đánh răng cho cô, Kiều Ưu Ưu nhìn bàn chải, lười biếng nói: “Không còn sức lực nữa.”
Trử Tụng lại làm nốt phận sự giúp cô đánh răng, thậm chí là cả rửa mặt và chải đầu, ôm cô từ nhà vệ sinh đi ra, đặt cô ngồi trên ghế sofa rồi đút bữa sáng cho cô. Kiều Ưu Ưu thoải mái đón nhận, cảm thấy những việc này là những việc anh nên làm. Ai bảo anh đòi hỏi quá mức, ai bảo anh làm thành kiến trở nên quá rõ ràng?
Trử Tụng lấy giấy ăn lau vết dính trên khóe miệng cô, nhìn sâu vào mắt cô rồi nghiêm túc nói: “Kiều Ưu Ưu, đừng có thích ai khác ngoài anh.”
Miệng Kiều Ưu Ưu đang ngậm cháo, nghe Trử Tụng nói vậy khiến cô nhổ chẳng nhổ ra được mà nuốt vào cũng không trôi, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nuốt xuống còn suýt chút nữa bị mắc nghẹn. Kiều Ưu Ưu vỗ vào ngực cho xuôi, nói xen lẫn bực bội: “Anh có ý gì vậy?”
Trử Tụng đặt cái bát sứ trên tay xuống: “Anh biết em không thích anh, nhưng trong lúc không thích anh thì cũng không được thích người khác.”
“Trử Tụng, em đã kết hôn với anh được hai năm rồi. Anh dựa vào đâu mà nói em thích người đàn ông khác?” Nếu không phải vì chân đang mềm nhũn, Kiều Ưu Ưu chắc chắn sẽ nhảy bật lên, cảm giác bị người khác hiểu lầm thật không dễ chịu.
“Anh không nói là bây giờ, anh nói là tương lai.”
“Anh nói thế nghĩa là anh không tin em? Tuy chúng ta kết hôn rất vội vã, nhưng Kiều Ưu Ưu em dám thề với trời rằng tuyệt đối chung thủy với hôn nhân. Trử Tụng, anh thật chẳng ra gì!”
Kiều Ưu Ưu tức giận đẩy Trử Tụng ra và đứng lên, tuy chân cô mềm nhũn nhưng vẫn cố ép bản thân mình phải đi thật vững vàng. Cô khó khăn kéo hành lí ra khỏi phòng ngủ, Trử Tụng đứng chặn trước mặt cô, cô không muốn cãi nhau nữa nên vòng qua anh đi qua, nhưng dù cô có đi lối nào đi chăng nữa thì vẫn bị Trử Tụng chặn lại.
Kiều Ưu Ưu buông tay, va li bị đổ xuống sàn, cô cũng chẳng thèm quan tâm, trừng mắt phẫn nộ nói với Trử Tụng: “Ly hôn, sau khi trở về sẽ ly hôn.”
“Đừng có mơ!”
“Anh đừng có mà quá đáng!”
Trử Tụng nắm chặt cánh tay đang rất muốn thoát ra của cô không chịu buông, anh nghiến răng nói: “Từ trước tới nay em chỉ nghĩ tới em sẽ như thế nào, người khác nên đối xử với em ra sao, em đã bao giờ từng nghĩ nên đối xử với anh như thế nào? Vì sao anh lại phải nói những lời đó, em phải là người biểu rõ nhất.” Tống Tử Đồng đã trở về, lại còn cái tên Hàn Thiếu Khanh không biết tâm địa thế nào nữa.
“Em không hiểu, cũng không muốn hiểu, chẳng phải anh không tin em sao?”
“Được thôi, em đi theo ai thì đi, đến lúc đó em sẽ biết người em thích là ai!”
Kiều Ưu Ưu không kém thế, giọng nói chất chứa đầy sự phẫn nộ.
“Ly hôn!”
“Kiều Ưu Ưu!”
“Buông tay ra!”
“Em hoàn toàn không biết gì hết, cả thế giới này chỉ có mỗi một người ngốc như em.”
“Em ngốc thế đấy, kẻ ngốc mới lấy người như anh, không chỉ là ngốc đâu mà phải là ngu, ngu cực độ!”
Trử Tụng càng nghe càng thấy tức giận, anh đẩy cô vào tường, một tay nắm chặt lấy cổ cô, lực ở tay rất mạnh dường như anh đã trút hết sự giận dữ lên tay mình. Kiều Ưu Ưu gần như không thể thở được, cổ đã bị anh kẹp chặt, chỉ cần anh mạnh tay thêm chút nữa thôi chắc cô sẽ mất mạng như chơi.
Kiều Ưu Ưu giằng co không được, giơ chân đạp anh liên tiếp, anh càng nắm chặt thì cô đá càng mạnh. Cô vốn dĩ cũng chẳng còn mấy sức lực, giằng co một hồi rồi dừng lại mềm nhũn, đôi mắt đẫm sương nhìn chằm chằm vào anh. Trử Tụng cũng mềm lòng, anh buông tay ra rồi ôm chặt cô vào lòng.
Khoảnh khắc Kiều Ưu Ưu được anh ôm vào lòng, khóe mắt vốn đang muốn nuốt nước mắt vào trong nhưng lại không cầm lại được, từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm vai anh, cô không biết mình bị làm sao chỉ cảm thấy quá đau lòng.
“Anh nên làm thế nào đây? Ưu Ưu, em nói cho anh xem.”
Kiều Ưu Ưu không giãy dụa nữa mà dựa vào vai anh, không nói gì nữa.
“Trong mắt em chưa bao giờ có anh, nhưng đã bao năm trôi qua rồi mà anh vẫn không thể buông em ra. Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ không có lương tâm như em chứ? Anh thực sư đã có ý nghĩ muốn bóp chết em. Kiều Ưu Ưu, em thắng rồi, kiếp này anh đã thua trong tay em.” Giọng nói của Trử Tụng ngày một nhỏ đi, khi nói đến câu “Kiều Ưu Ưu em thắng rồi” giọng nói còn có phần nghẹn lại.
Kiều Ưu Ưu đờ đẫn hoàn toàn. Lời nói của Trử Tụng giống như một chiếc gậy đập thẳng vào đầu óc cô khiến cô trở nên hỗn loạn. Cô cảm giác có gì đó ấm ấm và ướt đang chảy trên cổ mình, Kiều Ưu Ưu chỉ muốn nhảy ra như bị bỏng, nhưng anh lại càng ôm cô lại gần hơn, cô không thể thoát ra.
Chương 31
Kiều Ưu Ưu đi rồi, sau khi lên xe đầu óc cô vẫn còn đôi chút hỗn độn.
Lúc Trử Tư đến gõ cửa, đôi mắt của hai bọn họ đều đã đỏ như mắt thỏ, anh còn chế giễu chuyện bọn họ không nỡ rời xa nhau thật hiếm có như trúng giải độc đắc. Anh tự cười rồi lại phát hiện chẳng ai thèm để ý tới mình, ngượng ngùng kéo hành lí của Kiều Ưu Ưu xuống lầu.
Bọn họ không có thời gian nói lời tạm biệt, Kiều Ưu Ưu đi xuống dưới lầu như một hồn ma. Trử Tụng cũng từng bước từng bước theo sau cô nhìn cô đi không chút do dự, cho tới sau khi lên xe cô cũng không quay đầu lại nhìn anh một lần.
Trái tim anh như bị cướp đi, sớm đã biết kết quả như vậy nhưng sao lòng anh vẫn đau đớn như vừa bị cái dùi đâm xuyên qua. Bàn tay anh nắm chặt lại, bên trong là chiếc nhẫn vẫn chưa kịp tặng đi, nắm quá chặt nên các khớp xương đều trắng bệch. Trử Tụng nhìn chiếc xe dần dần đi khuất, chân anh như đóng đinh tại chỗ, thậm chí anh còn hi vọng chiếc xe sẽ dừng lại, Kiều Ưu Ưu chạy thật nhanh về và ôm chặt lấy anh.
Vốn tưởng rằng hai mươi ngày sống chung vừa qua sẽ giúp mình lưu lại một ấn tượng khác trong lòng cô. Anh cảm thấy mình như một chú hề tự bày trò và tự cười một mình, hi vọng cô sẽ thích mình, vì cô mà việc gì cũng có thể làm nhưng trong mắt cô lại chưa bao giờ có vị trí dành cho anh. Anh thực sự không thể chấp nhận chuyện cô sẽ yêu một người khác, anh độc đoán muốn giữ cô lại ở bên mình. Sự thỉnh cầu thấp hèn của anh cho dù cô không thích anh thì liệu có thể đừng thích người khác được không?
Trử Tụng đặt tay lên trán lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy hình bóng cô xa khuất. Nhưng khi quay người lại, hai chân anh nặng trĩu không lê nổi một bước.
Kiều Ưu Ưu ngồi ở hàng ghế sau như người mất hồn. Lời nói của Trử Tụng khi nãy giống như cái máy phát cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. “Trong mắt em chưa bao giờ có anh, nhưng đã bao năm qua anh vẫn cứ không thể buông em ra. Không thể buông em ra. Không thể. Buông em ra.”
Đó là thích sao? Thậm chí có thể gọi là tình yêu không?
Vì sao lại chấp nhận kết hôn với cô? Vì sao luôn yêu chiều cô? Dù bản thân cô có gây sự vô lí như thế nào đi chăng nữa, anh cũng chưa bao giờ so đo. Khi nãy bởi vì cô sắp phải đi nên anh mới tức giận đập vỡ điện thoại của cô. Anh nói: “Kiều Ưu Ưu, thế giới này sao lại có người phụ nữ không có lương tâm như em?”
“Cô đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, còn không thèm quay lại nhìn lấy một lần.”
Lời nói của Tả Khiên khiến Kiều Ưu Ưu vô cùng buồn rầu và đau khổ, nãy giờ cô vẫn đắm chìm trong lời nói của Trử Tụng mà quên mất rằng lúc nãy họ đã chia tay rồi. Kiều Ưu Ưu dựa sát vào lưng ghế thông với cửa sổ đằng sau, chỉ thấy một bóng dáng rất mờ ảo ở đằng sau, cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì chiếc xe đã chuyển hướng, hình bóng mơ hồ kia hoàn toàn biến mất.
“Dừng xe!”
“Chi dâu, chị làm sao vậy?” Trử Tư nghe thấy cô đột nhiên hét lên cũng giật cả mình, chăm chú nhìn cô từ một bên.
Kiều Ưu Ưu nhắc đi nhắc lại giọng nài nỉ: “Dừng xe lại!”
“Chị không được khỏe à?”
Bóng dáng có phần hiu hắt tiêu điều kia sao có thể là Trử Tụng được? Nước mắt Kiều Ưu Ưu bắt đầu chảy xuống, nhỏ xuống chiếc quần bò nhìn vô cùng nhức mắt, nấc nghẹn nói: “Lúc nãy, tôi cãi nhau với anh ấy.”
Anh ấy nói không được thích người nào khác ngoài anh ấy, tại sao cô cứ cố chấp phải hiểu thành anh cho rằng mình không chung thủy với hôn nhân. Anh nói, em có thể không thích anh, nhưng trong lúc không thích anh thì cũng không được thích người khác. Là cô luôn đặt anh vào vị trí “em không thích anh” mới khiến cho một người kiêu ngạo như anh nói ra những lời hèn kém như vậy. Cô thoải mái hưởng thụ mọi điều tốt đẹp anh dành cho mình, tiếp nhận cuộc hôn nhân có nguồn gốc không rõ ràng này của họ, khi ở cùng anh lại luôn gây sự vô lí, chưa bao giờ cô nghĩ tới việc tại sao anh lại đón nhận tất cả những chuyện này, tại sao anh luôn bao dung cho cô như vậy?
Bản thân cô rõ ràng là luôn khiến người khác không ưa, đàn ông đều không thích cô, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy sẽ chẳng có ai đồng ý cưới mình, thế nhưng anh lại luôn thích cô. Kiều Ưu Ưu, cô có tài đức gì cơ chứ?
Kiều Ưu Ưu ôm mặt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ kẽ ngón tay. Cô không cố ý cãi nhau với anh, cô không muốn gây chuyện với anh lúc sắp phải chia tay. Cô thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với anh, ngay sau khi anh bày tỏ rõ ràng tình cảm của anh thì cô lại đi như vậy, không thèm quay đầu lại. Cô hối hận chỉ muốn tát cho mình một cái.
Tả Khiên giơ bàn tay bảo Trử Tư quay xe lại, dừng ở trước cửa sân tập thể, mở cửa xe ra, nhìn thấy bộ dạng vừa khóc lóc của Kiều Ưu Ưu, “rút cuộc là có xuống xe hay không?”
Kiều Ưu Ưu thút thít buông bàn tay ra ngẩng mặt lên nhìn thấy Tả Khiên đang đứng ở ngoài, cô không nghĩ được gì nữa liền đẩy anh ta ra rồi chạy ra ngoài.
“Á, nhầm rồi, bên này.”
Kiều Ưu Ưu sau khi xuống xe theo phản xạ tự nhiên liền chạy về đằng sau, nhưng xe đã chuyển hướng và quay lại rồi, cô mơ mơ hồ hồ lại chạy theo hướng ngược lại.
Trử Tụng đứng im tại chỗ như một pho tượng, quay lưng lại với cô. Anh là phi công xuất sắc nhất, có giác quan tinh nhạy nhất, nhưng lúc này đây khi cô càng tiến gần hơn về phía anh, anh lại không có chút cảm giác nào.
Kiều Ưu Ưu lấy tay áo lau hết nước mắt, chạy nhanh hơn rồi ôm chặt anh từ sau lưng.
Trử Tụng bất ngờ bị ai đó ôm chặt từ phía sau, phản ứng đầu tiên là Ưu Ưu đã trở lại rồi, anh không kịp lau đi nước mắt ở khóe mắt mà tách hai cánh tay của cô ra rồi quay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Ưu Ưu mắt ngấn lệ, Trử Tụng thực sự cảm thấy rằng tình yêu anh dành cho cô cho dù sau này có thế nào đi chăng nữa thì cũng đáng.
Anh ôm Kiều Ưu Ưu vào lòng không một chút do dự, cảm thấy cánh tay cô ôm lấy eo mình ngày càng chặt, anh cứ cảm thấy trái tim mình lơ lửng bồng bềnh, rồi dần dần cảm thấy yên tâm hơn.
Kiều Ưu Ưu lau nước mắt vào ve áo anh, bên má chà sát vào vải áo cảm thấy hơi đau, Kiều Ưu Ưu khàn khàn nói: “Lúc nãy em quên mất nói lời tạm biệt với anh.”
Trử Tụng mím môi không nói gì.
Kiều Ưu Ưu thấy anh không nói gì, sợ lời nói của mình lại khiến anh không vui nên vội vàng giải thích, nhưng đầu óc cô như mộng mị, phút chốc không nghĩ ra nên nói gì nên lời nói cũng chẳng ăn nhập vào nhau. “Em có lương tâm, chỉ là bị che lấp mất thôi. Trử Tụng, kẻ ngốc như em có phúc phận lắm mới lấy được anh.”
Thế nhưng Trử Tụng vẫn không nói gì, Kiều Ưu Ưu hoảng hốt tới mức toàn thân đổ mồ hôi, ôm anh càng chặt: “Không ly hôn, em thu lại những lời nói vớ vẩn lúc nãy.”
“Trử Tụng, anh đừng bỏ mặc em như vậy, có được không?”
Trử Tụng thở dài, nhưng Kiều Ưu Ưu nghe thấy thế lại càng hồi hộp hơn, sợ tới mức sắp khóc thành tiếng, “em sai rồi, Trử Tụng.”
Một tay Trử Tụng buông cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại nước mắt, đôi mắt đẫm lệ, lông mi dính vào với nhau vì nước mắt, đẹp tới mức khiến trái tim Trử Tụng run rẩy. Trử Tụng nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt cô, “đừng khóc nữa, xấu quá.”
Kiều Ưu Ưu nghe anh nói vậy, ngẩn ngơ trong hai giây, dáng vẻ đáng thương nhìn Trử Tụng, mũi cay cay, cô rõ ràng là rất chuyên tâm nói chuyện với anh thế mà anh lại nói cô xấu.
“Trử… Tụng” Giọng nói Kiều Ưu Ưu nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh trong khóe mắt dường như nếu không chú ý sẽ nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
“Ừ!”