Từ bên ngoài Dương Thế Bảo đã nghe được cuộc đối thoại bên trong, mặc dù Lãnh Tĩnh đã gần chấp nhận hắn nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với hắn ngọt ngào như thế.
Dương Thế Bảo đẩy cửa đi vào, Lãnh Tĩnh nghe tiếng động liền quay đầu lại.
"Em đói rồi phải không?"
"Ừm, có chút"
Chuẩn bị xong mang đến trước mặt cô, một bát cháo thơm lừng khiến Lãnh Tĩnh phải nuốt nước bọt.
"Thơm thật"
"A... nào.." Dương Thế Bảo đưa lên trước miệng cô.
"Em... tự ăn được"
"Ngoan, để anh giúp em"
Lãnh Tĩnh đành ngoan ngoãn để hắn đút, do đói nên Lãnh Tĩnh đã nhanh chóng chén hết Dương Thế Bảo liền đưa trước mặt cô vài viên thuốc kèm theo cốc nước.
Lãnh Tĩnh hôm nay có thể nói là cô không đυ.ng vào bất cứ thứ gì mặt dù bệnh của cô rất nhẹ, mọi việc đã có Dương Thế Bảo lo lắng chăm sóc cô từng li từng tí cứ như chăm sóc một đứa trẻ vậy.
"Sao anh lại dịu dàng với em như vậy? Em thấy trước mặt những người khác anh... rất lạnh lùng"
"Em biết vì sao không?"
Lãnh Tĩnh khẽ lắc đầu.
"Sự dịu dàng này chỉ dành cho em vì anh yêu em" nói xong Dương Thế Bảo cúi xuống hôn khẽ lên cánh môi anh đào của cô.
Dương Thế Bảo rời môi cô, sau đó hôn lên trán cô thể hiện sự yêu thương cưng chiều của hắn dành cho cô, đột nhiên cửa mở một cô gái bước vào không ai khác là Lâm Kiều Di*
*Ai không nhớ cô gái này có thể vào chương 4 đọc lại nha.
" Bác sĩ Dương ca phẫu thuật....." vừa bước vào thấy hình ảnh ngọt ngào của hai người khiến Kiều Di không khỏi ghen tức.
"Xin lỗi đã làm phiền hai người" Kiều Di quay mặt đi nơi khác, thần thắc mắc cô gái đó là ai là bệnh nhân hay bạn gái của Dương Thế Bảo?
Nếu là bệnh nhân sao có thể thân mật như thế được, chỉ có thể là bạn gái của Dương Thế Bảo.
"Không có gì đâu, ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi ư?" Quay lại nét lạnh lùng thường ngày của mình.
"A... vâng"
"Anh đi đây, phẫu thuât xong anh quay lại" xoa đầu cô sau đó rời đi.
Hành động đó càng khiến Lâm Kiều Di càng thêm tức tối, đi theo phía sau lưng hắn nhìn bóng lưng cao lớn ấy Kiều Di chỉ muốn ôm lấy mà tựa đầu vào.
Từ khi mới vào bệnh viện cô đã thầm thương trộm nhớ hắn,mặc dù con người hắn lạnh lùng khó gần chẳng tiếp xúc được gì nhiều.
Cô luôn tìm cách để tiếp cận hắn, làm hắn để ý cô nhưng cái Kiều Di nhận được vẫn là sự lạnh lùng ấy.
Bước vào phòng phẫu thuật,mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cứ thế trôi qua rất lâu Lãnh Tĩnh ở trong phòng một mình khá là buồn.
Cô quyết định ngồi dậy đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng từ xa cô đã thấy Lâm Kiều Di và Dương Thế Bảo đang từ trong thang máy đi ra xem ra đã xong rồi.
Lâm Kiều Di thấy cô từ xa, ttong lòng đã âm mưu điều gì đó đột nhiên cô ta nắm lấy tay của Dương Thế Bảo làm hắn giật mình quay lại.Lâm Kiều Di nhón chân lên ôm lấy cổ hắn gương mặt thách thức nhìn Lãnh Tĩnh.
" Dương Thế Bảo.... em yêu anh, mong anh chấp nhận em"
Lâm Kiều Di cứ thế ôm lấy cổ hắn không buông, Lãnh Tĩnh từ xa nhìn thấy và nghe được là cô bác sĩ đó đang tỏ tình với hắn.
Dù trong lòng vô cùng bực tức nhưng cô vẫn cố gắng kìm chế, và nhìn hành động của Dương Thế Bảo.
"Tôi không thể nhận tình cảm cô được, tôi đã có vợ rồi mong cô từ nay đừng hành động như thế"
Kiều Di cứ ngỡ Lãnh Tĩnh sẽ chạy đến và la oái oái ghen tuôn các thứ nào ngờ cô lại bình tĩnh đứng nhìn Dương Thế Bảo từ chối có vẻ Lãnh Tĩnh đã đoán trước được kết quả này sao.