"Bà xã em quậy đủ rồi, về thôi" giọng nói của hắn vang lên làm mọi người hướng mắt về hắn.
Lập tức cô ngưng mọi hành động của mình, quay người về phía hắn đi tới gần đối diện hắn cô ngơ ngác hỏi.
"Anh là ai?"
"Tôi là chồng của em" một câu chắc nịch, hắn bước đến lấy chai rượu trên tay cô xuống.
"Chồng tôi?.... Tôi có chồng hồi nào.... mà anh cũng đẹp... trai đó uống với tôi một ly đi!!"
"Ngay cả chồng mình cũng không nhận ra"
"Hừm, đẹp...mà điên....." cô xoay người đi tới chỗ Mộc Chi.
"Anh Mộc Chi, em hỏi anh.... anh có thích em không?"
"Hả??" Mộc Chi hơi đơ.
"Cô kia, anh ấy hiện tại là chồng tôi, cô muốn làm càng à?" Nhật Hạ đưa tay lên định tát cô thì Dương Thế Bảo bước đến nắm lấy tay cô ta hất mạnh.
Lãnh Tân cảm thấy mình thật vô dụng ngay cả bảo vệ cô cũng không được, Lãnh Tân trong lòng đang tự thầm trách mình.
"Đừng đυ.ng tới người của tôi, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu" một giọng nói đủ làm sóng lưng mọi người run lên.
Bế Lãnh Tĩnh lên đi ra xe, hắn cũng không ngờ cô uống rượu vào lại trở thành con người khác như vậy đỡ cô ngồi xuống xe sau đó về vị trí của mình.
"Anh... Mộc Chi...."
"Dám gọi tên người đàn ông khác " Dương Thế Bảo đỡ lấy đầu cô sau đó hạ môi mình xuống.
Xem ra hắn phải phạt mạnh tay rồi, dịu dàng với cô quá nên bây giờ không xem hắn ra gì cả, Dương Thế Bảo điên cuồng hôn cô một cách тһô Ьạᴏ cắn khẽ môi cô một cái nhưng cô đã thấy rất đau đớn.
Dần dần hắn nhẹ nhàng lại Lãnh Tĩnh lúc này như mơ màng đưa tay ôm lấy hắn như muốn tiếp tục giữ nụ hôn này, thoắt một cái Lãnh Tĩnh leo lên người hắn.
Hai người trong tư thế mờ ám,không khí trong xe nóng bỏng tuy trong xe có máy điều hòa nhưng vẫn không làm cho cơ thể hai người trong xe hạ nhiệt.
Lãnh Tĩnh như một người khác thường ngày chống đối hắn giờ lại ngồi trêm đùi hắn cúi xuống hôn lại hắn, Dương Thế Bảo từ chủ động thành bị động.
Xem ra hôm nay phải thịt cô rồi, nếu không ăn Dương Thế Bảo hắn thật sự không phải đàn ông, mở từng cúc áo của cô sau đó kéo áo sơmi của cô xuống ngang vai.
Rời môi của Lãnh Tĩnh, Dương Thế Bảo hôn từ cổ xuống иgự¢ cô từ cổ xuống иgự¢ hắn để lại những vết hôn đỏ đánh dấu chủ quyền.
"Ưʍ..."
Lãnh Tĩnh ngã người ra phía sau cảm nhận, tiếng ngâm khe khẽ làm vật nóng phái dưới cương lên Dương Thế Bảo ấn nút xe lập tức biến chiếc ghế thành một cái giường nhỏ.
Đổi tư thế để cô nằm xuống, Lãnh Tĩnh nằm bất động để hắn tung hoành đột nhiên cô cảm thấy khó chịu trong người, cô muốn nôn....
Thế là Lãnh Tĩnh ngồi bật dậy nôn hết vào người Dương Thế Bảo, hắn như hóa đá trong lúc làm việc trọng đại này vậy mà cô lại nôn ra khắp người hắn thế này, xong chuyện Lãnh Tĩnh lăn ra đó ngủ.
Để lại hắn như đóm lửa cháy rực lập tức bị một chậu nước lạnh tạt vào người, hazz... Dương Thế Bảo đành mặc lại quần áo cho cô đỡ cô trở về ghế ngồi sau đó lái xe về.
Sáng hôm sau, Lãnh Tĩnh bật người dậy đầu đau như 乃úa bổ nhìn sang bên cạnh thấy hắn đang nằm ngủ say tại sao vậy? Tại sao cô tỉnh dậy là lại thấy hắn bên cạnh thế này?
Rõ ràng đêm qua Lãnh Tĩnh nhớ mình đang ở chỗ tiệc cưới của anh Mộc Chi cơ mà? Sau bây giờ lại ở đây lại còn ngủ cùng hắn nữa chứ?
"Anh dậy ngay cho tôi!!" Lay người hắn dậy.
"Hửm.... sao vậy? Cho anh ngủ chút đi!"
"Không có ngủ gì nữa hết dậy ngay cho tôi!!"
Hắn mở mắt ngồi dậy đối diện cô, vẻ mặt vẫn còn đang ngáy ngủ do đêm qua phải canh cô cả đêm đã không biết uống rượu mà uống nhiều như thế nên nôn ra hết.
"Nè, sao lần nào dậy tôi cũng ngủ cùng với anh vậy? Tôi nhớ đêm qua mình ở chỗ tiệc cưới của anh Mộc Chi mà?"
"Em thật sự không nhớ sao?"