"Đúng, là anh đang ghen đó!!!" Tuy cô nói rất nhỏ mà hắn không mở mắt ra nhìn nhưng vẫn nghe và biết được cô đang nhìn hắn.
"Ơ... anh... anh.. chưa ngủ sao?" Giọng nói của hắn cất lên làm cô giật mình.
"Không ngủ được"
"Không có em nên không ngủ được à?" Mạnh miệng hỏi.
"Tự đa tình đấy à?"
"Em.... em... chỉ hỏi thử thôi mà,hay là anh giận chuyện lúc nãy sao?"
[....]
"Thật ra, tên đó cứ gửi hoa đến chỗ em hoài và tặng cả chiếc nhẫn nữa còn viết thư bảo ra quán gần đấy để biết hắn, em tò mò rất muốn biết đó là ai nên... mới đi, không ngờ lại là hắn.... do không phòng bị nên bị hắn ôm chặc như vậy, chứ... em không có hẹn hò với hắn đâu".
Hoàng Ngọc Niệm cố giải thích chắc hắn hiểu lầm cô định nối lại tình xưa với tên Hạo Văn đó nên mới như vậy.
"Nè, anh nghe em nói gì không đấy? " do nãy giờ tập trung kể nên không để ý, hắn đã quay sang chỗ khác lúc nào không hay.
"Anh.... vừa phải thôi chứ, em giải thích mà không tôn trọng em à?"
"Còn giận nữa.... tên Dương Tổng bá đạo đâu rồi?, già rồi mà như con nít vậy"
"Vậy nằm đó mà giận đi mặc kệ anh"
Thấy hắn không động tĩnh gì cô đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại cảm thấy mình hình như là hơi nặng lời thì phải, đứng đấy một lát sau đó lại nghĩ ra một cách.
"Đúng rồi, thử xem anh còn giận được không?"
Lần này cô mở cửa lén lút đi vào, từ từ bước tới giường hắn, sau đó trèo lên người hắn vuốt ve vùng bụng hắn rồi dần lên иgự¢. Dương Thế Minh cảm nhận được bàn tay của cô đang nghịch cơ thể hắn " tiểu yêu tinh này lại làm mình sắp không kìm được rồi".
Dương Thế Minh hé mắt lén lén nhìn cô, thấy cô từ từ nhắm mắt dựa vào bờ иgự¢ rắn chắc của mình, hàng mi cong thỉnh thoảng lay động, đôi môi đỏ thắm cong lên, tỏ ra đang giận vì hắn lạnh nhạt với cô, gương mặt trắng noãn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, dáng vẻ quyến rũ khẽ kéo áo sơmi của mình xuống ngang vai, lúc này càng làm hắn không nhịn được mà muốn ăn ngay lập tức.
"Thật là... mình đã gáng làm thế này rồi mà không động tĩnh gì sao?" Cô nhìn lên thấy Dương Thế Minh vẫn nhắm mắt không cử động gì.
Lần này Hoàng Ngọc Niệm lại càng ra sức uốn đi ưỡn lại trong иgự¢ hắn,Cứ làm như vậy vài phút, Dương Thế Minh hết kìm nổi liền ngay lập tực nắm chặc lại đôi tay đang vuốt ve иgự¢ hắn kéo đè xuống từ bị động thành chủ động nằm trên người cô, trực tiếp đem cô lột sạch sẽ.
"Chịu động tĩnh rồi sao? Anh có biết làm vậy em rất muốn đào cái hố để chui xuống không?" Cô dùng tay che lại mặt đã đỏ ửng nãy giờ của mình.
"Đang cố quyến rũ anh? Thật ra định giả vờ giận em thôi, nhưng em lại làm anh không kìm chế được rồi"
"A... anh... lưu manh.." đấm vào иgự¢ hắn.
"Hahaha chịu khó làm bữa tối của anh đi "
"Ưm" ngay lập tức đôi môi hồng đào đã bị hắn chiếm trọn mà mυ"ŧ mát, thăm dò trong khoang miệng lưỡi hắn đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô cả hai cùng quấn quít, tay cô từ từ đặt lên vai hắn dần ôm lấy cổ hắn kéo lại.
Hành động này càng làm hắn điên cuồng lúc này cô chỉ khẽ rên nhẹ vài tiếng nhưng vẫn không đẩy ra, Dương Thế Minh liền tùy ý trên người cô muốn làm gì thì làm. Môi từ từ dời xuống mυ"ŧ mạnh nụ hồng đỏ thắm vừa ngậm đã thẳng đứng lên, vừa châm lửa khắp nơi trên người cô. Làn da của cô cực tốt, nơi nào cũng trơn mượt, Dương Thế Minh yêu thích vuốt ve không buông tay, thậm chí có nơi bị chà xát đến nổi lên dấu đỏ.
Cảm giác tê liệt trên иgự¢ khiến cho Hoàng Ngọc Niệm không nhịn được nhẹ nhàng ngâm lên một tiếng nhu mị, nghe được âm thanh này Dương Thế Minh nhất thời khí nóng dâng trào, chỉ cảm thấy dưới bụng như nhóm lên một đóm lửa, bao nhiêu nghẹn uất cũng khiến hắn muốn nổ tung lên rồi.
"A, ưhm,...khó chịu...khó chịu."
"Niệm Nhi...em cảm thấy nơi nào khó chịu, hả?"Dương Thế Minh làm chuyện xấu, vừa hướng đến lỗ tai của cô thổi khí nóng, vừa đem tay lần xuống thăm dò phía dưới cơ thể cô. Nơi nào đó của Hoàng Ngọc Niệm đã bao giờ chịu được sự trêu chọc như vậy, da thịt non mềm bị bàn tay hắn vuêt ve, điểm mẫn cảm trên cơ thể cũng bị hắn nắm giữ, khắp cả người đều đang bị thiêu đốt.
"Ưhm... Minh... em... khó chịu"tách hai đùi của cô ra, đem toàn bộ cơ thể của cô mở rộng phần dưới bụng cũng đã sớm ra sức chờ phát động, tiểu huyệt của cô rất nhỏ, thật may là đã có chút ướt, khó khăn lắm mới có thể chứa được một ngón tay của hắn.
"Minh Minh....Muốn...em muốn..."
"Muốn cái gì? Nói ra đi, Niệm Nhi" Dương Thế Minh rút ngón tay ra, kề bên lỗ tai cô khàn khàn nói, hắn nhìn thấy rõ chất lỏng trong suốt ấm áp bao quanh, ngón tay lại ra ra vào vào, chất lỏng theo đó chảy xuống, không nhịn được lại tăng thêm một ngón.
Bàn tay cô sờ loạn trên người hắn, sờ đến cơ bụng sáu múi liền dừng lại, cứ liên tục vuốt ve, giống như đứa bé tìm được đồ chơi yêu thích của mình.
Đây là trắng trợn quyến rũ!hắn còn có thể nhịn sao? Mồ hôi Dương Thế Minh từng giọt từng giọt rơi trên người Hoàng Ngọc Niệm tựa như có thể đốt cháy cả làn da cô. Hắn rút ngón tay ra, đỡ hông của cô, động một cái liền đâm thẳng vào.
"A..Đau...quá" nước mắt Hoàng Ngọc Niệm liền chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rác vẫn như lần đầu,vẫn đau như vậy.
"Ngoan,...Niệm Nhi, không ai ức hϊếp em, đừng động, thả lõng ra sẽ không đau nữa" khẽ thì thầm vào tai cô dụ dỗ.
Dương Thế Minh lại vừa hôn khắp trên người, bàn tay nắm thật chặt, đè ép hai bờ ௱ôЛƓ, dùng sức ép cô vào phía hắn, dán chặt vào hắn không chừa một kẻ hở, thân thể theo tiết tấu của hắn mà đông đưa.
"Nói! Nói em yêu anh!" Hắn cường thế ra lệnh, phần dưới không ngừng ra vào bên trong cơ thể cô.
"Em...em yêu...A a... Anh."
"Nói lần nữa!"
"Em...yêu anh..."