Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh - Chương 04

Tác giả: Lạc Lạc

Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, Hoàng Ngọc Niệm khẽ cọ cọ vào ga giường bằng lụa, tựa như một con mèo nhỏ rúc vào vòng tay ấm áp bên cạnh, hấp thu hương vị nam tính tràn ngập trong mũi.
Thật thoải mái a! Vì sao trước giờ chưa từng ngủ được yên bình như vậy?
Cô vừa xoay thân mình kiều nhuyễn, mở mắt đột nhiên cảm thấy bên dưới đau đớn mãnh liệt làm cô bừng tỉnh.
"Aa……"Hoàng Ngọc Niệm hơi hơi rêи ɾỉ ra tiếng.
Cô bị làm sao thế này? Bị xe đυ.ng phải, hay là nhảy lầu, chẳng lẽ lại bị người hung ác đánh? Vì sao toàn thân đau đến như là xương cốt đều gãy hết…..
" Tỉnh rồi à?"
Thanh âm nam tính trầm thấp khàn khàn từ trên đỉnh đầu vang lên, rung động xa cách nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Hoàng Ngọc Niệm chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền đối mặt với cặp đồng tử ma mị như đang mỉm cười kia, cái gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy người đàn ông ấy là ai? Tại sao mình lại ngủ cùng anh ta mà còn..... không mặc quần áo nữa chứ và hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu cô.
" Á.... tên biếи ŧɦái anh ở đâu chui ra vậy, sao ngủ trên giường tôi? Trời ơi cái ngàn vàng tôi gìn giữ bao năm nay thế mà anh dám ςướק đi tên khốn này." Cô dùng gối đánh anh không thương tiếc nhưng anh đã né và ngăn cánh tay đang hung hăng cào cấu anh.
"Đầu óc cũng đã tỉnh chưa? Hay là muốn tôi giúp em một tay, trình diễn đầy đủ một màn đêm qua, để cho trí nhớ em phục hồi cho tốt?"
Anh xấu xa đề nghị, muốn cho Hoàng Ngọc Niệm nhớ tới đêm hôm qua cô vô liêm sỉ cầu anh như thế nào.Kí ức bỗng chốc ùa về, cô nhớ tới đêm qua cuồng dã vô cùng, mặt không tự chủ mà đỏ bừng.
"Như thế nào?" Anh hơi nhếch lông mi, tà mị nhìn khuôn mặt nhỏ bé phẫn uất, "Đem cơ thể của tôi lợi dụng xong rồi đã quên rồi sao cô gái, rõ ràng đêm qua em tự dâng cho tôi chứ tôi không ép em" anh đến gần cô nở nụ cười tà mị quyến rũ vô cùng làm tim cô nhảy lên một nhịp.
"Anh tránh mau, về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.” Nhìn anh, cô sẽ lập tức nhớ đến bản thân mình đêm qua,nhìn cô tức giận đến độ mặt đỏ hết cả lên làm cho tâm tình anh tốt lên.
" Cho tôi biết tên, địa chỉ,số điện thoại, nghề nghiệp của em".
" Tại sao tôi phải nói với anh?"
" Em không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?" Gương mặt anh càng tiến gần đến cô.
"Anh... anh tránh ra đồ biếи ŧɦái đáng lý anh phải chịu trách nhiệm với tôi thì có"
"Em có thể không nói." rất lớn lối tỏ vẻ, "Nhưng mà…… hình em không mặc gì nếu mà bị đem đưa ra ngoài, chính là em tự rước lấy nha."
"Anh sao lại có ảnh của tôi?" trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Cô căn bản chưa từng chụp ảnh khoả thân bao giờ, anh ta sao có thể có?
"Đương nhiên là thừa dịp em ngủ rồi chụp."
Anh đem cuộn phim tung lên trần nhà, rồi lại nhanh chóng tiếp được nó rơi xuống.
Anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ đưa cuộn phim qua trước mặt Cô, sau khi hết kinh ngạc, lập tức nhảy vội qua để chụp lấy cuộn phim.
"Đưa nó cho tôi!"Hoàng Ngọc Niệm tay không thể bắt được cuộn phim.
Anh rất nhanh đem cuộn phim chuyển từ tay này qua tay kia, Hoàng Ngọc Niệmvòng qua thân mình anh, thân hình hai người loã thể không tránh khỏi có tiếp xúc, hành động giống như vô tình đυ.ng chạm này lại rất dễ gợi lên dục hoả. Nhưng hắn cố kìm chế lại vẫn chưa đến lúc phải thịt tiểu nha đầu này.
"A –"Thân thể cô toàn bộ đều bị anh nhìn hết!
Đồng tử ma mỵ của anh tràn ngập dục hoả, nhìn chằm chằm vào những đường cong hoàn mỹ của cô.
"Em đang quyến rũ tôi sao?" Anh phi thường cao hứng bị cô quyến rũ!
" Chỉ cần em nói thì tôi sẽ đưa cho em, thế nào được chứ?".
"Azz..... được rồi tôi nói.... tôi nói nhưng anh phải đưa ngay cho tôi".
" Anh không được nuốt lời, nếu khrng tôi gϊếŧ anh".
" Được nói đi"
" Hoàng Ngọc Niệm, tôi ở đường XX, đang làm bác sĩ ở bệnh viện XX,09xxxx, xong rồi đó đưa ngay cho tôi". Cô với tay dành lấy nhưng anh chỉ đưa cô vài tấm.
" Tôi sẽ đưa vài tấm này, còn mấy tấm còn lại đợi khi nào em chịu trách nhiệm xong hãy tính".
" Cái tên này chẳng phải anh nói đưa hết cho tôi sao?"cô tức đến nỗi hai má đỏ lên cô muốn ném cho tên này vài cây kim chít thuốc cho hắn ngủm luôn cho rồi.
"Tôi chỉ nói khi nào em nói tôi sẽ đưa cho em nhưng không nói đưa hết cho em rõ rồi chứ"
" Nhịn... nhịn... Niệm mày phải nhịn..." cô nhủ thầm trong lòng cố quạt cho cơn giận ngui bớt. . Hãy tìm đọc trang chính ở _ T rùmTruyện.c o m _
" À quên tôi cũng giới thiệu với em tôi là Dương Thế Minh"
" Là ai kệ anh tôi không quan tâm, từ nay về sau đừng để tôi gặp lại anh tôi mà gặp lại anh tôi sẽ gim tất cả kim tiêm vào người anh, coi như đêm qua là tình một đêm không ai nợ ai." Nói xong cô nhặc quần áo đi vào nhà tắm thay sau đó bước ra, lấy chiếc túi xách và đi,không thèm để ý người đang nhìn cô với ánh mắt luyến tiếc.
" Chờ đó!! Mình còn gặp nhau, bác sĩ Hoàng à".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc