Em Không Cam Chịu Mất Anh - Chương 16

Tác giả: Nhok_Rich_97

Điền trang nhà Zollet là nơi cũng cấp cừu lớn nhất thế giới, nơi đây được bao phủ bởi những đồng cỏ xanh và hàng triệu con cừu trên cánh đồng. Căn nhà ở trung tâm điền trang rất lớn, nó vô cùng cổ kính nhưng vẫn mới vì luôn được lau chùi thường suyên. Nhưng mấy cái vẻ đẹp và đồng cỏ đầy cừu không đủ cuốn hút nó, việc thay đổi thời tiết và múi giờ đột ngột khiến nó hơi mệt, nó muốn lên phòng. Nó gọi ông quản gia:
- Jond, ông là quản gia ở đây hả? - Thực ra nó cung chẳng biết và càng không thèm quan tâm tới tên của ông ta, chẳng qua vì nhìn thấy dáng vẻ và cái biển tên trước иgự¢ mà nó đoán vậy.
- Vâng thưa cô. Cô có việc gì cần sai bảo.
- Hành lí tôi được đem lên phòng rồi chứ?
- Vâng thưa cô.
- Tôi muốn lên phòng ngủ.
- Mời cô đi lối này.
Ông ta sai một người giúp việc dẫn nó lên phòng, phòng nó ở tầng 2 và để lên đó phải đi bằng một chiếc cầu thang máy được làm từ thế kỉ 10 (ax ax). Căn phòng của nso khá là giộng có cửa mở ra hành lang và rất nhiều cửa sổ. Đợi người giứo việc đi xuống nó chui ngay vào nhà tắm. Đó alf một căm phòng mang dáng vẻ cổ nhưng có hệ thống xông hơi. Ngâm mình trong nước nóng nó thấy dễ chỉu hẳn.
Ủa Zollet đâu rồi? Từ lúc tới đây nó vần chưa thấy mặt Zollet đâu cả. Thôi tốt nhất là không quan tậm, phải tắm cai đã.
Nước nóng bắt đầu làm nó buồn ngủ, nó bắt đầu nhắm mắt. Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nó quay ra phía cửa và thấy Zollet. Mắt chữ A mồn chữ O nó đang không hiểu sao Zollet lại tự dưng mở cửa lúc nó đang tắm thế này, trên người Zollet lại không mặc áo nữa chứ.
- Sao em lại tắm ở trong phòng của anh? - Zollet hỏi nó.
- Đâu có, đây là phòng của em mà.
- Em đi lộn phòng rồi, từ trước tới giờ đây là phòng của anh.
- Nhưng người giúp việc đưa em vào phòng này mà.
- Thôi em tắm đi.
Qua tấm gương trong nhà tắm nó nhìn thấy Zollet đang ngồi trên giường. Lâu lắm rồi nó mới có dịp nhìn Zollet không mặt áo, công nhận là càng lớn body Zollet càng chuẩn, vòng eo thon và cơ bụng 6 múi, cơ иgự¢ dắn chắc. Nó lắc đầu mấy cái ròi nhanh chóng tắm xong bởi cứ ngồi đó mà ngằm Zollet thi có lẽ nó có thể ngắm suốt đời cũng được (hjx hjx).
Lúc nó bước ra khỏi nhà tắm thfi Zollet bước vào, hai người giao nhau ở phía cửa, lúc đó Zollet có hít mùi thơm trên người nó. Lúc Zollet tắm xong vẫn chưa mặt áo, trên người còn đọng lại vài giọt nước nhìn manly vô cùng. Cũng may nó kìm chế được cảm xúc mà phải quay ra nhìn ban công.
- Ở ngoài đó có cài gì mà sao em cứ ngồi nhìn chăm chú.
- Àh không có gì đâu.
Zollet bước tới ngần chỗ nó đang ngồi, nó có thể gửi thấy mùi thơm trên người Zollet.
- Em đói chưa?
- Sao cơ ạ?
- Anh hỏi là em đã thấy đói chưa.
Nó ngạc nhiên thật sự, hình như thay đổi thời tiết và múi giời làm thay đổi tính cách con người. Từ trước tới giờ nó chưa từng nghe Zollet hỏi câu kì lạ như vậy.
- Em không thấy đói ah? Không ngờ một người ngày ăn 4 bữa chính và chục bữa phụ như em lại không thấy đói.
Đến bây giờ nò mới thấy đói. từ trưa tới giờ nó đã ăn gì đâu.
- Có ạ.
- Muốn đi ăn tối không?
- Có ạ.
- Vậy thì nhanh lên xuống ăn tối thôi. Ngày mai có nhiều thứ để chơi lắm.
Zollet kéo nó ra hành lang. Thay vì đi cầu thang máy hay đi cầu thang bộ Zollet dủ nó chơi trò trượt cầu thang. Trò này vui thật đấy! Đến bây giờ nó mới biết Zollet biết chơi trò trẻ con này. Lần đầu trượt nó cũng hơi sợ nhưng tháy vui vui. Nó vừa trượt xuống hành lang thì chạy đi ngay và quay lại lè lưỡi chêu Zollet:
- Chạy thi xem ai tới phòng ăn trước nhé.
Nó tập chạy thường xuyên và chạy trước Zollet thì thể nào cũng thắng. Quay đầu lại nó không nhìn thấy Zollet đâu cả, nó thắng chắc rồi. Đột nhiên một khung tranh mở ra và Zollet nhảy từ đường hầm bí mật ra ôm lấy nó. Đến lúc này thì nó khỏi cười chiến thằng mà chuyển sang cười làm hòa.
- Anh chơi bẩn. Anh chạy bằng đường hâm bí mật lên nhanh hơn em là phải.
- Ai bảo em chạy trước.
- Tại vì anh chạy nhanh hơn em.
- Thôi đứng lên đi, coi như là em thắng được chưa.
- Hj thế cũng được.
Nó mỉn cười làm hóa lần thứ 2 đến lúc nhìn lên thfi Zollet đã đi trước nó một đoạn lên nó đành chạy theo.
Tối nay nó được ăn thịt đà điểu và thịt chuột túi. Thịt đà điểu còn ngon vì nso có vị giống thịt bò còn thịt chuột túi thì cứ kiểu gì ấy.
- Tại sao ông lại đưa Victoria vào phòng của tôi? – Zollet quay sang hỏi ông quản gia cứ đứng kè kè đằng sau.
- Thưa cậu chủ, hết phòng rồi ạ.
- Ông già rồi lên lú ah?
- Không thưa cậu, tại vì hết tào nhà đang trong thời kì xửa chữa. Các phòng khác đều được sửa lên không thể ở được ạ.
- Chẳng lẽ cả một tòa nhà phòng nào cũng sửa hay sao?
- Vâng ạ.
- Biết tôi sẽ tới đây nghỉ đông mà không sửa nhanh lên được hay sao?
- Tại vì tôi nhận được lệnh quá muộn. Tôi cũng đã hỏi bà chủ và bà bảo là cứ sắp xếp cậu chủ và cô Victoria vào phòng của cậu vì 2 người cũng là vợ chồng.
- Vậy cũng được không sao đâu ạ. – Nó bây giờ mới lên tiếng.
- Ông đi ra đi. – Zollet nói với ông ta bằng giọng giận dữ.
- Vâng ạ. – Nói xong ông ta run run đi ra khỏi phòng.
Ăn tối xong nó và Zollet lên phòng ngủ. Nơi đây trả có trò gì để nghịch, nếu muốn đọc sạch thì phải đi một đoạn xa mới tời phòng sách, nso ngại không muốn đi. Còn Zollet thì ngồi xem phim....ѕєχ. Thỉnh thoảng nó lại ngó vào màn hình máy tính, ngó xong nó lại quay đi, mỗi lần như vậy Zollet lại nhếch mép mỉn cười kinh kỉnh.
- Em đi ngủ đi. – Zollet bảo nó.
- Vâng ạ.
Nó bước vào phòng vệ sinh thay đồ ngủ. Nó vừa nằm lên giường được khoảng 5 phút thfi Zollet lên giường. Nó không thể tập trung nhắm mắt vào ngủ, nó muốn ôm lưng Zollet. Đến 12h nó vẫn chưa ngủ được, nso cứ nằm đó mở mắt và nhìn lưng Zollet, nhwuxng hình ảnh lúc Zollet không mặc áo cứ hienj ra trong đầu nó.
- Em chưa sao? – Zollet hỏi nó nhưng không quay mặt lại.
- Sao anh biết em chưa ngủ?
- Vì em ngủ rất khác lúc thức.
- Sao anh cũng chưa ngủ?
- Vì có người cứ tập trung nhìn chằm chằm vào lừng anh trong đầu đầy những ý nghĩ đen tối thì sao anh có thể ngủ được.
- Em...
- Nếu em muốn ôm anh thì cứ ôm đi.
Nó ôm Zollet, tay nó chạm vào bộ иgự¢ rắn chắc và cơ bụng 6 múi của Zollet đã thế Zollet còn không thèm mặc áo đi ngủ. Nhắm chặt mắt lại cuối cùng thfi nó cũng ngủ được, nó ngủ ngoan như một thiên thần. Nhưng 2 tay cứ ôm chặt Zollet như sợ ai lấy mất làm cho cả đêm hôm ấy Zollet phải nằm yên vì bị nó ôm chặt quá.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy nó đã không thấy Zollet đâu cả. Hjx hjx, tối hôm qua nó ôm chặt thế mà bây giờ đã chạy đi chỗ khác. Mặc kệ tạm thời nó không quan tâm, nó còn bận đánh răng rửa mặt cái đã. Bên cạnh phòng ngủ còn có một phòng đọc sách nho nhỏ, nó mở cửa bước vào căn phòng này và nhìn thấy Zollet đang ngục mặt lên bàn đọc sách ngủ một cách ngon lành. Càng nhìn Zollet nó càng có nhiều tình cảm với Zollet hơn, thứ tình cảm này không còn trẻ con nữa. Trước kia nó không muốn mất Zollet vì tính ích kỉ của một đứa trẻ con, nhưng bây giờ nó không muốn mất Zollet vì nó yêu Zollet. Khi ngủ đôi mắt của Zollet nhắm chặt lại 2 hàng lông mi dài và cong ✓út, đôi môi hồng tươi mỉm cười chúm chím, .... nói chung là rất đẹp. Thời gian đầu mà cứ ngồi ngắm Zollet như thế này. Nó cúi sát mặt xuống và thổi vào tai Zollet, ngủ gì mà say thế, nó thổi thết cả hơi mà vẫn chưa tỉnh dậy. Nó cúi mắt xuống định thổi tiếp thì Zollet mở to mắt ra nhìn nó, làm nó giật mình xít chút nữa thì ngã xuống sàn nhà.
- Em làm cái trò gì vậy?
- Em định gọi anh dậy.
- Gọi anh dậy hà là hôn lén anh. - Zollet nhìn nó mỉm cười đầy mỉa mai.
- Em việc gì phải hôm lén anh, nếu muôn thì em cứ thế mà hôn sao phải lén lút. - Nó nói với giọng đầy bực tức mà nghe cứ như đang giận dỗi (Hậu quả của việc không thể nói được giọng người lớn, chỉ nói được giọng y như giọng trẻ con).
- Không hôn lén thì em đang định làm trò gì đấy hả?
- Em nói rồi mà, em gọi anh dậy.
- Gọi dậy cũng đâu cần cúi xát mặt như thế chứ. - Zollet vặn lại nó.
- Tại vì em thổi vào tai anh.
- Thổi vào tai có thể gọi dậy được ah?
- Thổi vào tai buồn, buồn thì khó chịu, khó chịu thì không ngủ nữa, không ngủ nữa thì phải dậy chữ sao. - Giọng nó như đang cáu mà cứ nghe như là sắp khóc tới nơi.
- Thôi anh đùa đấy, đừng có giận nha.
- Em đâu có giận. - Đúng là nó có giận đâu nhưng khổ quá, vì giọng giống trẻ con lên nghe cứ như giận thật.
- Không giận cũng tốt, đỡ mất thời gian.
Thất vọng và nản toàn tập, sao Zollet có thể nói một câu vô tình vô nghĩa vô lý trí như thế cơ chứ.
- Sao anh lại ngủ ở đây?
- Sáng nay anh dậy sớm quá lên vào đây đọc sách nhưng ngủ quên mất. - Thực ra Zollet không muốn nói với nó là cả đêm đau người không ngủ được lên phải dậy.
- Anh không thích nằm với em ah? Sao lại không ngủ được?
- Tại vì anh chứ quen thời tiết ở đây. - Zollet đang nói dối nó vì không muốn nói vói nó là anh không ngủ được vì bị em ôm chặt quá.
- Nghe cứ điêu điêu kiểu gì ý.
- Anh nói thật mà, em xuống ăn sáng đi.
Nó và Zollet xuống phòng ăn. Nó đi rất nhanh vì đêm qua ngủ ngon, nó thấy tâm trạng tốt lên đi rất nhanh. Còn Zollet bây giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ và đau người vì đem qua không ngủ được.
Sau bữa sáng nó và Zollet ra ngoài sân, ở đó đã có 2 con ngựa đợi sẵn.
- Em muốn đi một vòng quanh đây không?
- Có ạ.
Zollet đã nhảy lên ngựa nhưng nó cứ đứng đó lung túng mãi.
- Sao vậy?
Nó không thèm trả lời mà ngượng ngịu bước lên ngựa. Zollet đã phi trước nó một đoạn nhưng phải dừng lại đợi nó.
- Em sao vậy?
- Có sao đâu ạ.
- Hưm. Quay ngựa về đi.
Nó đành ngaon ngoãn quay ngựa về, tất cả là chỉ tại hôm nay nó mặc váy ( lí do sến không chịu được ) vì vậy ngồi vắt 2 chân sang cũng một bên yên làm nó không thể phi ngựa nhanh được.
- Em thay đồ đi. Anh sẽ đứng dưới này đợi em.
Nó chạy tót lên phòng và thay đồ thật nhanh. Lúc chạy xuống nó nhảy phóc lên ngựa.
- Đua từ đây tới phía bìa rừng không? Ai thua sẽ phải đãi thịt cừu nướng và rượu sâm panh. - Zollet đề nghị với nó.
- Ok.
Zollet và nó cùng thúc ngựa một lúc. Từ năm lên 6 nó đã biết cưỡi ngựa lên điều khiển ngựa nó rất thành thạo. Đầu tiên nó đi song song với Zollet một lúc sau nó vượt lên, còn bây giờ.....nó đang ở đằng sau và hít bụi. Rất nhiều lần nso cố gắng vượt lên nhưng càng cố nó càng bị tụt lại. Ngần đến bìa rừng Zollet cho ngựa chậm lại để đợi nó.
- Anh muốn thua ah?
- Không.
- Sao anh không phi tiếp đi? Em có thể vượt lên đấy.
- Phi ngựa vất vả đến thế sao? Đâu có phải vật nhau đâu mà người em dính đầy bụi và mồ hôi người lẫn ngựa. - Zollet nhìn nó mỉn cười chế giễu.
Zollet và nó cho ngựa bước song song trên con đường đất đỏ. Zollet tiến cho ngựa tiến sát vào nó và quàng tay qua eo nó và... môi nó chạm phải môi của Zollet. Tim nó đập tình thich, nó rất run. Đây không phải lần đầu tiên nso hôn Zollet nhưng hôn khi đang cưới ngựa thì đây mới là lần đầu. Zollet bắt đầu những hành động đi quá rới hạn hôn. Đến bây giờ nó đã ý thức được bản thân.
- Anh buông em ra đi. Anh bảo người em dính bụi và mồ hôi cơ mà.
Nó lấy táy đẩy Zollet ra nhưng không giám đẩy mạnh vì có thể ngã ngựa.
- Anh thôi ngay đi, đừng hôn em nữa, người em dơ lắm.
- Không đúng đâu, người em thơm lắm. - Zollet lại mỉn cười mỉa mai.
Cũng may 2 con ngựa không có người cầm cương đã tự tách ra ngăn cho nó và Zollet khỏi cơn cuồng loạn. Nó phi thẳng tới bìa rừng như muốn chạy chốn Zollet. Chỉ chút xíu nữa là nó sẽ thắng vậy mà Zollet phóng ngựa lên trước nó, kết quả là nó thua.
- Quay ngựa về thôi, em thua rồi.
- Nhìn là biết em thua rồi đâu cần phải thông báo.
- Trông em giống kẻ thất bại lắm sao?
- Không. Tên của em có nghĩa là chiến thắng cơ mà.
Nó và Zollet cùng phi ngựa về tòa nhà. Nó mệt nhưng vui.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trong lúc nó đang vui vẻ trong nắng ấm ở Australia thì Yumi đan ở nhà của Zollet hứng chịu những tia nhìn lạnh thấu xương của mẹ Zollet.
- Cô biết tại sao tôi mời cô tới đây chứ? - Mẹ của Zollet nói bằng giọng lạnh hơn cả mùa đông.
- Cháu thực sự không biết. ( Ngu quá, nếu là nò thì nó biết từ lâu rồi )
- Đùng có giả bộ ngây thơ nữa. Cô quyến dũ con trai tôi.
- Cháu thực sự không có làm như vậy.
- Cô nghĩ con trai tôi thích loịa điếm rẻ tiền như cô sao? Nó đã có hôn ước và cô biết rõ hôn ước đó với ai rồi đấy. Nó tìm tới cô chỉ là thú vui nhất thời mà thôi. Nếu biết điều thì cô lên từ bỏ đi.
- Mọi chuyện thực sự không như lời bác nghĩ đâu ạ. Cháu với Zollet là....
- Cô đừng nói gì cả. Cô lên xem cái này. dỪng nghĩ chen ngang phá đám thì cô có thể chia cắt tình cảm của con trai tôi và Victoria.
Bà ta vứt lên bàn một đống ảnh thân mật của nó và Zollet chụp tại Australia. Yumi xem những bức ảnh đó trong lòng vô cùng bối dối.
- Bây giờ con trai tôi và vợ của nó đang vui vẻ ở Australia. Cô lên biết điều một chút, nếu không chỉ mấy ngày nữa thôi công ty của ông nội cô sẽ tuyên bố phá sản đấy.
Bà ta từ từ nhấp cùng ngụm trà. Yumi định cầm cốc đường lên để cho thêm vào trà nhưng không may cốc trà đổ thẳng vào váy. Người giúp việc thấy cảnh tượng đó thì buồn cười quá nhỉn nhau mỉn cười cố gắng không bật thành tiếng. Vậy mà bà ta vẫn ngồi yên uống trà vờ như không có chuyện gì xảy ra. Yumi cuống quýt rúi chiếc khăn lót cốc lên để lau váy. Làn này không nhịn được nữa những người giúp việc bắt đầu bật cười thành tiếng.
- Tôi được biết trước kia cô cũng từng làm ở đây.
- Vâng ạ. - Vừa nói Yumi vừa cuống quýt lau váy.
- Thật không ngờ, cô có thể làm việc ở đây. Chỉ cần ngồi uống trà với cô thôi tôi cũng đủ hiểu dõ cô không có đủ khả năng làm người đổ rác cho nhà này chứ đừng nói tới việc phục vụ con trai tôi.
- Thực sự thì...
- Tiễn khách.
Giọng nói lạnh lùng của bà ta vang lên báo hiệu cuộc nói chuyện kết thúc. Yumi được một người giúp việc tiễn ra ngoài. Đi khỏi căn nhà đó được một đoạn Yumi bắt đầu bật khóc và tất cả những hành vi đó đều không qua khỏi con mắt sắt sảo của bà ta.
Yumi thực sự thấy khi*p sợ người phụ nữ này. Trước kia về Nhật Yumi có hẹn hàng ngày đều liên lạc với Zollet nhưng vì ở Nhật bị động đất liên lạc gián đoạn cô không thể liên lạc với Zollet lên không hề biết Zollet đã đi nghỉ. Còn Zollet không nhận được quà của Yumi thfi vô cùng khó chịu. Thựch ra Yumi có gửi quà tặng đến nhà cho Zollet nhưng Zollet đang ở Australia thì sao nhận quà được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc