Em Không Cam Chịu Mất Anh - Chương 02

Tác giả: Nhok_Rich_97

Nó tỉnh dậy khi mặt trời đã lên co và những tia nắng ấm áp dã vào khắp căn phòng. Quay sang phía bên trái Zollet vẫn đang ngủ. Thực sự Zollet rất đẹp trai đẹp như một vị thần trong những cậu chuyện cổ tích vậy. Nó cúi nhìn Zollet vẫn đang ngủ say đôi môi khé nở một nụ cười. Mái tóc dài của nó chạm vào mặt Zollet khiến Zollet tỉnh zất. Nó mỉn cười nhưng Zollet thì không có lẽ con người này chỉ cười lúc đang ngủ.
- Sáng nay là thứ 7 đúng không? Em sẽ được nghỉ.
- Ưm.
- Em chưa biết mình sẽ làm gì hôm nay.
- Hưm.
Nó cảm thấy khó chịu. Làm gì có ai nói chuyện với người yêu mà toàn "Ưm" với "Hưm" cơ chứ và nó càng bực hơn bởi một người nhưu nó không biết phải làm gì trong một ngày đẹp trời. Vẫn ra vẻ lũng lịu nó hỏi Zollet:
- Anh có dảnh hông? Hôm nay anh định làm gì?
- Hưm. Kim đâu?
- Chị Kim ở trong phòng chị ấy chứ ở đâu.
- Nếu vậy anh nghĩ rằng em biết mình phải làm gì rồi.
Nói xong Zollet bước về phòng để lại cho nó một lỗi thất vọng trong lòng. Nó yêu Zollet đó là sự thật hiển nhiên và chắc chắn. Nhưng nó yêu hông bình thường, từ trước tới giờ nó chưa từng có một cuộc hẹn đúng nghĩa với Zollet cả. Nó luôn mong đợi một ngày đẹp trời nào đó nó sẽ hẹn hò với Zollet ôột cách bình thường như bao cô gái khác nhưng hình như điều đó không thể sảy ra.
Nó bước xuống hành lang dười ntaanf một ngay sau phòng ăn. Vừa đi vừa gọi lớn:
- Kim......Kim....
Nó gọi với giọng tức giận nhưng vì cái chất giọng trẻ con của mình nghe nó gọi mà cứ như đang lo lắng. Nó tự tiện mở cửa bước vào phòng Kim. Có sao đâu, Kim là trợ lý, là vệ sĩ riêng là... của nó. Kim được bố mẹ nó nhận nuôi từ nhỏ và lớn lên thì trở thành vệ sĩ kiêm nuôn cả chức trợ lí riêng.
- Cô tìm tôi có việc gì?
Kim đứng ngay sau lưng nó và khuôn mặt lạnh như băng, khiến nso giật mình.
- Kim hôm nay chúng ta sẽ phái làm gì?
- Trước hết tôi phải nhắc cho cô dõ một tiểu thư cao quý hông được phép tới những nơi nhue thế này. Không bao giờ được tự mình đích thân xuống phòng của nhân viên và càng không được vừa đi vừa gọi.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết.
Khuộn mặt lạnh lùng và đầy sát khí của Kim khiến nó hông giám nói thêm.
- Nếu như đúng lịch thì hôm nay sẽ là ngày nghỉ của cô. Nếu muốn cô có thể tới spa hoặc đi mau sắm hoặc làm việc gì tùy thích.
Nó mỉn cười với Kim. Nó biết rằng dù rất lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng thật ra Kim luôn đối sử rất tốt với nó. Kim như cái máy nhớ của sno vậy tất cả lịch làm việc của nó đều được Kim sắp xếp ổn thỏa.
- Vậy thì chúng ta tập đấu kiếm và karate nhé.
- Hừm. Vậy cũng được.
Nó biết rõ Kim không thích nó tập võ bởi vì theo nhưu lời Kim làm thế sẽ mất nữ tính, nhưng cũng có sao đâu Kim có thượng đai karate và là bậc thầy về kiếm pháp mà.
Nó đã thay đồ và hoàn thành những động tác khởi động nhưng Kim vẫn đứng yên chăm chú quan sát nó và trên khuôn mặt không một nét biểu cảm. Nó luôn cố gắng tập luộn bởi dù có đai đen nhưng nó lại không thể bánh bại 2 người là Kim và Zollet. Nhưng Zollet và Kim ai là người mạnh hơn thì nó chịu.
Đợi nó tập xong thì Kim gọi nó:
- Tập thế đối với cô là đủ rồi. Đáng lẽ ra cô lên giành thời gian dảnh để tập múa hay tập đoàn hoặc tập vẽ cũng được.
- Tôi tập mấy thứ đó chán rồi.
Tuy nói vậy nhưng nó vẫn đi tắm và thay đồ. Sau đó về phòng tập nhạc. Nó định tự tay mở cánh cửa thì Kim đã bước lên trước và mở cánh cửa trước nó. Zollet cũng đang ở trong này. Nó bước tới bên chiếc đàn piano màu đen và Zollet đang chơi bản nhạc The wedding. Đợi dứt tiếng đàn nó mới hỏi Zollet:
- Sao anh lại chơi bản nhạc đó. Nó chỉ được chơi vào lúc đám cưới thôi.
- Ưm.
Nó ngồi xuống chiếc nghế và ôm lấy Zollet. Ôm thật chặt và dựa vào lưng Zollet.
- Tối nay anh lại tới bar ah?
- Không. Anh muốn tới phòng em hơn.
- Vâng.
Nó lẳng lặng bước về phòng và một lúc sau Kim đem lên một chiếc đĩa toàn la trái cây. Nó ăn hết đĩa đó nhưng vẫn muốn ăn thêm. Bây giò thì nó chẳng biết làm gì cả. Tốt nhất là đi ngủ. Tắt hết đèn và kéo kín rèm cửa lại, nso chui vào chăn và ngue một giấc ngon lành.
Nó sẽ vẫn tiếp tục ngủ nếu như không có ai đó đánh thức dậy. Dù ngủ say nhưng nó vẫn cảm nhận được một bàn tay lành lạnh đang vuốt má nó và lần từ cổ xuống má và tới иgự¢, chiếc dây áo lót bị rút ra, bàn tay đó đang nhè nhẹ Ϧóþ vào иgự¢ nó. Nó đã mở mắt nhưng vẫn còn buồn ngủ, căn phòng vãn tối om nhưng dáng người đó thì chỉ có thể là Zollet.
- Anh làm gì vậy Zollet?
Im lặng không trả lời. Zollet cho tay xuống phái dưới và cởi cuộc chiếc váy của nó ra. Nó định ngồi dậy nhưng bị Zollet đấy xuống giường.
- Em thấy đói, anh muốn ăn gì không?
- Anh muốn ăn thịt em.
Zollet cúi xuống và hôn vào cổ nó. Toàn người nó nóng rực lên và chuyện đó bắt đầu xảy ra. Cảm giác khoái lạc lan khắp cơ thể nó, sự đê mê khó tả. Zollet biết nó đã có cảm giác lên làm nhanh và mạnh hơn. Chuyện này đã diễn ra hơn 1 tiếng liền và nó sẽ còn tiếp tục nếu như Zollet không chủ động dừng lại. Nó luôn buồn ngủ sau khi chuyện đó sảy ra. Zollet ôm nó vào lòng, nó khẽ thì thầm:
- Tại sao anh lại dùng lại.
- Anh sợ em mệt.
- Em quen rồi, em không tháy mệt đâu.
- Bố mẹ có biết em làm chuyện đó với anh rồi không?
- Chắc là rồi. Nhưng em nghĩ bố mẹ chẳng nói gì đâu bởi vì bố mẹ biết dõ là dù sao em cũng sẽ lấy anh thế nào chuyện đó chẳng sảy ra.
- Ưm.
- Tại sao hơn 2 tuần anh mới ᴆụng vào em một lần trong khi đó anh lại đi ngủ cùng những cô gái khác.
- Em giận ah? Nếu em thích thì tuần nào anh cũng sẽ làm chuyện đó với em chỉ sợ em mệt không chịu lổi thôi.
Zollet bế nó trên tay, bước vào phòng tắm và đặt nó vào bồn tắm rồi xả nước. Nó mệt thật sự lên im lặng không nói gì. Nước ấm khiến nó bớt buồn ngủ. Zollet bước tới cửa phòng tắm thì nó mới hỏi:
- Tối nay em có phải ngủ với anh nữa không?
- Hưm. Không đâu ơởi vì nếu em ngủ với anh nữa thì sáng mai em sẽ không có sức mà dậy đâu.
- Hj.
Nó tắm xong thì mặc đồ zùi bước xuống phòng ăn. Vì đói lên nó ăn hơn nhiều. Sau bữa tối nó ngồi và bắt đầu làm bài tập.
Nó buồn ngủ, rất buồn ngủ là khác. Người giúp việc thì liên tục gọi nso dậy với cái dọng ngọt ngào và nhẹ nhàng hết cở. Gọi dậy mà cứ nhưu du ngủ ý, nó đang phái đấu chanh rất nhiều vào lúc này, đi học hay nghỉ, nghỉ hay đi học. Kéo cao chăn lên nó không muốn ra khỏi giường.
- Cô chủ mau dậy đi. - Giọng nói đầy lạnh lùng và đe dọa.
Nó bật dậy khỏi giường thật nhanh ví đó là giọng nói của Kim. Với tác phong nhanh nhẹn đã được rèn từ bé nó nhanh chóng vào nhà vệ sinh và chỉ 30 phút sau nó có mặt ở phòng ăn.
- Tôi không ăn đâu. Lấy cho tôi một quả táo.
- Cô không thể bỏ bữa sáng. Dù có lo béo đi nữa thì cũng phải ăn, bữa sáng là bữa quan trong nhất. Cô phải ăn mới có sức để làm việc. Còn béo thfi có thể luyện tập.
- Lấy cho tôi quả tao. - Nó nói với cô giúp việc.
Nó cho quả táo vào mồm và cắn một cách ngon lành. Zollet vẫn chưa ra, chiếc nghế salon êm ái kiến nó buồn ngủ. Kết quả là nó ngủ mất lúc nào không hay. Zollet bước ra phòng khách và nhìn thấy nó. Khuôn mặt lanh như đá không cười bao giwof đột nhiên nở một nụ cười ấm áp như anh mặt trời ( Đoạn này có hơi phóng đại quá không nhỉ? ). Nhẹ nhàng bước tới bên nó Zollet vuốt mái tóc vàng và mượt như tơ. Nó vẫn ngủ say không biết gì cá.
- Thưa cậu chủ đến giờ đi học rồi ạ.
- Tôi biết rồi.
Dừng lại giây lát Zollet ngắm nhìn khuôn mặt nó và bế nó lên. Nó tỉnh giậy khi được Zollet đặt vào xe. Mỉn cười như một thiên thần trước nắng sớm nó nới với Zollet:
- Em xin lỗi em buồn ngủ quá.
- Hưm. - Khuôn măt Zollet lại trở lên lạnh lùng như cũ.
Một không gian yên tĩnh trên chiếc xe. Dừng lại đèn đỏ ở chỗ ngã tư nó quay ra cửa sổ phía bên trái và nhìn thấy con nhỏ khu B mới chuyển đến đang đi bộ trên đường và Zollet đang nhìn con nhỏ đó mỉn cười. Cái gì thế này ??? Từ trước tới giờ chỉ có Zollet nhìn nó mỉn cười nhưu vậy. Chẳng lẽ con nhỏ đó đặc biệt hơn nó sao? Tay nso cào mạnh xuống ghế làm cho lớp da bọc ghế bị rách. Mặt nó bỏ bừng. Khồng thể có chuyện như vậy được Zollet là của nó và chỉ có Zollet mới được cười như vậy trước mặt nó.
Nó lại đi học muộn. Nhưng cũng chẳng sao cả, với một đứa có thành tích như nó thì đi muộn cũng không sao. Suốt buổi học nó không hề tập trung, trong đầu nó toàn là những hình ãnh con nhỏ khu B đáng ghét kia, nó phải cho con nhỏ đó biết tay mới được.
Vì không tập chung lên nó không biết đước chuông báo hết giờ lúc nào.
- Làm gì vậy. Ngồi thẫn thờ như người mất hồn.
- Oh.
- Sao lại đi muộn dậy. Có phải tối qua lại làm việc khuya quá lên sáng nay mệt có phải không?
Sung quay đó đã có vài người quay ra nhìn nó tủm tỉm cười. Có gì đáng cười cơ chứ.
- Nhìn cái gì, cười cái gì? Bộ mấy người hết việc để làm sao? - Kathy quát lớn khiến mọi người tản ra xa.
- Haizz...
- Sao lại thở dài vậy? Xuống căntin với mình đi.
- Ưm.
Con trai đứng ngoai fhanhf lang lớp học đều nhìn nó với ánh mắt thèm muốn còn con gái thì nhìn nó bằng ánh mắt nghen tị. Nhưng nó đã quen với điều này kể từ năm 13 tuổi rồi. Đột nhiên nó hỏi Kathy:
- Cậu thấy con nhỏ khu B mới chuyển tới thế nào?
- Bình thường, mà mấy con nhỏ nghèo kiết sác đó có gì đang quan tâm cơ chứ. Mà sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này vậy?
- Không có gì đâu.
Nó im lặng từ đó đến hết buổi học. Tâm trạng nó không được tốt cho lắm đầy lo lắng và bất an. Nó đang sợ hãi nhưng lại không hề biết chình xác mình sợ cái gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc