Lần này, hắn ko chạy loanh wanh tìm kiếm nữa, mà chạy thẳng ra cửa lên máy bay, đưa cho ng` soát vé 1 phong thư, nói:
Nó xịu mặt xuống nhìn y như cái banh bao, nhìn dễ thương hết sức. Cô lại cười, và lại nhéo má nó. Trong suốt 15\' máy bay cất cánh nó ngồi nói ko dứt, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi 1,2 câu vô cùng ngốc nghếch. Băng Băng phát mệt, cô nghĩ ra 1 kế, dụ cho nó ăn bánh và nó sẽ ngồi yên. Cô tìm trong balô cái gói bánh sôcôla cô rất thix, vô tình, tay cô chạm vào 1 thứ j` đó bằng giấy, cô lấy ra, là phong thư khi nãy a nhân viên đưa cho cô. Nãy jờ nghe nó nói mà cô wên béng lun bức thư này. Cô chậm rãi mở ra đọc. 1 dòng chữ ngắn đập vào mắt cô:
Đừng đi đc ko? A mún cả đời ở bên e
GK
Cô như ko tin vào mắt mìh, liền vội vã quay sang thằng nhok, chỉ vào tờ giấy và hỏi nó:
-E...e đọc cho chị dòng chữ này đi
Nó vừa đọc vừa đánh vần từng chữ, giọng ngọng nghịu, nhưng cô vẫn nghe đc nó đọc rằng:
-Đừng đi được không? A muốn cả đời ở bên e. GK ( đã lược bỏ mấy khúc đánh vần)
Cô nắm chặt bức thư trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc máy bay vẫn lao ✓út lên bầu trời xanh.............................
Máy bay đáp xuống, Băng Băng tạm biệt thằng nkok nhìu chuyện, nó pùn pã ôm Băng Băng, đặt vào tay cô rất nhìu viên thủy tinh trong suốt. Nó nói:
-E tặng chị đấy, e rất thix chúng, nhưng vì e thix chị nhìu hơn nên e tặng chúng cho chị. Làm ơn nhớ đến e nhé
Rùi nó thút thít khóc, quay mặt chạy đi. Băng Băng mỉm cười nhìn theo nó, cô kũg pùn pùn. Đi ra cổng, cô đón taxi trở về nhà, tự nhiên, ng` tài xế lại chở cô tới 1 tòa nhà lạ hoắc, dừng xe lại và nói:
-Cô lên tầng thứ 10, có ng` mún nói chuyện với cô.
Băng Băng nổi máu tò mò, liền bước vào thang máy, lên tầng 10, cửa thang máy vừa mở ra, lập tức có 2 ng` đàn ông mặc đồ đen dắt cô đến 1 căn phòng rộng. 1 cô gái đã ngồi sẵn ở đó, cô ta lên tiếng trước:
-Xin chào, Hàn Băng Băng, còn nhớ tôi ko
Cô nhận ra đó là Lưu Hạ Thảo, nét mặt cô lập tức đanh lại, giọng nói lạnh lùng:
-Có chuyện j` cứ nói thẳng ra đi, tôi ko có nhìu thời jan.
-Nếu cô mún thế thì OK. Tôi nói đây. Từ khi cô đi, tôi và a Gia Kiệt đã có quãng thời jan tốt đẹp để thắt chặt tình cảm, tôi biết a ấy vẫn nhớ tới cô,vì có lần a ấy đã sang Pháp lục tung cái thành phố đó lên để tìm cô mà, nhưng điều đó tôi ko wan tâm, và dĩ nhiên tôi đc đền bù xứng đáng, a ấy đã giới thiệu tôi với gia đình và đã làm lễ đính hôn, tháng 3 này tôi sẽ làm lễ cưới với a ấy. Thế mà bỗng dưng cô lại trở về, a ấy lập tức chẳng thèm ngó ngàng j` tới tôi nữa, cô định phá hoại tình iu của tôi àk, ko dễ đâu, thế nên, tôi mún iu cầu cô cắt đứt mọi wan hệ với Gia Kiệt, kể cả wan hệ là pạn pè. Tôi sẽ cho cô bất cứ thứ j cô mún. Thế nào ?
Băng Băng trả lời ko do dự:
-Tùy vào a ta thui, chứ thật ra tôi đã ko kòn liên wan j` đến Gia Kiệt nữa. Hum nay tôi trở về Pháp chính là mún biến mất khỏi cuộc đời a ta rùi đấy. Còn về phần thưởng, đợi tôi suy nghĩ đã
-Ồh, tôi ko ngờ cô lại đồng ý nhanh thế. Vậy nhé, tôi đi đây, tạm biệt, đây là số phone của tôi, khi nào cô mún phần thưởng j` thì gọi nhé. Thỉnh thoảng tôi mời cô đi uống nước. Pie
Lưu Hạ Thảo ngúng nguẩy bỏ đi, để lại Băng Băng 1 mìh trong căn phòng lớn. Cô cứ lặng thinh như thế 1 lúc lâu, rùi bỗng dưng bật cười thật lớn, nhưng tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần, thay vào đó là những tiếng nấc, tiếng khóc. Cô gục đầu xuống bàn và khóc, tay nắm chặt phần иgự¢ trái - chỗ trái tim đang nhói đau ko ngừng......
Khi đó, Gia Kiệt ở VN đang ngồi vui vẻ bơi đi bơi lại trong cái hồ bơi của nhà hắn. Ông quản gia tới và nói:
-Chuyến bay của cô ấy vừa đáp xuống, và.......
-Bình tĩnh, bình tĩnh, cứ chờ đợi và vui chơi thư giãn thêm vài ngày nữa nào. Tôi ko vội đâu, cứ để cô ấy suy nghĩ về những lời tôi viết đi. Rùi cô ấy sẽ nhận ra cô ấy iu tôi thế nào. ( a wá đáng, BB đag đau khổ mà kòn ở đó nhe răng kười đc àk, gkét a lắm)
-Tôi mún nói là: cô Hạ Thảo cũng vừa bay sang đó 1 tiếng trước, sớm hơn Băng Băng 45\'. Và thuê 1 phòng khách sạn, ở mãi trong đó ko chịu ra
-Kái j`? - Hắn trợn mắt, có Lưu Hạ Thảo nhúng tay vào thì dĩ nhiên mọi chuyện sẽ ko đơn giản, hắn hỉu cô ta wá mà. Thế là hắn vội vã lau mìh, thay quần áo và ra lệnh:
-Chuẩn bị máy bay cho tôi.
2 tiếng sau, hắn mở tung cửa nhà Lưu Hạ Thảo ra, thấy cô ta đang ngồi nhấm nháp rượu vang đỏ, vẻ mặt rất thoải mái. Hắn tức giận hỏi:
-E sang đây làm j`
-Thế a làm j` ở đây
-A đang hỏi e
-E wa chơi thui
Hắn nghi ngờ, hỏi típ:
-Ngày hum nay, e có làm chuyện j` xấu xa ko
-A nói thế có ý j`. Mà thui, bỏ wa đi, a ngồi xuống, uống ly rượu, ăn miếng bánh rùi chúng ta bàn chuyện đám cưới nhé. E vừa xem wa bộ thiết kế áo cưới này, có bộ này hợp với a lắm, a xem ko?
-Thôi đi, a chẳng mún cưới e
-A nói đùa àk. Vậy là sao
-Tức là chúng ta chia tay, hủy bỏ lễ cưới, a ko iu e
-A...a
-Pie nká. A đi đây
Hắn đi thẳng ra ngoài, mặc kệ Lưu Hạ Thảo đang tức điên lên
Hắn tìm tới ngôi nhà của cô, đứng tần ngần mãi ở cửa, ko pik có nên bấm chuông hay ko. Suy nghĩ mãi, hắn bấm chuông, hồi hộp chờ đợi. Cô bước ra, mắt đỏ hoe, nhìn thấy hắn, cô hơi giật mìh, nhưng rùi cô lên tiếng, giọng lạnh băng:
-A tìm ai
Hắn hơi bất ngờ, trong lòng tự dưng lo sợ, có lẽ cô thế này là do Lưu Hạ Thảo làm rùi. Hắn tự trấn an mìh lại và nói:
-E ra đây nói chuyện với a 1 chút đk ko
-Ko, có j` nói lun đi
-E làm sao thế
-A có nói ko, ko thì tôi vào nhà đây
-E kóa đọc đk bức thư a gửi cho e ko
-Kóa, thì sao
-E kóa đồng ý iu a ko
-Xin lỗi, tôi ko thể
-E cho a lí do đi
-Chỉ là ko thể, thế thui. A về đi, tìm ng` khax để iu đi. Tôi vào nhà đây
-Nếu e ko đồng ý, a sẽ đứng ở đây mãi
-Tùy a
Cô vào nhà. Đi tắm, ăn uống, lướt web, tắm rửa. Thế mà nhìn ra vẫn thấy hắn đứng đó, ngước lên nhìn cô. Cô bối rối way đi. Lòng đau thắt, và tay cô lại nắm chặt lấy phần иgự¢ bên trái. Ở ngoài cổng, từ nãy đến jờ,tay hắn cũng nắm chặt ở trái tim. Trời dần tối lại, và mưa bắt đầu rơi, hắn vẫn đứng đó, kiên trì nhìn lên khung cửa sổ phòng cô. Cô tức giận, đi xuống dưới, mở cổng ra và hét vào mặt hắn:
-Đồ ngốk, a mau đi đi, nếu a kóa pịnh ckết thì tôi fải chịu trách nhiệm sao, mau về đi, cứ thế này thì a sẽ ૮ɦếƭ đó. Đây, cho a cái ô này đấy
Bất ngờ, hắn ôm cô vào lòng, gục đầu vào vai cô và nói thật dịu dàng:
-Chỉ cần đc ૮ɦếƭ khi đang ôm e thế này, a cũng cam lòng
Tự dưng nước mắt cô chảy ra, cô hét thật to:
-Đồ đág ghét, a có biết vì a tôi đau khổ nhìu lắm rùi hay ko. A đi ૮ɦếƭ đi. Đồ ko có trái tim
Hắn cười, ôm cô chặt hơn:
-A pik, e cứ đánh a, **** a đi, nhưng a ko buông e ra đâu. Đúng, a ko kóa trái tim, vì nó đã bị e ςướק mất ruì
-Dù a kóa trái tim, a kug~ ko iu ai đk. Vì a là ng` tàn nhẫn nhất thế giới. Tôi gkét a- cô vẫn nói trong tiếng nấc
-Thế thì......E dạy a cách iu đi! Có đc ko? A xin e đấy. Và khi a học xong, e cho a thực hành với e nhé.
Cô òa khóc, hắn cúi xuống, nhìn thật sâu vào mắt cô, và...hôn cô thật dịu dàng. Trái tim cô tan chảy thật sự, cô đáp trả lại hắn, ôm chặt lấy hắn, và....cô cảm thấy rất hạnh phúc
Đêm đó, có 2 con ng` iu nhau, có 2 đôi môi dính chặt lấy nhau, có 2 tâm hồn hòa quyện vào nhau. Và.....ở thành phố tình iu này, 1 câu chuyện tình đẹp đẽ đã đc kết thúc ở đây. Hay là.............đó mới chỉ là bắt đầu ????
Và câu chuyện kết thúc. Hàn Băng Băng và Vương Gia Kiệt làm đám cưới, Lưu Hạ Thảo và Lưu Nhật Nguyên chỉ có thể đứng nhìn. Và mí pạn có để ý ko. 2 ng` đó là a e đấy, có thấy là cùng họ Lưu ko? Tuy nhiên, mìh sẽ làm típ ngoại truyện. Chờ nhé
________END______