Những lời cô nói như con dao găm đâm vào tim hắn. Con tim hắn nhói lên theo từng lời cô nói. Cô thik tên đó đến vậy sao, mặc dù chỉ mới wen có 3 tháng. Còn hắn - ng` lun dõi theo cô gần 5 năm rùi, lại ko có chỗ nào trong trái tim cô sao. Hắn đâu cần j` nhìu, chỉ 1 chỗ nhỏ nhoi thui cũng đc, vị trí của 1 ng` pạn cũng đc, hắn chỉ cần thế. Vậy mà.......
-E nói nếu fải tìm 1 ng` nhà giàu, đẹp trai,...nói chung là ko thua kém a ta để iu, thì thà cưới Lưu Nhật Nguyên cho khỏe, đúng ko
-Ừk, a nghĩ tkế
Hắn lại chìm vào suy nghĩ của mìh, hắn dĩ nhiên ko thua kém tên đó, thậm chí còn có phần hơn. VD: sát gái hơn, nhìu bồ hơn, có kinh nghiệm trên giường hơn, biết quyến rũ con gái hơn. Nhưng tên đó lại là ng` chồk tuyệt vời hơn hắn, theo như lời cô kể thì tên đó ko lăng nhăng, ko rượu chè, chỉ uống xã giao với đối tác, ko hút thuốc, hiền lành,.....Cô cần là cần 1 ng` chồk như thế, chứ ko fải ng` chồk như hắn. Hắn suy nghĩ mãi, và quyết định, sẽ...................làm cô iu hắn, rùi ςướק cô ra khỏi tay của Lưu Nhật Nguyên. Hàn Băng Băng chỉ là của 1 mìh hắn thui
Trưa, hắn chán nản đẩy cửa vào phòng, lại thấy cô đang nằm ngủ trên giường. Sao cô thik ngủ thế, mà lại ngủ trong phòng hắn mới ckết chứ. Hắn lặng lẽ lại ngồi vào máy tính, bắt đầu làm việc, thỉnh thoảng, hắn liếc về phía giường, nhìn cô ngủ yên bình, trên ng` mặc chiếc áo sơmi của hắn, hắn tự dưng cảm thấy vui vẻ. Cô mặc áo của hắn, làm hắn có cảm giác như là đôi vợ chồk mới cưới. Và lúc đó, hắn lại làm việc tốt hơn, chẳng bao lâu, công việc của hắn đã xong. Chính hắn cũng ngạc nhiên, bình thường hắn fải làm cả ngày mới hoàn thành, thế mà chỉ nhờ vào cô, hắn làm trong vòng 3,4 tiếng là ok. Hắn vui sướng nghĩ thầm:" Hum nay rảnh rỗi rùi, hắn có thời jan chơi đùa với cô rùi. Tuyệt thật." Và ngồi suy nghĩ nên đi chơi ở đâu. 1 cơn gió thổi ào vào phòng, làm bay giấy tờ, sổ sách hắn đang để trên bàn, tự dưng, hắn mỉm cười. " A biết nên làm j` với e rùi, Băng Băng àk."
Băng Băng mơ màng mở mắt:" Kái j` thế này? Màu nâu àk, lại thơm nữa, mềm wá. Đây là kái j` thế."
Cô nhíu mày nhìn kĩ lại, là mái tóc của ai đó. Cô giật mìh, ngồi dậy. Lại vẫn là hắn đang nằm ngủ cạnh cô, hắn cho cô mượn phòng vài ngày thì ૮ɦếƭ chắc, sao cứ nhất định fải nằm trên cái giường này. Mấy phòng kia cũng có giường rất êm mà.( ui, a í mún ngủ cùng ss cơ mà, sao ss ko chịu hỉu cho a í nhỉ?) Cô thở dài, chống cằm nhìn hắn. Rùi hất chăn ra định bước xuống giường. Bỗng nhiên, có 1 pàn tay nắm lấy cô, kéo cho cô ngã xuống giường. Cô và hắn mặt đối mặt. Tự nhiên cô cảm thấy trong lòng bất an, quả nhiên, hắn cười gian, cúi xuống hôn cô dồn dập. Hắn nắm chặt lấy hai tay của cô, nằm đè lên ng` cô, và môi thì cứ dính chặt lấy môi của cô. Cô khó chịu vì ko phản kháng đc, chỉ biết nhíu mày, hắn thấy thế, cười khẩy nhưng vẫn típ tục hôn. Cô cảm nhận đc bờ môi của cô đang bị tách ra = cái lưỡi của hắn, cô cố mím môi lại nhưng vô ích, chỉ đành rên khẽ:" Ko". Lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi cô, đùa nghịch và мơи тяớи.
Khi mà cô ko còn chút hơi thở nào thì hắn dứt môi ra. Cô thở mệt nhọc, nhìn hắn = ánh mắt giận dữ. Rất nhanh, hắn vùi đầu vào иgự¢ cô, tay hắn lần lần mở từng cái cúc áo. Cô phản kháng yếu ớt:" Đừng mà." và suýt thì bật khóc, cô sợ, rất sợ, hắn ko còn là hắn nữa, ng` con trai lúc nào cũng cười và nói huyên thuyên với cô ko ngừng. Cô gọi tên hắn thật nhỏ:" Gia Kiệt." Hắn sững lại, rùi cười nhẹ, tay gài lại mấy cài cúc áo cho cô, hắn nói:" Xin lỗi nhé." rùi bước ra khỏi phòng, trước khi đi, hắn hôn nhẹ lên trán cô 1 kái. Cuối cùng, chỉ còn mỗi cô nằm đó, ngơ ngác chẳng hỉu j` cả
Lát sau, khi mà cô đã thay quần áo xong và đang đi ngoài vườn. Cô ngồi trên kái ghế trong vườn hoa, hít thở ko khí trong lành, và suy nghĩ. Sao hắn lại làm thế. Nếu hắn mún thì có thể ra ngoài để lên giường với bất kì ng` nào mà hắn thix, tại sao lại làm vậy với cô. Lúc nãy đúng là cô hơi sợ, nhưng hắn ko có тһô Ьạᴏ, hắn chỉ làm vội vã, nhưng cô cảm nhận đc sự dịu dàng của hắn. Có khi nào hắn lun dịu dàng với những cô gái lên giường với hắn ko, và đối với cô chỉ là 1 thói wen.
Cô chán nản nhìn lên bầu trời xanh. 3 năm nay, cô tập đc thói wen bất cứ khi nào pùn thì nhìn lên bầu trời, vì nếu cô ngước mắt lên, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong, và cô sẽ ko khóc. Cô có thói wen này từ khi xa hắn, năm đầu tiên ở Pháp, cô cứ khóc mãi, nhưng năm thứ 2 thì cô lun nhìn lên bầu trời, mắt cô ko khóc nữa, chỉ có trái tim cô cứ rỉ máu, rùi năm thứ 3, thứ 4, cô hoàn toàn ko còn khóc nữa, vết thương trong tim cũng dần lành lại. Và cô tận hưởng cuộc sống vui vẻ ở đó. Cứ tưởng về VN hắn sẽ ko biết, cô có thể tự do sống ở quê hương thân iu của mìh, ai ngờ đâu.....Làm sao hắn biết cô trở về ? Chuyện cô đi hoàn toàn đc giữ bí mật cơ mà, trừ a2 ra, ko ai biết.
Để rùi bây jờ cô bị hắn giam ở đây, đi ra ngoài thì fải có vệ sĩ đi cùng, cô ko biết hắn có cài con chip nào trên ng` cô ko, và nếu cô có bỏ trốn thì hắn chỉ cần bật GPS- hệ thống định vị toàn cầu lên là xong. Nghĩ tới đó, cô lập tức kiểm tra trên ng` xem có bị dính con chip theo dõi nào ko. Cô xem xét thật kĩ, kể cả dây chuyền, vòng tay, nhẫn, đế giày........Vì cô vừa phát hiện ra rằng: tường ở đây đủ thấp, với 2 năm kinh nghiệm học võ của cô ở Pháp, hoàn toàn có thể nhảy wa, và trốn thoát.
Nhưng còn tiền thì sao? Đúng rùi, fải lấy đc túi xách đựng tiền là xong, quần áo cứ bỏ ở đây, cô mua cái khax. Nghĩ thế là làm, cô lập tức đi lên phòng hắn, thấy ko có ai. Băng Băng xách túi đi xuống đại sảnh, cũng vắng tanh, cô kiểm tra xem túi xách có bị dính con chip nào ko( ss xem fim nhìu wá rùi), rùi cẩn thận đi ra vườn. Như dự tính, cô thoát ra dễ dàng. Vẫn còn cẩn thận, Băng Băng ko ăn mừng ngay, mà cố gắng chạy thật xa tòa biệt thự đó, để đề phòng hắn thấy đc.
Nói về phần hắn, sau khi đi ra khỏi phòng. Lập tức đập đầu như điên vào tường, vừa đập vừa tự nhủ:" Mày điên rùi, tự kìm chế 1 chút cũng ko đc sao, cứ làm thế mãi. Băng Băng là ng` đặc biệt, tuyệt đối ko đc đối xử giống mấy đứa con gái kia." Và hắn đi ra ngoài, định mua 1 món wà chuộc lỗi, tiện thể sẽ mua vé xem fim. Về tới nhà, đang hớn hở, vui vẻ thì nhận đc tin: Băng Băng bỏ trốn thành công..................
Hắn sững sờ 1 lúc, rùi mệt mỏi nhặt túi đồ lên, thở dài:
-Cứ tưởng cô ta ngoan ngoãn ở yên trong này, nên mìh mới nới lỏng an ninh 1 chút, ai ngờ.......Haizzzzzz, thui, mấy a đi tìm cô ta đi, tôi nghỉ ngơi 1 chút.
Nói xong, hắn bước vào phòng, nhìn thấy trên giường có cái áo sơmi cô bỏ lại, đc xếp gọn gàng, đi kèm theo 1 tờ giấy. Hắn cầm lên đọc:
Gửi Vương Gia Kiệt
Khi a đọc đc bức thư này thì tôi đã cao chạy xa bay rùi, có đúng ko? Sau khi đi khỏi đây, tôi sẽ lên máy bay trở về Pháp, nên a ko cần đi tìm cho mất công. Tôi chỉ mún nói rõ vài chuyện với a thui. Có lẽ, sẽ bắt đầu từ 4 năm về trước nhé.
4 năm trước, tức là lúc tôi và a còn học chung lớp. Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh a, nghe a kể lể hết chuyện này đến chuyện khác, rùi chăm sóc, an ủi, wan tâm a. Đôi khi, tôi thấy mìh thật giống bảo mẫu *cười*, a có thấy thế ko. Nhưng tôi ko làm bảo mẫu để lấy tiền, tôi lấy thứ khác, a có biết là j` ko? Thật ra, tôi chỉ mún nhận đc sự wan tâm của a thui.
Đọc đến đây a có giật mìh ko? Nếu có, thì xin bình tĩnh lại và chuẩn bị cho phần sau nhé. Tôi nói típ đây, trong mắt a, tôi là ng` lạnh lùng, đúng ko? Nhưng tôi vẫn có tình cảm chứ, chỉ là ít biểu hiện ra thui. Từ khi a bước vào cuộc đời tôi, trái tim lạnh giá của tôi dường như tan chảy ra đấy, lúc đầu, tôi cứ ngỡ a đã trở thành pạn tri kỉ của tôi rùi. Nhưng ko fải thế, ông trời wả là trêu ng`.
Càng ở bên a, tôi càng khác lạ. Đọc tới đây có lẽ a cũng hỉu rùi fải ko? Đúng, tôi đã thix a, tình cảm đó ngày càng lớn, và trở thành tình iu. Làm ơn đừg sock đó, đọc hết đi. Nhưng khi Lưu Hạ Thảo xuất hiện, tôi dần dần pít đc thế nào là ghen, và cũng tự pít đc giới hạn của mìh. A là công tử nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, có vị trí rất cao trong xã hội. Còn tôi, 1 đứa con gái chẳng có j` trừ bề ngoài xinh đẹp, nhà nghèo, mồ côi, wá khứ rất.........., đã thế lại còn khó gần, ít nói, theo lời của mọi ng`, thì là kiêu, nghèo mà kiêu, họ nói thế. Còn Lưu Hạ Thảo, cô ta xinh xắn, nhà cũng danh tiếng, ngoan hiền, hòa đồng, yếu đuối, học tốt....v..v, nói chung là 1 ng` con gái hoàn hảo, và cũng là mẫu con gái ưa thix của a.
Và thế là 2 ng` thành đôi. Thời jan ở bên Pháp, tôi cũng đôi lần nghe tin tức về a, đơn giản là công ti của a wá mạnh nên gần như có mặt ở khắp thế giới. Tôi nghe ng` ta ca tụng a, và 1 lần, tôi thấy phóng viên lén theo dõi a và chụp đc bức ảnh a đang thân mật với 1 cô gái. Đó là Lưu Hạ Thảo. Tôi thấy lạ, 4 năm rùi mà a còn wen với cô ta ư. Con ng` đào hoa của a đi đâu mất rùi. Tôi đã từng nghĩ a iu cô thật lòng. Và tôi vui mừng cho a, cuối cùng a đã pít iu rùi. Hình như tháng 3 năm sau 2 ng` tổ chức đám cưới fải ko nhỉ? Đừng thắc mắc vì sao tôi lại biết nhé, tôi có cách riêng của tôi.
Tóm lại, tôi mún nói rằng : E ♥ A. Chúc a lun hạnh phúc với cô ấy nhé.
P/S: Đừng tưởng tôi là con ng` cao thượng, tôi chưa bao jờ cảm thấy câu " Hạnh phúc là khi thấy ng` mìh iu hạnh phúc" là đúng đâu. Cái tên nghĩ ra câu này wả là ng` ngu ngốc, nhìn ng` mìh iu hạnh phúc bên ng` khác thì làm sao mà vui đc chứ. Nếu tôi ở lại VN, thấy a làm đám cưới với Lưu Hạ Thảo, có thể tôi sẽ phá nát cái đám cưới ấy đấy, tôi ko mún phá hỏng ngày vui của a chỉ có cách ko nhìn, nên tôi về Pháp, thế thui. Đừng lầm tưởng nhá
Hắn đọc xong, lại chăm chú đọc lại lần nữa, và dừng mắt lại ở câu:" E ♥ A". Hắn nhìn như thôi miên vào đó. Và khẽ cười. Ng` con gái wan trọng nhất đời hắn vừa mới tỏ tình, hắn ko vui sao đc. Hắn cầm cái áo lên, áp chặt vào mũi, mùi hương của cô vẫn còn đọng lại trên đó. Hắn tận hưởng hương thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng. Và đi lại phía tủ, lấy chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng ra, bên dưới 1 quyển sách, có 1 tấm hìh. Cô gái trong tấm hìh đó có khuôn mặt rất đẹp, có mái tóc nâu đen dài, và........nụ cười đẹp rạngrỡ. Đây là tấm hìh hắn chụp lúc Băng Băng đang cười vì 1 câu nói đùa của hắn. Hắn đã nâng niu, giữ gìn như báu vật. Ngắm nhìn tấm hìh 1 lát, hắn bỏ nó vào túi, chạy vụt đi lấy xe, và dĩ nhiên.......phóng tới sân bay