Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi !Xin Em đó - Chương 09

Tác giả: xakanexchanx

Trời đã chìu chìu, hắn lôi nó đi vòng vòng trên phố thêm 1 lát, rùi típ tục lôi vào 1 wán trà sữa. Nó thắc mắc sao đi chơi mà hắn bắt nó hết ăn rùi lại uống, cứ thế thì chỉ cần đi chơi với hắn 1 tháng thuj là đc hắn vỗ péo cho no tròn lun ấy. Ko biết hắn bắt chước ai mà lại kòn kéo nó vào chụp hìh Hàn Quốc, cô gái chụp hìh dường như wa\' wen với việc thấy 1 cặp tìh nhân đi vào, khi tạo kiểu đứng thì cứ nói:

-Đứng sát vào thêm chút nữa

-Miệng cười tươi lên, ko cần phải ngượng đâu
-Nào, bạn gái, bạn kiss ox kủa pạn đi.

Blah...Blah...Blah....

Hắn nhìn nó cười ngại ngùng. Nó cũng thấy ng` nóng lên theo từng câu nói của cô ta. Nó gắng bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng và cười thật tươi, thật đẹp. Nó gắng làm theo lời cô gái ấy là : ko ngượng, đứng thật sát vào hắn, và...ở 2 bức hìh cuối đều là hìh nó kiss vàomá hắn(và ngược lại), còn hắn thì mặt đờ ra trông ngu ko tưởng đc, cô gái chụp hìh thêm vào 1 vài hiệu ứng cho bức ảnh thêm sinh động như là: cho 2 wả cà chua chín nằm chình ình trên má hắn, trên má nó...
Khi rửa hìh ra, nó cứ cười trước vẻ mặt đần đần của hắn, và 2 bức hìh cuối, 2 bức hihf ngọt ngào nhất, đều là mỗi đứa giữ 1 tấm

Bữa ăn tối của nó theo thường lệ sẽ diễn ra ở nhà nó, dĩ nhiên là mì gói hoặc cơm hộp hoặc thức ăn nhanh. Nhưng kế hoạch của nó bị thay đổi chút ít. Hắn bảo nó đã gầy như con khô thế này mà còn ăn những thứ "wa\' nhìu" dinh dưỡng như thế thì chắc sẽ chuyển đổi thành con mắm wa\'. Nó tự nhìn lại mìh, và thấy hắn nói khá đúng. Nên đồng ý ăn bữa tối ở căn nhà nhỏ bé xinh xinh của hắn. Nó ngồi trước bàn ăn vừa dài vừa rộng, nhìn chăm chú hết thứ này đến thứ khác như nhìn kì wan thế giới. Những món ăn đc làm cầu kì và hấp dẫn. Những chân nến sáng lấp lánh và sang trọng. Tấm khăn trải bàn màu kem may = loại vải tốt. Cả căn phòng đều mang đậm nét cổ kính phương Tây nhưng vẫn có chút j` đó của Á châu. Nó thầm ngưỡng mộ ng` đã xây nên và bày trí căn phòng này, chắc đó là 1 ng` tinh tế lắm. Nó nhìn về phía hắn, thấy hắn mặc 1 bộ quần áo hợp mốt nhưg vẫn sang sang thế nào ấy? Bây giờ có bảo hắn phải đi dự 1 buổi tiệc của giới thượng lưu chắc hắn cũng chẳng cần thay đồ làm j` nữa. Nó tự xem lại mìh, 1 con bé nhà nghèo, mặc bộ đồng phục ko lấy j` gọi là mới, vì nó đã mặc bộ đồng phục này 2 năm rùi. Đôi giày nó mang mặc dù sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ là đã cũ. Mái tóc ko đc uốn hoặc duỗi, ko đc cắt tỉa thời trang như những đứa con gái nhà giàu khác, cũng ko nhuộm xanh nhuộm đỏ, chỉ đơn giản là thẳng tự nhiên và có màu đen truyền thống, có khác 1 chút là nó hơi nâu. Đôi bàn tay của nó tuy cũng trắng và mềm mại ko thua ai, nhưng móng tay ko đc chăm sóc kĩ càng, móng tay nó ko dài mà bị cắt thật sát, nó lun làm vậy cho gọn gàng, sạch sẽ và đỡ mất công chăm sóc, sơn phết. Nó biết nó cũng chẳng thuộc tầng lớp của hắn, giữa nó và hắn là 1 sự phân biệt rất xa. Nó tự nhận ra rằng cái gọi là " mọi ng` đều bình đẳng" chỉ là giả dối. Bây giờ ng` giàu vẫn có thể sai khiến kẻ nghèo, quan chức vẫn hối lộ, vẫn tham nhũng, và nhà nước thì vẫn có quyền đưa ra mọi mệnh lệnh với công dân, chỉ khác thời phong kiến 1 tí ti thuj. Nó thở hắt ra, bắt đầu ăn những món ăn ngon lành trước mắt. Nhưng cái miệng nó ko mún nhai, cái bao tử lười biếng của nó chỉ wen làm việc ít thuj. Sau bữa ăn chính, nó nhấm nháp thêm chút tráng miệng rùi ngồi im và thờ ơ nhìn ra cửa sổ. Có vài ngôi sao mọc sớm kìa! Nó thix ngắm sao......Và nó chưa bao giờ thấy ngôi sao nào sáng hơn hắn trong lòng nó, hắn biết ko ???

Thấy nó ngồi yên lặng và cứ nhìn mãi ra phía cửa sổ, hắn khẽ thở dài. Phải chi nó cứ nhí nhảnh và hồn nhiên như mấy đứa con gái cùng tuổi có phải tốt hơn ko ? Nhưng hắn nghĩ lại: nếu nó cũng giống như mọi ng` con gái khác, liệu hắn có để mắt đến nó ? Hắn nói nhìu là thế, nhưng wen pạn gái thì rất chán ghét ng` nào nói mãi ko nghỉ, hắn thân mật với nhỏ khác là ghen ầm lên, rùi còn cái tính nũng nịu và nhõng nhẽo mà mấy girl vẫn cho là " đáng iu". Nó ko như thế, nó lặng lẽ, ít nói, nhìu khi hắn mún nó nói nó còn ko thèm nghe nữa mà. Nó cũng rất dễ chịu, hắn có đem con bé nào tới trước mặt nó rùi giới thiệu là :" Bạn gái tao", thì nó vẫn lạnh lẽo như thường, nó chẳng tỏ thái độ j` cả, nó ko ghen àk ??? Mà hắn đang nghĩ cái j` thế này. Nó có là cái j` của hắn đâu mà ghen. Điên thật. Nhưng lửa ở gần băng thì nhìu khi khó chịu thật. Hắn nhớ có lần vào buổi sáng, hắn đến nhà nó, ngồi gần tiếng đồng hồ mà nó thì cứ im lặng và cứ nhìn vào cái cốc nước đang đặt trên bàn. Hắn cũng chẳng biết làm j`, liền cáo từ ra về. Tối, hắn mua cho nó cái bánh ngọt nó thix, vào nhà thì thấy nó vẫn ngồi y chang cái tư thế lúc sáng, hắn hỏi :" Ngồi làm j` thế ".

-K làm j` cả
-Ngồi bao lâu rùi
-K pjk. Từ lúc mày đi

Nó nói câu đó xong thì hắn mún té ghế. Ng` j` mà kì lạ wa\'. Ngồi cả ngày mà ko chán, ko ăn, chỉ uống nước thuj. Nó thix nhốt mìh trong nhà sao? Nghĩ lại cái chuyện kì quặc đó, hắn bỗng dưng phì cười mà cũng chẳng biết mìh cười cái j`. Hắn đứng lên, đi về phía nó và hỏi:

-Đag nghĩ j` thế

Nó giật mìh ngước lên, thấy mặt hắn đag ở sát mặt nó, chỉ cách có 1cm nữa. Trong khoảnh khắc, 2 bờ má nó từ từ hồng lên và dần chuyển sang đỏ. Nhưng rất nhanh, nó lấy lại bình tĩnh và lắc đầu. Hắn có nhìn nhầm ko ? Nó vừa đỏ mặt àk ? Hay hắn tưởng tượng. Nhưng hắn nhìn rõ lắm mà. Hắn nhìn rõ khuôn mặt nó lúc đó đáng iu cực. Sao nhầm đc ? 2 bờ má ửng đỏ, đôi mắt ngượng nghịu, bờ môi hồng nhỏ nhắn. Hắn vừa nhìn thấy ng` nào thế ? Hàn Băng Băng đó ư?
Hắn chợt nảy ra ý định mún nhìn lại khuôn mặt đó 1 lần nữa. Liền mỉm cười tinh quái, hắn nói thầm :" Xin lỗi mày, tại mày làm bộ mặt dễ thương wa\'. Tao chỉ mún nhìn lại 1 lần nữa thui. Mày đành phải chịu thiệt 1 chút vậy."
Hắn móc đt ra, nói j` đó. Đằng xa, ông quản gia mỉm cười.....
Nó bước theo hắn ra vườn. Trăng và sao đã mọc lên hết. Dưới ánh trăng, khung cảnh ở đây thật thơ mộng. Khu vườn của nhà hắn đc chăm sóc rất cẩn thận và tỉ mỉ. Ở đây có 1 đài phun nước nữa. Nó nhúng tay xuống nước. Hơi lạnh! Nó lấy tay hất nước lên, ai ngờ lại trúng vào hắn. Hắn nhìn nó, cười gian. Tạt nước vào ng` nó. Tính hiếu thắng của nó nổi lên, nó dùng cả 2 tay vốc nước lên. Thế là 1 trận hỗn chiến xảy ra, nhưng lại tràn ngập tiếng cười. Của hắn...và 1 chút là của nó.
1 lát sau, 2 đứa ngồi thở dốc. Đứa nào đứa nấy ướt nhẹp. Hắn quay sang nó, định nói j` đó. Nhưng bỗng mặt hắn đỏ lên, hắn ngồi im lun. Ko dám nhìn về phía nó. Nó ko hỉu sao hắn lại như vậy, cúi xuống nhìn và nó đỏ mặt khi thấy cái áo của nó trở nên trong suốt. Hai đứa im lặng, chợt, hắn ϲởí áօ ra, đưa cho nó rùi way đi. Nó cầm lấy, khoác vào, đi theo hắn. Lặng lẽ...

Nó đi mà mắt cứ nhìn xuống đất, đầu óc thì để đâu đâu. Vậy mà ko biết mắt nó bị j`, nguyên cục đá nằm ở giữa đường nhìn rõ đến thế, nó vô tư đi thẳng để rùi xảy ra cái chuyện j` thì ai cũng biết. Nó ngã nhào về phía trước, nó nhắm mắt lại chờ đợi giây phút đầu nó đập "cốp" xuống đất. Nhưng nó ko thấy nền đá lạnh lẽo, ko thấy cứng. Nó thấy ấm áp, dễ chịu. 2 mắt mở to, nó thấy màu trắng. Ướt ướt. Ngước lên, thì thấy 1 mái tóc nâu của tên con trai nào đó. Thì ra, lúc nó ngã xuống, nó nhào tới và ôm lấy hắn từ phía sau ( màu trắng là màu cái áo ướt của a í đếy, 1 cái áo cho chị B rùi, còn cái áo mặc ở trong). Nó giật mìh, luống cuống bỏ tay ra. Nhưng tay nó đang bị giữ chặt lại. Ấm wa\'. Và nó nghe giọng nói lo lắng:

-Sao tay lạnh thế này.
Hắn quay lại, ủ đôi tay giá lạnh của nó trong 2 bàn tay to lớn, hắn giữ như thế 1 lúc, đến nỗi tay hắn cũng từ từ lạnh theo. Nó định rút tay ra thì hắn nhìn nó = ánh mắt nghiêm túc, hỏi :
-Đã thix ai chưa

Mặt nó đơ ra. Rùi nó bình thản lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cười nhẹ nhàng, giữ chặt 2 bàn tay nó hơn, và hắn cúi xuống, hôn nhẹ vào tay nó. Dịu dàng nói:
-Vậy thì tốt
Xong. Hắn quay bước đi. Bỏ lại nó ngơ ngẩn nhìn theo. Lòng nó rối bời. Nó đau khổ dõi theo hắn. Hắn cứ típ tục đối xử với nó như thế này thì làm sao nó từ bỏ đc hắn. Câu nói của hắn lúc nãy, nó phải hỉu làm sao đây ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc