Thiếu chút nữa gian tình bị phát hiện ( H )Phương Hân Ngữ dĩ nhiên không nói cho cô biết mình ngủ ở phòng anh trai, ấp úng trả lời.
" Mình còn một gian phòng nữa, thỉnh thoảng đổi qua đổi lại "
Thiến Lệ ồ một tiếng " Thực là xa xỉ nha, nhiều phòng, tha hồ đổi chỗ "
Lần đầu tiên Phương Hân Ngữ phát hiện, thì ra mình rất có năng khiếu ứng đối. Hai người lên giường, một lúc sau, Phương Hân Ngữ vẫn trằn trọc lật người qua lại, thuỷ chung không ngủ được, hạ thể cảm thấy trống rỗng khó chịu, đều do ngón tay anh hai lúc chiều gây nên. Mà ở một bên khác, Thiến Lệ say giấc ngáy ngon lành. Phương Hân Ngữ không chịu được, len lén xuống giường bước nhẹ ra cửa, trong bóng đêm mò qua phòng anh trai. Đã về khuya, mà đèn trong phòng anh trai vẫn còn sáng.
" Em cuối cùng đã tới " Phương Tử Ngôn đem sách gấp lại, mỉm cười nhìn khuôn mặt tức giận của em gái. Phương Hân Ngữ xác định, việc anh hai đưa ngón tay làm lúc ăn cơm, là để đợi đến thời điểm này.
Phương Hân Ngữ kỳ quái nói. " Anh hai, anh thật xấu xa "
" Anh mà không xấu một chút, em sẽ chủ động sang đây sao " Phương Tử Ngôn mỉm cười vỗ vỗ lên giường " Em đến nằm đây "
Phương Hân Ngữ lắc đầu " Em không thể ở lâu quá, Thiến Lệ tỉnh lại sẽ phát hiện "
Phương Tử Ngôn vươn cánh tay thon dài nắm lấy Hân Ngữ, kéo cô vào trong lòng " Phát hiện thì cho phát hiện, cô ấy cũng không dám nói ra "
" Nhưng mà " Phương Hân Ngữ vừa mới mở miệng, đôi môi anh đào đã bị anh trai ngăn chặn.
Nụ hôn của Phương Tử Ngôn mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, cũng giống như con người của anh vậy, cường thế cùng cố chấp, lại xen lẫn chút dịu dàng và trìu mến, ngậm lấy đôi môi Hân Ngữ thật chặt, ʍúŧ lấy cái lưỡi cô, không ngừng Lเế๓ láק chơi đùa. Phương Hân Ngữ bị hôn đến đầu óc hỗn loạn, đôi mắt mơ màng như có một tầng hơi nước, mặc cho anh trai hôn sâu, chỉ có thể liên tục thở dốc. Từng cúc áo ngủ của Hân Ngữ bị anh trai cởi ra, hàng nút buông thả, hai trái đào nhỏ căng tròn mềm mại lộ ra ngoài. Phương Tử Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa hai иgự¢ Hân Ngữ, môi mỏng kề sát khoé miệng cô thì thầm
" Anh thích em mặc đồ ngủ như vậy, rất dễ cởi "
Phương Hân Ngữ bị anh trai xoa nắn không ngừng, miệng tràn ra âm thanh ՐêՈ Րỉ, động nhỏ bắt đầu ẩm ướt.
" Em có phản ứng " Phương Tử Ngôn tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ hồng của Hân Ngữ ngón tay lại lần xuống phía dưới tiến vào bên trong quần ngủ của cô " Phía dưới cũng có phản ứng nha "
Phương Hân Ngữ theo bản năng khép hai chân lại, đem ngón tay anh trai kẹp chặt.
" Em rất thích kẹp lấy anh phải không " Giọng nói trêu đùa của Phương Tử Ngôn vang lên, anh giơ tay ngang ngược ૮ởเ φµầɳ ngủ của Hân Ngữ xuống. Hai chân tinh tế của thiếu nữ lộ ra, bị anh trai ép mở rộng, một cự vật thô to nóng bỏng chống đỡ ở miệng huyệt, ma sát vài cái liền cường ngạnh xông vào.
" Á anh hai " Phương Hân Ngữ nắm lấy vai anh trai, hai chân vô lực kẹp chặt hông anh, bị anh liên tiếp đâm vào, иgự¢ nhỏ phía trước điên cuồng nẩy lên. Cự vật mãnh liệt thúc sâu vào u cốc ấm áp căng mềm, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, mỗi lần đều chọc vào điểm nhạy cảm của cô. Phía dưới Hân Ngữ bị côn th*t anh trai nhét đầy, phía trên cũng bị môi anh liếm hôn ʍúŧ lấy.
Hai người đang chìm đắm trong khoái cảm của tình dục " Cốc cốc cốc " lúc này cửa vang lên tiếng gõ, và âm thanh Thiến Lệ đứng bên ngoài gọi vào.
" Anh Phương có bên trong không, em không thấy Hân Ngữ "
Giọng nói vọng vào làm Hân Ngữ giật mình sợ hãi, cô cuống quýt từ chối hành động của anh.
" Sợ cái gì " Phương Tử Ngôn bắt lấy hông Hân Ngữ, đem cô ép đến trước cửa, cự vật vẫn chôn trong cơ thể cô.
" Anh hai, anh điên rồi!" Phương Hân Ngữ nhỏ giọng nói, bị Thiến Lệ nhìn thấy thì phải làm sao, khẳng định lúc đó bạn ấy sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Cửa từ bên trong hé mở, Thiến Lệ nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ trần trụi đứng bên trong khe hẹp.
" Á, xin lỗi, anh Phương đã ngủ sao, không ngờ anh thích ngủ khoả thân a "
Lúc này nửa người dưới của anh vẫn chôn trong khe huyệt của em gái, nhẹ nhàng khuấy động u cốc.
Thiến Lệ khẩn trương nói. " Không thấy Hân Ngữ đâu hết "
Phương Tử Ngôn cười rạng rỡ " Em đã xuống lầu tìm chưa, em ấy giống như con mèo nhỏ hay đói bụng, nửa đêm là lẻn đi kiếm ăn "
Thiến Lệ gật đầu " Em chưa xuống, vậy em xuống dưới xem một chút "
" Bộp" một tiếng, Phương Tử Ngôn đem cửa phòng đóng lại, đẩy hai chân Hân Ngữ ra, hùng hăng đâm vào, chỉ trong chốc lát liền phóng thích. Thiến Lệ đi một vòng phía dưới lầu rồi trở về phòng, thấy Hân Ngữ đã nằm trên giường từ lúc nào
" Bạn đi đâu vậy, làm mình tìm khắp nơi "
Phương Hân Ngữ kẹp chặt hai chân lại, ngượng ngùng nói. " Mình có chút đói, đi tìm đồ ăn "
Thiến Lệ hờn dỗi " Lần sau đừng tự nhiên biến mất, bên giường bỗng thiếu mất một người, thật doạ mình hết hồn
Phương Hân Ngữ le lưỡi " Xin lỗi " Kỳ thực Phương Tử Ngôn nói không sai, cô đúng là đi kiếm ăn, bất quá là cái động nhỏ phía dưới bị đói ...