Cùng anh trai yêu đương vụng trộm ở công tyHân Ngữ liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, giật mình tỉnh giấc, cũng đánh thức người con trai đang ngủ bên cạnh. Chỗ ɠเασ ɦợρ của hai người theo đó rời đi, dịch trắng từ khe huyệt ồ ồ chảy ra.
Phương Tử Ngôn trong cơn buồn ngủ dần tỉnh táo, nghiêng người hôn môi em gái một cái nói " Chào buổi sáng, nữ vương của anh "
Phương Hân Ngữ nhớ tới tình huống đêm hôm qua, một cỗ nóng rực vọt lên tới ót, mặt đỏ giống như quả táo. Cô nhất định là bị điên rồi, tự nhiên ra vẻ nữ vương còn đòi cường bạoanh trai, quá...quá mất mặt rồi ...
Phương Hân Ngữ lòng như có lửa đốt, cúi người nhặt chiếc váy dưới giường, bị anh trai giơ tay kéo lại. Phương Tử Ngôn không nhanh không chậm lên tiếng
" Có gì mà gấp gáp, tắm xong rồi hãy mặc "
" Không được, đi học muộn sẽ bị thầy giáo phạt đứng. Sáng hôm nay đồng hồ báo thức thế nào lại không có kêu " .Mọi khi đều là anh trai gọi cô dậy, vì sao hôm nay anh hai cũng ngủ quên.
Phương Tử Ngôn nói tiếp " Là anh tắt đi "
Phương Hân Ngữ mở to hai mắt khó tin nói " Vì sao lại tắt, em hôm nay còn phải đến trường "
Phương Tử Ngôn đem em gái ôm vào trong lòng " Thấy em hôm qua mệt quá, cần được nghỉ ngơi. Yên tâm, anh xin phép cho em, hôm nay cứ ngoan ngoãn ở nhà "
Phương Hân Ngữ nở nụ cười thật tươi, trong lòng cảm thán không thôi, có anh trai là tốt nhất. Phương Hân Ngữ đi tắm rồi ăn xong bữa sáng anh trai làm sẵn, thấy Phương Tử Ngôn quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, tức giận kéo áo anh trai hỏi
" Anh đi đâu vậy? "
Phương Tử Ngôn xoa đầu cô nói " Công ty có một số việc cần phải xử lý, em an tâm ở nhà chờ anh "
Phương Hân Ngữ hỏi tiếp " Vậy chừng nào anh về? "
" Buổi tối trước giờ cơm sẽ về, cơm trưa anh chuẩn bị xong rồi, chỉ cần hâm nóng là được "
Phương Hân Ngữ vòng tay ôm chặt anh trai, chính là không cho anh đi " Không được, anhxin cho em nghỉ, lại bỏ em một mình, em muốn theo anh đến công ty "
Phương Tử Ngôn khom người, hai tay nhéo má cô, căn dặn " Em muốn đi theo cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn không thể chạy loạn "
Phương Hân Ngữ ghét bỏ xoay mặt tránh ra bĩu môi " Hừ, em cũng không phải con nít "
" Em ở trong mắt anh vĩnh viễn luôn là một cô bé xấu xa "
Phương Tử Ngôn cười vuốt nhẹ tóc cô nói " Nhìn em xem có chỗ nào giống người trưởng thành "
Đây là công ty chi nhánh của cha mẹ Phương Tử Ngôn đặt ở thành phố A, anh thuận tiện quản lý, đem công ty xử lý ngay ngắn rõ ràng. Phương Tử Ngôn nắm tay Hân Ngữ bước vào toà cao ốc của công ty, đi ngang qua mấy nhân viên đều nhìn về phía Hân Ngữ, suy đoán thử xem cô bé này rốt cục là ai.
Lưu Kinh Lý hèn mọn suy đoán " Đó có phải người tình bé nhỏ của Phương tổng hay không? "
Thư ký Ngô lại nhíu mày nói " Cô bé này tuổi rất nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống tình nhân "
" Em thì biết cái gì, đàn ông ai cũng thích tuổi nhỏ non nớt "
" Ha ha, chắc có vài người như vậy " Này ám chỉ chính là Lưu Kinh Lý, nhưng thư ký Ngô không nói ra.
Phương Tử Ngôn dẫn em gái đi tới phòng làm việc của mình, Phương Hân Ngữ đặt ௱ôЛƓ ngồi vào ghế xoay bằng da, bắt chước hình ảnh tổng giám đốc bá đạo hay xem trên ti vi, lật nhìn văn kiện, gõ đầu 乃út nói
“ Viết thế nào lại kém như vậy, làm lại cho tôi phần khác “
Phương Tử Ngôn cầm lấy văn kiện ngồi ở trên ghế xoay, nửa người dựa vào em gái, liếc nhìn văn kiện nói “ Là Lưu Kinh Lý viết ra, có vài kế hoạch thật không tốt, em nói không sai “
Phương Hân Ngữ đem văn kiện đập lên bàn nói “ Làm việc thật là không để tâm, trừ hắn phân nửa tiền thưởng “
Phương Tử Ngôn nâng cằm Hân Ngữ, hôn nhẹ lên khoé miệng cô “ Được, nữ vương đại nhân nói cái gì thì chính là cái đó “
Cửa phòng lúc này vang lên tiếng gõ, Phương Tử Ngôn trầm giọng nói “ Vào đi”
Thư ký Ngô đang cầm trên tay mấy văn kiện bước vào, thấy hai người trước mặt mập mờ ngồi chung một chỗ, không khỏi cả người ngơ ngẩn.
Phương Tử Ngôn lạnh nhạt nói “ Để xuống đó, rồi đi rót một ly nước cho em gái tôi “
“ Ôi, dạ “ Thư ký Ngô nghe thấy cô bé kia là em gái của Phương Tử Ngôn, nhất thời giống như cây khô gặp mùa xuân, trong lòng vui vẻ. Chỉ cần bên cạnh Phương tổng không có phụ nữ, cô vẫn còn cơ hội. Thư ký Ngô đi rồi, Hân Ngữ đem vị trí nhường lại, Phương Tử Ngôn ngồi xuống lật xem văn kiện.
Phương Hân Ngữ nâng mặt lên hỏi “ Anh hai, anh tới công ty để xem mấy thứ này? “
“ Ừ, sau khi xem xong nếu kế hoạch tốt, muốn lập tức tiến hành “
“ Ồ...Ở bên người em không mang theo kính, em cũng muốn xem một chút coi viết cái gì “
Phương Tử Ngôn nheo mắt lại hỏi “ Em xem hiểu không?”
“ Đương nhiên, bình thường môn văn em học rất khá “
“ Xì, cái này cùng viết văn không có một chút liên quan, đến ngồi vào trong lòng anh “
Phương Hân Ngữ ngồi lên đùi anh trai, một tay choàng qua vai anh, nhìn xem văn kiện đang viết cái gì . Đúng là nhìn không hiểu, nhưng Hân Ngữ vẫn bày ra bộ dáng hiểu biết lắc lắc đầu nói “ Viết thực sự không tốt lắm “
Phương Tử Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái “ Vậy em giúp anh hai xem phải sửa làm sao “
Phương Hân Ngữ cắn môi im lặng.
Phương Tử Ngôn cười nói tiếp “ Mèo tha mất lưỡi? Nghĩ không ra phương án mới anh hai lấy roi quất ௱ôЛƓ em “
Phương Hân Ngữ kinh ngạc nói “ Anh hai xấu xa, anh lấy roi ở đâu? “
“ Ở dưới ௱ôЛƓ em không phải có một cái sao? “
Chẳng biết lúc nào, cự vật của Phương Tử Ngôn đã trở nên cứng rắn, chống đỡ ở vùng kín của Hân Ngữ. Phương Tử Ngôn nắm lấy eo cô ép xuống người mình cọ cọ, làm bộ muốn đi vào trong cơ thể cô ...
Phương Hân Ngữ cảm giác được nguy cơ, cuống quít nhảy ra khỏi vòng ôm ấp của anh trai.
Phương Tử Ngôn nắm lại hai tay Hân Ngữ nói “ Em tính chạy đi đâu? “
Phương Hân Ngữ bĩu môi “ Em không phải là nữ vương sao, anh lại dám dùng roi quất em? “
Phương Tử Ngôn nhéo cái mũi nhỏ của em gái “ Hiện tại em không phải là nữ vương, em là thư ký nhỏ của anh “
Phương Hân Ngữ hiếu kỳ hỏi “ Thư ký là làm cái gì? “
“ Giúp anh chỉnh lý văn kiện, xử lý vài việc vặt “
Phương Hân Ngữ vuốt má, suy nghĩ một chút nói “ Nghe có vẻ rất phiền phức “
Phương Tử Ngôn lại cười nói “ Anh hai đích thân dạy em, giờ ra ngoài lấy cho anh ly nước “
Phương Hân Ngữ ngạc nhiên nói “ Giúp anh bưng nước là công việc của thư ký? “
Phương Tử Ngôn nhẹ giọng một chút “ Ngoan, nhanh đi “
Phương Hân Ngữ đi ra phía bình nước rót một ly đầy tràn, loạng choạng bê trở về, vừa muốn đưa đến trước mặt anh trai, tay lại hơi run đem nước đổ vào giữa quần anh. Phương Hân Ngữ khẩn trương lấy tay chà sát nơi đủng quần, kết quả giữa quần đột nhiên phồng lớn. Phương Tử Ngôn nheo mắt lại, bắn ra tia nhìn nguy hiểm
“ Ngay cả bưng nước cũng không xong, nên quất một cái, đem váy cởi ra, đưa ௱ôЛƓ nhếch lên “
Phương Tử Ngôn vẻ mặt nghiêm túc thật đáng sợ, Phương Hân Ngữ run rẩy làm theo. Một cây nóng rực, cách lớp vải ҨЦầЛ ŁóŤ ép vào hoa huy*t của cô, chỉ nhét vào chút xíu liền rất nhanh rời ra .
Phương Tử Ngôn chỉ vào bắp đùi mình nói “ Ngồi lên đây “
Phương Hân Ngữ ngoan ngoãn ngồi gọn trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, vẫn mặc cái ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ, một cự vật thô to chống lên động nhỏ của cô.
Phương Tử Ngôn mở một tập văn kiện, đưa tới trước mặt em gái hỏi “ Nhìn xem có vấn đề gì? “
Phương Hân Ngữ tập trung nhìn vào, mắt đều lia qua một lượt, đúng là chẳng hiểu cái gì, đành nhắm mắt chỉ bừa “ Chỗ này ...”
Phương Tử Ngôn nhìn một chút “ Rất đúng, vậy lý do sai lầm? “
Phương Hân Ngữ nhức đầu “ Không biết.”
“ Không biết liền phạt, đem ҨЦầЛ ŁóŤ cởi ra “
Phương Hân Ngữ đem quần nhỏ kéo xuống, phía dưới rất nhanh liền trần trụi .
Phương Tử Ngôn đẩy hai chân Hân Ngữ mở ra, cầm cự vật nhét vào động nhỏ phía dưới, nhưng chỉ đi vào hai phần ba. Phương Tử Ngôn lại đưa một văn kiện mới, em gái vẫn ấp úp trả lời không xong, anh liền để cự vật thúc sâu vào trong, làm Hân Ngữ bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Lúc này cửa lại vang lên tiếng gõ, Phương Tử Ngôn vẻ mặt bình tĩnh gọi thư ký Ngô tiến vào, cự vật to lớn của anh vẫn đang vùi sâu trong u cốc Hân Ngữ.
Hân Ngữ thấy có người bước vào, giật mình kêu lên một tiếng anh hai, cơ thể khẩn trương hơi run nhẹ, khe huyệt theo bản năng co rút hút chặt cự vật. Thư ký Ngô thấy Phương Tử Ngôn vừa ôm em gái vừa xem văn kiện, trong lòng cảm thán hai anh em tình cảm thật tốt, nếu như đổi lại cô là em gái, được Phương tổng như vậy dịu dàng ôm trong иgự¢ thì hay biết mấy, có thể được ở bên anh dù cho có là loạn luân cũng chẳng sao.
Đáng tiếc bị cái bàn che đi, thư ký Ngô không thể nhìn thấy chỗ kín của hai người trước mặt đang kết hợp chặt chẽ, khe huyệt Hân Ngữ đang chảy ra mật dich ướt đẫm.
“ Có chuyện gì? “ Phương Tử Ngôn khép lại văn kiện, không nhanh không chậm hỏi.
“ Lúc mười một giờ có cái hội nghị, Trương quản lý đã đem mấy thứ cần trình bày chuẩn bị xong, mời Phương tổng xem qua “
Phương Tử Ngôn quay qua Hân Ngữ nói “ Thay anh cầm lấy “
Phương Hân Ngữ hơi nâng cơ thể lên cầm lấy văn kiện, cự vật và tiểu huyệt chậm rãi rời ra, sau khi đón được tài liệu, Phương Tử Ngôn nắm Hân Ngữ kéo ngồi xuống, cự vật lần nữa hung hăn tiến vào khe huyệt.
“ Ừ...” Phương Hân Ngữ phải cắn chặt môi để ngăn tiếng ՐêՈ Րỉ tràn ra, cú thúc mạnh đưa cô lên khoái cảm cao trào, chỗ ɠเασ ɦợρ của hai người bị mật dịch phun ướt nhẹp, nhỏ giọt chảy xuống. Sau khi Thư ký Ngô rời khỏi đây, Phương Hân Ngữ hỏi anh trai
“ Cô ấy là thư ký của anh đúng không? “
Phương Tử Ngôn hôn lên môi cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi “ Thông minh “
“ Vậy anh cũng dùng \'roi\' quất cô ấy giống vậy sao “
Phương Tử Ngôn đè cơ thể cô ép lên cự vật của mình “ Anh chỉ thích quất một mình em thôi ...”