Cùng một chỗ với anh trai là loạn luân (H)Nghe giáo viên trên bục giảng, Phương Hân Ngữ thuỷ chung không có cách nào tập trung nổi, hạ thể đau rát khó chịu, đặc biệt chỗ cúc huyệt còn chưa khép lại hoàn toàn, đôi lúc chảy ra ít dịch dinh dính.
Buổi tối ngày hôm qua thật quá ác liệt, Phương Hân Ngữ tới khuya mới được chợp mắt, trời sáng vội vã ăn điểm tâm, cũng chưa kịp tắm liền chạy đến trường đi học.
Phương Hân Ngữ buồn bực cắn đầu 乃út, trong lòng oán trách vạn lần, lúc ở trên giường anh trai thực sự rất xấu xa, hai cự vật vừa nhanh vừa mạnh xâm nhập hai lỗ nhỏ của cô, nhiều lần đánh mạnh vào điểm nhạy cảm, khuấy đảo hoa huy*t co quắt, phun ra trong suốt mật dịch, Phương Hân Ngữ ghét nhất lúc lên cao trào, tại thời điểm đó hạ thể giống như vượt khỏi tầm kiểm soát chảy nước lênh láng.
Điều đáng ghét nhất của anh hai không phải chỉ dừng tại đó, anh ấy luôn thích nhìn thấy dáng dấp cô lúc đạt cao trào, sẽ đem cô ôm vào trong иgự¢ hướng về phía cái gương.
Phương Hân Ngữ có thể thấy rõ trong gương, một thiếu nữ cơ thể mềm mại trần trụi, sau khi lên đỉnh khoái cảm da thịt phiếm hồng, một bàn tay thon dài đang nắm lấy giả dương cụ, nhanh chóng ra vào khe huyệt sưng đỏ.
Mà một cây côn th*t đỏ sậm vẫn không ngừng đâm vào từ phía sau, tần suất kịch liệt. Hạ thể một mảnh ướt nhẹp, mật dịch tràn ra khỏi tiểu huyệt chảy dọc theo hai cánh hoa thấm vào túm lông tơ xanh đen nhỏ xuống dưới.
Sau khi Phương Tử Ngôn phóng thích cơ thể, xoay cằm em gái, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang thở hổn hển, hai tay xoa nắn иgự¢ cô, giọng nói tà ác mà khiêu khích
" Anh hai giúp em lớn hơn một chút "
Sau khi tan học, Phương Hân Ngữ sách vở vẫn còn trống rỗng, kế bên Thiến Lệ nhìn qua ...liếc mắt một cái, kinh ngạc nói
" Nè, cô bé ngoan, đi học sao không nghe giảng, bài vở chưa chép nha, mình còn muốn mượn vở của bạn, bạn nhìn mình một chút được không? "
Phương Hân Ngữ đã đáp ứng với anh trai sẽ không để ý đến Thiến Lệ nữa, nên cô cúi đầu im lặng.
Thiến Lệ thấy Hân Ngữ ra vẻ xa cách, hung hăng vỗ bàn một cái " Bị mèo ăn mất lưỡi sao, ngay cả lời cũng không thốt ra? "
" Ui, thật là hay a, cùng bạn trai cãi nhau, lại bức tức đối với mình? " Thiến Lệ xì khẽ một tiếng, ở bên tai Hân Ngữ thì thầm nói " Tối hôm qua có phải ở trên giường quá kịch liệt? "
Mấy bạn học gần đó nghe Thiến Lệ nói Phương Hân Ngữ có bạn trai, đều kinh hãi nhìn qua.
Phương Hân Ngữ dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, cau mày trả lời " Đó không phải bạn trai mình, mà là anh trai "
Thiến Lệ có chút ngoài ý muốn nói tiếp " Anh trai? Là anh ruột? "
" Đương nhiên là anh ruột, nếu không sao mình ở cùng một nhà với anh ấy? "
Những người khác nghe xong câu trả lời của Hân Ngữ, đều vờ quay lại tiếp tục việc của bản thân.
" Vậy sao anh ấy thừa nhận là bạn trai của cậu? "
" Anh ấy đùa giỡn thôi..."
Thiến Lệ thở dài một hơi " Thì ra là anh cậu, bất quá lớn lên thật đẹp trai, có cơ hội giới thiệu cho mình nhận thức chút nha "
Phương Hân Ngữ liếc thấy bộ dạng đắm đuối của Thiến Lệ thật đáng ghét " Đừng mơ, anh ấy là của mình "
" Hả, không có khả năng anh ấy là của cậu cả đời, sớm muộn gì anh ấy cũng lấy vợ, nếu cậu sống cùng anh ấy hết đời chính là loạn luân..."
Phương Hân Ngữ cái miệng nhỏ há hốc, ngơ ngác nhìn Thiến Lệ chăm chú " Bạn nói nếu sống cùng anh trai cả đời chính là loạn luân? "
Thiến Lệ xoa xoa hai bàn tay với nhau, vẻ mặt mong ước " Mình cũng muốn giống bạn có một anh trai, cùng anh ấy làm một đoạn tình yêu cấm kỵ, bất quá bụng của mẹ mình đúng là không được, aiz..."
Phương Hân Ngữ xiết chặt cây 乃út, đôi vai rung nhẹ " Loạn luân có nghĩa gì? "
" Trời, cậu học giỏi như vậy, ngay cả điều này cũng không hiểu sao, chính là người thân cùng chung huyết thống phát sinh quan hệ với nhau, nhưng không thể kết hôn sinh con như bình thường, cha mình nói, đây là vi phạm pháp luật "
Phương Hân Ngữ đứng phốc dậy, che miệng ép xuống cảm giác buồn nôn
" Mình có chút khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh ..."
CHƯƠNG 18
Tốt xấu gì qua tin tức, Hân Ngữ cũng đã từng nghe qua từ loạn luân, nhưng cô lại không hiểu ý nghĩa chân chính của nó, cho rằng khi nào hai người quan hệ huyết thống kết hôn mới gọi là loạn luân, mà chỉ thân mật âu yếm vẫn chấp nhận được.
Phương Hân Ngữ như người mất hồn, ngơ ngác trở về nhà, từ xa đã ngửi được hương vị gia đình, cho dù không bước vào phòng bếp Hân Ngữ vẫn phảng phất nhìn thấy, anh hai một thân bận rộn, loay hoay trong đó, đôi mắt xếch ánh lên vẻ dịu dàng khó gặp, cảnh tượng này chỉ khi anh trai làm thức ăn cho cô mới có thể thấy.
Phương Hân Ngữ đang muốn len lén chạy trở về phòng, lại bị Phương Tử Ngôn ở phía sau gọi lại.
" Trở về, thế nào liền chạy về phòng? "
Phương Hân Ngữ tận lực khống chế âm thanh, dùng giọng điệu giống như thường ngày " Ăn không vô, có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi "
Phương Tử Ngôn đi tới phía sau Hân Ngữ, tự nhiên ôm bả vai cô " Ăn chút ít rồi hẵng nghỉ ngơi, hôm nay anh toàn làm những món em thích nhất "
Không nghe lời anh trai, hậu quả tương đối nghiêm trọng, Phương Hân Ngữ chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi vào bàn ăn, cả người cứng ngắt, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn không hề động tay. Phương Tử Ngôn thấy vậy, cầm cái muôi múc một cái đút tới miệng cô. Phương Hân Ngữ chỉ còn mỗi nhiệm vụ há mồm, nuốt vào trong bụng.
Cặp mắt tối đen sâu thẳm của anh chiếu đến khuôn mặt tái nhợt của Hân Ngữ hỏi. " Xảy ra chuyện gì? "
Phương Hân Ngữ giật mình run nhẹ một cái, hai chân không tự chủ khép lại " Không có gì,em chỉ mệt mỏi chút thôi..."
Phương Tử Ngôn tiến đến bên tai cô, khẽ cười nói. " Em vừa nói dối che dấu điều mờ ám gì, phải không, anh hai nhắc nhở em rất nhiều lần "
Hơi thở ấm áp phun trên mặt Hân Ngữ, quanh quẩn trong mũi cô, làm hai gò má cô nóng bừng, ấp úng trả lời. " Nào có..."
Phương Tử Ngôn nắm cằm Hân Ngữ, kéo đến trước mặt mình, đầu ngón tay miêu tả gò má nhắn nhụi mềm mịn của cô, đột nhiên cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn, tinh tế gặm cắn đôi môi anh đào, khiến cho Hân Ngữ vừa đau vừa tê dại.
" Ô...anh hai..." Phương Hân Ngữ khó nhịn gọi tên anh trai khe khẽ, một đầu lưỡi ẩm ướt theo đó trượt vào trong khoang miệng của cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Phương Hân Ngữ bị hôn thở hồng hộc, chẳng hề hay biết áo trên người đã bị vén lên, một bàn tay thon dài tiến vào trong đồng phục học sinh, giải trừ áo иgự¢ của cô.
Phương Tử Ngôn liếm đôi môi anh đào của em gái, nhẹ giọng nói. " Anh rất thích em mặc váy, cởi ra dễ dàng hơn "
Đem ҨЦầЛ ŁóŤ Hân Ngữ kéo xuống dưới, Phương Tử Ngôn đem hai chân cô tách ra, để cho Hân Ngữ ngồi ở trên đùi anh, để cự vật giữa hai chân đối diện với ɦσα ɦµყệƭ trần trụi củaem gái.
" Có muốn \'cậu nhỏ\' của anh nhét vào \'động nhỏ\' của em không? " Phương Tử Ngôn cách lớp vải quần không ngừng ma sát lên động nhỏ, đem cây gậy cứng rắn đâm vào bối thịt mềm mại.
Phương Hân Ngữ đang ngồi trong lòng anh trai, bị anh vuốt ve dụ dỗ, cơ thể thả lỏng thoải mái, hai chân kẹp chặt hông anh trai tận hưởng, đột nhiên nghe được Phương Tử Ngôn gọiem gái, giật mình bật dậy, đẩy mạnh anh trai ra. Theo quán tính cô suýt rơi xuống đất, hoàn hảo Phương Tử Ngôn ôm lấy cặp ௱ôЛƓ của cô.
" Anh hai, không nên ᴆụng em, đây là không thể..." Phương Hân Ngữ thoáng cái điên cuồng muốn thoát ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ lửa nóng của anh, lại bị ôm chặt không thể động đậy.
" Em phát điên cái gì, bình thường không phải vẫn vậy sao ? " Phương Tử Ngôn đột nhiên cảm thấy không ổn mà nói.
" Em và anh làm chuyện này là loạn luân, đã sai rồi không nên tiếp tục " Phương Hân Ngữ mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu nói.
" Làm sao em biết được? " Phương Tử Ngôn xoá nước mắt trên mặt cô, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh, tay còn lại kéo xuống khoá quần.
" Em là em gái anh, cũng là người yêu của anh, anh sẽ khiến cho thân thể em mãi mãi nhớ kỹ điểm này ..."