Một ngày cuối tuần, khó có khi Phương Hân Ngữ dậy thật sớm, liền nhìn thấy bữa sáng phong phú đã được bày trên bàn, nhưng cô tuyệt đối không dám ăn, rón rén chuẩn bị chạy ra ngoài.
" Không ăn sáng, em định đi đâu?"
Một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên, âm thanh mặc dù dễ nghe, nhưng lại lạnh đến nỗi khiến cho cả người Phương Hân Ngữ run lên.
" Anh hai, em không đói bụng, bạn học hẹn em ra ngoài ..."
Phương Tử Ngôn ngồi vào bàn ăn, chỉ vào chỗ bên cạnh nói " Ngồi xuống "
Phương Hân Ngữ uỷ khuất bĩu môi, nghe lời ngồi xuống, nhìn mỹ thực trước mắt, không nhúc nhích một cái .
" Sao không ăn?" Phương Tử Ngôn đang lật xem báo, hé ra một góc liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
" Em ăn không vô " Giọng nói của Phương Hân Ngữ có chút buồn buồn.
" Anh hai đút cho em ăn " Phương Tử Ngôn cầm một khối điểm tâm, đưa tới trước miệng Phương Hân Ngữ, cô giống như đang hờn dỗi, ngậm miệng thật chặt.
" Tốt "
Khoé miệng Phương Tử Ngôn khẽ cong lên, cắn xuống khối điểm tâm một cái, đột nhiên ôm lấy cổ Phương Hân Ngữ, đôi môi lành lạnh hôn cái miệng nhỏ của cô, đem thức ăn đưa vào trong miệng cô.
Phương Tử Ngôn hôn cô hồi lâu, mới thoả mãn ly khai khỏi môi của cô, giọng có phần nghiêm nghị nói " Em lại hờn dỗi cái gì?"
Phương Hân Ngữ theo bản năng hai chân kẹp chặt lại " Đêm qua anh làm em đau quá "
Phương Tử Ngôn mỉm cười, vén váy ngắn em gái đang mặc lên, đem ҨЦầЛ ŁóŤ kéo qua một bên, quan sát dáng dấp tội nghiệp của nụ hoa bên trong, hai cánh hoa do từng bị cự vật to lớn nong vào, thật lâu còn chưa hợp lại, sưng đỏ lợi hại, còn dính một ít dịch màu trắng.
Cổ họng Phương Tử Ngôn khô khốc, nuốt lấy một ngụm nước bọt, âm thanh trở nên khàn khàn nói.
" Anh giúp em xoa nhẹ thì tốt thôi "
Phương Hân Ngữ khước từ, sao dám để cho anh trai ᴆụng vào, nhưng vẫn bị anh nhân cơ hội, đưa ngón tay xâm nhập vào bên trong ɦσα ɦµყệƭ.
Phương Tử Ngôn khuấy nhẹ dich trắng còn bên trong, chế nhạo đùa bỡn " Đây là của anh, hay là của em nhỉ?"
Phương Hân Ngữ tức giận nói " Rõ ràng là của anh "
" Không nhất định, mặc dù ngày hôm qua anh ra rất nhiều, nhưng lúc em cao trào cũng chảy không ít nước, chắc là của anh và em đều có "
Phương Tử Ngôn giơ tay còn lại, đẩy ly sữa bò về phía em gái, dịu dàng thì thầm " Ngoan, uống hết "
Phía dưới của Phương Hân Ngữ bị đùa bỡn, còn bị ép uống sữa, cắn răng ấp úng nói " Không... Uống ..."
" Vậy khẳng định em muốn uống của anh" Phương Tử Ngôn ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo khoá quần xuống, lộ ra vật nam tính thô to đỏ hồng.
Vật kia sức lực thật đáng sợ kinh người, Phương Hân Ngữ đến nay mỗi khi đối diện với nó luôn cảm thấy khó khăn, nó nhét vào địa phương mềm mại nhất của cô, rồi tàn sát bừa bãi vô chừng, khi nhìn nó ngẩng đầu, Phương Hân Ngữ thậm chí còn đỏ mặt.
" Em sẽ uống hết sữa, đừng bắt em \' uống \' nó ..." Phương Hân Ngữ nhanh chóng tiếp nhận ly sữa, liều mạng uống liên tục mấy ngụm.
Bởi vì uống quá mau, khoé miệng dính lại vài giọt, cô theo thói quen lè lưỡi liếm vòng quanh đôi môi.
" Em lại đang quyến rũ anh " Hai mắt Phương Tử Ngôn loé sáng, chế trụ thân thể của Phương Hân Ngữ, tựa hồ muốn chen vào giữa hai bắp đùi cô.
Phương Hân Ngữ mang theo âm thanh nức nở khẩn cầu nói " Không muốn nha, sáng nay em cùng Thiến Lệ đã hẹn đi ra ngoài, làm nữa em sẽ không bước nổi "
Phương Tử Ngôn buông em gái ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô " Anh hai không bắt buộc em, em uống xong sữa của anh, hôm nay anh sẽ tha em một lần"
Phương Hân Ngữ đem ly sữa còn sót lại uống cạn sạch, hướng Phương Tử Ngôn lắc lắc cái ly " Uống xong, em có thể đi "
Phương Tử Ngôn hừ nhẹ lắc đầu, chỉ vào cây ¢ôи тнịт đang sưng to phía dưới nói
" Không phải sữa đó, là cái này của anh "
Phương Hân Ngữ liếc nhìn vật nam tính đặc biệt to lớn, nhớ lại vài hồi ức gian nan, không khỏi sợ hãi rùng mình một cái
" Anh hai, em nuốt không nổi"
Phương Tử Ngôn giơ tay vuốt ve đôi môi anh đào của cô, âm thanh quyến rũ mê người nói " Nhưng anh hiện tại rất khó chịu, em chỉ cần đem nó nhét vào cái miệng nhỏ nhắn liền tốt rồi "
Nghe xong lời nói của Phương Tử Ngôn, Phương Hân Ngữ rốt cục hít một hơi lấy dũng khí, cúi xuống áp sát vào vật nam tính của anh trai, đôi môi cho dù còn cách một chút, vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt người, Phương Hân Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, lè lưỡi liếm liếm, quy đầu cứng rắn cùng đầu lưỡi mềm mại ᴆụng nhau, ướt đẫm nước bọt trong suốt.
Phương Tử Ngôn tiếp tục đầu độc nói " Bé ngoan, đem nó giống như cây kem liếm đều, đừng bỏ sót chỗ nào "
Đầu lưỡi của Phương Hân Ngữ trượt dài từ đỉnh quy đầu xuống tận cùng phía dưới đáy, va chạm vào hai trái đào co rút, trong lòng mang theo ý muốn trả thù, cô dùng răng nặng nề cắn nhẹ.
Phương Tử Ngôn phát ra âm thanh xúc động " A ", ngón tay chèn vào môi Phương Hân Ngữ nói " Em thật xấu xa, lại dám cắn anh, phải làm thế nào trừng phạt đây "
Phương Tử Ngôn rút ngón tay ra mang theo lực cắm vào phía dưới của Phương Hân Ngữ, cô cúi đầu khẩn cầu " Anh hai đừng mà, em không dám cắn nữa "
Phương Tử Ngôn hôn lên đôi mắt đang rũ xuống của cô, âm thanh mặc dù dịu dàng lại mang ý tứ không thể cãi lời nói " Vậy ngậm của anh đi, nó thích nhất ở trong cái miệng nhỏ nhắn của em "
Phương Hân Ngữ suy nghĩ, cố liếm và ngậm nó một hồi, chỉ cần bức anh trai bắn ra là xong hết mọi chuyện.
Gậy thịt Phương Tử Ngôn tối đa chỉ vào được một phần ba, Phương Hân Ngữ cảm giác miệng bị lấp đầy, hô hấp có chút khó khăn. Nhưng Phương Tử Ngôn vẫn cảm thấy chưa đủ
" Tiếp tục ngậm vào, lấy tay vuốt ve phần lộ bên ngoài "
Ngày thường hai tay Phương Hân Ngữ không dính cả một chút nước, lòng bàn tay vừa mềm mại vừa nhẵn nhụi, không ngừng vuốt ve, khiến cho Phương Tử Ngôn hết sức thoải mái
Phương Tử Ngôn vén làn váy của Phương Hân Ngữ lên, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt
Môt thiếu nữ mười lăm tuổi, quần áo xốc xếch khôn tả, cơ thể mềm nhũn dán vào giữa hai chân người con trai, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy đỉnh quy đầu ʍúŧ mạnh, có thể thấy trên gò má trắng nõn của cô nổi lên hình dáng của cây gậy thịt, hai tay còn lại liên tục xoa nắn bộ phận nằm phía dưới
Hai chân Phương Hân Ngữ bị ép mở rộng, lộ ra hai cánh hoa sưng đỏ không ngừng run rẩy, khe huyệt chảy ra mật dịch trong suốt.
Phương Tử Ngôn ám muội an ủi em gái " Em gái, em chảy nước, có phải hay không rất khó chịu?"
Lúc này Phương Hân Ngữ thực sự rất ngứa, trên dưới hai cái miệng nhỏ đều bị chặn lại, đặt biệt là ở phía dưới khó chịu vô cùng, thật muốn bị ¢ôи тнịт to lớn nhồi vào, vừa nghĩ tới, hạ thể chảy ra càng nhiều mật dịch.
Mà Phương Tử Ngôn dường như cố tình dằn vặt cô, ngón tay cứ ma sát nhè nhẹ, kết hợp với ngôn ngữ đầy kích thích
" Hai cái miệng nhỏ này chỉ cho ăn no một cái là đủ rồi, ai bảo chưa ăn sáng liền chạy ra khỏi cửa, nên bây giờ chỉ có thể ăn của anh "
Thể lực của Phương Tử Ngôn thât kinh người, cô ʍúŧ thật lâu mới bức được anh bắn ra, тιин ∂ị¢н trắng ᴆục phun đầy miệng nhỏ, Phương Tử Ngôn còn dùng tay chặn môi cô, ép cô nuốt hết.
Sau khi Phương Hân Ngữ nuốt xong, Phương Tử Ngôn dịu dàng dùng khăn giấy chà lau đôi môi cô, tiếp theo cúi xuống hôn một cái ngay khoé miệng Phương Hân Ngữ.
Phương Tử Ngôn nói " Em có thể đi ra ngoài, cuối tuần này không ép buộc em "
" A, anh cứ vậy cho em đi?" Phương Hân Ngữ khó có thể tin thốt ra, vốn tưởng rằng anh trai còn muốn tiến vào trong cơ thể cô, không nghĩ tới cứ như vậy dễ dàng bỏ qua.
Phương Tử Ngôn mỉm cười " Ngẩn người làm cái gì, lẽ nào em muốn ở lại tiếp tục bồi anh à?"
" Á.."
Phương Hân Ngữ cuống quít mặc lại ҨЦầЛ ŁóŤ, sửa sang lại quần áo, đang muốn bước ra cửa, Phương Tử Ngôn đột nhiên kéo vạt váy cô, vô ý hay cố ý chạm nhẹ vào hạ thể Phương Hân Ngữ, trong đầu cô lại hiện lên những cảnh triền miên, hạ thể cảm thấy một mảnh trống rỗng.
Phương Tử Ngôn kín đáo đưa cho cô một túi bánh mì, săn sóc nói " Mang theo bánh mì ăn trên đường, chỉ ăn \' sữa\' của anh thôi sợ em đói bụng"
Phương Hân Ngữ gật đầu, chạy như bay ra khỏi nhà.
Thiến Lệ đứng ở nơi đã hẹn đợi Phương Hân Ngữ, nhìn thấy cô kinh ngạc hỏi " Miệng cậu thế nào có chỗ lại sưng lên?"
Phương Hân Ngữ che miệng chột dạ nháy mắt mấy cái " Chắc do trong người nóng quá..."
" Anh trai cậu chăm sóc cho cậu rất tốt mà, làm sao lại bị nóng trong người "
" Anh ấy thật biết chăm sóc..." Phương Hân Ngữ kỳ thực còn muốn nói thêm một câu, anh ấy cũng rất biết cách dằn vặt người
Cùng Thiến Lệ ra ngoài chơi đùa, lại muốn sớm trở về nhà, hạ thể bị anh trai trêu đùa trước đó, khơi gợi Dụς ∀ọηg của cô, anh ấy nhất định là cố ý như vậy ...
Phương Hân Ngữ không khỏi thở dài, dĩ nhiên biết rõ quan hệ với anh trai như vậy là loạn luân, nhưng ba tháng trước còn chưa biến thành như vậy, rốt cục là nguyên nhân gì khiến cho hai người kết hợp lại với nhau, đây không phải là chuyện chỉ trong thời gian ngắn có thể nói rõ được...
Chương 2: Hồi ứcNăm ấy Phương Hân Ngữ năm tuổi, cha mẹ nhẫn tâm bỏ hai đứa con quay về công ty ở tổng bộ làm việc, chỉ mướn một bảo mẫu đến chiếu cố hai anh em. Vị bảo mẫu còn trẻ ăn mặc mộc mạc sạch sẽ, ăn nói khéo léo dịu dàng, làm việc cũng thập phần nhanh nhẹn, ngay cả bé Hân Ngữ cũng rất thích dì bảo mẫu này, nên cha mẹ hai đứa trẻ rất yên tâm bay qua Mỹ.
Chờ hai người lớn đi rồi, vị bảo mẫu liền thay đổi dáng dấp của mình, luôn mặc áo lộ иgự¢, gương mặt trang điểm tươi trẻ quyến rũ. Vị bảo mẫu trẻ tuổi còn luôn ngồi chơi coi tivi, lấy cớ đồ ăn vặt không có dinh dưỡng nên một mình chiếm hết, chỉ để cho bé Hân Ngữ ngồi kế bên nhìn, hoặc cùng đàn ông nấu cháo điện thoại cả ngày, ngay cả cơm cũng không nấu cho bé Hân Ngữ ăn.
Khi ấy Phương Tử Ngôn mười một tuổi, cả ngày đều đi học ở bên ngoài, đến khuya mới về nhà. Nhưng lúc đó cô bảo mẫu nhỏ đã thu thập xong mọi thứ, thay đổi quần áo kín đáo, đối với Phương Tử Ngôn cũng rất khách khí.
Phương Tử Ngôn thấy em gái ngồi xổm một mình chơi xếp gỗ, cũng không suy nghĩ quá nhiều liền trở về phòng nghỉ ngơi, đến hơn nửa đêm, cửa phòng có tiếng gõ cửa, thấy trên tay em gái ôm gối, nhẹ nhàng kêu một tiếng
" Khanh khách (*)"
(*)Cười khúc khích
Phương Tử Ngôn nhíu mi, sửa sai nói " Không phải là khanh khách, là anh trai, em là heo à?"
Bé Hân Ngữ sún hai răng cửa, giọng nói còn ngọng chưa rõ ràng lắm, hướng về anh trai cười hề hề, lộ ra khuôn mặt ngây ngốc.
" Khuya như vậy còn gõ cửa phòng anh làm gì, bảo mẫu chẳng phải ở kế bên vách sao?"
Bé Hân Ngữ đem mặt trái táo úp vào gối dụi dụi, nói thật nhỏ " Ngẫu bò (*)"
(*) Chợt bò: 偶 ngẫu = chợt; ngẫu nhiên
爬 leo
Phương Tử Ngôn rất nhanh đoán ra ý của cô bé, không vui nói " Bò? Em nói là sợ đi, vậy tìm anh làm cái gì?"
Bé Hân Ngữ tự đi vào phòng anh trai, rón rén bò lên giường, nhu thuận kéo chăn đắp cho bản thân, giọng nói ngọt ngào trả lời anh trai
" Anh, em muốn ngủ chung với anh"
" Không được, nhanh về phòng của em đi" Phương Tử Ngôn bước nhanh về phía trước, lôi cánh tay của em gái, kéo xuống giường.
Tay của bé Hân Ngữ bị anh trai nắm chặt, oa oa khóc lớn, Phương Tử Ngôn sợ nhất là nước mắt của em gái, bất đắc dĩ khuyên nhủ " Được, em có thể ngủ lại đây, bất quá không thể đắp chung chăn với anh "
" Dạ dạ" Bé Hân Ngữ liên tục gật đầu, trong bụng lại trống rỗng đáng thương nói " Khanh khách, ngẫu đói bụng "
" Ngày hôm nay không ăn cơm sao, dưới lầu có tủ lạnh "
" Ngẫu sợ sợ " Bé Hân Ngữ lắc đầu.
Phương Tử Ngôn bất đắc dĩ nói " Được rồi, anh dẫn em đi"
Hai đứa bé tay trong tay bước xuống tầng dưới, phát hiện trong phòng đèn còn sáng, từ bên trong truyền ra âm thanh quỷ dị, giống như tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người con gái, kèm theo tiếng va đập bạch bạch.
Cửa phòng che đậy lộ ra tia sáng, còn phảng phất tràn ra hương vị kỳ lạ, hai anh em tò mò hướng phòng bếp nhìn vào, chỉ thấy người con gái Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm úp trên tủ bát, đưa lưng về phía người đàn ông để trần nửa trên, chân hai người chặt chẽ dính với nhau cùng một chỗ, mơ hồ có thể thấy một cây gậy to lớn đen thùi thâm nhập phía dưới của cô gái.
Người đàn ông ra sức va đập vào cặp ௱ôЛƓ to, hai luồng ✓ú phía trước theo lực đẩy nẩy lên không ngừng.
" A a a...Mạnh hơn chút nữa...sâu hơn một chút...chưa đủ a ..." Cô gái vừa thống khổ lại vừa vui sướng van xin.
" Đúng là dâm đãng, bị mấy trăm đứa chơi qua rồi? Muốn cây gậy to của ông đây đúng hay không, toàn bộ nhồi vào cái động dâm đãng này "
Tên đàn ông cười gian, hướng bờ ௱ôЛƓ cô gái tát mạnh, hạ thân càng ra sức cày cấy.
Cô gái cúi đầu ՐêՈ Րỉ, đột nhiên toàn thân co quắp một trận, giữa hai chân chảy ra dịch trong suốt, nằm yên trên tủ bát không còn hơi sức, cô gái nhắm mắt tận hưởng, rốt cục quay đầu về phía cửa phòng bếp, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng, rõ ràng chính là vị bảo mẫu trẻ tuổi ...