Chương 78: Uyển Uyển say rượuCẩn Ngôn cầm một bầu rượu mơ tiến vào phòng. Bầu rượu được đặt bên trong chén sứ, quanh thân bình phủ một tầng hơi nước.
Lý Lệnh Uyển đưa tay sờ thân bình, nàng cảm thấy có chút mát lạnh. Thì ra là rượu mơ đã được ướp lạnh.
Lý Lệnh Uyển rất hứng thú với bầu rượu này. Nhưng Lý Duy Nguyên lại không muốn nàng ᴆụng đến chúng, hắn nói: " Mấy ngày trước có một vị đồng liêu tặng nó cho ta. Hắn ta còn bảo đây là rượu do chính tay phu phân hắn ta ủ ra, hắn ta tặng cho mỗi người trong Hàn Lâm Viện hai bầu rượu. Tuy rằng nó chỉ là rượu trái cây, nhưng khi uống vào cũng sẽ say, muội đừng nên uống nó."
Theo sau hắn lại hỏi Cẩn Ngôn: " Không có nước ô mai sao? Mau đi lấy một chén ô mai ướp lạnh cho Tứ tiểu thư dùng."
Nghe xong vẻ mặt của Cẩn Ngôn có chút khó coi, hắn bất đắc dĩ đặt bầu rượu lên bàn rồi nói: " Hôm nay nguyên liệu làm nước ô mai trong phòng bếp của Trương tẩu tử không còn nhiều, bọn họ đều đã dùng cho lão thái thái cùng Tam lão gia hết rồi. Phải chờ đến ngày mai mới có nữa ạ."
Lý Duy Nguyên nghe Cẩn Ngôn nói như thế, hắn hơi chau mày, trên mặt có vẻ không vui.
" Không có nước ô mai cũng không sao," Lý Lệnh Uyển thấy thế liền cười nói: " Rượu mơ ướp lạnh cũng giống vậy thôi. Tất cả đều làm từ quả mơ thôi mà."
Sau đó nàng lại nói với Lý Duy Duy Nguyên: " Ca ca à, huynh cho muội uống một chút thôi. Muội sẽ không uống nhiều đâu, nửa bầu rượu này thôi, có được không?"
Dứt lời nàng liền nở nụ cười lấy lòng hắn. Nếu phía sau nàng có thêm một cái đuôi nhỏ nữa, chắc có lẽ nàng đã vẩy đuôi với hắn rồi.
Trong lòng nàng thầm nghĩ,trước kia nàng cũng từng uống hai ba chai bia, hơn nữa loại rượu này cũng chỉ là rượu trái cây lên men mà thôi, có thể làm nàng say thật sao?
Lý Duy Nguyên nghe xong, trừng mắt nhìn nàng một cái. Nàng nói chỉ muốn uống nửa bầu, vì sao nàng không nói thẳng luôn là nàng muốn uống hết một bầu rượu này cho xong?
Bất quá hắn vẫn sai Cẩn Ngôn đem đến một ly sứ nhỏ, hắn rót cho nàng một ly nhỏ, đặt trước mặt nàng, rồi nói: " Muội chỉ có thể uống một ly nhỏ này thôi."
Lý Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ly rượu nhỏ trước mặt mình, bên trong cũng chỉ có một ít rượu mơ không đáng bao nhiêu tiền.
Hắn đây là muốn ra oai với nàng sao? Cho nên nàng liền kháng nghị: " Một cái ly nhỏ như vậy, thì có thể chứa bao nhiêu rượu mơ? Chỉ sợ một ly nhỏ này cũng không đủ để muội nếm được mùi vị pcủa chúng."
" Muội không biết cách thưởng rượu à," Lý Duy Nguyên cầm bầu rượu rót cho mình một ly, nghe nàng oán giận nói với mình.
Nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn chỉ từ từ thưởng thức ly rượu trong tay, sau đó hắn nói: " Thưởng rượu làm sao có thể dùng ly lớn? Nếu dùng ly lớn chẳng khác nào giống như bò ăn cỏ, nào có phải thưởng rượu."
Lý Lệnh Uyển rất muốn cào tường, nàng nói: " Ca ca, ý của huynh là nói muội chính là bò ăn cỏ đấy hả."
Thật ra Lý Duy Nguyên chỉ sợ nàng uống loại rượu này sẽ bị say mà thôi, chứ làm sao hắn có ý như lời nàng nói?
Cho nên hắn không lên tiếng đáp lại, hắn cầm ly rượu lên mỉm cười kính rượu nàng. Kỳ thật bản thân hắn cũng chẳng thích uống rượu, chỉ là nhiều ngày nay trời quá nóng, rượu mơ lại có vị chua chua ngọt ngọt vô cùng thanh mát, dùng để giải nhiệt rất tốt, vì vậy lâu lâu hắn mới dùng một hai ly nhỏ mà thôi.
Lý Lệnh Uyển uống cạn ly rượu mơ của mình, theo sau nàng đặt nó lên bàn. Nàng lại kéo ống tay áo của Lý Duy Nguyên, kề mặt mình gần hắn, ngọt ngào kêu vài tiếng ca ca, nàng muốn uống thêm một ly nữa.
Vốn dĩ trời sinh nàng đã có vẻ đẹp thuần khiết, mỗi lần nàng làm nũng luôn nở nụ cười thật đáng yêu, dáng vẻ lại kiều diễm, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng như thế, trong lòng dường như có móng vuốt mèo cào nhẹ nơi trái tim hắn, thật là ngứa ngáy.
Cuối cùng hắn không thể chịu nỗi dáng vẻ này của nàng, vì vậy hắn lại rót cho nàng một ly rượu mơ nữa.
Một ly rồi lại một ly, cứ như vậy ước chừng nàng đã uống hết năm ly. Nhưng nàng vẫn không có ý định ngừng lại, bởi vì nàng cảm thấy bản thân mình vẫn có thể uống tiếp. Chỉ mới năm ly làm sao đã cơn thèm của nàng?
Nhưng nàng ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, sau khi uống vài ly nàng bắt đầu có chút cảm giác choáng váng, tim đập loạn, ngay cả trên mặt cũng nóng lên.
Có lẽ từ đó tới giờ bản thân nàng chưa bao giờ uống qua loại rượu này, hơn nữa tửu lượng của nàng cũng không tốt như nàng nghĩ, cho nên nàng đã say mất rồi.
Nàng đưa tay sờ lên hai má nóng bỏng của mình, rồi nàng xoa hai bên thái dương, trong lòng nàng không tin rằng mình đã say.
Rõ ràng trước kia nàng còn có thể uống hai ba chai bia mà mặt không hề đổi sắc, tim cũng không đập loạn nha, vì sao hiện tại chỉ uống có năm ly rượu nàng đã trở thành như vậy?
Về phần Lý Duy Nguyên, khi hắn nhìn thấy hai má nàng ửng hồng, ánh mắt có chút mơ màn, hiển nhiên hắn biết nàng đã say rồi.
Hắn vội buông ly rượu trong tay xuống, đưa tay sờ vào gương mặt nàng, hắn hỏi: " Uyển Uyển, muội thế nào rồi?"
Lý Lệnh Uyển cảm thấy đầu mình nặng trĩu, xung quanh cứ như quay cuồng. Nàng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Lý Duy Nguyên, nhưng nàng chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện nhiều hình ảnh của hắn mà thôi.
Nàng không biết rốt cuộc có bao nhiêu Lý Duy Nguyên đang nói chuyện cùng mình nữa.
Vì thế nàng liền đưa đôi tay của mình lên, nàng huơ loạn xạ, còn cười nói: " Ca ca, rốt cuộc ai nào mới thật sự là huynh vậy?"
Lý Duy Nguyên nhìn nàng như vậy, hắn khẽ thở dài, sau đó hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên khuôn mặt mình, nói: " Đây mới chính là ca ca."
Lý Lệnh Uyển híp mắt nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mỉm miệng cười với hắn.
Lúc nàng say rượu, gương mặt ửng hồng so với ngày thường càng tăng thêm phần diễm lệ, giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp từ từ nở rộ làm cho lòng hắn cảm thấy rung động.
Nàng say rượu không hề ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, ví như hiện tại nàng lại khom người đưa tay sờ lên gương mặt của Lý Duy Nguyên, cả người nàng nghiêng nghiêng ngã ngã sắp ngã xuống đất. Lý Duy Nguyên vội đưa tay ôm lấy nàng, thuận thế hắn đặt nàng ngồi lên chân mình.
Khi say rượu làm sao người ta có thể ngồi yên ổn? Vừa ngồi lên chân hắn, nàng liền tựa cả người vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
Hơn nữa nàng cũng không chịu thành thật ngồi yên, cứ đưa tay vừa vuốt ve gương mặt hắn vừa cười nói với hắn: " Ca ca, huynh lớn lên thật đẹp trai nha."
Sau đó nàng đưa bàn tay mềm mại trắng nõn của mình vuốt chân mày hắn, theo sau là chóp mũi rồi đến đôi môi, cuối cùng nàng dừng lại dừng nơi cằm hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Hiện tại tuổi mụ của hắn đã hai mươi, cho nên hắn cũng đã mọc râu. Mỗi lần râu mọc dài hắn đều cạo nó đi, tuy rằng hiện giờ nhìn cái cằm bóng loáng, nhưng nếu dùng tay cẩn thận sờ kỹ sẽ cảm thấy nơi đó có chút nham nhám.
Cho nên nàng cảm nhận được điều đó, nàng mới không ngừng vuốt ve nơi đó. Vừa vuốt nàng vừa ngạc nhiên nói: " Ca ca, huynh có râu rồi này."
Duy Nguyên cảm thấy mỗi chỗ trên gương mặt mình khi bị nàng sờ đến đều bắt đầu trở nên nóng bỏng, trong lòng hắn có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Chúng thật nóng bỏng, tê dại, cùng ngứa ngáy, hắn hận không thể đem cái người đang tựa trong lòng mình hung hăng yêu thương một trận.
Sau đó hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên cằm mình xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay mềm mại của nàng, rồi nhẹ giọng trả lời: " Ừ. Bởi vì ca ca trưởng thành rồi, là nam nhân ai mà không mọc râu."
Nghe hắn trả như vậy, nàng lại mở to mắt nhìn hắn dường như nàng rất kinh ngạc. Khi hắn thấy vẻ mặt đáng yêu này của nàng, cuối cùng hắn không kiềm chế được nữa.
Vì thế hắn liền cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: " Uyển Uyển, chờ sau khi muội tỉnh rượu, có phải muội sẽ không còn nhớ những lời ta nói lúc này, cũng như những chuyện đã phát sinh?"
Khi Lý Duy Nguyên nói ra câu nói vừa rồi, hắn cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, chẳng phải hắn hỏi những câu hỏi đó đều chỉ là vô nghĩa sao?
Thật sự hắn rất nhớ mùi vị khi hắn hôn môi nàng, từ sau đêm đó khi hắn biết rõ nàng và hắn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Hơn nữa hắn đã từng nếm trải qua cảm giác hôn môi nàng, làm cho mấy ngay liền không lúc nào hắn không tơ tưởng đến điều đó.
Lần trước ở giàn nho, vì cầm lòng không được nên đã lén hôn trộm nàng, trong lúc nàng ngủ say.
Nhưng hiện giờ hắn biết rõ nàng đang say rượu, nàng không thể nào biết bản thân mình đã làm những gì, ít nhất nàng cũng còn biết kêu hắn là ca ca.
Đợi sau khi nàng tỉnh rượu, nàng làm sao còn nhớ đến những việc đã phát sinh?
Nếu không phải hắn cố gắng kiềm chế bản thân,có lẽ hắn đã sớm nói tất cả mọi việc cho nàng biết.
" Uyển Uyển," Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu, lại nhẹ giọng nói: " Muội nói ca ca lớn lên đẹp trai như vậy, thế thì muội có thích ca ca hay không?"
"Thích chứ," tiểu bạch thỏ Uyển Uyển lên tiếng, nàng không biết rằng Nguyên sói xám đang giăng cho nàng một cái bẫy.
Lý Duy Nguyên còn nhìn thấy nàng gật đầu cười ngây ngốc, ánh mắt hắn liền sâu thẳm, hắn nói: " Uyển Uyển, vậy muội có muốn ca ca hôn muội không?"
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói những lời này, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng hồn nhiên nhìn vào đôi mắt hắn, làm cho hắn có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi.
Nhưng nàng chỉ nhìn hắn một lúc, sau đó nàng liền nhìn đến đôi môi hắn.
Đôi môi của hắn rất mỏng, lại có chút ửng hồng. Thật sự mỗi lúc hắn khép hờ đôi môi mình như vậy, quả thật rất gợi cảm.
Nàng cũng không hiểu vì sao, giờ phút này trong mắt nàng chỉ chú ý đến đôi môi xinh đẹp của hắn. Sau đó nàng không có chút nghĩ ngợi nào, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Lý Duy Nguyên thấy nàng chủ động hôn môi mình, trong lòng hắn vô cùng chấn động, cả cơ thể hắn đều ¢ươиg ¢ứиg.
Bất quá hắn cũng nhanh đáp lại nàng. Thoáng chốc hắn cảm thấy mừng như muốn phát điên, trong nội tâm hắn như có hàng ngàn cơn sóng xô vào.
Hắn đưa tay đặt lên ót nàng, đè sát nàng lại gần mình, sau đó hắn càng gia tăng sức lực cắn ʍúŧ đôi môi nàng.
Hai bên hôn nhau triền miên, nhưng hiển nhiên Lý Duy Nguyên không hề cảm thấy thoả mãn.
Đầu lưỡi của hắn bắt đầu tung hoành trong khoang miệng nàng, hắn ʍúŧ mát cái lưỡi mềm mại của nàng, ra sức hôn nó.
Lý Lệnh Uyển bắt đầu cảm thấy lưỡi mình có chút đau đớn, nàng liền rơi nước mắt. Nàng giãy giụa cơ thể, miệng kêu lên từng tiếng mơ hồ, nàng kêu ca ca thả muội ra.
Bất quá những tiếng kêu của nàng chỉ như tiếng mèo kêu càng làm cho hắn trở nên kích động, cho dù muốn ngừng nhưng lại không thể làm được. Đến cuối cùng sau một khoảng thời gian, hắn mới rời khỏi đôi môi nàng.
Lúc này Lý Lệnh Uyển đã ngủ say, bởi vì sau khi say rượu, nàng cảm thấy đầu mình choáng váng, thật sự nàng rất buồn ngủ.
Thế nhưng khi ấy Lý Duy Nguyên luôn ra sức hôn nàng, làm cho nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vì quá mệt mỏi nên liền thi*p đi.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đã nhắm chặt mắt, dọa hắn sợ một phen, vội đưa ngón tay đặt lên mũi nàng, hắn cảm thấy nàng vẫn còn thở lúc này hắn mới cảm thấy an tâm một chút. Hắn nhìn thấy nàng hô hấp đều đều, có lẽ nàng đã ngủ mất rồi.
Hắn không khỏi bật cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lại tối sầm, hắn dịu dàng hôn lên trán nàng, theo sau là chóp mũi rồi đến má nàng, tiếp đến là đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn vừa hôn nàng vừa trầm giọng gọi nàng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển...."
Thật sự hắn yêu nàng đến tận xương tuỷ. Cho nên khi hắn ôm nàng trong lòng, còn hôn nàng như vậy, hắn cảm thấy vô cùng vui sướng đến mức muốn nổ tung.
Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển tỉnh dậy, nàng cảm thấy có chút đau đầu. Hiện giờ mặt trời cũng sắp lặn, nàng biết vì say rượu nên bản thân mình đã ngủ một giấc đến bây giờ.
Hậu quả của việc say rượu chính là đầu nàng đau nhức như muốn nứt ra. Nàng khó chịu hừ một tiếng, sau đó nàng liền ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy ánh nắng chiều đã xuyên qua cửa sổ, nàng lại còn đang nằm trên giường của Lý Duy Nguyên. Tại sao nàng lại nằm ở đây?
Sau khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đã tỉnh dậy, hắn liền buông 乃út trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ nàng, ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa thái dương nàng, quan tâm hỏi: " Uyển Uyển, muội cảm thấy thế nào rồi?"
Nàng liền nhẹ lắc đầu một chút, nàng giơ tay vỗ nhẹ lên trán mình, hàm hàm hồ hồ nói: " Chẳng ra sao cả."
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói những lời này, nhất thời hắn cũng có chút tức giận, lại có chút buồn cười, cùng một chút thương tiếc.
Hắn nắm lấy bàn tay nàng, có chút oán trách nói với nàng: " Sau này muội còn dám uống rượu nữa không?"
Vừa nghe hắn hỏi xong, nàng cảm thấy có chút khó chịu. Rõ ràng trước kia nàng uống rượu bia không say, nhưng bây giờ lại có thể say như thế?
Hơn nữa lúc trước nàng rất thích ăn đào, nhưng hiện giờ nàng mà ᴆụn đến đào thì toàn thân lại nổi mẩn đỏ?
Nàng không thích như vậy chút nào. Vì thế nàng liền cảm thấy bi phẫn nói: " Tửu lượng phải luyện nhiều mới khá lên. Chỉ cần sau này muội uống thêm vài lần nữa, sẽ không còn dễ dàng say như ngày hôm nay." Lý Duy Nguyên nghe xong liền bật cười.
" Muội đây chính là cho dù có va đầu vào tường cũng không chịu quay đầu sao? Tốt, tốt, đợi lát nữa ta kêu người đem đến đây một vò rượu mơ nữa để cho muội uống nhé. Nếu muội uống hết, ta lại đem tiếp đến cho muội uống, để ta xem đến lúc đó muội có luyện được ngàn ly không say hay không?"
Lý Lệnh Uyển nghe vậy liền cảm thấy lúng túng. Nàng lập tức đưa tay nắm lấy ống tay áo của Lý Duy Nguyên, tỏ vẻ đáng thương nói: " Ca ca, huynh đừng đùa với muội như vậy?"
Vẻ mặt Lý Duy Nguyên vẫn nghiêm túc như cũ, hắn không để ý đến nàng. Thậm chí hắn còn rút tay áo mình ra khỏi tay nàng, hắn đứng dậy không lên tiếng liền rời khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển thấy thái độ hắn như vậy, trong lòng nàng chợt luống cuống.
Xem ra hắn nổi giận thật rồi. Mỗi lần hắn nổi giận, thì hắn luôn xụ mặt không lên tiếng như thế.
Cho nên nàng vội nhấc chăn lên muốn xuống giường, tốt nhất trong lúc hắn còn chưa trở về phòng nàng phải nhanh chân quay về Di Hoà Viện thôi, bằng không đợi chút nữa hắn thật sự đem rượu đến cho nàng uống thì không ổn rồi.
Bất quá cảm giác say chưa hoàn toàn biến mất, hơn nữa vừa rồi bởi vì nàng có chút hoảng hốt, thân thể cũng mềm nhũn, đôi chân không có chút sức lực nào, vì thế khi nàng đặt chân xuống đất tựa như đang đứng trên mây.
Nàng vừa bước được một bước, thì toàn bộ cơ thể lại ngã nhào về phía trước. Nền gạch màu xanh không hề lót thảm, nàng té xuống đầu gối liền đập mạnh xuống nền đất, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó nàng liền ngồi trên mặt đất.
Lúc này Lý Duy Nguyên đang cầm chén canh giải rượu tiến vào phòng, hắn nhìn thấy vẻ mặt nàng đau đớn, hơn nữa nàng lại ngồi trên mặt đất, tất nhiên hắn biết nàng bị té ngã lại còn va phải đầu gối.
Hắn vội vàng bước đến chỗ nàng, hắn đặt chén canh giải rượu lên trên bàn nhỏ cạnh giường, cúi người bế nàng lên giường, đưa tay vén váy của nàng lên, tiếp đến hắn cuốn ống quần của nàng. Hắn nhìn thấy nơi đầu gối nàng đã đỏ một mảng.
Lý Duy Nguyên thấy vậy, liền cảm thấy đau lòng, hắn không biết nên làm như thế nào, hắn nói: " Ta chỉ mới rời phòng một lúc, muội lại làm bản thân mình bị thương như vậy rồi à?"
" Không phải huynh nói muốn bắt muội uống một vò rượu mơ sao, muội không muốn uống đâu, tất nhiên muội phải tìm cách bỏ trốn rồi. Nếu không thì muội phả ngây ngốc ngồi đây chờ huynh đem rượu tới đây ép muội uống sao?"
Lý Lệnh Uyển bắt đầu trách ngược lại hắn, nàng nói tiếp: " Chỉ là muội không ngờ khi mình đứng lên đôi chân không còn chút sức lực nào cả, cho nên lúc bước một bước liền té ngã như thế."
Lý Lệnh Uyển lại đưa tay chỉ vào hắn, nàng nói: " Cho nên ca ca, cái này phải trách huynh nha."
Sau đó nàng lại cười khoan dung nói tiếp: " Thế nên muội không phải uống vò rượu kia nữa được không?"
Lý Duy Nguyên ngẩng đầu tức giận trừng mắt với nàng một cái, hắn cầm lấy chén canh giải rượu trên bàn, xụ mặt đưa cho nàng, nói: " Uống đi."
Trong lòng nàng đột nhiên có một hồi chuông cảnh báo vang lên, đôi tay nàng chống lên trên giường, cả thân mình nàng cũng lùi về sau, nàng nói: " Thứ gì vậy? Là rượu mơ sao? Muội không uống đâu."
Nói đùa sao, vừa rồi nàng chỉ uống có năm ly rượu mơ đã ngủ hết cả buổi trưa, đến giờ đầu nàng vẫn còn đau đây. Nếu còn bắt nàng uống một chén rượu thế này, chắc có lẽ cái thân thể của nàng không chống đỡ được mất, sợ không phải là chỉ ngủ một chút chắc có thể là mấy ngày đấy.
" Ca ca, huynh có thể đối xử nhẫn tâm với muội như thế sao?"
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong, lại đưa mắt nhìn nàng, hắn nói: " Đây là canh giải rượu. Mau uống đi."
Lý Lệnh Uyên âm thầm nhìn đến chén canh đó, nàng thấy trong chén có một chất lỏng màu nâu, mà rượu mơ thì lại trong suốt, có thể xác định đây không phải là rượu mơ.
Lúc này nàng mới đưa tay nhận lấy chén canh giải rượu, nhấp một ngụm nhỏ. Khi uống vào nó có mùi vị chua chua ngọt ngọt, hơn nữa dường như cũng có vị thanh mát như nước giếng, nhưng lại không quá lạnh, độ lạnh vừa phải. Vì thế nàng liền một hơi uống cạn, cuối cúng nàng đưa chén không lại cho hắn.
Lý Duy Nguyên nhận lấy, dặn dò nàng: " Ngoan ngoãn ngồi đây đừng đi đâu cả, ta ra ngoài sẽ về ngay."
Sau đó hắn cầm chén sứ đi ra ngoài, một lúc sau hắn lại cầm một chậu nước ấm tiến vào. Hắn dùng khăn vải nhúng vào nước rồi vắt ráo, đắp chúng lên đầu gối nàng, cứ lập đi lập lại việc đó nhiều lần, cuối cùng hắn cất chậu nước và khăn vải lên trên giá gỗ, lại bước đến gồi lên mép giường, đưa tay xoa nhẹ đầu gối nàng.
Lý Lệnh Uyển yên tâm thoải mái hưởng thụ, nàng lại hỏi hắn: " Ca ca, lúc muội say rượu liền đi ngủ sao? Muội có nói điều gì với huynh không?"
Bởi vì nàng lo lắng, bản thân mình lúc say sẽ nói ra chuyện gì đó, sợ sau khi hắn nghe thấy lại có chuyện phiền phức xảy ra.
Lý Duy Nguyên nghe xong, động tác của hắn chợt dừng lại. Xem ra những chuyện vừa rồi nàng không còn nhớ rõ nữa.
Hắn cũng không biết rốt cuộc hắn nên cảm thấy may mắn hay mất mát đây, cho nên hắn tiếp tục xoa đầu gối cho nàng, bình tĩnh trả lời: " Không nói gì hết."
Vì sao nhìn hắn lại có vẻ không có như không được vui vậy? Trong lòng Lý Lệnh Uyển chợt có chút thấp thỏm, chẳng lẽ bản thân nàng đã nói ra chuyện gì rồi sao?
Trước kia nàng ít khi say rượu như vậy, cho nên nàng không biết bản thân mình khi say sẽ thành ra cái dạng gì.
Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn thật cẩn thận hỏi hắn: " Ca ca, huynh không vui sao?"
Đôi mày mảnh khảnh của nàng chau lại, nàng khẽ cắn môi dướ, ánh mắt đầy sự bất an.
Nhìn bộ dạng cẩn thận này của nàng, trong lòng Lý Duy Nguyên cảm thấy có chút không tự nhiên. " Ta không vui."
Hắn than thở: " Ta vừa đi một lúc muội đã làm cho bản thân bị thương như vậy, nếu qua mấy ngày sau ta lại phải rời khỏi đây mấy tháng, không biết muội sẽ thành dạng gì?"
Rời đi mấy tháng sao? Hắn muốn đi đâu? Lý Lệnh Uyển nghe xong liền khẩn trương nắm cánh tay hắn, nàng hỏi: " Ca ca, huynh muốn đi đâu?"
Thấy dáng vẻ cùng biểu tình khẩn trương này của nàng, trong lòng hắn chợt cảm thấy cao hứng, cũng cảm thấy mềm lòng không ít.
Sau đó hắn đưa tay vuốt nhẹ bàn tay trấn an nàng, dịu dàng nói: " Năm nay Thái Hồ lại có lũ lụt, triều đính hạ lệnh bọn ta tìm biện pháp giải pháp việc này. Mấy hôm trước ta có dâng một bản tấu chương tìm ra hướng giải quyết, Hoàng Thượng cảm thấy ý tưởng của ta rất hay, cho nên đã phái ta cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến nơi đó lắp đê chống lũ lụt, có lẽ ta phải xa muội một thời gian."
Nói như vậy trong triều đình cũng có rất nhiều vị quan dâng tấu chương tìm cách giải quyết việc này sao?
Nhưng Hoàng Thượng lại chỉ ưu ái chọn tấu chương của Lý Duy Nguyên, còn phái hắn cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến Thái Hồ trị thuỷ, chờ sau khi hắn hoàn thành mọi việc trở về, chắc chắn hắn sẽ được thăng quan.
" Ca ca, huynh thật sự rất lợi hại nha." Lý Lệnh Uyển thật lòng tán thưởng hắn.
" Ta nào có lợi hại như vậy?" Tuy rằng trong lòng hắn rất cao hứng, nhưng vẻ mặt vẫn bình đạm như cũ, theo sau hắn nói: " Chỉ do ngày thường ta đọc nhiều kinh thư, cho nên cũng biết rõ điạ hình xung quanh Thái Hồ, hạ lưu sông như thế nào mà thôi. Hơn nữa trong kinh thư cũng nêu ra nhiều cách chống lũ lụt,sau nhiều ngày suy nghĩ tìm giải pháp, cuối cùng ta cũng tìm ra cách, việc này chẳng có gì khó khăn đối với ta."
Ngươi xác định ngươi đây là không đang khoe khoang trước mặt ta sao? Lý Lệnh Uyển chẳng biết nói gì nữa.
Sau khi Lý Duy Nguyên xoa đầu gối cho nàng xong, hắn nhanh tay thả ống quần nàng xuống, hỏi nàng: " Hiện giờ muội cảm thấy như thế nào?"
Thật sư vẫn còn chút đau đớn, nhưng nàng vẫn cười nói: " Tốt rồi ạ, không còn đau một chút nào cả."
Lý Duy Nguyên nửa tin nửa ngờ, hắn biết nàng chỉ là đang an ủi mình mà thôi, trong lòng hắn lại cảm thấy vui mừng.
Hắn lại nắm tay nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, hắn nói: " Lần này ta đi có thể một hai tháng sau mới có thể trở về. Mấy ngày này, muội đừng rời khỏi Di Hoà Viện, tốt nhất cũng đừng tiếp xúc quá nhiều với phụ thân và Tam tỷ của muội.
Muội biết đó, Tam thúc chẳng yêu thương gì muội cả, ông ta lại vừa mất đi nhi tử, trong lòng sẽ không thoải mái, nếu tình cờ ông ta nhìn thấy muội, chỉ sợ rằng ông ta sẽ tìm cớ trách mắng muội mà thôi. Ngay cả Tam tỷ của muội cũng vậy, lòng dạ muội ấy quá thâm sâu, muội không thể nhìn thấu đâu."
Ngụ ý của hắn chính là nàng không thể đấu lại Lý Lệnh Yến sao?
Nhưng chuyện này vốn là sự thật, nàng sớm đã biết rõ. Vì thế nàng gật đầu nói: " Vâng, muội biết rồi."
Lý Duy Nguyên nghe nàng trả lời như thế, hắn thoáng yên tâm hơn một chút. Theo sau hắn lại nói: " Mấy ngày trước đây ta đã an bài một nha hoàn tên là Tiểu Thanh vào phủ, ta cũng đã sắp xếp nàng ta hầu hạ ở Di Hoà Viện. Nàng ta chính là người mà ta tuyển chọn trong Hoàng Cực Hội, nàng ta biết võ công. Sau này nếu muội rời khỏi Di Hoà Viện, bất cứ giá nào muội cũng phải dẫn nàng ta theo bên cạnh mình, bởi vì nàng ta có thể bảo vệ cho muội, muội nghe chưa?"
" Biết rồi ạ." Lý Lệnh Uyển vui mừng gật đầu. Nàng cảm thấy việc nàng ôm chặt đùi của Lý Duy Nguyên là một việc làm rất sáng suốt.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ trong ra ngoài, hắn đều nhất trí an bài ổn thoả, căn bản nàng không cần phí tâm lo lắng.
Chỉ là trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, nàng nói: " Ca ca, huynh đi đến nơi khác cũng phải giữ sức khỏe nha."
Lý Duy Nguyên thấy nàng lo lắng cho mình, hắn nhịn không được liền cảm thấy nội tâm trở nên mềm mại. " Ta biết rồi."
Hắn cúi người đến gần nàng, nắm chặt tay nàng, giơ tay sờ lên gương mặt thanh tú của nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu và si mê, nói: " Uyển Uyển, ngoan ngoãn chờ ca ca trở về."
Chờ sau khi hắn trở về, nhất định phải nói rõ mọi chuyện với nàng. Bởi vì hắn không muốn lúc nào nàng cũng chỉ đối xử với hắn như ca ca.