Doãn Mạt nằm mơ, trong mơ anh trai tặng cô một con Husky, đầu Husky không nhỏ, vừa nhìn thấy cô liền nhiệt tình chạy như bay đến, cô bị nó đè xuống đất, Husky nằm trên người cô liếʍ tới liếʍ lui khắp nơi, từ trên mặt đến cổ, lại từ cổ đến иgự¢, lại từ иgự¢ đến...
Doãn Mạt lập tức tỉnh lại, sau đó phát hiện tình cảnh trong mộng vẫn còn xảy ra, cảm giác ấm áp trơn nhẵn nơi rốn vẫn còn tồn tại rõ ràng, hơi ngứa một chút, tê tê, hơn nữa còn tiếp tục có xu hướng tiếp tục đi xuống, cô cúi đầu mà xem, chỉ thấy chăn gồ lên một đoàn......
Đột nhiên, cả người Doãn Mạt run lên, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân, giữa nơi chân mày đều là vẻ quyến rũ, gương mặt xinh đẹp đã ửng hồng... Cô khó nhịn đưa chân đá đá người trong chăn, không nhịn được lầu bầu hai tiếng.
"Đừng, đừng liếʍ... Anh nhanh ra ngoài cho em..." Giọng nói cô mềm mại căn bản không có lực uy hϊếp, nghe vào trong tai Doãn Trạm liền trở thành lời cự tuyệt mang vẻ mời chào.
......
Một cuộc vận động sáng sớm kết thúc sau hơn nửa tiếng, Doãn Mạt cả người mệt lả nằm trên giường, không muốn nhúc nhích chút nào.
Tối hôm qua đã làm hai lần, vốn Doãn Trạm còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng nhìn cô mệt mỏi đến vậy, niệm tình là lần đầu, khó khăn lắm mới bỏ qua cho cô. Sáng sớm hôm nay lúc dậy vốn anh cũng không định làm, kết quả vừa ôm lấy cô, hôn cô một cái, lại mất khống chế...
Doãn Trạm vẫn cảm thấy khả năng tự chủ của mình không tệ, nhưng động phải cô gái nhỏ này, hình như lực khả năng tự chủ của anh có khuynh hướng giảm xuống không ngừng.
So với Doãn Mạt, có thể nói Doãn Trạm là toàn thân thoải mái, sinh long hoạt hổ, có cảm giác như sống tới bây giờ cũng chưa có lần nào thoải mái hơn lúc này, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên La Tử kia lại thích làm chuyện này như vậy, hẳn sau này anh sẽ không bị cậu ta chế nhạo nữa, có điều việc thường xuyên đổi bạn gái này thì anh vẫn không thể gật bừa, chỉ suy nghĩ một chút đến chuyện làm việc thân mật này với nhiều phụ nữ khác nhau mà anh đã rùng mình, thật sự không biết La Tử nghĩ thế nào, không cảm thấy rất bẩn sao?
Sau khi Doãn Trạm thầm khinh bỉ với tác phong của La Tử, liền đảm nhiệm nhiệm vụ lau người cho Doãn Mạt, lại xuống lầu đến siêu thụ lân cận mua chút nguyên liệu nấu ăn, trở về nhà trọ liền bắt đầu vội vàng làm bữa trưa.
Đang ôm người đẹp ngủ, đột nhiên La Tử nhảy mũi mấy cái, anh ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ tối hôm qua làm quá nhiều, thân thể yếu đi rồi sao?
........
Doãn Mạt vừa dậy, cảm thấy cả người đã khỏe hơn một chút, không còn mệt lả như trước, nhưng phần eo và bắp đùi vẫn mỏi vô cùng, nghĩ tới việc anh trai đã rất dịu dàng, tối hôm qua còn một mực dụ dỗ bên tai cô, thả chậm động tác, nhưng cô lại nhanh chóng mệt đến mức không còn sức để cử động, quả nhiên cô cần tăng cường thể lực. Doãn Mạt đứng trước gương nhìn những dấu vết chằng chịt trên người, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng trong lòng đều được lấp đầy bởi lớp bong bóng hạnh phúc ngọt ngào.
Cô rửa mặt xong, vừa mở cửa phòng chính thì mùi thơm của thức ăn đã xông vào mũi, sờ cái bụng đã trống rỗng, cô thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt.
Có một bạn trai có thể lên phòng khách xuống phòng bếp thật là hạnh phúc...
"Anh, ăn cơm được chưa? Em đói bụng quá."
Doãn Trạm vừa nhìn thấy cô, liền cười vui vẻ, có thể thấy được tâm trạng của anh rất tốt: "Có thể ăn rồi, ngồi xuống đi, anh xới cơm cho em."
....
Hai người mới vừa hoàn toàn có được lẫn nhau, ngọt ngào tựa như một đôi vợ chồng vừa tân hôn, dính như keo sơn qua một tuần.
Thứ hai, Doãn Mạt trở về trường, tất nhiên Doãn Trạm cũng không thể nghỉ tiếp, công ty còn có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, cho nên hai người tạm thời tách khỏi nhau.
Buổi sáng, Doãn Mạt đến thẳng trường học, vừa đến lớp học, Lâm Đại bu lại đầu tiên.
"Tiểu Mạt, anh ta nói cậu có bạn trai?"
"Đúng vậy."
"Anh ta nói bạn trai cậu gọi Doãn Trạm."
Doãn Mạt nhìn cô một cái, gật đầu.
"Nhưng nếu tớ nhớ không lầm... Anh cậu cũng tên là Doãn Trạm."
Doãn Mạt nhìn thẳng vào ánh mắt vừa mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu vừa không thể tin của Lâm Đại, cố làm ra vẻ thần bí nói: "Về phòng tập thể tớ sẽ kể toàn bộ cho cậu, được chưa."
.......
Buổi trưa tan lớp, bốn người trở về phòng tập thể sớm, mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào Doãn Mạt, Doãn Mạt bị nhìn đến không chịu nổi, liền diễn đạt đái khái một chút về quan hệ và quá trình trong mối quan hệ cùng Doãn Trạm
.
"Ôi, quá lãng mạn rồi, đây chính là tình yêu giả anh em trong truyền thuyết ư!" Cặp mắt Tề Hiểu Lăng sáng lên: "Tiểu Mạt, có phải ngay từ đầu ba mẹ cậu đã có ý định nuôi chồng từ bé không?"
"Thôi đi, ba mẹ tớ vốn không biết gì, cũng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia."
"Vậy các cậu định khi nào thì nói thật với họ?" Vạn Vũ Thần hỏi.
Doãn Mạt lắc đầu một cái: "Sẽ nói sau, chờ đến thời gian thích hợp, chúng tớ sẽ nói."
"Tiểu Mạt, liệu cậu có nhầm tình anh em thành tình yêu hay không?” Lúc này, Lâm Đại như có điều suy nghĩ mở miệng.
"Không, đó hoàn toàn là hai loại tình cảm khác nhau, sao tớ có thể không phân rõ được?" Doãn Mạt nói rất chắc chắn.
"Được rồi..." Giọng nói lộ ra chút vẻ tiếc hận.
"Em gái Lâm, chẳng lẽ cậu không vui cho tớ sao?" Doãn Mạt cảm thấy kì lạ khi nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô bạn.
"Cậu ấy đang chán chường vì không thể trở thành chị dâu của cậu đấy.”
"Nói bậy gì đấy." Doãn Mạt trợn mắt nhìn Tề Hiểu Lăng một cái, Tề Hiểu Lăng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nếu đã thẳng thắn nhận chuyện tình cảm với bạn tốt, lúc Doãn Mạt gọi điện thoại ở phòng tập thể đã không còn gì kiêng dè nữa, khi nói chuyện cũng không băn khoăn. Tề Hiểu Lăng lập tức tìm được đồng minh, vui mừng vô cùng.
"Anh tớ nói tối mai mời các cậu ăn cơm, có rảnh không?" Sau khi Doãn Mạt cúp điện thoại, tâm trạng rất tốt, nghĩ đến việc anh trai đột ngột nhắc tới: "Có cần phải mời các bạn trong phòng của em không" thì Doãn Mạt đã cảm thấy buồn cười, anh đã không chờ để gặp được "người nhà mẹ đẻ" của cô rồi sao.
"Oa, anh trai mời ăn cơm ư, không rảnh cũng phải rảnh." Tề Hiểu Lăng đáp.
Vạn Vũ Thần nhìn cô một cái: "Vậy sao tên tình yêu nhà cậu còn chưa có ý mời chúng tớ ăn cơm?"
Tề Hiểu Lăng lập tức lên tiếng thay bạn trai mình: "Chẳng phải việc này là vì anh của Tiểu Mạt đã dấn thân vào xã hội, suy nghĩ chính chắn hơn sao, hơn nữa các cậu không nhắc, tớ nghĩ là đám các cậu cũng không để ý..."
"Chuyện này còn cần bọn tớ nói à?" Vạn Vũ Thần khinh bỉ nhìn cô một cái.
"Vậy thì tốt, chờ anh trai mời xong, tớ sẽ để tình yêu nhà tớ mời các cậu ăn cơm, địa điểm tùy tiện chọn!" Tề Hiểu Lăng phóng khoáng vỗ bàn, đàn ông nhà mình là không thể bị khinh bỉ!
Vạn Vũ Thần cười gian một tiếng, "Đến lúc đó không cho đổi ý nha."
........
Buổi chiều ngày hôm sau, Doãn Mạt liền mang theo ba người bạn phòng đến nhà hàng, Doãn Trạm đã đặt xong phòng, vị trí nhà hàng cách trường học không xa, bốn người vừa trò chuyện trên trời vừa đi, lúc đến nơi, Doãn Trạm vẫn còn chưa tới.
Vào phòng, Doãn Mạt nói: "Các cậu xem muốn ăn gì thì cứ gọi, anh tớ đang trên đường, sẽ đến rất nhanh."
"Anh cậu thật hào phóng, nơi này cũng không rẻ đâu."
"Đến lúc đó vị kia nhà cậu cũng sẽ đạt được đến trình độ này chứ?" Giọng nói của Vạn Vũ Thần có chút lành lạnh.
"Vạn Vũ Thần! Tớ với cậu có thù với cậu à, đối phó với tớ mọi lúc làm gì, cẩn thận chờ tới lúc cậu có bạn trai, nhất định tớ sẽ làm thịt ૮ɦếƭ cậu!"
Vạn Vũ Thần vẫy vẫy mái tóc dài, nhả ra hai chữ: "Tự nhiên."
Không bao lâu, Doãn Trạm đã đến.
"Xin lỗi, anh tới chậm." Bên môi anh mang theo mọt nụ cười thân thiện, chạy từ công ty tới, trên người còn mặc bộ âu phục màu đen, nhìn qua thì chính chắn đến mê người, rất có vị đàn ông.
"Anh, ngồi ở đây." Doãn Mạt kéo anh đến ngồi bên cạnh, giới thiệu bạn tốt của mình cho anh.
Rõ ràng ba người có chút gò bó, khác với vẻ hi hi ha ha ngày thường, lúc này ai cũng ngồi đàng hoàng, ngay cả uống nước cũng chỉ hớp từng ngụm nhỏ, chỉ sợ sẽ thành công mất mặt trước mặt anh.
Doãn Mạt buồn cười nhìn họ, cũng không đâm chọc: "Đã gọi đồ ăn rồi, sẽ mang lên nhanh thôi."
Doãn Trạm gật đầu một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Con người Tiểu Mạt tương đối khờ khạo, từ nay về sau còn phải nhờ các em quan tâm nhiều hơn."
Tất nhiên đây chỉ là lời nói theo lễ, ba người lập tức xua tay nói đâu có, không có, Doãn Mạt ở cạnh thấy mà
cười ra tiếng: "Được rồi, nói cũng xong rồi, như vậy."
Doãn Trạm cũng chợt nhận ra vì mình mà mấy cô gái nhỏ này như có chút mất tự nhiên, thỉnh thoảng còn mở lời cười giỡn mấy câu, khiến bản thân nhìn qua có vẻ dễ ở chung hơn chút.
Tề Hiểu Lăng và Vạn Vũ Thần vốn là người hướng ngoại, hơi giả bộ thục nữ một chút đã có phần không được tự nhiên, giờ nghe thấy giọng nói hiền hoà của Doãn Trạm thì gan cũng lớn hơn, rất nhanh đã quen, Lâm Đại bị hai người ảnh hưởng, cũng gia nhập.
"Anh trai, em nói với anh, ở trường Tiểu Mạt rất được yêu thích, anh phải trông chừng thật kỹ đấy." Sau vài ly rượu, Tề Hiểu Lăng đã không còn chút kiêng kỵ, dứt khoát gọi Doãn Mạt là anh trai.
Doãn Trạm nhìn Doãn Mạt một cái, sau đó cười trả lời: "Anh không có ở trường, tất nhiên không thể đề phòng người có lòng, cho nên còn phải nhờ các em đề phòng hộ anh rồi."
"Đó là tất nhiên!" Tề Hiểu Lăng vỗ иgự¢: "Nếu em phát hiện có tên đàn ông nào dám đến gần Tiểu Mạt trong vòng nửa thước, nhất định em sẽ đuổi tên đó đi."
Doãn Mạt trừng mắt về phía Tề Hiểu Lăng, kết quả Tề Hiểu Lăng căn bản không nhìn đến cô, tiếp tục hồ hởi nói: "Anh trai, anh cứ yên tâm, tất cả cứ để em lo!"
"Vậy thì cám ơn em."
"Không cần, không cần..."
Tề Hiểu Lăng và Doãn Trạm trò chuyện rất vui (dĩ nhiên chỉ có cô gái Tề Hiểu Lăng kia cho là như thế), Doãn Mạt lại chú ý tới bên kia, cô đè tay Vạn Vũ Thần lại, ngăn bạn tiếp tục đổ rượu vào miệng.
"Cậu uống ít một chút."
Vạn Vũ Thần mỉm cười, "Tớ chỉ mừng thôi."
"Mừng cũng đừng uống nhiều như vậy, nếu không sẽ khó chịu lắm."
"Biết rồi, tớ không uống nữa được chưa."
Vạn Vũ Thần đẩy ly rượu trước mặt ra, mặc dù nhìn vẻ mặt rất bình thường, nhưng Doãn Mạt có thể cảm thấy cảm xúc cô có chút không đúng.
Lúc này, Doãn Mạt cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ muốn chờ khi ở một mình thì phải hỏi bạn một chút. Từ một khoảng thời gian trước thì A Vạn liền có chút kỳ lạ, mặc dù vẫn vui đùa cùng Tề Hiểu Lăng như cũ, nhưng Doãn Mạt cảm thấy cô ấy chỉ cố ý làm như vậy, khiến bản thân trông vẫn như thường ngày, gần đây thỉnh thoảng cô thấy cô ấy cứ chợt ngẩn người, đây cũng không phải là hiện tượng bình thường.
Sau khi ăn xong, Doãn Mạt không trở về trường, vài ngày không gặp, đương nhiên hai người rất nhớ đối phương, càng không nói sau khi có tiếp xúc thân mật, hai người vẫn luôn muốn sống chung, dù không vận động kịch liệt gì, nhưng ôm thôi cũng được rồi.
Dưới ánh mắt mập mờ của ba người bạn cùng phòng, Doãn Mạt đi theo Doãn Trạm trở về ổ nhỏ, hai người vừa vào nhà liền ôm chặt lấy nhau, hôn đến khó bỏ khó phân, rất nhanh đã lăn đến trên giường...
Sau đó đúng là, chợt như cả đêm gió xuân, ngàn vạn cây hoa lê nở...