Duẫn Mạt còn học tiểu học, bởi vì được vợ chồng Duẫn yêu thương, hơn nữa bọn họ cho rằng lúc còn nhỏ nên nhẹ nhàng, không buồn không lo mà trôi qua, vì thế bọn họ cũng không sắp xếp cho Duẫn Mạt khóa học tăng cường bổ túc nào, con gái thành tích không vượt bậc bọn họ cũng không xem là chuyện gì, loại thành tích này rất nhiều người đến trung học mới hiện rõ, cho nên bọn họ không vội.
Chương trình tiểu học vốn cũng không nhiều, thời gian rảnh của Duẫn Mạt rất nhiều, vì thế toàn bộ thời gian của cô đều chạy đến bên Duẫn Trạm.
Bây giờ cô gái nhỏ đang ngồi ở nhà thay vì đi học, căn nhà nhỏ của Duẫn Trạm miễn cưỡng bị em gái chiếm đi một phần.
“Anh, anh hai, em muốn ăn sữa chua.”
Duẫn Mạt lười biếng ngồi trên ghế salon kêu la, thân mật xem phim hoạt hình, ánh mắt lại nhìn anh hai đang đi đến phòng bếp, vội vã ồn ào một tiếng.
Duẫn Trạm ngẩng đầu trừng cô, nhưng cô gái nhỏ này căn bản không nhìn anh, cô đang ôm người cứng ngắt cười rất vui vẻ, bàn tay nắm cái ly của anh thật chặt, thật chặt, cuối cùng thất bại buông cái ly xuống.
Xong rồi, anh đã thu triệt để!
Bản mặt đen của anh căn bản không chống lại sự dây dưa của cô gái nhỏ này.
Rõ ràng ở trường học, con gái đều sợ anh đột nhiên tái mặt lại, chỉ cần gương mặt anh tối sầm, trừng mắt, là có thể khiến kẻ khác lui ra ba mét, nhưng vì sao tiểu nha đầu yếu ớt Duẫn Mạt này lại không sợ? Còn hăng hái đến gần anh, sau đó lại trở thành như hôm nay vậy.
Mắng,không mắng khỏi miệng được; đánh, không ra tay được; đuổi, đuổi không thèm đi; bực bội, tức ૮ɦếƭ chính là mình!
Hơn nữa càng không bình thường là buổi tối mấy ngày hôm trước, anh χυấт тιин trong mơ...
χυấт тιин trong mơ rất bình thường, thế nhưng nếu như χυấт тιин trong mơ đối với em gái mình mà nói, cái này còn bình thường sao?
Đây không phải có nghĩa là, anh lại có thể nổi du͙© vọиɠ với cô gái nhỏ chưa phát dục sao?
Buổi sáng hôm đó ở cùng nhau, Duẫn Trạm chỉ cần vừa nghĩ tới giấc mộng buổi tối, cả khuôn mặt đều đỏ lên, sau đó biến thành màu tim, rồi lại biến thành màu đen, tâm tình cả ngày đều rất kém.
Sự đả kích này thật sự là quá lớn!
“Anh hai, anh còn đứng đó làm gì vậy? Sắc mặt anh sao khó coi như vậy.”
Duẫn Mạt thấy còn chưa có sữa chua, liền thăm dò nhìn vào phòng bếp, thì thấy lông mày anh hai nhà mình nhăn lại, gương mặt tuấn tú rầu rỉ, giống như con ruồi vậy.
“Không có việc gì.”
Doãn Trạm khôi phục mặt không biểu cảm, bình tĩnh mở tủ lạnh ra, cầm chai sữa chua ném cho Doãn Mạt.
Doãn Mạt cũng không để ý, vặn mở chai sữa chua uống một hớp lớn.
“Anh hai, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Nhà trọ của Duẫn Trạm gần trường học, mà gần trường học chính là gần các vùng đất ăn chơi, trường trung học trọng điểm này còn có một cái rất nổi danh, đó chính là quán ăn ngon gần rất nhiều.
Duẫn Mạt đã sớm muốn đi dạo xung quanh trường Duẫn Trạm một chút,, đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội. Vừa lúc, cuối tuần này cha mẹ đi công tac, Duẫn Mạt thuận theo đến ở nhà trọ của Duẫn Trạm.
Thấy anh hai có dấu hiệu phản đối, đôi mắt Duẫn Mạt lóe sáng, lập tức nhảy xuống sô pha, chạy tới ôm cổ Duẫn Trạm, lung lay, “Anh hai, có được không --- ----” Âm thanh ngọt ngào ૮ɦếƭ người.
Đối với lần này, Duẫn Trạm không hề có lực chống đỡ.
Anh Ϧóþ trán, thấp giọng phun ra hai chữ, “Buông tay.”
“Anh ~~ Buổi tối không cần để cho dì Trương cực khổ nấu cơm, có thể cho bà về nhà sớm nghỉ ngơi mà.”
Mặt Duẫn Trạm không thay đổi, nhìn cô một cái, “Không buông tay, thì không được đi.”
“Nha nha! Anh hai, Tiểu Mạt yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
Cô gái nhỏ vui sướиɠ vung tay, kích động nói ra “Châm ngôn yêu...”
Vai nam chính được bày tỏ nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đi trở về phòng, ngay tại lúc đóng cửa lại, anh dựa vào cửa trượt dài xuống đất, không tiếng động thở dài
Hương thơm ngọt ngào của người còn gái vẫn còn ở quanh chóp mũi anh, cánh tay mềm mại rõ ràng nhỏ như vậy, nhưng ôm lấy cánh tay của mình lại đặc biệt thoải mái như vậy....
Anh, lại kì quái nữa rồi....