Trong phòng cấp cứu một vị bác sĩ bước ra ngoài.
- Ai là người thân của bệnh nhân?
- Tôi là chồng cô ấy. - Luân Thành nhanh chóng đứng lên tiếng lại gần bác sĩ. - Cô ấy bị gì? Vì sao lại ngất đi?
- Cô gái này lần trước đã đến đây khám một lần, tôi đã khuyên cô ấy nên phẫu thuật để loại bỏ máu bầm trên phần đầu nhưng cô ta lại đi không quay lại. Hôm nay ngất đi cũng là lẽ thường, dấu hiệu đang xấu dần đi. - Vị bác sĩ lắc đầu nói tiếp. - Hiện tại cần phải làm phẫu thuật, người nhà kí vào đây.
- Phẫu thuật xong, cô ấy sẽ tỉnh lại. - Luân Thành hỏi.
- Hiện tại điều này không thể nói trước. Nhưng nếu không phẩu thuật thì cô ta sẽ bị ૮ɦếƭ não, sống đời sống thực vật. Còn phẫu thuật thì thành công chỉ là một con số nhỏ vì cô ấy đã để quá muộn.
- Ý ông nói, vợ tôi sẽ ૮ɦếƭ nếu không thành công? - Luân Thành mất bình tĩnh.
- Đúng vậy, nếu người nhà đồng ý thì kí vào đây và đi đóng viện phí. Còn không thì cô ta sẽ sống với tình trạng thực vật trong quãng đời còn lại.
Luân Thành cầm trên tay tờ giấy mà vị bác sĩ kia đưa, trong lòng hoãn loạn với bao nhiêu suy nghĩ. Vì sao Thùy Chi của anh, lại bất hạnh đến như vậy.
- Thiếu gia, anh quyết định thế nào. Thời gian không còn nhiều nữa. – tên đàn em đi tới nói, Luân Thành đã ngồi trên chiếc ghế đó cầm tờ giấy kia rất là lâu rồi.
- Nếu là cậu, cậu sẽ quyết định thế nào? - Luân Thành không muốn mất cô mãi mãi, nhưng để cô sống thực vật nằm đó anh càng không muốn.
- Thiếu gia, Thùy Chi tiểu thư là một cô gái hiền lành nhưng rất năng động luôn muốn bay nhảy khắp nơi. Cậu đừng để cô ấy hằng ngày phải nằm trong bốn bức tường lạnh lẽo, chúng ta phải tin vào cô ấy tin vào sự thiện lương của cô ấy, chắc chắn trời cao sẽ phù hộ.
Luân Thành nghe lời anh nói, lặng lẽ đặt 乃út kí vào tấm giấy kia.
Bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Nhịp tim Thùy Chi yếu dần, yếu dần..
Thùy Chi lạc vào một vùng tối đen, xung quanh không thấy ai cả. Cô tìm kiếm Luân Thành và Vương Khang nhưng không một ai trả lời. Thùy Chi cảm thấy lạnh, rất lạnh. Cô đi đến phía trước mệt lã người thì ngồi lên trên một tảng đá lớn.
- Cô gái, mau đến đây. - Một người phụ nữ mặc một bô đồ kí lạ nói.
Thùy Chi nhìn về phía cô ấy khẽ hỏi: -Người là ai?
- Ta là người cai quản nơi này.. - Cô hiền từ mỉm cười nói.
- Con đang đi tìm chồng và con trai của con, nhưng đi mãi đến nơi này. - Thùy Chi khẽ đáp.
- Thật ra, thân xác của con đang yếu dần đi, và con có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Thùy Chi nhớ lại những lời vị bác sĩ nói, cô biết phải làm sao được, cô chỉ biết chấp nhận số phận.
- Điều cuối cùng con mong muốn là gì?
- Con muốn Luân Thành gặp một cô gái tốt, sẽ nhanh chóng quên con đi và sống hạnh phúc trọn đời cùng Vương Khang và người vợ mới. - Thùy Chi đáp.
- Con yêu cậu ta nhiều như vậy, lại muốn cậu ta chung sống cùng người khác hay sao?
- Vì con yêu anh ấy nên không muốn vì con mà anh ấy đau lòng, con muốn tự mắt mình nhìn Vương Khang khôn lớn, cùng Luân Tђàภђ ђạnh phúc nhưng con đành chấp nhận số phận của mình. Chỉ cầu mong cho người ở lại một cuộc sống không vì con mà quá đau lòng.
- Ta sẽ cho con nhìn thấy hình ảnh những người thân yêu từng đi qua cuộc đời của mình. - Cô đưa tay lên gom một khoảng mây lại, cho Thùy Chi xem lại. Nó như một đoạn phim tua lại cuộc đời bi ai của Thùy Chi.
Thùy Chi nhìn mọi thứ, cảm thấy yêu thương Luân Thành nhiều hơn. Khi tận mắt nhìn thấy giọt nước mắt của anh rơi vì cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác vô cùng hạnh phúc, một người lạnh lùng vô cảm như anh lại có thể vì cô mà khóc thật sao?
- Đây là tất cả cuộc đời con trải qua. Nói cho ta biết con có muốn quay lại tiếp tục con đường kia mặc dù sẽ còn nhiều gian khổ phía trước.
- Được sao, không phải người nói số mạng của con đã sắp kết thúc sao. - Thùy Chi ngỡ ngàng.
- Con là một cô gái tốt, nên được thật nhiều người yêu thương. Con xem mọi người đang cầu nguyện cho con tỉnh lại.
Khi Thùy Chi quay đầu lại thì người phụ nữ kia đã biến mất, cô nhìn con đường phía trước mà bước tới.
* * *
Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với nét mặt căng thẳng, Luân Thành ngồi bên ngoài liền nhanh chóng đi tới vội vàng nói.
- Bác sĩ, vợ tôi đã qua khỏi nguy hiểm.
- Cậu phải hết sức bình tĩnh. Cuộc phẫu thuật diễn ra khá thành công nhưng nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần. Hiện tại cần phải kiểm tra lại để xác định bệnh nhân có thể qua khỏi nguy hiểm hay không.
- Không phải nói cô ấy là bị chấn thương trên đầu sao, vì sao bây giờ là tim đập yếu. - Luân Thành tức giận nắm áo vị bác sĩ. - Các người làm việc vô trách nhiệm thế sao, tôi sẽ cho dẹp bỏ cái bệnh viện này.
- Thiếu gia, bình tĩnh lại. – Tên đàn em từ phía sau ngăn Luân Thành lại.
- Cậu đừng làm ồn nữa, chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi. Nếu như cô ấy có thể tỉnh lại thì mọi chuyện xem như đã ổn.
Luân Thành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Thùy Chi. Anh khẽ vuốt lấy mái tóc của cô, nhìn cô xanh xao trong lòng Luân Thành cảm thấy đau đớn. Vì sao lại giấu anh mà chịu đựng như vậy. Nếu như ngày đó cô thật sự ra đi, liệu anh biết phải sống thế nào khi mất cô.
Máy đo điện tim của Thùy Chi báo tín hiệu báo động, nhịp đập con tim của Thùy Chi xuống đến mức thấp nhất. Luân Thành vội vàng gọi bác sĩ vào, các bác sĩ dùng máy hô hấp lấy lại nhịp đập cho Thùy Chi nhưng đều vô vọng. Đường điện tim chỉ còn là một đường thẳng đến đau lòng.
Luân Thành ôm lấy Thùy Chi mà hét: "Trịnh Thùy Chi, ai cho phép em rời khỏi tôi. Ai cho phép em bỏ mặc tôi. Em mau tỉnh lại cho tôi." - Nước mắt của Luân Thành một lần nữa rơi xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng mà đau đớn. Các bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này đau đớn đến rơi nước mắt thì vô cùng thương tâm.
Tiếng máy đo nhịp tim bỗng vang lên tiếng động, nhịp tim của Thùy Chi lại từ từ đập lại. Chuyện kì lạ này khiến các bác sĩ vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy chuyện này rất là kì lạ.
Thùy Chi khẽ mở đôi mắt mình ra, nhìn thấy dòng nước mắt trên mắt Luân Thành vẫn còn động lại. Cô khẽ mỉm cười. - Cuối cùng em đã nhìn thấy tận mắt Trần tổng lạnh lùng vì em mà rơi nước mắt."
Luân Thành nhìn Thùy Chi mà vô cùng vui mừng, ông trời đã động lòng với lời thỉnh cầu của anh sao. Luân Thành ôm chặt Thùy Chi vào lòng mà nói.
- Thùy Chi, em tỉnh lại rồi. Em không biết anh sợ đến như thế nào đâu.
* * *
- Luân Thành, anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại yêu em nhiều như vậy hay không? Từ lúc mới gặp nhau, anh đã yêu em từ khi nào? - Thùy Chi hỏi.
- Em đã nhớ lại những chuyện trước kia rồi sao? - Luân Thành hơi ngạc nhiên.
- Anh mau trả lời em. - Thùy Chi không đáp mà hỏi lại.
- Ukm, nụ hôn đầu tiên dành cho em anh cảm nhận được sự ngọt ngào, lần đầu tiên bị em ૮ưỡɳɠ éρ anh không thể quên mùi vị trên cơ thể của em. Đến lúc em gặp nguy hiểm là lúc anh nhận ra rằng em là một cô gái quan trọng đối với anh. - Luân Thành vừa trả lời vừa trêu chọc.
- Này, từ khi nào là em ૮ưỡɳɠ éρ anh. - Thùy Chi đỏ mặt.
- Hôm đó không phải là em ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ anh sao? Anh thật sự không phải người tuỳ tiện như vậy.
- Anh.. anh là tên biến thái. Lại dám nhắc tới chuyện khó xữ của em. - Thùy Chi xấu hổ nói.
- Chuyện đó cũng không có gì là xấu hổ, anh sẽ giữ bí mật cho em. - Luân Thành khẽ cười.
- Anh thật là kẻ xấu xa mà. - Thùy Chi hờn dỗi.
- Thùy Chi, anh yêu em. - Luân Thành đưa bàn tay vuốt trên bờ má cô.
- Luân Thành, em yêu anh. - Thùy Chi thỏ thẻ.
Luân Thành nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái nhỏ trước mắt, đặt nụ hôn vào đôi môi cô nhẹ nhàng chiếm lấy.
Thùy Chi nhắm đôi mắt lại, vui vẻ đón nhận mà tận hưởng hạnh phúc..
Trong một bênh viện lớn, căn phòng bệnh tại khu VIP. Có một đôi nam nữ đang trải qua niềm vui hạnh phúc sau khi trải qua biết bao nhiêu thử thách của cuộc đời..