- Theo thiết bị dò tìm thì Mỹ Hòa đang ở nơi này. – Một tên đàn em nói
- Chúng ta vào. - Luân Thành và một số người cùng nhau tiến vào bên trong.
Khi mọi người tiến vào bên trong.
Những tên căn gác trong căn nhà đều bị người của Luân Thành đánh gục trong yên ắng mà không hề gây nên một tiếng động lớn. Đi tìm từng phòng nhưng đều trống trơn, bọn họ đi lên tới sân thượng. Cánh cửa sân thượng được Luân Thành dùng chân đạp mạnh, cánh cửa mở tung ra. Mỹ Hòa kinh ngạc quay lại thì nhìn thấy người của mình đã bị người của Trần Hậu khống chế.
- Mỹ Hòa tiểu thư, không ngờ hôm nay lại gặp mặt trong tình huống này. - Luân Thành đi tới mà nói.
Mỹ Hòa trong tay rút ra một con dao, đưa lên cổ Vương Khang mà uy Hi*p.
- Mỹ Hòa, cô thả thằng bé ra. Tôi hứa sẽ không truy cứu chuyện này. - Luân Thành nhìn Vương Khang đang khóc thét mà nói.
- Tôi cần anh không truy cứu sao, anh đã làm tôi xấu mặt trước mọi người. Anh thì chỉ vì một con đàn bà ti tiện mà ruồng bỏ tôi. - Mỹ Hòa hét lên.
- Cô đáng bị như vậy, trước giờ tôi bên cô chỉ vì chờ cơ hội trả lại món nợ cô đã làm với cô gái của tôi. - Luân Thành khẽ đáp.
- Cô gái của anh, haha. - Mỹ Hòa cười lớn. Mỹ Hòa đưa con dao vào sát cổ Vương Khang hơn, mà nói: - Trần Luân Thành, anh mau đưa con đàn cô kia tới đây, nếu không con trai anh sẽ phải ૮ɦếƭ.
- Tôi đến rồi, đừng làm hại con trai tôi. - Thùy Chi nghe tiếng con trai khóc thét từ phía dưới thì nhanh chóng chạy đến.
- Sao em lại đến được đây. - Luân Thành nhìn Thùy Chi kinh ngạc.
- Mỹ Hòa, xin cô đó, thằng bé còn nhỏ không liên quan đến hận thù trong lòng cô. Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm miễn cô để thằng bé an toàn. - Thùy Chi không trả lời Luân Thành, chỉ van xin Mỹ Hòa,
- Haha, đây đúng là mày rồi, con đàn bà ti tiện. - Mỹ Hòa đắc ý.
- Xin cô, đừng làm hại con tôi. - Thùy Chi khóc ngất.
- Được thôi, mày nhìn thấy hồ nước kia không. Nhanh chóng lại đó, nhảy xuống. - Mỹ Hòa ra lệnh.
Thùy Chi nhìn thấy hồ nước sâu, cô lại không biết bơi. Nhảy xuống hồ sâu chỉ có thể tìm con đường ૮ɦếƭ.
- Sao, không dám sao. Vậy thì mày sẽ không bao giờ nhìn thấy con trai mày nữa. - Mũi dao dính vào cổ Vương Khang, tưa máu.
- Không, đừng, tôi sẽ nhảy xuống, đừng làm con tôi đau. - Thùy Chi nhìn thấy dòng máu đỏ của Vương Khang mà lòng đau như cắt.
- Thùy Chi, em không được nhảy xuống. - Luân Thành kéo tay Thùy Chi lại. - Mỹ Hòa, là tôi đã gây ra mọi tổn thương cho cô. Tôi sẽ thực hiện điều kiện cô muốn thay Thùy Chi.
- Luân Thành, anh phải sống, sống để nhìn thấy người anh yêu thương ૮ɦếƭ thương tâm như thế nào. - Mỹ Hòa cười lớn, sau đó nhìn Thùy Chi nói. - Còn chờ gì nữa, mau nhảy xuống.
Thùy Chi buông tay Luân Thành ra, đi về phía hồ sâu. Thùy Chi đứng trước mép hồ sâu, quay người lại nhìn Vương Khang: - Con trai, phải thật ngoan ngoãn nghe lời, không còn mẹ phải biết tự bảo vệ mình.
- Thùy Chi, đừng nhảy xuống – Luân Thành hét lên.
- Luân Thành, em xin lỗi vì đã quên mất anh. Hôm qua khi anh nói trong anh em đã không còn giá trị, lúc đó em nhận ra rằng thật sự em cần "giá trị" đó biết bao nhiêu. Nhưng khi em nhận ra, thì em cũng phải đi rồi. Luân Thành, hãy nhớ một điểu, dù hiện tại em không nhớ trước đây em và anh là quan hệ gì, nhưng em biết rằng trong lòng em bây giờ, chỉ có mỗi hình bóng của anh, Trần Luân Thành.
Thùy Chi nói xong, dang tay thả mình vào dòng nước, không phản lại sức nước cô chìm sâu vào đáy hồ trong xanh.
Luân Thành nhìn Thùy Chi nhảy xuống hồ, muốn lao tới cứu cô nhưng Mỹ Hòa nhìn anh hét lên, tay lăm lăm dao kề cổ Vương Khang:
- Trần Luân Thành, anh mà bước đến một bước con dao này không ngại lấy đi mạng con trai anh. - Mỹ Hòa nói.
Luân Thành nhìn Vương Khang đang hoảng sợ nhìn về phía hồ sâu hét kêu tên mẹ, cô gái Mỹ Hòa này thật sự có thể ra tay với Vương Khang vì trong lòng thù hận của cô ta đã cao như núi.
- Trần Luân Thành, cảm giác của anh như thế nào hả? Đó là người anh yêu nhất sao, vì cô ta anh đối với tôi như vậy? - Mỹ Hòa nhìn Luân Thành nói.
Luân Thành không đáp lời, nhìn về phía hồ sâu mà hoảng loạn không biết mình phải làm thế nào để cứu Thùy Chi và Vương Khang an toàn.
- Baba, mau cứu mẹ đi. Hồ sâu đó rất lạnh, nước rất khó thở. - Vương Khang nhìn Luân Thành cầu cứu. - Không phải baba nói nhất định phải bảo vệ người mình yêu thương hay sao?
- Haha, thằng ranh con.. mày muốn ૮ɦếƭ rồi sao? - Mỹ Hòa cười lớn nói với Vương Khang.
- Phù thủy ác độc, tôi không sợ cô. - Sau đó quay sang nói với Luân Thành. - Baba, mau xuống cứu mẹ.
Mỹ Hòa nghe xong, trong lòng tức giận.
- Anh đến cứu nó, tôi lập tức Gi*t ૮ɦếƭ thằng nhóc này. Nhanh đi, cứu lấy nó đi, hahaha. - Mỹ Hòa hét lớn.
"Đoàng" - Một tiếng súng hướng về phía Mỹ Hòa. Tay cầm dao của Mỹ Hòa tuông máu, con dao rớt xuống dưới mặt đất. Gia Kiệt nhìn thấy tình thế có lợi liền ςướק Vương Khang về phía mình, Luân Thành vội lao xuống mặt hồ mà cứu Thùy Chi.
Mỹ Hòa ôm tay đau đớn quay lại về phía sau, hướng mà tiếng súng phát ra. Cô hoảng hốt nhìn người đã bắn mình.
- Gia Kiệt, vì sao lại đối với em như vậy. - Mỹ Hòa nhìn Gia Kiệt nói
- Từ khi nào cô lại trở thành con người như vậy?
- Là do bọn họ, bọn họ đã phản bội anh vì sao anh lại bảo vệ họ? - Mỹ Hòa khóc thét lên trong đau đớn.
- Vương Khang và Thùy Chi, hai người họ rất quan trọng với anh. - Gia Kiệt đi đến bên Mỹ Hòa, gương mặt đau đớn. - Anh đưa em đi bệnh viện.
Luân Thành lặn sâu xuống hồ cứu Thùy Chi lên thì Thùy Chi đã ngất đi, Luân Thành đặt cô xuống mặt đất hô hấp nhân tạo để lấy lại hơi thở từ cô gái nhỏ. Vương Khang ngồi một bên mẹ mà khóc lớn khi nhìn thấy gương mặt xanh xao không còn một chút gì sự sống.
- Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn Vương Khang đi. - Vương Khang lay người Thùy Chi mà hét.
Luân Thành ra sức mọi cách nhưng hơi thở của Thùy Chi vẫn không quay trở lại, trong lòng Luân Thành một chút không còn bình tĩnh, một lần nữa đưa đôi môi áp vào môi cô mà thổi vào. Bên ngoài Vương Khang hoảng loạn lay Thùy Chi mãi nhưng mẹ không mở mắt.
Sau một lúc nỗ lực, Thùy Chi đã lấy lại được hơi thở. Nước trong bụng từ miệng trào ra ngoài, cô khẽ mở mắt.
- Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi. - Vương Khang vui mừng khi nhìn thấy Thùy Chi đã qua khỏi nguy hiểm.
Thùy Chi không trả lời, đưa đôi tay vuốt bờ má của con trai khẽ mỉm cười - Con trai ngoan.
- Thùy Chi, em cảm thấy thế nào? - Luân Thành bế cô trên tay.
- Luân Thành, em vẫn còn sống sao? - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.
- Đúng vậy, là Phạm Gia Kiệt đến kịp lúc khống chế Mỹ Hòa. - Luân Thành đáp, nhìn về phía hai người Mỹ Hòa và Gia Kiệt đang bước đi.
Thùy Chi khẽ nhắm mắt lại, cô mệt mỏi ngất đi.