Trịnh phu nhân tìm mãi mới ra khu nhà trọ này, bà đi vào bên trong hỏi vài người cuối cùng cũng tìm đúng nơi mà Thùy Chi đang ở. Trịnh phu nhân nhìn vào bên trong thấy một đứa trẻ ngủ trên chiếc võng. Bà lên tiếng.
- Xin lỗi, có ai không?
Tiếng Thùy Chi từ bên trong bước ra, Trịnh phu nhân vừa trông thấy con gái ăn mặc đơn sơ lại trên gương mặt có nét cơ cực của năm tháng bươn trải. Bà đau lòng ôm Thùy Chi thật chặt.
- Bà.. bà là ai, bà đang làm gì vậy? - Thùy Chi bất ngờ khi Trịnh phu nhân lao vào mình mà đẩy ra.
- Mẹ đã tìm con khá lâu rồi, hôm nay mẹ rất vui mừng khi đã tìm ra con gái. - Trịnh phu nhân cười ra nước mắt. - Đây có phải là con trai của con. - Trịnh phu nhân nhìn Vương Khang đang nằm trên võng ngủ.
- Đúng vậy, thằng bé thông minh lanh lợi. Chỉ có điều là không có ba nên tuổi thơ rất cơ cực. – Thùy Chi nhìn Vương Khang buồn bã.
Trịnh phu nhân nhìn kĩ đứa trẻ đang nằm trên võng, bà cảm thấy trong lòng chua xót khi đứa cháu trai đang bán bánh kiếm tiền sống từng ngày, quả thật nhìn kĩ thằng bé lại rất ngông cuồng giống hệt như Luân Thành.
- Xin lỗi, nhưng con đã mất hết kí ức về mọi người, nên không thể thấu hiểu hết được tình cảm của bà được.
- Không sao, từ từ mẹ sẽ kể lại cho con nghe mọi chuyện. Còn bây giờ hãy dọn về nhà ba mẹ, có lẽ ba đang rất mong chờ con.
- Con sẽ về thăm ba. Nhưng chuyện dọn về e rằng không thể. - Thùy Chi lắc đầu từ chối.
- Con không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho con con chứ, nó thiếu điều kiện học tập, ngay cả khi con gửi con trai con cũng là nhà trẻ không đảm bảo an toàn. Nghe lời mẹ đi, về nhà chính là lựa chọn đúng nhất. - Trịnh phu nhân ra sức thuyết phục.
Thùy Chi nghĩ lại những lời Trịnh phu nhân nói quả rất là đúng. Vương Khang là một đứa trẻ cũng có cuộc sống quá cơ cực. Thùy Chi đồng ý với bà, đưa Vương Khang về nhà bà.
Vương Khang chạy thật nhanh vào ngôi nhà mới sang trọng, cậu bé vui mừng ra mặt chạy khắp nơi đùa giỡn. Thùy Chi ngồi trong phòng khách nhìn người trước mặt chỉ có cảm giác xa lạ, cô không thể nhớ được ông.
- Thùy Chi, đây là bố con. - Trịnh phu nhân mỉm cười nói.
- Thùy Chi, con khoẻ không. Những ngày tháng mất tích con vất vả rồi. - Trịnh Đạt khẽ nói.
- Con vẫn khoẻ. – Cô không biết nên nói gì ngoài câu nói này ngay bây giờ.
Sau khi thu xếp chỗ ở, Thùy Chi ngồi trong một căn phòng rộng. Đây chính là phòng cô trước kia sao, xem ra năm năm trước cô cũng là một tiểu thư ư. Thùy Chi ngồi nhìn xung quanh thì bên ngoài có tiếng gõ cữa, Trịnh phu nhân bước vào bên trong đi tới phìa Thùy Chi ngồi xuống một bên.
- Thùy Chi, quả thật mẹ cứ nghĩ mình đang mơ, mẹ đã hy vọng rằng sẽ tìm được con nhưng luôn thất vọng suốt năm năm qua. Hôm nay thật sự con gái đã trở về an toàn rồi. - Trịnh phu nhân ngồi một bên Thùy Chi mà nói.
- Xin lỗi vì khi con quay về lại không thể nhớ được điều gì. - Thùy Chi khẽ đáp, cô cảm động với tình cảm của Trịnh phu nhân dành cho mình.
- Thùy Chi, con đã tìm gặp Luân Thành sao. Vương Khang trông giống hệt Luân Thành. - Trịnh phu nhân khẽ cười.
- Mẹ, con và anh ta yêu nhau sao? - Thùy Chi khẽ hỏi.
- Đúng vậy, rất yêu, yêu đến mức con có thể hy sinh mạng sống vì cậu ấy. - Trịnh phu nhân mỉm cười nói.
- Vậy vì sao khi con đang mang thai Vương Khang, lại như vậy. - Thùy Chi lại hỏi. - Đã có chuyện gì xảy ra.
- Chuyện này thật dài, khi ấy con mang thai Vương Khang, việc con như vậy một phần vì chuyện gia đình, còn Luân Thành..
- Con quyết định rằng con sẽ một mình mà nuôi Vương Khang khôn lớn. Luân Thành chỉ là một quá khứ của con. Quá khứ ấy đẹp cũng được, xấu cũng được, tất cả cũng đi vào quên lãng.
- Mẹ tôn trong quyết định của con, Thùy Chi. Nhưng còn về Vương Khang, hãy để nó nhận ba. Một đứa trẻ không có ba dù có thông minh, lanh lợi hay xuất chúng đến đâu cũng không bằng một đứa trẻ đầy đủ cả ba mẹ.
- Con sẽ suy nghĩ kĩ hơn về việc này. Kiếm Hiệp Hay
- Được rồi, con nghĩ ngơi đi. - Trịnh phu nhân mĩm cười bước ra cửa. - Ngày mai cuối tuần, con dẫn Vương Khang đi chơi cùng ba với mẹ cho khuây khỏa nhé.
- Vâng, có lẽ Vương Khang sẽ rất vui mừng.
* * *
Trịnh phu nhân bước ra khỏi cổng biệt thự, bước chân nhanh chóng tiến tới chiếc xe màu đen trước mặt. Trên xe người đàn ông gương mặt căng thẳng đang trông ngóng bà.
- Mẹ đã nói chuyện với cô ấy chưa? – Thành Luân vội hỏi.
- Ta đã nói rồi, nhưng tính cách của con bé ấy không thể vì vài câu nói của ta mà thay đổi?
- Em ấy đã nói gì? - Luân Thành ngồi phía sau hỏi.
- Con bé nói con chỉ là quá khứ mà thôi, cứ để nó trôi đi ra phía xa.
- Xem ra lần này con bé quyết tâm không muốn quay về cùng con rồi. – Bà nói rồi lắc đầu đi vào bên trong. Như chợt nhớ ra điều gì đó bà quay đầu lại nói với Luân Thành – Sáng mai Thùy Chi với Vương Khang ra ngoài chơi với mẹ và ba nhưng hình như mai mẹ với ba bận chút việc rồi – bà mỉm cười đi vào mà không để Luân Thành trả lời lại
- Trịnh Hà My, cứ để quá khứ trôi đi. Em với tôi bây giờ sẽ làm nên hiện tại. - Luân Thành khẽ nhếch cười, dựa vào ghế khẽ nói nhỏ.