Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Chương 19

Tác giả: Tiểu My A

Vương Khang trải qua nguy hiểm nhưng vẫn chưa thề tỉnh lại. Thùy Chi và Luân Thành đứng nhìn Vương Khang một lúc thì cả hai được bác sĩ mời ra ngoài để Vương Khang nghĩ ngơi.
- Thùy Chi.. - Luân Thành mở lời.
- Anh đừng nói gì cả, tôi nhất định không giao con cho anh. - Thùy Chi liền nói.
- Không, anh xin lỗi vì những việc trước đây đã làm với em. - Luân Thành khẽ nói.
- Chuyện đã qua, hiện tại tôi sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi muốn cả đời không gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ sự cố này lại khiến tôi phải tìm đến anh.
- Cuộc sống của em, rất cơ cực sao?
- Tôi cảm thấy hài lòng.
- Thùy Chi, tôi muốn cầu xin em một việc? - Luân Thành khẽ nói.
- Trừ việc bắt lại con, tôi sẽ đền đáp chuyện anh giúp tôi. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.
- Hãy cho ba con anh nhận nhau. Anh sẽ không ép em trao con trai cho anh, anh chỉ muốn ba con nhận mặt.
- Con trai tôi từ hơn một tuổi đã không có ba, nó vẫn sống vui vẻ. Có lẽ chuyện này không cần, nếu có thể anh hãy xem như hôm nay tôi chưa từng đến tìm anh. - Thùy Chi nói xong, đứng lên mà bỏ đi. Luân Thành nhìn bóng lưng của cô, không đuổi theo chỉ cảm thấy xót xa.
Tin tức của Luân Thành tràn đầy các mặt báo, nụ hôn của tổng giám RoYal và một cô gái nghèo ngay trước cao ốc RoYal làm tốn biết bao nhiêu giấy mực của các tờ báo. Chuyện Luân Thành bỏ rơi Mỹ Hòa tiểu thư lại đi công khai với một cô gái kia đã làm các nhà báo càng thích thú.
* * *
Tại văn phòng tổng giám RoYal
Các nước bên ngoài có biến, giá vàng bỗng dưng đột ngột hạ thấp thê thảm. Luân Thành xem tin tức trên tivi, nheo mắt lại có vẻ đây chính là thời cơ mà anh đang đợi.
Luân Thành cho gọi trợ lý vào trong.
- Tổng giám gọi tôi. – trợ lý của anh đi vào nói.
- Cô liên lạc với Kim gia, tôi muốn mời tiểu thư Kim Mai ăn tối. - Luân Thành nhìn trợ lý nói.
- Trần tổng của tôi ơi, anh đang làm gì tôi rất là không hiểu. Anh hôm trước còn nói rằng không có quan hệ với ai, ôm hôn một cô gái xa lạ trước công ty. Nay lại muốn gặp gỡ Kim Mai, tôi thật không hiểu nỗi. – cô trợ lý xem qua tấm hình trên báo mà nói. – Thôi được rồi, tôi sẽ thông báo bên Kim gia. – cô trợ lý không muốn hỏi thêm sợ Luân Thành tức giận.
Cô trợ lý đi ra khỏi phòng, Luân Thành nhìn theo ra phía cửa mà nói: - Tất cả những gì thuộc về Thùy Chi, không ai được quyền lấy đi.
* * *
Trong bệnh viện, Thùy Chi ngồi bên cạnh Vương Khang vẫn đang nằm trên giường bệnh. Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, Thùy Chi luôn cầu nguyện cho đứa con trai quý giá nhất của cuộc đời mình.
Vương Khang từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Thùy Chi liền gọi mẹ. Cậu bé rất đau nhưng sợ mẹ lo lắng nên không khóc, Thùy Chi thấy con trai tỉnh lại thì rất vui mừng, xem như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của cô.
- Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. - Vương Khang nhìn dòng nước mắt trên mi mẹ mình mà tự trách bản thân.
- Không sao cả, chỉ cần con bình an là mẹ an tâm rồi. - Thùy Chi hôn vào tay Vương Khang.
- Mẹ, con không muốn đến trường nữa. Con có thể ở nhà phụ giúp mẹ. - Vương Khang buồn bã nói.
- Nói mẹ biết, vì sao con không muốn đến trường. - Thùy Chi cảm thấy kì lạ, Vương Khang trước kia chưa bao giờ sợ đến trường.
- Các bạn nói con là đứa không ba, không ai chơi với con cả. - Vương Khang tiếp tục nói mà rơi nước mắt. - Họ nói xấu mẹ và con muốn bảo vệ mẹ nên đã cải nhau với bạn ấy.
- Vương Khang của mẹ, mẹ cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhưng lần sau đừng cải nhau với bạn nữa nhé. - Thùy Chi tội nghiệp đứa trẻ của mình.
- Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi. Nhưng mà, con thật sự không có ba sao? - Vương Khang ấp úng nhìn vào mắt mẹ hỏi.
- Vương Khang ngoan, con tất nhiên là có ba rồi. Nhưng ba con đi làm rất xa, rất xa nên không thể ở cùng chúng ta. - Thùy Chi an ủi con trai.
- Vậy ba có về thăm chúng ta không?
- Nếu Vương Khang ngoan, mẹ hứa sẽ bảo ba về thăm Vương Khang.
- Thật không, con hứa con sẽ rất ngoan. - Vương Khang trở nên vui vẻ, điều mà cậu bé muốn nhất là nhìn thấy ba mình.
Sau khi dỗ dành con trai ngủ, lòng Thùy Chi nặng trĩu. Con trai cô đang thém khát tình thương của người ba, có phải cô thật quá ác độc khi chia rẽ ba con bọn họ hay không. Nhìn đứa con đang say sưa ngủ, khoé miệng hơi mỉm cười mà Thùy Chi nặng lòng.
* * *
Trịnh phu nhân nghe Luân Thành thuật lại mọi chuyện liền nhanh chóng tìm đến con gái của mình. Đã rất lâu rồi, bao nhiêu năm bà vẫn luôn thương nhớ đứa con gái nhỏ của mình nhưng tin tức về Thùy Chi vẫn là một con số 0. Hôm nay nghe Luân Thành mình nói Thùy Chi đã quay về bà nhanh như bay lao đến địa chỉ mà Luân Thành đưa cho.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc