Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi - Chương 11

Tác giả: Tiểu My A

Tại khách sạn RITA, trong phòng 1007, Thùy Chi đang đứng trước cửa phòng phân vân không biết nên đi vào hay ra về. Thật ra trước đây khi không biết chút gì về quá khứ thì cô không quan tâm tới. Nhưng khi gặp người đàn ông này, lại nói rằng là cha cùa Vương Khang nên Thùy Chi có chút tò mò về những chuyện trước kia. Anh ta cũng đả hứa sẽ không làm gì cô, chỉ là nói chuyện trước kia mà thôi. Thùy Chi bâng khuâng đứng trước cửa mãi, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.
Luân Thành bước ra sau cánh cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi không gài nút với một chiếc quần rộng thoải mái. Dáng vẻ của Luân Thành quả thật là rất khiêu gợi, Thùy Chi nhìn thấy thân thể của Luân Thành liền nhanh chóng đỏ mặt.
- Mời vào. - Luân Thành đợi Thùy Chi bước vào thì đóng cửa phòng lại.
- Tôi đã giữ đúng lời hứa. - Thùy Chi khẽ nói.
- Là em tò mò về quá khứ của mình, em muốn hỏi gì. - Luân Thành thoải mái ngồi trên chiếc ghế dựa lật tẩy suy nghĩ của cô.
- Tôi muốn biết tôi với anh đã kết hôn chưa? - Thùy Chi bắt đầu hỏi
- Rồi. - Luân Thành đáp
- Tên thật của tôi.
- Thùy Chi, tôi thường gọi em là Thùy Chi.
- Gia đình tôi có mấy người?
- Cha, mẹ và em.
- Quá khứ rất phức tạp sao?
- Không đơn giản.
- Anh và tôi yêu nhau sao? - Thùy Chi khựng lại khi hỏi câu này, nếu không yêu vì sao lại có với nhau đứa trẻ, trừ khi anh ta cường đạo.
- Rất yêu. - Luân Thành khẽ cười đáp.
- Tôi không tin. - Thùy Chi nhíu mày.
- Vì sao không tin? - Luân Thành hỏi lại.
- Nếu rất yêu nhau, vì sao tôi lại tử tự? - Thùy Chi hơi tức giận.
- Hiểu nhầm và bi kịch gia đình. - Luân Thành thở dài.
- Em luôn tự cho mình đúng, luôn không chịu nói ra suy nghĩ trong đầu. Đến khi mọi chuyện được an bài thì em lại bị bạn thân mình hại.
- Bạn thân? Thùy Chi hỏi lại
- Đúng, cô ấy là người yêu cũ của anh, nhưng lại theo người đàn ông khác, vì em yêu anh, sợ anh tổn thương nên đã giấu anh mọi chuyện và luôn để anh hiểu lầm em, đến lúc anh biết được sự thật thì em đã bị cô ấy đẩy xuống vực và chuyện gì xảy ra tiếp theo thì em cũng biết rồi đấy.
- Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?
- Đã bị bắt, và không thế nào nữa.
Thùy Chi nghe Luân Thành trả lời, cũng không biết phải nói gì thêm: - Tôi đã hỏi xong, tôi về trước. - Thùy Chi đứng lên.
- Chúng ta chưa ôn xong kỉ niệm đâu. - Luân Thành đứng lên theo kéo Thùy Chi lại.
- Anh đã hứa sẽ không động đến tôi. - Thùy Chi khựng người, trừng mắt nói.
- Tôi chỉ muốn mời em một ly mà thôi, là em quá nhạy cảm rồi. - Luân Thành nói xong, lặng lặng đi vào bên trong.
Thùy Chi ngồi trên chiếc ghế salon, cô nhìn trên bàn có mọt xấp tài liệu. Bên ngoài ghi chữ to: "Công ty điện tử Phạm gia." Thùy Chi cầm xấp tài liệu lên, vì sao nơi này lại có tài liệu về công ty của gia đình Gia Kiệt. Mở trang đầu tiên ra xem là những thứ như ngày thành lập, quy mô hoạt động và những sản phẩm của họ. Càng về sau nó đi càng chi tiết hơn, đến những ngân hàng và các nhà đầu tư đang đầu tư vào Phạm gia cũng được ghi lại cẩn thận. Suy nghĩ một lúc, Thùy Chi sợ hãi với suy nghĩ của mình, vì sao Trần Luân Thành lại điều tra công ty của Phạm gia.
Luân Thành trên tay cầm hai chiếc cốc và chai rượu hảo hạng ra ngoài, nhìn thấy cô đang cầm trên tay xấp tài liệu anh cố tình để trước mặt liển khẽ cười đi tới.
- Thùy Chi, chúng ta cạn ly. Chúc mừng ngày tái ngộ. - Luân Thành rót vào hai ly rượu cầm đưa về phía Thùy Chi.
- Anh vì sao lại điều tra về công ty của gia đình Gia Kiệt. - Thùy Chi nhìn Luân Thành hỏi.
- Chỉ là muốn biết chồng sắp cưới của em giàu đến mức độ nào mà thôi. - Luân Thành cười trừ.
- Nói dối, như vậy đâu cần phải điều tra cặn kẽ như vậy.
- Em cũng biết đó, tôi muốn con trai mình. Làm cho Phạm gia phá sản, tôi sẽ dễ dàng đón con trai về Trần gia.
- Anh.. không được phép đối với Gia Kiệt như vậy. Anh ấy đã chăm sóc Vương Khang từ khi nó chưa lọt lòng. - Thùy Chi hoảng sợ với lời nói của Luân Thành.
- Vậy em giao con cho tôi, tôi cho Phạm gia đường sống.
- Tôi không thể sống thiếu con trai mình. - Thùy Chi khẽ rơi lệ.
- Vậy em theo tôi về Trần gia. - Luân Thành lâu giọt lệ trên khoé mắt Thùy Chi
- Không bao giờ. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ bỏ đi khi Gia Kiệt vẫn còn muốn tôi ở lại. - Thùy Chi đẩy tay Luân Thành ra khỏi.
- Vậy em chờ ngày mất đi đứa trẻ này, tôi sẽ mang nó đi mãi mãi không cho em gặp lại. - Luân Thành lạnh lùng nói.
- Anh.. xin anh.. đừng làm như vậy. - Thùy Chi khóc lóc van xin.
Luân Thành nhìn thấy Thùy Chi rơi lệ thì chợt đau lòng, nhưng anh không muốn dừng lại. Nếu như anh xiêu lòng sẽ mất đi cô gái này mãi mãi, Luân Thành đưa tay lau giọt nước mắt của Thùy Chi ôm cô trong lòng thỏa bao nhớ nhung nhưng Thùy Chi lại đẩy anh ra. Cô biết dù có cầu xin thế nào thì người đàn ông tàn nhẫn này cũng không thay đổi, cô cũng không thể nói cho Gia Kiệt biết được. Với bản tính của Gia Kiệt, anh sẽ một mực cương quyết giữ lại Vương Khang mặc cho Luân Thành có làm điêu gì. Nhưng mà Gia Kiệt đã làm quá nhiều việc vì cô, cô không thể để anh mất đi cả sự nghiệp chỉ vì một cô gái không xứng đáng với anh như cô.
Thùy Chi không nói gì, đi về phía cửa sau đó không nhìn lại mà nói: - Anh cho tôi thời gian suy nghĩ, tôi sẽ trả lời anh. - Sau đó nhanh chóng bỏ đi.
- Em nhất định phải thuộc về tôi, Trịnh Thùy Chi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc