Từ ghế trước bước xuống, đóng cửa xe, quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn cũng đang hạ cửa xe, đôi mắt đen hơi ngước lên, thật trùng hợp và cũng thật không may, chạm phải ánh nhìn của Lục Nhiễm.
Hướng Diễn xuống xe từ cửa kia, đi vòng qua xe gọi Lục Nhiễm, trong lúc không đề phòng nhất lại nhìn thấy người đàn ông quen mặt.
Người đó... anh chỉ mới gặp có mấy lần, nhưng đã nghe tiếng từ rất lâu.
Anh ta ưu tú, anh ta hoàn mỹ, anh ta thành công... Trong quá khứ, mỗi lần nghe Lục Nhiễm nhắc đến tên người đàn ông ấy bằng một giọng chưa bao giờ hiền hòa hơn, trong lòng anh lại trào lên một cảm giác tự ti... Anh nghèo, anh không biết lấy lòng bạn gái, nói năng lắp ba lắp bắp... Huống hồ đối tượng là Lục Nhiễm, thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, mặt mũi xinh xắn rạng rỡ... Chưa nói đến chuyện dũng cảm bộc bạch lòng mình, ngay cả nghĩ đến thôi cũng cảm thấy xa xỉ lắm rồi...
Lục Nhiễm không biết, anh đã chôn vùi tình cảm đó vào tận đáy lòng, anh nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực gấp mười lần, một trăm lần, cuối cùng đổi hồn thoát xác, vinh quy bái tổ.
Bốn năm, chỉ có bốn năm mà thôi.
Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ để yêu một người, nhưng không đủ để quên đi một người.
Chỉ là anh không thể ngờ rằng, bốn năm sau, đối thủ của anh, vẫn là người đàn ông đó.
Chung tình, không biết là ưu hay khuyết điểm của Lục Nhiễm đây?
Hàn Mặc Ngôn cũng nhìn thấy Hướng Diễn, anh không quen người này, chỉ biết rằng... quan hệ giữa anh ta và Lục Nhiễm rất thân thiết.
Hết giờ làm, khi sắp ăn cơm, nhớ ra Lục Nhiễm không tiện ra ngoài, Hàn Mặc Ngôn tiện thể lấy luôn một phần cơm, tất nhiên, cũng có ý mong Lục Nhiễm thay đổi quyết định, không ngờ lại gặp họ trở về hai người thế này.
Ánh mắt đối phương nhìn anh, cười đấy, những vẫn mang vẻ thù địch lạnh lùng.
Hàn Mặc Ngôn bất giác chau mày.
Ba người đứng đó, không khí có chút căng thẳng.
Lục Nhiễm e hèm một tiếng, nói: “Tôi lên nhà đây”.
“Khoan đã”.
“Chờ đã, Tiểu Nhiễm”.
Hai người cùng lên tiếng một lúc.
Lục Nhiễm hơi quay đầu lại, thấy Hướng Diễn cười hỏi: “Đã bảo là anh sẽ nấu mỳ cho em mà? Không để anh lên sao?”.
Chưa đợi Lục Nhiễm trả lời, Hàn Mặc Ngôn lấy từ ghế phụ ra một cặp Ⱡồ₦g giữ ấm, đưa cho Lục Nhiễm: “Cơm tối”.
Nhìn hai người, Lục Nhiễm ngần ngừ giây lát, cô không muốn để Hướng Diễn lên, thế thì... đưa tay nhận lấy hộp cơm của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm khẽ nói câu “Cảm ơn”, rồi lại quay sang Hướng Diễn nói “Không cần đâu”.
Rồi quay người đi lên nhà.
Thấy Lục Nhiễm đã bật đèn, Hàn Mặc Ngôn lên xe trước, lái xe đi.
Dựa vào xe của mình, cúi đầu nhìn xuống đất, nụ cười của Hướng Diễn dần trở nên u ám.
Dù có thế nào, cuối cùng Lục Nhiễm vẫn lựa chọn nhận của Hàn Mặc Ngôn.
Trong lòng Lục Nhiễm, anh vẫn không bằng Hàn Mặc Ngôn.
Hàn Mặc Ngôn nhận được điện thoại của Hàn Sâm. Xe phóng nhanh, nên mặc dù đã đeo tai nghe, giọng của Hàn Sâm vẫn không rõ ràng.
“Con không vừa ý Đỗ Hàn à?”.
“Cũng được”.
“Không vừa ý cũng không sao”.
“Con biết rồi”.
Con định để cô trợ lý họ Lục đó quay lại hả?”.
Hàn Sâm vẫn luôn cài người bên cạnh con trai, Hàn Mặc Ngôn cũng không ngạc nhiên trả lời: “Vâng”.
Giọng nói lạnh lùng hiếm khi xen lẫn một nụ cười: “Nếu con đồng ý cô ấy thì cưới về đi. ông Lục đã đồng ý hợp tác, có cơ hội lại cùng ăn bữa cơm. Như thế mới đúng là con trai của bố chứ, cứ nghĩ mãi về một người con gái trong quá khứ, thật chẳng ra làm sao”.
Trong màn đêm, bên ngoài tấm kính chắn gió, đèn đường lác đác, không một bóng xe.
Hàn Mặc Ngôn nhấn ga, chiếc xe phóng vụt đi.
Đèn đường loang loáng ✓út qua, chỉ còn là một dải sáng lấp lánh.
Im lặng hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn nói: “Con biết rồi”.
Tay bị thương, Lục Nhiễm có lý do chính đáng để từ chối yêu cầu của Lục Tề.
Sau khi biết chuyện, Lục Tề vội đến ngay nhà Lục Nhiễm, may mà cánh tay băng kín nên không nhìn thấy vết thương bên trong thế nào, Lục Tề chỉ chau mày, hỏi Lục Nhiễm sao lại ra nông nỗi này.
Lục Nhiễm đã thuật lại quá trình này ít nhất ba lần, bỏ qua đoạn Hàn Mặc Ngôn đến cứu, giảm bớt tình tiết, để sự việc đơn giản hơn.
“Mấy tên đó vẫn đang trong đồn cảnh sát à?”.
“Chắc thế ạ”.
“Anh biết rồi”. Lục Tề đưa mắt nhìn căn phòng của Lục Nhiễm: “Hiện giờ em ở đây một mình không tiện, về nhà với anh đi”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên, cô chưa hề nghĩ tới chuyện này.
“Không cần đâu, em bị đau tay trái, tay phải vẫn làm việc được...”.
“Tiểu Nhiễm!”.
Cắt ngang lời Lục Nhiễm, Lục Tề dừng một lại chút rồi nói tiếp: “Đến giờ em còn giận dỗi gì nữa chứ, anh biết em độc lập quen rồi, nhưng hiện giờ em đang bị thương, em không thể nhún nhường một chút sao? Bố mẹ cũng già rồi, chẳng lẽ em lại muốn bố mẹ nhận lỗi trước, em không thể chiều bố mẹ một chút sao”.
Lục Tề nói vừa đủ nghe, Lục Nhiễm cúi đầu, hồi lâu cười đáp: “Vâng, em về”.
Lục Tề nhìn Lục Nhiễm vẻ ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì thêm.
Anh không biết rằng, Lục Nhiễm đã quá mệt mỏi, con chim bay mãi cũng mỏi cánh, cũng muốn tìm một nơi yên ổn nghỉ ngơi.
Lục Nhiễm thu dọn đồ đạc, lên xe Lục Tề, nhắn tin cho chủ nhà, nhắn một tin khác cho Hướng Diễn, Hướng Diễn là một người cố chấp, có những lúc giống hệt cô. Do dự một lát, cuối cùng Lục Nhiễm cũng nhắn cho Hàn Mặc Ngôn một tin, rồi không đợi trả lời, cô tắt điện thoại.
Ngôi nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của cô, vừa vào cổng là trần cao bảy mét, giống như một cái Ⱡồ₦g chim phóng to, bố mẹ đều đang ngồi ở phòng khách, rõ ràng là đang đợi cô về.
Để hành lý xuống, đổi đôi dép bông bước vào sàn gỗ, Lục Nhiễm cảm thấy đôi chút xa lạ.
Mẹ cô đang mặc một chiếc áo gilê lông thú đắt tiền, dáng dấp của một quý phu nhân không phù hợp chút nào với nét dịu dàng trên khuôn mặt, đó là điều Lục Nhiễm hiếm khi nhìn thấy, nét dịu dàng của người mẹ.
Mẹ đi đến trước mặt Lục Nhiễm, dang rộng hai tay, khẽ ôm lấy cô: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, về là tốt rồi”.
Bố vẫn ngồi yên ở đó, nhưng ông đã quay lại nhìn Lục Nhiễm, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch một nụ cười.
Trong chốc lát, Lục Nhiễm thấy cay cay mắt.
Nhà của cô, bố mẹ của cô.
Không bao giờ rời xa cô, tất cả, vẫn luôn ở cạnh cô.
Nằm ở nhà chờ vết thương lành hẳn, Lục Nhiễm lại sống những ngày nhàn hạ, cơm bưng nước rót tận miệng.
Không biết có phải để bù đắp, những ngày này, mẹ đều ở nhà với cô.
Khi đi rút chỉ, Lục Nhiễm có cảm giác như cách một đời không bước ra khỏi nhà.
Cô bật điện thoại, điện thoại rung lên bần bật, đầu tiên là những tin nhắn của Lâm Tĩnh, sau đó là của Hướng Diễn và một vài người khác, lật đến một nửa, cuối cùng cũng thấy được cái tên Hàn Mặc Ngôn, cô khẽ nhấn nút quay lại, không mở ra đọc.
Buổi tối, bố bảo cô ra ngoài ăn cơm, sau khi rút chỉ, cánh tay còn lại vết sẹo mờ mờ, nhưng khá dài.
Cô thử hoạt động cánh tay, không thấy có gì khác lạ, bác sĩ nhắc nhở Lục Nhiễm không được vận động quá sức, nhưng dù thế nào, tay trái hoạt động lại bình thường cũng là một việc vui mừng.
Đến chỗ ăn cơm, người phục vụ dẫn cô lên gác.
Lục Nhiễm không hỏi xem ăn cơm cùng ai, lúc này cô cũng cảm thấy hơi tò mò một chút, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào.
Bên trong đã đủ người, vẫn chưa đến giờ dùng cơm.
Đang định lên tiếng, Lục Nhiễm đã cứng đờ người.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ít nói ít cười. Xét về khí chất hay tướng mạo thì khuôn mặt đó cũng đều giống với Hàn Mặc Ngôn đến bảy tám phần, cho dù đang cứng đờ người, Lục Nhiễm cũng vẫn nhận được ra, người đang ở trước mặt mình chính là Hàn Sâm, bố của Hàn Mặc Ngôn.
Cô đã mấy lần nghe nhắc đến cái tên Hàn Sâm, nhưng chưa gặp mặt bao giờ.
Lúc này gặp mặt, Lục Nhiễm mới biết được rõ ràng tính cách của Hàn Mặc Ngôn từ đâu mà ra, có thể tưởng tượng được, Hàn Mặc Ngôn mười mấy năm nữa chắc cũng y hệt thế này.
Đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác, vị trí đối diện với chủ tọa là bố cô, bên cạnh là mẹ cô, còn phía bên kia, là Hàn Mặc Ngôn.
Khung cảnh này rất quen thuộc, nhưng những người ngồi đó khiến Lục Nhiễm cảm thấy kỳ lạ đến phát sợ.
Cố kìm nén mong muốn bỏ chạy ra ngoài, thu lại ánh nhìn, Lục Nhiễm đến ngồi cạnh mẹ mình.
Thức ăn được đưa lên, rót rượu, thỉnh thoảng nói dăm ba câu chuyện, khung cảnh quá bình thường đến nỗi bất thường.
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra tại sao khung cảnh này lại quá quen thuộc, nếu không phải là xem mặt thì là gặp gỡ phụ huynh.
Ăn hết một bát đu đủ hầm đường phèn, vẫn không nén nổi cảm giác kỳ lạ đang chất chứa trong lòng.
Đưa mắt ra hiệu cho mẹ, Lục Nhiễm mở cửa ra ngoài.
Phòng vệ sinh ở đầu bên kia hành lang, mẹ cũng đi cùng cô.
Không nén nổi những suy nghĩ trong lòng, Lục Nhiễm hỏi ngay: “Mẹ, mọi người đang làm trò gì thế?”.
Mẹ cô ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải con vẫn thích tên họ Hàn đó sao?”.
“Con... nhưng mà...”.
“Có gì mà nhưng chứ, bố mẹ nghĩ thông rồi, con thích thì cứ thích đi, mẹ cũng không biết nhiều về những việc trên thương trường, nhưng lần này bố con và nhà họ Hàn đã dự định hợp tác với nhau nên con cũng không cần phải suy nghĩ về mối họa sau này nữa...”, vỗ vai Lục Nhiễm, mẹ cô cười: “Trước đây bố mẹ đã sai rồi, bây giờ mẹ mới hiểu ra, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của các con, kiếm tiền cũng không kiếm mãi được, cả nhà được ở bên nhau mới là quan trọng nhất, mẹ cũng không miễn ૮ưỡɳɠ éρ con, con cứ suy nghĩ cho kỹ...”.
Nói xong, mẹ cô quay về phòng tiệc.
Lục Nhiễm ngây người đắm chìm trong những lời vừa xong của mẹ, ngoài cảm giác kinh ngạc, trong lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ, cô mở cánh cửa sổ cuối hành lang, gió lạnh ùa vào.
Hơi lạnh khiến cô dần tỉnh táo.
Thế giới này thay đổi quá nhanh, có vẻ như cô theo không kịp.
Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn chính là tiếng nói phía sau lưng.
Giọng nói công thức hóa có vẻ trầm thấp hơn một chút, cũng vì thế mà mang hơi hướng con người: “Lục Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội để anh thử xem...”.
“Thử? Thử cái gì?”. Gần như là cùng lúc đó, Lục Nhiễm bất ngờ hỏi lại.
Cô quay lại, Hàn Mặc Ngôn gần cô trong gang tấc.
Vẫn bộ complet như thường lệ, mà hình như Hàn Mặc Ngôn cũng không bao giờ mặc những bộ kiểu khác, luôn luôn nghiêm túc và cẩn trọng như chính con người anh.
Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: “Anh sẽ thử thích em”.
Lần này đến lượt Lục Nhiễm im lặng, ánh mắt càng trĩu nặng suy tư, cô nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, như muốn tìm kiếm trong ánh mắt anh ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp lạnh lùng đó đang đứng ở đây, bên cạnh là cửa sổ rực rỡ ánh sáng đèn đường, có thể nghe rõ cả tiếng huyên náo của thành phố về đêm, chỉ là, ánh sáng đó không thể soi rõ anh... một chút trống vắng một chút cô đơn, biết rõ chỉ là ảo giác bên ngoài, nhưng cô vẫn không cầm lòng mà muốn sưởi ấm anh...
Cô đã từ chối anh một lần.
Không biết Hàn Mặc Ngôn đã phải cố gắng bao nhiêu để một lần nữa nói lại những điều này.
ít nhất thì anh đang cố gắng...
Lục Nhiễm hơi quay lại, cười với Hàn Mặc Ngôn: “Nếu anh bằng lòng thử, tại sao em lại không?”.
Tất cả những suy nghĩ, những điều phật lòng từ trước đến nay trong đầu Lục Nhiễm bỗng chốc tan biến, Lục Nhiễm chỉ biết rằng, cô thích anh, từ năm năm trước cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ dừng lại.
Đúng, cô không cam tâm.
Bỏ ra bao nhiêu công sức, Hàn Mặc Ngôn vẫn không mảy may xúc động, chỉ đến khi cô quyết định buông tay, anh mới quay đầu cứu vãn. Điều này thật không công bằng, cô có thể không hề do dự mà cự tuyệt anh, giễu cợt những cố gắng của anh; nhưng, cô quá hiểu Hàn Mặc Ngôn, nếu cô làm như vậy, e rằng đây thực sự sẽ là lần cuối cùng. Bởi vì, suy cho cùng, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa hề yêu cô.
Tại sao phải vì những tự ái nhất thời mà bỏ qua cơ hội cô vẫn mong chờ bao lâu nay?
Đến lúc đó, e rằng người buồn bã, người không cam lòng nhất lại chính là cô.
Cô đã cố gắng bao lâu như thế, dựa vào cái gì mà lại để những cô Trương cô Lý không biết ở đâu ra cứ thay nhau có được anh?
Chỉ là không biết, nhiều năm sau, hồi tưởng lại giây phút này, Lục Nhiễm sẽ cảm thấy đáng tiếc hay may mắn?
Nhưng ít nhất bây giờ, cô đã không phải hối hận vì quyết định của mình.
Quay về chỗ ngồi, Lục Nhiễm không còn cảm thấy gò bó, vẻ mặt tự nhiên hơn.
Trước khi ra về, thậm chí hai bên cha mẹ còn bắt tay nhau.
Khung cảnh bình dị hòa hảo, dường như đã đạt được một sự thỏa thuận nào đó.
Chỉ là tất cả những điều đó đều không quan trọng với Lục Nhiễm, trở về nhà, cô mở tin nhắn lúc trước ra đọc.
Khi nào khỏi thì quay lại làm việc.
Đọc xong tin nhắn, Lục Nhiễm tươi tắn trở lại, như cất được gánh nặng trong lòng.
Đúng là, giá trị sức lao động của cô đã vượt qua giá trị của bản thân, nhưng ít nhất cô đã gạt bỏ được mọi rào chắn xung quanh, chỉ còn lại một mình Hàn Mặc Ngôn và Hàn Mặc Ngôn cũng quyết định thử mở lòng.
Cô đã có thể quang minh chính đại tiếp cận Hàn Mặc Ngôn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đến những thử khác.
Hít thở sâu, Lục Nhiễm thừa nhận, cô... đang vui.