Bàn tay to và ấm áp, chạm vào tay cô là nắm rất chặt, chặt đến mức khiến Hạ Tử Khâm có cảm giác hơi đau. Thực ra Hạ Tử Khâm biết bản thân mình quá nông nổi, cô có về cũng làm được gì nào? Sự thật vẫn là sự thật, cô về cũng có thể thay đổi được điều gì?
Bảo anh từ bỏ đứa bé đó, cho dù anh có đồng ý cô cũng không làm được. Bản thân mình đã là một đứa trẻ mồ côi rồi, chẳng lẽ cô nhẫn tâm vì hạnh phúc của bản thân mà biến một đứa trẻ vô tội trở thành cô nhi hay sao? Mà bảo cô chia tay với anh, cô cũng không thể làm được.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được rằng tình yêu hóa ra lại bé nhỏ đến vậy. Cô yêu anh, người đàn bà đó là tình của anh, thậm chí đứa bé ấy còn là…
Bảo Hạ Tử Khâm mở lòng chấp nhận tất cả những chuyện này, cô thấy không thể làm được. Cô tựa như một con thiêu thân đâm đầu vào cửa kính, bay dáo dác mà không tìm thấy lối ra.
Hạ Tử Khâm phát hiện tình yêu của cô cứ như là leo núi, qua hết ngọn núi này rồi đến ngọn núi khác, không bao giờ chấm dứt, vô cùng vô tận, không biết khi nào mới leo được lên tới đỉnh, lúc ấy liệu cô có còn ở bên anh? Hay đã sớm một mình một bóng?
Tịch Mộ Thiên dắt tay cô lên xe mấy lần cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu cúi gằm chẳng buồn nhìn anh. Bộ dạng hờn dỗi ấy khiến Tịch Mộ Thiên tức không được mà thương cũng chẳng xong.
Tịch Mộ Thiên đưa tay nâng cằm cô lên nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn xuống đất, hàng mi khẽ cụp xuống nhất quyết không chịu nhìn anh. Tịch Mộ Thiên khẽ thở dài, nói: “Ít nhất cũng phải để cho anh cơ hội giải thích chứ?”
Câu nói này phát ra mà chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng cảm thấy buồn cười. Từ xưa đến giờ, anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình nói ra được những lời lẽ chẳng có chút khí phách như vậy. Nhưng ở trước mặt Hạ Tử Khâm, khí phách có tác dụng gì chứ?
Suốt mười tiếng ở sân bay, anh cứ luôn nghĩ Vinh Phi Lân đã nói với cô những gì? Liệu cô có thẳng thừng nhận định đứa bé trong bụng Hàn Phong là con của anh để rồi lại nằng nặc đòi li hôn với anh không? Liệu cô có trốn vào góc nào đó rồi tự huyễn hoặc mọi chuyện lên hay không?
Sau chuyện lần trước, Tịch Mộ Thiên đã hiểu ra Hạ Tử Khâm là một con ranh ngốc nghếch. Nếu anh để mặc cô ở đó mà suy nghĩ, cả đời này cô cũng chưa chắc nghĩ ra, chưa kể đến việc gặp phải bế tắc thì cứng đầu không ai bằng, sức mười con trâu cũng chẳng kéo lại được. Phương pháp hiệu quả nhất chính là nói rõ ràng với cô, trước khi cô chuyện bé xé ra to, tốt nhất nên giải đáp hết những khúc mắc, nếu không sau này người phải chịu tội vẫn là anh. Dù gì anh cũng không nỡ, không nỡ làm cô buồn, không nỡ làm cô tổn thương, do đó chẳng còn cách nào khác, cho dù không có khí phách cũng phải giải thích rõ ràng.
Hạ Tử Khâm cũng bất ngờ kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt sâu thẳm của Tịch Mộ Thiên toát lên sự dịu dàng và nhượng bộ, đây nào có giống một Tịch Mộ Thiên ngạo nghễ ở trên cao, anh của lúc này giống hệt một người đàn ông bình thường, người đàn ông của Hạ Tử Khâm.
Trong lúc đang ngây ra, Hạ Tử Khâm đã bị tống lên xe. Tịch Mộ Thiên ngồi lên xe, vòng tay ôm lấy cô: “Sao em mặc mỏng manh thế hả? Ở đây nhiệt độ còn thấp hơn ở bên Mỹ, em không biết thời tiết trong nước thế nào sao? Bị cảm là phải đi tiêm đấy!”
Hạ Tử Khâm thu mình trong vòng tay anh, hồi lâu mới u uất thốt lên:
“Tịch Mộ Thiên, đây là sách lược của anh phải không? Trước tiên là dùng kẹo bọc đường để làm em mụ mị, sau đó muốn nói gì cũng được phải không?”
Tịch Mộ Thiên sững người, vội đẩy cô ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ mình, nói bằng giọng nghiêm khắc: “Trong lòng em anh là một người đàn ông xảo quyệt, bỉ ổi thế sao?”
Tình huống này nếu là trước đây, Hạ Tử Khâm đã sớm bị xử lí thê thảm rồi. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, vì vậy mới nói không được phép chiều chuộng đàn bà, anh chiều chuộng cô ta, cô ta sẽ một bước lên trời, lúc ấy anh có bắt thang cô ta cũng chẳng chịu xuống. Hạ Tử Khâm của chúng ta là điển hình của kiểu người được chiều chuộng quá hóa kiêu căng.
Lúc này trong lòng cô đã thấp thoáng biết được phần lớn sự việc, theo cô suy đoán, mặc dù người đàn bà đó có thể là người tình cũ của Tịch Mộ Thiên, nhưng đứa bé trong bụng cô ta chưa chắc đã là con anh. Do đó mặc cho Tịch Mộ Thiên sa sầm mặt mày, Hạ Tử Khâm vẫn chẳng hề sợ hãi, cô thản nhiên đáp:
“Nói chung không giống như em, có sao nói vậy!”
Tịch Mộ Thiên thực sự tức giận, tức đến mức muốn cắn cho cô một cái. Những điều phát ra từ cái miệng của cô có thể khiến người khác tức ૮ɦếƭ, cho dù anh cố kiềm chế đến đâu cũng phải đầu hàng trước cô.
Tịch Mộ Thiên hít một hơi thật sâu, bây giờ anh mới hiểu cô vợ này không được phép chiều chuộng, phải dạy dỗ, còn dạy dỗ ra sao thì đó là việc của anh. Hạ Tử Khâm lúc này đang đắc chí bởi chiếm thế thượng phong. Tịch Mộ Thiên thầm nghĩ, trước tiên phải quy thuận cô, chứ cứ để cô có cớ mà hờn dỗi coi như anh gặp rắc rối to.
Hạ Tử Khâm chẳng hề nhận thức được nguy cơ, cô đang ngạo nghễ giống như một con gà trống giành được chiến thắng. Bị Tịch Mộ Thiên lôi về chung cư, vừa vào đến cửa, Hạ Tử Khâm liền giả bộ hất tay anh ra, ngồi xuống ghế sô pha, vô cùng trịch thượng.
Khóe môi Tịch Mộ Thiên khẽ nhếch lên, con nhóc này nhiều lúc ngốc đến phát bực, nhưng nhiều lúc lại đáng yêu như trẻ con. Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi khẽ hỏi:
“Em có đói không?”
Lúc bấy giờ Hạ Tử Khâm mới phát hiện ra mình đói thật, anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là thấy bụng mình sôi lên òng ọc.
Lúc ở Mỹ, sau khi nghe những lời của Vinh Phi Lân nói, cô làm gì còn tâm trạng mà ăn uống, hơn mười tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cũng chẳng ăn gì, nhưng ở nhà có đồ ăn không nhỉ? Hơn nửa tháng xa nhà, Hạ Tử Khâm không tin Tịch Mộ Thiên vẫn tự nấu nướng.
Cuối đầu liếc đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng, cô vừa đói vừa buồn ngủ, ngẩng lên nhìn anh rồi đề nghị:
“Giờ này chắc là không có đồ ăn mang đến tận nhà đâu, hay là ăn KFC?”
Tịch Mộ Thiên gõ đầu cô một cái:
“Anh bảo Tiểu Dương đi mua sủi cảo rồi, em thích ăn nhân đậu đúng không? Đi tắm trước đi, lát ra ăn sủi cảo.”
Hạ Tử Khâm tắm xong đi ra, trên bàn đã bày sẵn hai bát sủi cảo bốc khói nghi ngút, nước chấm cũng được rót sẵn. Cô đút cả miếng vào mồm, ăm nhồm nhoàm liền mấy chiếc một lúc, tay vẫn cầm đũa định tiếp tục gắp nhưng bị Tịch Mộ Thiên giữ lại:
“Anh đã nói bao lần rồi? Ăn cơm nhanh quá không tốt cho tiêu hóa, dễ gây áp lực lên tim.”
Về cơ bản lần nào Hạ Tử Khâm cũng coi lời anh nói như gió thoảng qua tai, nhưng Tịch Mộ Thiên lúc này cương quyết không nhân nhượng, anh bê bát sủi cảo sang một bên, gắp từng miếng bỏ vào đĩa của cô, đợi cô ăn xong mới gắp cho miếng khác.
Hạ Tử Khâm ăn no là buồn ngủ không mở nổi mắt, cô ngáp luôn miệng, đầu óc mụ mị hết cả. Tịch Mộ Thiên lắc đầu, bế cô lên:
“Đi ngủ trước đi đã! Đợi em tỉnh ngủ rồi anh sẽ giải thích cho em nghe, anh hứa đấy!”
Hạ Tử Khâm đúng là người vô tâm vô tính, đầu vừa chạm xuống gối đã không biết kiểm soát được cơn buồn ngủ, miệng lảm nhảm vài câu gì đó, xoay người một vòng rồi thi*p đi ngay. Tịch Mộ Thiên đưa tay xoa xoa tóc Hạ Tử Khâm, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, anh liền đi lấy một cái khăn bông khô, ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng lau giúp cô.
Tóc Hạ Tử Khâm rất dày và suông mượt, có lẽ lâu rồi không được tỉa tót lại nên đuôi tóc bắt đầu hơi bị chẻ ngọn. Tịch Mộ Thiên khẽ xoay người Hạ Tử Khâm, để cô nằm xoay lưng sát với mép giường, mái tóc rủ nhẹ xuống. Anh kéo rèm cửa ra, trải tờ tạp chí xuống dưới thảm, tìm một cây kéo tỉ mỉ ngồi tỉa bớt phần ngọn tóc bị khô cho cô.
Anh làm thật cẩn thận, cứ như đây là một công trình lớn không bằng. Ánh mặt trời đầu đông xuyên qua cửa kính vào trong nhà, chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng và ấm áp, ấm áp đến mức thắng cả cái lạnh giá của mùa đông. Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Tịch Mộ Thiên. Một bên tay anh kéo chặt ôm cô vào lòng. Tay còn lại để ngoài chăn, nhẹ nhàng đặt trên eo cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào đây đã trở thành tư thế ngủ quen thuộc của hai người. Chỉ cần có anh ở nhà, cô luôn được anh ôm chặt trong lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ. Do đó vào những đêm không có Tịch Mộ Thiên ở bên, cô thỉnh thoảng cũng mất ngủ, mà cho dù có ngủ say cũng không được ngon giấc, thường cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Hạ Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, Tịch Mộ Thiên đang ngủ rất say. Kết hôn lâu như vậy rồi, Hạ Tử Khâm gần như chưa lúc nào nhìn kĩ bộ dạng anh lúc ngủ. Bình thường cô luôn là người đi ngủ trước, kể cả vào kì nghỉ, anh cũng thường xuyên thức khuya dậy sớm, cứ như một siêu nhân có sức mạnh vô biên.
Thực ra Tịch Mộ Thiên rất chăm chỉ, đằng sau vinh quan của một Tổng giám đốc lẫy lừng, ngoài năng lực giỏi giang ra còn là sức cần cù hơn người.
Anh thực sự rất đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút, sống mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng, lúc mím chặt thường tạo thành một đường trông vô cùng lạnh lùng.
Hạ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, cô vội cụp mắt xuống, chớp chớp liên hồi.
“Đang nghĩ gì thể hả?”
Giọng nói của Tịch Mộ Thiên đột nhiên vang lên. Hạ Từ Khâm ngước mắt nhìn anh, nói vẻ chột dạ:
“Anh! Anh tỉnh lúc nào thế?”
Tịch Mộ Thiên khẽ cười, nói vẻ đùa bỡn: “Vừa ban nãy đấy, lúc mà có một con yêu nữ háo sắc đang nhìn anh chằm chằm ý!”
Nói rồi xoay người đè lên Hạ Tử Khâm, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô: “Ban nãy trong đầu em nghĩ cái gì hả?”
Hơi thở của anh phả vào tai cô nhồn nhột, âm ấm. Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, đầu óc rối bời:
“Không, không nghĩ cái gì cả!”
Tịch Mộ Thiên há miệng cắn vào tai cô: “Chừa này, nói dối là phải chịu phạt!”
Vừa nói tay Tịch Mộ Thiên vừa lần xuống bên dưới cơ thể Hạ Tử Khâm.
Hạ Tử Khâm chộp lấy bàn tay quấy rối của Tịch Mộ Thiên, chu môi nhắc nhở: “Anh còn chưa giải thích đấy nhé!” Tịch Mộ Thiên đột nhiên phì cười, giọng điệu đầy vẻ đùa bỡn: “Bây giờ mới nhớ ra để hỏi à?” Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, Tịch Mộ Thiên cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi cô: “Nếu sớm biết kiếp này sẽ phải gặp một con nhóc khó bảo như em, anh đã nhớ kĩ tránh xa tất cả mọi phụ nữ!” Hạ Từ Khâm đẩy Mộ Tịch Thiên ra, nói vẻ rất nghiêm túc: “Tịch Mộ Thiên, giờ là lúc anh đánh trống lảng phải không?” Tịch Mộ thiên cúi đầu cắn nhẹ vào chóp mũi cô: “Con ranh so đo tính toán này, nếu anh bảo đứa bé ấy không phải con của anh, em có tin không?” Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Khâm, dường như thấp thoáng đôi chút hy vọng. Hạ Tử Khâm khựng người, hồi lâu sau mới gật đầu, trả lời rất kiên định: “Em tin, anh xưa nay không hề nói dối!” Ai bảo cô ngốc? Bấy giờ xem ra cô rất thông minh là khác. Bàn tay to dày của Tịch Mộ Thiên bưng lấy mặt cô, lại là một nụ hôn kiểu Pháp. Sự cuồng nhiệt của anh khiến Hạ Tử Khâm bắt đầu mơ màng, cơ thể như có lửa đốt, lí trí trong phút chốc bị thiêu rụi. Tịch Mộ Thiên nhả môi cô ra, cúi xuống hôn dọc cổ Hạ Tử Khâm, nhẹ nhàng như sợi lông vũ lướt qua da thịt. Thân hình cô điều này Tịch Mộ Thiên đã biết kể từ lần đầu tiên gần gũi cô, nhưng lúc này cô còn đẹp đến mức khiến anh hồn xiêu phách lạc. Làn da cô trắng mịn lạ kì, tựa như da trẻ con. Mặc cho thói quen sinh hoạt không điều độ bao năm trời, làn da ấy vẫn giữ nguyên được vẻ tuyệt mỹ, thật đúng là một kì tích. Lưỡi anh dừng lại giây lát trên xương quai xanh của cô, sau đó tiếp tục trượt xuống. Chỗ này dường như to hơn rất nhiều, vừa vặn một bàn tay, cảm giác chạm vào thật mềm mại, khiến anh thích thú đến mức không thể rời xa. đầu v* đỏ hồng nhanh chóng cứng lên, tựa như một trái anh đào đang chờ anh thưởng thức. Đôi môi anh ngậm chặt, nhẹ nhàng ʍúŧ lấy nó, một cơn rùng mình khe khẽ kèm theo tiếng ՐêՈ Րỉ phát ra từ miệng Hạ Tử Khâm: “Ư ư… Tịch Mộ Thiên… Tịch Mộ Thiên…” Hạ Tử Khâm hoàn toàn vô thức khi thốt lên những lời đó, toàn thân cô từ trong ra ngoài như trống rỗng, chỉ có cảm giác về cái lưỡi của anh là rõ rệt, khiến cô vừa thoải mái, vừa khó chịu, muốn từ bỏ nhưng lại khát khao điều gì đó. Hạ Tử Khâm vô cùng nhạy cảm, thỉnh thoảng lại có những phản ứng ngại ngùng khiến sự thương xót trong lòng Tịch Mộ Thiên trỗi dậy. Anh luôn sẵn sàng phục vụ cô, cam tâm tình nguyện “hầu hạ” cô, không một lời oán than. Anh muốn làm cho cô vui, cùng cô trải nghiệm sự khoái lạc cực độ. Đôi môi Tịch Mộ Thiên dừng lại trong giây lát rồi trượt xuống phần bụng phẳng lì của cô, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới. Khi anh chạm đến khu “vườn hoa bí mật”, Hạ Tử Khâm không khỏi rùng mình, cô khép chặt chân lại nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay anh giữ lấy, cứ như vậy cô từ từ thả lỏng cơ thể, sẵn sàng chờ đợi anh. Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi sâu nhất trong cơ thể trào lên một cảm giác khoái lạc, dần dần tích lại rồi dâng lên. Cô gần như không kiềm chế được mình, miệng liên tục phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, cơ thể như không còn thuộc về cô nữa. Dưới sự điều khiển từ cái lưỡi và môi của Tịch Mộ Thiên, cô như ૮ɦếƭ đi sống lại. “Ư… ư…” Toàn thân cô cong lên rồi từ từ duỗi ra, run rẩy trong giây lát. Tưởng rằng cơn khoái cảm đã qua, nào ngờ đó mới chỉ bắt đầu. Tịch Mộ Thiên nhanh chóng kiểm soát đôi môi cô, anh hôn cô thật sâu, hai tay chống đỡ cơ thể rồi nhẹ nhàng đưa vào. Nhịp điệu từ chậm đến nhanh, lúc dịu dàng khi gấp gáp, chỉ trong khoảnh khắc đã kéo Hạ Tử Khâm quay trở lại cơn sóng trào. Hạ Tử Khâm không biết bây giờ là ngày nào tháng nào nữa. Kết hôn lâu như vậy rồi, hình như hôm nay người đàn ông này thật sự không biết tiết chế, hơn nữa lại rất lâu, sao mà lâu như vậy. Hạ Tử Khâm thầm than trời, cảm thấy những gì trong tiểu thuyết viết một đêm vài lần có vẻ không chân thực cho lắm, chỉ một lần thôi cũng khiến cô mệt mỏi đến ૮ɦếƭ mất. Không biết cô đã vức bỏ sự tự tôn của mình đến mấy lần cầu xin anh, nhưng người đàn ông này không thèm đếm xỉa. Khi Hạ tử Khâm tưởng rằng mình sắp ngất đi cũng là lúc anh buông cô ra. Cô nằm trong vòng tay anh, thở dốc, giống như một con cá bị phơi thân trên bãi cát, toàn thân chẳng có chút sức lực, lưng và eo ê ẩm, rõ ràng là hậu quả của việc “quá sức”. “Hứa với anh! Sau này, cho dù xảy ra việc gì cũng không được bướng bỉnh, càng không được tùy tiện bỏ đi nghe chưa?” Giọng nói của Tịch Mộ Thiên vang bên tai. Hạ Tử Khâm hổn hển hít một hơi dài, lẽ nào lần này làm lâu như vậy là để trừng phạt cô? Ai bảo người đàn ông này độ lượng, anh cực kì nhỏ nhen, lại cùng với cái ham muốn khủng khi*p. Rõ ràng những lời thầm chửi của Hạ Tử Khâm chẳng khiến Tịch Mộ Thiên bị ảnh hưởng, anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc “Tử Khâm, hứa với anh đi, có chuyện gì cũng không được phép giấu anh, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kĩ, anh là người đàn ông của em!” Hạ Tử Khâm đột nhiên phì cười, hóa ra anh cũng có lúc trẻ con đến thế. Nhìn sắc mặc sa sầm của anh, Hạ Tử Khâm vội vàng giơ tay lên lấy lòng: “Em xin thề không bao giờ quên, Tịch Mộ Thiên là người đàn ông của Hạ Tử Khâm này!” Mắt Tịch Mộ Thiên như sáng lên, khẽ ho hắng hai tiếng rồi vùi đầu cô vào иgự¢ mình: “Nhớ kĩ là được rồi!” Giọng anh trầm trầm, vẻ ngường ngượng. Hạ Tử Khâm tủm tỉm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền ngẩng đầu dậy: “Nhưng phải nói trước nhé, em không về Mỹ đâu đấy!” Tịch Mộ Thiên cúi đầu hôn lên trán cô, dỗ dành: “Ngoan! Bấy giờ tình hình phức tạp quá, em cứ về bên đó một thời gian, anh đảm bảo sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp trong vòng một tháng!” “Em không về đó dâu!” Hạ Tử Khâm cứng đầu nhắc lại: “Tịch Mộ Thiên, em không hề yếu đuối và không thể chịu đựng sóng gió như anh tưởng. Anh đừng quên em là một cô nhi, sinh ra đã bị cha mẹ ruồng bỏ, một cô nhi lớn lên trong sự thương hại và cười nhạo của mọi người, còn gì đáng sợ hơn nữa chứ?” “Không được nói bậy!” Cho dù Tịch Mộ Thiên có thể một tay che trời, nhưng có những chuyện quả thực không thể thay đổi được, ví dụ như sự thật Tử Khâm của anh bị bỏ rơi, phải lớn lên trong khó khăn. Bây giờ nghĩ lại, Tịch Mộ Thiên vẫn còn thấy xót xa. Hồi lâu sau anh mới khẽ lên tiếng: “Nếu em muốn, chúng ta có thể tìm kiếm bố mẹ đẻ của em.” Tịch Mộ Thiên còn chưa nói hết, Hạ Tử Khâm đã cắt ngang: “Không! Em không muốn tìm họ, họ đã vứt bỏ em nghĩa là họ không phải bố mẹ em nữa rồi. Em chỉ có mẹ là Viện trưởng thôi, em có Mạch Tử, bây giờ còn có anh, thế là đủ!” Tịch Mộ Thiên khẽ thở dài, cô vẫn chưa thể mở lòng. Những chuyện này tạm thời không cần sốt ruột, nhưng dù thế nào Tịch Mộ Thiên cũng giúp cô tìm lại cha mẹ, không phải vì ai khác, chỉ là để giải tỏa khúc mắc hơn hai chục năm trong lòng cô. Anh muốn cô sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Từ xưa đến nay chưa từng có người đàn bà nào khiến Tịch Mộ Thiên muốn bảo vệ, yêu chiều và hi sinh vô điều kiện như thế. Vậy mà Hạ Tử Khâm lại dễ dàng làm được. Đây có lẽ là vận may của anh, thế nên anh không cho phép bất cứ ai phá hỏng cơ hội này. Kể cả Vinh Phi Lân, Hàn Phong, không một ai được phép. Xung quanh tin đồn về phu nhân Tổng giám đốc Tịch Thị, chỉ trong vòng hai tuần mà có nhiều luồng thông tin trái chiều. Đầu tiên là việc Hàn Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cô ta thừa nhận đã chia tay với Tịch Mộ Thiên từ sáu tháng trước, đứa con trong bụng chẳng liên quan gì đến anh hết. Tiếp theo, người vợ đã li hôn của Chu Thuyền, Triệu Giai Kỳ cũng chứng thực, khi còn đi học, lúc Chu thuyền và Hạ Tử Khâm vẫn đang yêu nhau, cô ta và Chu Thuyền vẫn đang nảy sinh quan hệ. Đến tận sau khi tốt nghiệp, đi làm, Chu thuyền mới đá Hạ Tử Khâm để kết hôn với cô ta, tất cả bạn bè đại học đều biết chuyện này. Triệu Gia Kỳ là một người nhỏ nhen, không bao giờ biết khoan dung, càng không thể bấm bụng chịu ấm ức, cô ta nhận thấy mình xúi quẩy, hơn nữa một người đàn bà thông minh như cô ta rất biết cách chộp lấy cơ hội khi mà nó đến. Thêm chuyện bộ mặt tội nghiệp của Chu Thuyền lúc tiết lộ chuyện tình trước kia với Hạ Tử Khâm, điều này khiến Triệu Gia Kỳ không biết giấu mặt vào đâu. Cô ta gần như cảm nhận rõ ràng ánh mắt khinh thường của bạn bè, chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình. Triệu Gia Kỳ là người kiêu ngạo, sao có thể nhẫn nhịn những chuyện này. Lúc bước vào tòa nhà làm việc của Tịch Thị, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng. Kể từ lúc còn học đại học đã tranh giành Chu Thuyền với Hạ Tử Khâm, nhưng đến bây giờ phát hiện hóa ra mình đã sớm là kẻ thua cuộc. Người ta nhẹ nhàng, một bước thành bà chủ, đặt chân lên tầm cao mà cả đời cô ta đừng mong với tới. Hơn nữa, so với Tịch Mộ Thiên, Chu Thuyền chẳng khác gì con chuột dưới cống, thấp hèn và đê tiện, cả đời chẳng thể ngẩng đầu lên. Tịch Mộ Thiên ngồi vắt chân rất thoải mái trên ghế sô pha, đưa mắt dò xét người đàn bà này, cũng coi như là tình địch của cô ngốc nhà anh năm xưa còn gì. Nhan sắc tầm thường, ít nhất trong mắt của Tịch Mộ Thiên, cô ả chẳng có gì so sánh với vợ mình. Một ngày lạnh giá như hôm nay mà cô ta ăn vận rất mỏng manh. Áo khoác lông màu hồng đậm vắt ngang cánh tay, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, mái tóc xoăn lọn to trông có vẻ lẳng lơ, lớp trang điểm cũng rất tỉ mỉ. Tịch Mộ Thiên cực ghét loại đàn bà cứ bôi trát đủ loại mỹ phẩm lên mặt, trông chẳng khác gì một cái mặt nạ. Những người đàn bà từng theo anh thì biết, trước mặt anh luôn để mặt mộc, đặc biệt là lúc lên giường. Nhưng bây giờ anh rất thích ђàภђ ђạ cô vợ trẻ con của mình, bởi vì cô có một làn da mềm mịn tựa như lụa. Anh thích chăm sóc làn da ấy, trong nhà đủ loại mỹ phẩm dưỡng da đều do anh bảo Tiểu Dương mua về, loại nào anh cũng đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi mới dùng trên người cô, cũng có hiệu quả ra phết. Bỗng nhiên chợt nhớ tới cô, liệu có nên cân nhắc tới việc sau này dẫn cô đến công ty mỗi ngày không nhỉ? Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lên, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay. “Cô có mười phút!” Triệu Gia Kỳ trong khoảnh khắc không khỏi cảm thấy xấu mặt, nhưng người đàn ông này hoàn toàn có quyền khinh thường cô. Triệu Giai Kỳ liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Triệu Giai Kỳ, vợ cũ của Chu Thuyền, tôi nghĩ chắc tổng giám đốc đã biết rồi, tôi có thể chứng minh những điều Chu Thuyền nói là giả. Nhưng…” Triệu Giai Kỳ dừng lại trong giây lát, Tịch Mộ Thiên liền thẳng thừng hỏi “Điều kiện của cô là?”