Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Chương 16

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Triệu Gia Kỳ ném cái điện thoại đang hiển thị chức năng tính toán sang một bên, cầm điều khiển tắt luôn ti vi. Sự yên lặng đột ngột khiến Chu Thuyền ngơ ngác rồi quay lại nhìn Triệu Gia Kỳ. Trong phòng chỉ bật đèn vách tường, ánh sáng nhờ nhờ chiếu xuống tô đậm lên vẻ ghen tuông trên mặt, khiến cho các thớ gân trên mặt anh ta như đang giật giật.
Triệu Gia Kỳ là một người đàn bà hiếu thắng và sĩ diện, trước đây đã biết điều này, nhưng chính tính cách đó ở Triệu Gia Kỳ lại là đặc điểm thu hút anh ta. Một Triệu Gia Kỳ hiếu thắng có thể tự do tung hoành trong công ty, một Triệu Gia Kỳ sĩ diện lại mang cảm giác phóng khoáng và thoải mái cho những người xung quanh. Đấy từng là suy nghĩ của Chu Thuyền.
Nhưng sau khi kết hôn anh ta mới ngộ ra, lấy một người đàn bà hiếu thắng như vậy đối với mỗi thằng đàn ông chẳng khác nào sự chịu tội. Bởi vì hiếu thắng nên cô ta nhìn đâu cũng thấy những điểm không vừa mắt ở bạn, Triệu Gia Kỳ thường xuyên chê bai Chu Thuyền không có chí tiến thủ, không có đầu óc, cô ta rất hay mang người khác ra so bì. Sống chung với Triệu Gia Kỳ, Chu Thuyền phải chịu không biết bao nhiêu là ấm ức.
Thực ra từ sau khi lấy Triệu Gia Kỳ, Chu Thuyền bắt đầu cảm thấy hối hận, thường trộm nghĩ nếu hồi đầu mình tiếp tục ở bên Hạ Tử Khâm, mọi chuyện cứ đều đều diễn ra, mặc dù cuộc sống có thể vô cùng bình lặng, nhưng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn thế này nhiều. Việc Chu Thuyền phản bội Hạ Tử Khâm còn có một nguyên nhân khác nữa, anh ta biết cô bị bệnh tim, bản thân Chu Thuyền lại là con trai độc nhất, sau này nếu không thể sinh con đẻ cái, anh ta làm sao ăn nói với bề trên.
Trong lòng Chu Thuyền hiểu rõ Triệu Gia Kỳ cũng rất bất mãn với mình, nhưng lấy thì cũng lấy rồi, mà li hôn thì lại rắc rối. Tài sản mặc dù không nhiều, căn nhà này do gia đình Triệu Gia Kỳ giúp trả tiền đợt đầu, còn nhà Chu Thuyền cũng đã đưa cho Triệu Gia Kỳ đủ mười vạn tiền lễ đen, còn cả những chuyện lặt vặt khác như trả nợ tiền mua xe nữa. Nói tóm lại, cho dù không hợp nhưng hai người vẫn phải nghiến răng mà tiếp tục chung sống. Bọn họ không thể li hôn, đây là hiện thực, bọn họ đều là những người đàn ông, đàn bà tầm thường nhất ở cái thành phố này.
Trong lòng thừa hiểu mọi chuyện nhưng vẻ mặt của Triệu Gia Kỳ lúc này khiến Chu Thuyền không khỏi nổi cáu. Kể từ sau khi lấy nhau, Triệu Gia Kỳ không bao giờ che giấu tâm trạng của mình trước mặt anh ta, lúc này Chu Thuyền có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ hối hận trên mặt Triệu Gia Kỳ. Ánh mắt cô ta nhìn mình cứ như thể nhìn một đồ vật, một đồ vật từng thuộc về người khác, ςướק được về tay rồi mới biết chẳng có giá trị.
“Thế nào, nhìn thấy người tình cũ bây giờ sống vẻ vang trong lòng cảm thấy khó chịu phải không? Hôm nay tôi mới biết, Hạ Tử Khâm trông ngơ ngơ thế thôi nhưng thực chất là hồ ly tinh đội lốt, còn tinh ranh hơn bất cứ ai!”
Giọng nói the thé của Triệu Gia Kỳ qua tai Chu Thuyền bỗng châm bùng lên ngọn lửa trong lòng anh ta. Chu Thuyền đứng bật dậy, gắt: “Triệu Gia Kỳ, cô nói vậy là có ý gì hả?”
“Có ý gì? Anh thấy tôi có ý gì thì tôi có ý đó đấy. Không biết chừng lúc trước chính Hạ Tử Khâm vì đã ngắm được cành cao rồi cũng nên. Anh còn tưởng mình đá cô ta, nào ngờ cô ta chỉ mong chia tay với anh cho sớm chợ!”
Mặt Chu Thuyền lúc xanh lúc tím, anh ta hít một hơi thật sâu, nghiến răng trèo trẹo: “Triệu Gia Kỳ, cô đừng có quá quắt quá!”
“Tôi cứ quá quắt đấy thì sao nào? Anh không nhìn lại mình đi, hồi đầu anh chỉ là một thằng đàn ông nghèo kiết xác, chẳng có cái gì hết. Công việc, nhà cửa, xe anh đang lái, còn cả trên người anh từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, có cái gì không phải của Triệu Gia Kỳ này? Có cái gì kiếm được nhờ vào sức lực của anh chứ? Hồi đó tôi để mắt đến anh là vì thấy anh có chút ý chí, ai dè anh cũng chỉ là đồ bỏ đi.”
Hai mắt Chu Thuyền đỏ vằn, ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội, anh ta lao đến vung tay cho Triệu Gia Kỳ một cái tát.
“Giỏi lắm, anh dám đánh tôi, tôi liều với anh!”
Triệu Gia Kỳ tức tối xông đến cấu xé Chu Thuyền, Chu Thuyền sau khi giáng cho Triệu Gia Kỳ một cái tát, trong lòng cũng hơi hối hận, nhìn thấy cô ta lao đến cấu xé mình như một con điên, từ mặt đến cổ chỗ nào cũng có vết cào cấu, Chu Thuyền đành hất cô ta ra rồi quay người bỏ đi.
Triệu Gia Kỳ tiện tay chộp lấy cái lọ thủy tinh trên bàn, ném về phía Chu Thuyền. Choang một tiếng, cái lọ đập vào cửa vỡ tan. Cô ta giận dữ hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, nằm bò ra ghế sô pha mà khóc nức nở.
Chu Thuyền lái xe ra ngoài, đúng lúc đứng chờ đèn đỏ, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy màn hình lớn bên đường đang phát lại tin tức nóng hổi ban nãy, Hạ Tử Khâm được người đàn ông cao sang kia ôm chặt trong lòng, trên mặt người đàn ông ấy mặc dù toát lên vẻ lạnh lùng nhưng thể hiện rõ sự quan tâm đến người con gái trong vòng tay anh ta. Thậm chí chính Chu Thuyền cũng cảm thấy còn cảm động hơn câu chuyện tình yêu trong cổ tích, mà ở đó anh ta và Triệu Gia Kỳ chẳng qua chỉ là những nhân vật phụ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chu Thuyền nhận ra cuộc sống của mình bây giờ đã rớt xuống vực thẳm, có lẽ cả đời này chẳng thể xoay chuyển được tình thế, vì vậy mà khi Vinh Phi Lân tìm đến anh ta, Chu Thuyền vô cùng bất ngờ.
Trong mắt Vinh Phi Lân ánh lên sự khinh bỉ và bất cần. Anh đẩy một tấm thẻ ngân hàng ra trước mặt Chu Thuyền, thẳng thừng nói:
“Trong này có hai trăm vạn, chỉ cần anh làm theo những gì tôi bảo, không những sẽ được chỗ này, sau khi hoàn thành, Vinh Thị sẽ cho anh ra nước ngoài đào tạo.”
Điều kiện Vinh Phi Lân đưa ra cho Chu Thuyền quá hời. Trong suốt thời gian chiến tranh lạnh với Triệu Gia Kỳ, Chu Thuyền ở lại nhà một người bạn, cho dù hai người họ có gặp nhau ở công ty cũng chỉ làm mặt lạnh, không ai nói với ai câu nào.
Chu Thuyền cảm thấy mình nhịn đủ rồi, lần này quyết sẽ không chịu nhượng bộ Triệu Gia Kỳ nữa, anh ta cũng tính đến cả chuyện li hôn, nhưng cứ nghĩ tới vấn đề nhà cửa và công việc thì lại vò đầu bứt tai. Đúng lúc ấy Vinh Phi Lân tìm đến, Chu Thuyền sao có thể không động lòng chứ? Món hời béo bở như vậy, hai trăm vạn tệ là món tiền cả đời này anh ta có nằm mơ cũng chẳng có, còn được ra nước ngoài nữa chứ, cho dù không có tài cán gì đi chăng nữa, cứ ra nước ngoài rồi còn ai biết Chu Thuyền này là ai chứ?
Chỉ có điều anh chàng Vinh thiếu gia này vì sao phải làm thế? Điều này khiến người khác lấy làm lạ, anh ta hoàn toàn chẳng có lí do gì để làm như vậy. Chu Thuyền thừa biết Hạ Tử Khâm lười biếng đến mức nào, thế nên bảo Hạ Tử Khâm làm gì đắc tội với thiếu gia nhà họ Vinh chắc chắn là không thể. Mà việc Vinh Phi Lân bảo anh ta làm cũng tương đối đơn giản, chỉ là tiết lộ với giới truyền thông rằng anh ta trước đây từng là người yêu của Hạ Tử Khâm, chính vì sự xuất hiện của Tịch Mộ Thiên mà Hạ Tử Khâm thay lòng đổi dạ.
Chuyện này rõ ràng là nói láo, Chu Thuyền biết chị gái Vinh Phi Lân là vợ trước của Tịch Mộ Thiên, anh ta đoán có thể do Vinh Phi Lân bất bình thay cho chị mình nên mới làm vậy. Tóm lại, đây là ân oán của đám nhà giàu, anh ta cũng chẳng rõ nữa Chu Thuyền chẳng cần đắn đo nhiều, nhận lời ngay tức khắc.
Chu Thuyền đi rồi, Vinh Phi Lân lại ném cái nhìn khinh bỉ về phía anh ta, đây là loại đàn ông gì mà đê tiện, hèn hạ thế chứ. Chợt sắc mặt Vinh Phi Lân sầm xuống, còn mình thì sao? Dùng thủ đoạn như thế này, mình không bỉ ổi chắc? Nhưng anh bất chấp tất cả, anh buộc phải giành được Hạ Tử Khâm, cho dù phải dùng thủ đoạn gì, dùng cách gì, có bỉ ổi hay hạ lưu đến đâu anh cũng phải thử.
Triệu Gia Kỳ có nằm mơ cũng không ngờ người đề nghị li hôn trước lại là Chu Thuyền. Gã đàn ông này bỗng nhiên ăn phải gan hùm, khăng khăng đòi li hôn, thậm chí còn không cần nhà cửa, xe cộ.
Mới đầu Triệu Gia Kỳ còn tưởng Chu Thuyền giở thủ đoạn gì, mục đích là để trấn áp cô ta nên thản nhiên hừ giọng và nhận lời ngay, với điều kiện nhà và xe đều thuộc về mình. Gã đàn ông này có hay không cũng thế, Triệu Gia Kỳ đang chờ xem anh ta sẽ hối hận như thế nào.
Đáng tiếc lần này Triệu Gia Kỳ đã nhầm to, Chu Thuyền cầm lấy tờ đơn li hôn, chẳng buồn liếc cô ta đến nửa cái mà bỏ đi thẳng. Mấy hôm sau, trên truyền thông ồn áo thông tin vợ của Tổng giám đốc Tịch Thị trước kia câu được Tịch Mộ Thiên đã thay lòng đổi dạ, đá anh chàng người yêu đã bên nhau bốn năm đại học.
Cô bé lọ lem được bao người ngưỡng mộ bỗng chốc bị người đời phỉ nhổ, xếp vào danh sách những người đàn bà tham tiền bỏ người cũ, chẳng khác gì một bộ phim thị trường hút khách. Không chỉ có vậy, tin đồn về Tịch Mộ Thiên cùng lúc được đưa ra trước dư luận. Người tình đã theo Tịch Mộ Thiên năm năm trời đột nhiên xuất hiện với cái bụng bầu to tướng, một mực khẳng định đứa bé trong bụng mình là con của Tịch Mộ Thiên. Hai luồng thông tin dồn dập này khiến cho bên Tịch Thị trở tay không kịp.
Tin đồn thất thiệt đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến giá cả cổ phiếu của Tịch Thị. Tịch Mộ Thiên vừa bước chân xuống sân bay đã bị đám phóng viên điên cuồng đeo bám.
“Xin hỏi Tổng giám đốc Tịch, anh định xử lí thế nào với hai luồng thông tin trực tiếp gây ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tịch Thị?”
Đấy còn có phần khách khí, có người còn thẳng thừng hơn:
“Theo như cô Hàn nói, cô ta đã ℓàм тìин nhân của anh năm năm trời, anh có phủ nhận đứa con trong bụng cô ta…”
“Anh nhìn nhận như thế nào về nhân phẩm và thiên tình sử của vợ anh hiện nay? Liệu anh có cân nhắc đến việc li hôn không?”
Tịch Mộ Thiên vốn luôn lạnh lùng, không đoái hoài đến mấy câu hỏi của đám phóng viên, nhưng vừa nghe đến đây, anh đột ngột dừng bước, chộp lấy micro, lạnh lùng nói:
“Nhân phẩm của vợ tôi chẳng có gì phải bàn cãi, đối với những kẻ đặt điều bậy bạ, luật sư của Tịch Thị sẽ nhanh chóng đưa họ ra tòa. Còn nữa, danh dự của cô ấy không thể bị hủy hoại. Trong lòng tôi, vợ tôi mãi mãi là người phụ nữ lương thiện, thuần khiết nhất, vì vậy vấn đề li hôn mà anh nói đến không có gì phải cân nhắc cả, hãy thận trọng với lời nói của mình!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua gã phóng viên khiến anh ta hoang mang lùi lại sau một bước, Tịch Mộ Thiên ném micro trả lại rồi sải bước bỏ đi.
Tịch Mộ Thiên sau khi nhận được tin đã ngay lập tức tìm cách ứng phó, nhưng vẫn chậm một bước, hơn nữa anh còn phải nghĩ cho vợ mình, mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau thao túng chuyện này và mục đích cuối cùng là gì? Nhưng có một điểm về cơ bản anh có thể khẳng định đó là, đối tượng mà hắn đả kích lần này chính là anh, Tịch Mộ Thiên.
Trải qua chuyện lần trước, có lẽ tất cả mọi người đều biết điểm yếu của Tịch Mộ Thiên ở đâu, cô vợ Hạ Tử Khâm chính là điểm yếu lớn nhất trong đời anh, vì vậy công kích cô sẽ chiếm lợi thế hơn so với việc nhắm thẳng vào anh.
Tịch Mộ Thiên sao có thể để tâm đến chuyện tình trong quá khứ của Hạ Tử Khâm cơ chứ? Từ lúc quen biết cho đến bây giờ, Hạ Tử Khâm luôn là một người “trong suốt” trước mắt anh, cô là người phụ nữ không có tâm địa xấu, điều này Tịch Mộ Thiên dám khẳng định
Hơn nữa vào chính buổi tối cô thất tình, chính mắt anh đã nhìn thấy vẻ buồn bã và hụt hẫng của cô. Kể ra anh còn phải cảm ơn gã đàn ông đã đá cô, nếu không sao cô có thể là vợ của anh được chứ?
Tịch Mộ Thiên không thể nào lí giải được, tại sao bạn trai cũ của Hạ Tử Khâm lại dựng lên chuyện này. Những người có chút hiểu biết đều phải hiểu rõ việc đặt điều phỉ báng người khác là phạm tội, huống hồ đối tượng mà anh ta đặt điều lại chính là vợ của Tịch Mộ Thiên này. Gã đàn ông đó thật sự ngu dốt hay anh ta bị điên rồi, chắc chắn có kẻ nào đứng đằng sau chỉ đạo. Mà kẻ đứng đằng sau này lại cực kì tinh ranh, rất hiểu Tịch Mộ Thiên, đến mức khiến người ta phải giơ tay thán phục.
Bình tĩnh suy nghĩ và tổng hợp tất cả những yếu tố trên, Tịch Mộ Thiên không thể không nghi ngờ Vinh Phi Lân, một người luôn quang minh chính đại. Tịch Mộ Thiên chưa bao giờ nghĩ có ngày Vinh Phi Lân sẽ dùng những thủ đoạn bỉ ổi, làm ra chuyện xấu xa đến thế. Nếu mục đích của hành động này là Hạ Tử Khâm, Tịch Mộ Thiên có thể khẳng định, chắc chắn Vinh Phi Lân đã bị trúng tà rồi.
“Phi Lân, mày làm cái trò gì thế hả? Tao bảo mày vào Vinh Thị không phải để phá Mộ Thiên, tao bảo mày học hỏi kinh nghiệm của nó cơ mà. Mày giỏi rồi, gây ra chuyện ầm ĩ như thế này, mày không biết Vinh Thị với Tịch Thị có dây ràng buộc hay sao? Vinh thì cùng vinh, bại thì cùng bại, cổ phiếu Tịch Thị rớt giá như thế, Vinh Thị cũng khó mà chống đỡ.”
Vinh Hồng Thịnh một tay ôm lấy иgự¢, vội vàng kéo ngăn bàn lấy lọ thuốc ra uống liền mấy viên, cố sức trấn áp cơn đau tức ở Ⱡồ₦g иgự¢. Vinh Phi Lân lại gần đỡ ông: “Bố!”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, ngồi xuống ghế tựa: “Phi Lân, con không còn nhỏ nữa, đã gần ba mươi rồi! Phi Loan đã vậy, nhà họ Vinh ta chỉ còn một mình con, con mà không phấn đấu thì tâm huyết của hơn nửa đời của Bố đổ sông đổ biển hết. Giờ con nói cho ta hay, con làm vậy rốt cuộc vì cái gì?”
Yên lặng nhìn con trai hồi lâu, Vinh Hồng Thịnh đắn đo rồi hỏi: “Chẳng lẽ vẫn là vì chị con? Vì Mộ Thiên tái hôn sao?”
Chuyện gia đình họ Vinh thực ra cũng hơi phức tạp, năm đó bế Phi Lân về nhà nuôi, anh mới được gần đầy một tháng, Vinh Hồng Thịnh lúc ấy đã có sự nghiệp, ý chí ngút trời, vợ ông chỉ là một cô gái bình thường, quen nhau từ lúc ông vẫn còn nghèo khó. Sau này khi trở nên giàu có rồi, Vinh Hồng Thịnh cũng không có ý định bỏ vợ để lấy người khác. Vợ ông vô cùng hiền hậu và lương thiện, thế nên người cha một chữ bẻ đôi cũng không biết của Vinh Hồng Thịnh lúc lâm chung đã dặn dò rằng: “Con à, con phải nhớ, lấy vợ là phải lấy vợ hiền lành, đừng tham lam sắc đẹp, sắc đẹp không mài ra ăn được đâu!”
Vợ Vinh Hồng Thịnh mặc dù nhan sắc không phải thuộc hàng cực kỳ xuất sắc nhưng cũng rất đoan trang. Chỉ có điều ông không ngờ người vợ hiền lành, đoan trang là thế mà cốt tủy lại kiên cường đến lạ. Mười năm vợ chồng Vinh Hồng Thịnh vẫn không thực sự nhìn thấu con người của vợ.
Vợ ông lúc sinh Phi Loan bị khó đẻ, bác sĩ nói khả năng sinh con lần nữa vô cùng thấp, Phi Loan ra đời đã là một đứa trẻ không khỏe mạnh, khó có thể sống tới năm ba mươi tuổi. Gia sản nhà Vinh Hồng Thịnh lớn như thế, sau này lại không có người kế thừa.
Lúc ấy Vinh Hồng Thịnh nghĩ, bây giờ y học phát triển nhanh, chúng ta lại có tiền, bác sĩ đâu có nói rằng không thể sinh được nữa, chỉ là khả năng không cao mà thôi, thế nên ông cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng vài năm sau, cho đến khi Phi Loan tám tuổi mà vợ ông vẫn chưa sinh thêm được đứa nữa, lúc này Vinh Hồng Thịnh bắt đầu thấy sốt ruột. Đàn ông làm ăn trên thương trường, tiệc tùng gặp gỡ nhiều, chuyện gái gú là khó tránh, Vinh Hồng Thịnh lại không phải là Liễu Hạ Huệ [1], ngoài vợ ra ở bên ngoài ông cũng có vài ba người đàn bà. Trùng hợp là đúng lúc ông đang buồn phiền vì không có con trai thì một trong những người tình của ông thông báo có bầu, sau đó sinh ra Phi Lân.
[1] Là người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một người chính nhân quân tử, phụ nữ nằm bên cạnh mà không hề có tà tâm.
Vinh Hồng Thịnh không phải là loại đàn ông vô lương tâm ruồng bỏ vợ con, dù gì cũng là vợ chồng từ thuở hàn vi, đến lúc phú quý không thể ruồng bỏ người vợ lúc bần hàn, đây là lời dạy của cha ông.
Do đó ông nhanh chóng xử lí vấn đề mẹ đẻ của Phi Lân rồi bế Phi Lân mới đầy một tháng về nhà, ông muốn để vợ mình chăm bẵm đứa bé, sau này nó lớn, làm sao biết được mẹ đẻ nó là ai, cứ nói rằng nó là em ruột của Phi Loan là được rồi.
Mọi dự định của Vinh Hồng Thịnh đều được như ý. Lúc ấy ông không nghĩ vợ mình lại không chấp nhận, thậm chí là cắt đứt hẳn tình nghĩa, để lại Phi Loan chưa đầy mười tuổi bỏ đi ngay trong đêm, chẳng mang theo bất cứ thứ gì ngoài tờ đơn xin li hôn, một thân một mình ra đi mất dạng.
Tiếng mưa bên ngoài đánh thức hồi ức của Vinh Hồng Thịnh, ông đứng dậy đến bên cửa sổ, những cơn mưa mùa thu phảng phất hơi lạnh se sắt, giống hệt như đêm hôm đó.
Phi Lân lúc ấy vẫn còn bế ngửa, nhớ được điều gì chứ? Nhưng Phi Loan đã gần mười tuổi, mặc dù sức khỏe không tốt nhưng hết mực yêu thương cậu em trai từ trên trời rơi xuống này, cũng không vì chuyện mẹ bỏ đi mà trút giận lên Phi Lân. Hồi nhỏ Phi Lân lớn lên bên cạnh Phi Loan, hai chị em tình cảm rất thắm thiết.
Buổi tối hôm Phi Loan ra đi, Tịch Mộ Thiên về đến nhà thì đã muộn, Phi Lân vừa nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bước vào đã vung tay giáng cho anh rể một cú đấm điếng người.
Thật ra có những chuyện không thể oán trách Tịch Mộ Thiên được. Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông lí trí, giống hệt như ông Tịch, tuy luôn lạnh lùng và điềm đạm trước tất cả mọi việc, nhưng nếu thực sự yêu thích sẽ cố giữ đến hết đời. Chỉ tiếc rằng Phi Loan không phải là tình yêu, Vinh Hồng Thịnh hay thậm chí chính bản thân Phi Loan cũng hiểu rất rõ điều đó. Lúc Phi Loan lâm chung, kì thực không có một lời oán thán, chỉ nuối tiếc không nỡ rời xa thế giới này. Cuộc đời của Phi Loan ngắn ngủi, mà sao có quá nhiều li biệt và khổ nạn.
Con gái yêu của mình qua đời, khác hẳn với phong cách khiêm tốn thường ngày, Vinh Hồng Thịnh đã làm mai táng cho Vinh Phi Loan vô cùng ầm ĩ. Thực tế ông hi vọng vợ mình biết tin sẽ xuất hiện, cho dù chỉ được nhìn thấy bà vẫn khỏe mạnh và sống tốt. Dù gì cũng ngần ấy năm đã trôi qua, có ân oán, tình thù gì mà không thể bỏ qua, huống hồ hai người vẫn là vợ chồng kết tóc xe tơ. Vậy mà người đàn bà ấy nhẫn tâm hơn ông tưởng, hai mươi lăm năm, hơn hai mươi lăm năm trời, không có một chút tin tức gì từ bà, đấy là điều mà Vinh Hồng Thịnh vắt óc cũng không nghĩ ra được. Bà hận ông, nhưng dù gì Phi Loan cũng đi rồi, thế mà bà vẫn không lộ mặt. Chắc chắn có chuyện không bình thường, Vinh Hồng Thịnh thật không dám nghĩ tiếp.
Vinh Hồng Thịnh như bừng tỉnh khỏi hồi ức, phát hiện Phi Lân đang đứng ngây ở góc phòng, dường như không nghe thấy mình nói gì cả. Ông lại gần, ngồi xuống nói:
“Nếu không phải vì chị của con, vậy là vì cái gì? Bố không nghĩ con vì cảm thấy vô vị mà làm như thế. Con đã sớm qua cái thời nghịch ngợm rồi, hay là vì Hạ Tử Khâm, cô vợ mới cưới của Mộ Thiên?”
Vinh Phi Lân nhìn Vinh Hồng Thịnh chằm chằm, thẳng thắn thừa nhận:
“Con sẽ đối xử với cô ấy tốt gấp bội so với anh rể, không để cô ấy bị tổn thương hay đau lòng, cô ấy muốn thế nào sẽ được thế ấy, con sẽ nghe cô ấy hết. Con thích cô ấy, con yêu cô ấy, đời này không thể sống thiếu cô ấy?”
Vinh Hồng Thịnh toàn thân cứng đờ, giọng điệu của Vinh Phi Lân vừa chân thành, lạc lõng và tuyệt vọng, ẩn chứa điều gì đó vô cùng điên cuồng.
“Hạ Tử Khâm.”
Vinh Hồng Thịnh gần như sắp quên mất cái tên cô gái này, cô gái trông rất tầm thường ấy sao lại có sức hút lớn đến như vậy? Nửa tháng nay, giới truyền thông gần như chỉ quay vòng quanh Hạ Tử Khâm. Tịch Mộ Thiên bộc lộ tình cảm với cô ta ngay trước mặt báo giới, tỏ thái độ tức giận trước sự phỉ báng của phóng viên dành cho vợ mình, đưa cô ta sang Mỹ né tránh dự luận, tất cả những điều này đều chứng minh Tịch Mộ Thiên rất để tâm đến cô vợ ấy. Còn Phi Lân nữa, nó đã chen vào chuyện này từ khi nào?
Vinh Hồng Thịnh thấy mọi chuyện dường như rối tinh hết cả lên, càng muốn cởi nút lại càng bị thắt chặt. Phi Lân làm tất cả những chuyện này là vì Hạ Tử Khâm, đây đúng là điều đáng lên án.
Sắc mặt Vinh Hồng Thịnh sầm xuống:
“Con nói vớ vẩn gì thế hả? Cô ta là vợ của Mộ Thiên, chẳng có chút liên quan gì với Vinh Phi Lân hết, con biết điều thì suy nghĩ lại cho bố. Chuyện này để bố giải quyết, các dự án hiện nay con làm không đến nỗi tồi, bên công ty dạo này cũng không có hạng mục gì lớn, công việc con đang phụ trách cứ giao cho người khác làm. Ngày mai con sang Pháp, chi nhánh bên đó giao cho con xử lí!”
“Bố! Nếu như không phải vì Tử Khâm, có bảo con ở lại Vinh Thị một ngày con cũng không ở, vì vậy bố cứ giữ sức thì hơn. Con không đi đâu cả, ít nhất là bây giờ con không thể đi. Có được Tử Khâm rồi, bố có đày con đến đâu cũng không sao, nhưng không có cô ấy, con sẽ chẳng đi đâu hết. Còn nữa, trước đây anh rể muốn con về công ty, bây giờ con về rồi, anh ấy nên cảm ơn mới phải. Công ty còn có việc, con phải về đây!”
“Phi Lân, Phi Lân… thằng mất dạy này!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phong, lướt qua cái bụng đã nhô lên rất rõ của cô ta, thân hình thon thả trước đây giờ đã béo tròn, có điều lớp trang điểm trên mặt vẫn rất hoàn mỹ, nhưng phấn son không thể che đi dã tâm và khát vọng của người đàn bà ấy. Đàn bà một khi có dã tâm và tham vọng sẽ trở nên ngu muội đến đáng sợ.
Trong kí ức của Tịch Mộ Thiên, Hàn Phong là một người đàn bà thông minh. Cô ta có định hướng rõ ràng, hiểu rõ lựa chọn của bản thân, do đó mới theo Tịch Mộ Thiên năm năm trời. Tịch Mộ Thiên không đồng tính, càng không phải Liễu Hạ Huệ, anh thậm chí có bệnh ưa sạch sẽ và cũng chán ngán việc quan hệ với những người đàn bà khác nhau. Tịch Mộ Thiên là đàn ông, có nhu cầu sinh lí bình thường của mỗi người đàn ông, do đó nhất định phải có đàn bà. Vì vậy anh cần bạn tình cố định, Hàn Phong là một trong số đó.
Hàn Phong từ trước đến giờ luôn biết chừng mực, không bao giờ có biểu hiện hoặc yêu cầu quá đáng. Sau khi Tịch Mộ Thiên với Hạ Tử Khâm, anh cũng cho Tiểu Dương đi dàn xếp ổn thỏa với những người phụ nữ ở bên ngoài, thế nên việc Hàn Phong đột ngột vác cái bụng bầu đến ăn vạ thực sự khiến Tịch Mộ Thiên ngạc nhiên.
Nhìn cái bụng có lẽ cái thai đã được khoảng sáu, bảy tháng gì đó. Sáu, bảy tháng trước đúng là anh vẫn duy trì quan hệ với cô ta, khi ấy anh còn chưa quen Hạ Tử Khâm, vậy nếu đứa bé trong bụng thực sự là của anh, điều này chứng tỏ người đàn bà này có dã tâm, đã có âm mưu ngay từ lúc đó rồi.
“Cô muốn cái gì?”
Tịch Mộ Thiên thẳng thừng đi vào vấn đề, đối với cô ta, anh không cần vòng vo tam quốc.
Kì thực Hàn Phong rất sợ Tịch Mộ Thiên, chỉ cần anh ta muốn, cả đời này cô cũng đừng mong ngẩng mặt lên được. Nhưng cô bây giờ giống như một con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ càng lại gần càng bị thiêu cháy, thế mà vẫn bất chấp tất cả.
Nếu nói rằng cô yêu anh ta, chắc chắn Tịch Mộ Thiên sẽ không có phản ứng gì hết, tình yêu đối với Tịch Mộ Thiên chẳng qua chỉ là thứ đồ vật trang trí, trong con mắt của người đàn ông này không tồn tại hai từ ấy. Nhưng giá như cả đời này anh ta cứ mãi vô tình như thế thì chẳng sao, đằng này anh ta lại đi tái hôn, bởi vì tái hôn nên anh ta vứt bỏ cô như vứt bỏ một chiếc giày cũ.
Đúng, anh ta cho cô đủ tiền bạc, nhưng cô không thể chấp nhận kết cục này. Cô thậm chí từng nghĩ, cứ theo Tịch Mộ Thiên như vậy năm năm, mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm, sớm muộn gì cũng có một ngày cô “tu thành chính quả”. Nào ngờ mới tu luyện được vài năm đã chẳng thể tiến triển được nữa, trong khi người đàn bà khác chỉ mất có vài ngày đã “lập địa thành phật”. Vì thế cô muốn chơi một canh bạc cuối, dùng đứa con trong bụng làm bàn đạp đánh cược cuộc đời mình, cho dù biết rõ hậu quả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc