Hạ Tử Khâm ra đòn rồi mới phát hiện mình hơi mạnh chân. Cô ôm lấy cái túi của mình, chu môi, nhìn Vinh Phi Lân vẻ hơi lo lắng:
“Ai bảo anh cứ giữ chặt lấy tôi không chịu buông ra? Hic, cái đó, anh thế nào rồi?”
Vinh Phi Lân vẫn cúi gập người, ngẩng đầu nhìn cô:
“Hạ Tử Khâm, anh một lần nữa dám khẳng định, em chính là oan gia kiếp này của anh!”
Thang máy kêu kính coong rồi mở ra, Vinh Phi Lân nhanh chóng trở lại dáng vẻ phong độ thường ngày. Hạ Tử Khâm còn chưa hết ngạc nhiên đã nhìn thấy Mạch Tử đứng bên ngoài thang máy. Cô chẳng buồn đếm xỉa đến Vinh Phi Lân mà sải bước chạy tới ôm lấy Mạch Tử quay một vòng:
“Mạch Tử, sao cậu không nói cho tớ biết cậu cũng qua đây? Cậu đến đây làm gì thế?”
Mạch Tử phì cười lấy tay gõ vào trán Hạ Tử Khâm:
“Đồ ngốc! Tiểu thuyết của mình viết mà còn không buồn để tâm, cậu có biết nam chính của “Tình yêu đang độ chín” là ai không?”
“Là ai?”
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe Mạch Tử trả lời đã vội cúi gằm mặt xuống. Tịch Mộ Thiên đang bước ra từ trong thang máy chuyên dụng.
Khoảnh khắc ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua cô, tim Hạ Tử Khâm như loạn nhịp. Cô thầm chửi mình là đồ vô dụng vì trong lòng cô thực sự vẫn hơi sợ Tịch Mộ Thiên, còn cả tâm lí muốn trốn tránh, khiến cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Vinh Phi Lân lại gần nắm lấy tay Hạ Tử Khâm làm cô giật nảy mình, vội hất tay anh ra. Cảnh cửa thang máy chính giữa vừa mở, một đám phóng viên từ bên trong ùa ra, không khí bỗng chốc chở nên huyên náo, ánh đèn flash khiến Hạ Tử Khâm hoa cả mắt. Hạ Tử Khâm bị đám phóng viên xô đẩy sang một góc, suýt chút nữa thì ngã, may thay có một cánh tay vững chãi kéo cô vào lòng.
Mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc, Hạ Tử Khâm ngạc nhiên phát hiện, hóa ra mình cũng đang rất nhớ nhung những thứ này. Nếu như nói thật lòng, cô buộc phải thừa nhận mình đang nhớ đến phát điên.
Sau khi ngẩn ra hồi lâu, Hạ Tử Khâm bắt đầu ý thức được sự việc, cô định đẩy Tịch Mộ Thiên qua một bên nhưng anh đã giữ chặt lấy eo cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô, nghe có vẻ như là đang cảnh cáo: “Em khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, em mà còn không ngoan, anh sẽ hôn em ngay tại đây.”
Toàn thân Hạ Tử Khâm như cứng đờ, mặt đỏ bừng lên, bởi vì những lời Tịch Mộ Thiên vừa nói vô cùng tình tứ. Hạ Tử Khâm hiểu rõ Tịch Mộ Thiên từ xưa đến nay không biết nói đùa, nếu lúc này cô còn giằng co, anh sẽ hôn cô thật, trước con mắt của rất nhiều người, hơn nữa lúc này lại là đám phóng viên lắm chuyện.
Thực ra Hạ Tử Khâm ngờ nghệch nên mới không nghĩ ra rằng, cho dù Tịch Mộ Thiên không hôn cô tại đây, nhưng nhìn thấy Tổng giám đốc uy nghiêm của Tịch Thị ôm một cô gái rất thân mật, còn cúi xuống thì thầm vào tai cô như thế cũng chẳng khác gì đứng ôm hôn nhau. Đối với giới truyền thông, đây quả thật là một quả bom vừa phát nổ.
Đúng lúc Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng gì thì đám phóng viên đã ập đến. Tin đồn về Tịch Mộ Thiên đương nhiên còn có giá trị hơn cả các minh tinh điện ảnh.
Gần như trong tích tắc, Hạ Tử Khâm đã được Tịch Mộ Thiên ôm chặt trong lòng, ánh đèn flash và tiếng tách tách liên tục vang lên, còn cả những câu hỏi đầy tính tò mò:
“Xin hỏi Tổng giám đốc Tịch, cô gái lạ mà anh đang ôm trong lòng là gì của anh ạ? Có thông tin cho hay Tổng giám đốc Tịch đã bí mật kết hôn, anh có phủ nhận tin đồn này không? Lần này anh khua chiêng gõ trống, đầu tư khá lớn để lăng xê một tác giải vô danh, có phải đằng sau ẩn chứa một quy tắc ngầm nào đó? Có người tiết lộ từng nhìn thấy anh ăn cơm với một cô gái trẻ, thái độ lại vô cùng thân mật, xin anh chứng thực thông tin này ạ!
Câu hỏi liên tục được đặt ra, Hạ Tử Khâm lần đầu tiên được nếm mùi đáng sợ của đám phóng viên, mỗi câu hỏi đều vô cùng sắc bén, chẳng chút kiêng dè, hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Hạ Tử Khâm hơi hoảng sợ nép chặt vào lòng Tịch Mộ Thiên, tay ôm chặt lấy eo anh, tai lắng nghe giọng nói trầm trầm đầy sức hút của Tịch Mộ Thiên:
“Hôm nay mời các kí giả đến Vinh Thị, chúng tôi sẽ thỏa mãn sự kì vọng của mọi người, những vấn đề liên quan đến công việc, Tổng giám chế Vinh của chúng tôi sẽ trả lời từng câu hỏi tại buổi họp báo sau nghi thức bấm máy. Còn về chuyện riêng tư của chúng tôi, tôi cảm thấy không cần thiết phải cho cả thế giới này biết, chỉ có điều tôi sẽ tiết lộ một chút để thỏa trí tò mò của mọi người. Đúng thế! Tôi đã kết hôn, người đang ở trong vòng tay tôi bây giờ chính là vợ tôi, phu nhân Tổng giám đốc Tịch Thị, tác giả kiêm biên kịch của “Tình yêu đang độ chín”, cô ấy tuy không phải là một tác giả nổi tiếng, nhưng tôi dám khẳng định thành công của cô ấy không phải bởi vì cô ấy là vợ tôi, mà do sự nỗ lực và tài năng của cô ấy mang lại. Hơn nữa tác phẩm “Tình yêu đang độ chín” này đã sớm kí kết hợp đồng với công ti Văn hóa thuộc Vinh Thị từ trước khi chúng tôi kết hôn, vì vậy hi vọng mọi người sẽ không chỉ nhìn vào cái mũ “bà Tịch” để đánh giá vợ tôi, và có cái nhìn nhận đúng đắn về cô ấy, một tác giả tài năng. Ngoài ra, sức khỏe của vợ tôi không được tốt, lại lạ lẫm với giới truyền thông, vì vậy mong mọi người thông cảm, những vấn đề còn lại sẽ do Tổng giám chế Vinh giải đáp!”
Nói rồi anh liền ôm Hạ Tử Khâm sải bước ra thang máy. Cánh cửa thang máy vừa khép lại, đám kí giả đã ồn ào vây lấy Vinh Phi Lân, luôn miệng dò hỏi.
Vinh Phi Lân nhìn chăm chăm vào thang máy hồi lâu mới định thần lại, anh xoa dịu đám phóng viên bằng cách mời họ vào trong hội trường. Nghi thức bấm máy vốn không nhất định phải có sự có mặt của Hạ Tử Khâm, dù gì Hạ Tử Khâm cũng chỉ là một biên kịch phụ, ngoài cô ra đoàn làm phim vẫn còn vài biên kịch khác nữa, trong phim cũng sẽ có nhiều tình tiết không giống với tiểu thuyết nguyên gốc, chỉ cần nói rõ và thống nhất với tác giả là được.
Mời Hạ Tử Khâm đến là ý riêng của Vinh Phi Lân, anh nào ngờ Tịch Mộ Thiên nham hiểm đến vậy, anh ta không ngăn cản anh, nhưng đến phút cuối lại làm ngư ông đắc lợi, chỉ vài câu ngắn gọn đã xây dựng được hình tượng một người đàn ông yêu thương vợ sâu sắc, có tác dụng không nhỏ trong vi nâng cao hình tượng của doanh nghiệp. Điều quan trọng hơn là những lời nói này của anh ta qua tai bất cứ người phụ nữ nào cũng đều vô cùng vô cùng cảm động, đặc biệt là những cô ngốc dễ mềm lòng như Hạ Tử Khâm.
Mạch Tử giương mắt nhìn màn kịch vừa diễn ra, suốt cả buổi không ngậm được miệng lại, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chọc ghẹo của Triệu Tiểu Nhạc:
“Này nhóc! Cô em gái của em trông thì tưởng ngốc nghếch nhưng cũng có bản lĩnh gớm, không chỉ lấy được Tổng giám đốc Tịch mà còn… ha ha ha, nhìn bộ mặt ghen tuông hiện rõ trên mặt Vinh thiếu gia đi. Ân oán của đám nhà giàu đây, còn thú vị hơn cả tiểu thuyết do em gái em viết đấy!”
Mạch Tử ngẩng đầu trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Nhạc, chẳng ngờ chỉ trong chớp mắt, anh ta đã tót ngay sang lả lơi với một cô minh tinh đang nổi. Mạch Tử tức đến nỗi giậm chân thình thịch, lòng thầm nguyền rủa: “Đồ ong bướm, cầu cho anh mắc bệnh hoa liễu, giang mai, AIDS, cho anh ૮ɦếƭ vì ngứa mỗi lúc rảnh rỗi!”
Nói về Hạ Tử Khâm, cô bị Tịch Mộ Thiên lôi thẳng lên tầng thượng, vào đến văn phòng của mình anh mới thả cô ra, Tịch Mộ Thiên lạnh lùng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô, đi thẳng ra bàn làm việc, để mặc Hạ Tử Khâm ở một góc.
Hạ Tử Khâm cô độc đứng giữa phòng, trong đầu không khỏi nhớ đến những gì Tịch Mộ Thiên vừa nói, trái tim thấy ấm áp lạ kì, cứ như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô ngước nhìn anh, thấy anh đang cắm cúi xem giấy tờ, đôi môi mỏng mím chặt lại.
“Anh ấy yêu mày, để ý đến mày, anh ấy không coi mày là thế thân của Vinh Phi Loan. Anh ấy che chắn cho mày chặt như thế, đối với một thế thân, đâu cần phải làm vậy?”. Khi cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Hạ Tử Khâm đã cắn chặt môi lắc đầu:
“Không! Không đúng, chính miệng anh ấy đã thừa nhận rồi!”
Mặt Hạ Tử Khâm cúi gằm, chân mài mài lên sàn nhà. Tiểu Dương bê sữa và bánh Sandwich đến, nhìn thấy Tịch Mộ Thiên cắm cúi làm việc, còn Hạ Tử Khâm đứng trơ ra giữa phòng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
Tiểu Dương khẽ lắc đầu, Tổng giám đốc của họ rất đàn ông, có chuyện gì cũng là người đứng mũi chịu sào, che chở cho người phụ nữ của mình, nhưng đâu phải chỉ cần “đàn ông” thôi là đủ, cũng cần phải biết dỗ dành nữa chứ. Với tính cách cứng rắn thế này, cộng thêm việc cô vợ chẳng tâm lí, cứ như vậy chẳng phải hiểu lầm không được tháo gỡ, không biết chừng còn căng thẳng hơn ý chứ.
Nhưng chuyện riêng của hai người chẳng ai dám nói, có khi trong lòng Tịch Mộ Thiên đã có ý muốn dỗ dành rồi, chỉ chưa thể xuống nước mà thôi. Nghĩ đến đây, Tiểu Dương liền mỉm cười với Hạ Tử Khâm:
“Đây là bữa sáng Tổng giám đốc dặn tôi chuẩn bị cho cô, cô ngồi xuống dùng bữa đi ạ!”
Tiểu Dương không để khay đồ ăn lên bàn uống trà mà mang đến đặt vào góc làm việc của Tịch Mộ Thiên, anh kéo ghế lại, mời Hạ Tử Khâm ngồi dùng bữa.
Hạ Tử Khâm liếc nhìn Tịch Mộ Thiên rồi lật đật đến gần, ngồi xuống ghế. Tiểu Dương khẽ mỉm cười quay người đi ra ngoài.
Hạ Tử Khâm ngồi ngây ra nhìn bữa sáng, cho đến khi Tịch Mộ Thiên mở miệng chẳng chút thiện chí:
“Chỉ nhìn thôi có no được không?”
Tịch Mộ Thiên biết ngay Hạ Tử Khâm chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy cô và Vinh Phi Lân lôi lôi kéo kéo nhau ở thang máy mà các đường gân trên trán anh giật giật. Con nhóc này đúng là hết việc để làm nên cứ phải kiếm chuyện cho anh giải quyết, Vinh Phi Lân vốn đã chẳng có ý tốt với cô rồi, cô còn ngốc nghếch đến gần cậu ta, chỉ cần nghĩ đến thôi Tịch Mộ Thiên cũng muốn bốc hỏa.
Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi nhíu mày: “Uống nốt chỗ sữa trong cốc đi!”
Hạ Tử Khâm cuối cùng vẫn nghe lời, uống hết cốc sữa, vừa đặt cốc xuống đã nghe thấy Tịch Mộ Thiên
“Em suy nghĩ thế nào rồi? Lâu như vậy cũng nên cho anh đáp án đi chứ!”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Thiên chằm chằm, cô vốn nghĩ tuy không thể li hôn nhưng ở chung cô cũng không chịu nổi, thế nên cứ sống tạm bợ như vậy đi. Hạ Tử Khâm muốn thế, nhưng Tịch Mộ Thiên không muốn thế, anh ta nhất định phải làm cho rõ ràng, anh ta đang cố ý làm khó cho cô, ép buộc cô.
Sự cảm động ban nãy bỗng chốc tan biến: “Tịch Mộ Thiên, anh nghĩ thế nào?”, mãi một lúc lâu sau Hạ Tử Khâm mới tức tối buông ra một câu như vậy. Tịch Mộ Thiên đặt xấp tài liệu trong tay xuống, nhướn mày:
“Anh nghĩ thế nào? Người một mực đòi li hôn là em mà Hạ Tử Khâm?”
“Tịch Mộ Thiên, anh đừng có quá quắt!”
Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, giọng điệu đã thấp thoáng ý muốn khóc, nghe rất tội nghiệp. Tịch Mộ Thiên thở dài, vòng tay ôm Hạ Tử Khâm vào lòng, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình:
“Tử Khâm! Anh không phải quái vật, anh là một người đàn ông, một người đàn ông có máu thịt, có tình cảm. Đối với Phi Loan, anh luôn ôm một sự nuối tiếc và áy náy sâu sắc. Nhưng với em thì khác, có thể lúc đầu là vì em hơi giống cô ấy, nhưng anh phân biệt rất rõ ràng em và cô ấy. Hơn nữa em tự nói xem, em với cô ấy giống nhau ở chỗ nào? Tử Khâm, anh là người đàn ông của em, là chồng em. Anh hiểu em là con nhóc lôi thôi, ngờ nghệch của anh, sao có thể coi em là người khác!”
“Đây có coi như lời giải thích không?”
Giọng điệu của Hạ Tử Khâm vừa ngập ngừng vừa như làm nũng. Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt Hạ Tử Khâm hơi gầy, đôi mắt mở to nhìn anh, trong ấy phản chiếu hình ảnh của anh, vô cùng rõ ràng…
Tịch Mộ Thiên tham lam ngắm cô, rốt cuộc anh nhớ cô đến mức nào, cho đến tận khoảnh khắc này anh vẫn không thể đo được.
Tịch Mộ Thiên vươn tay ôm lấy eo cô, hôn lên trán, mắt, mũi của cô, miệng lẩm bẩm nói một hai câu gì đó, cuối cùng hôn siết lên môi cô.
Anh nói lúng 乃úng trong miệng nhưng Hạ Tử Khâm vẫn nghe thấy rõ: “Em còn muốn anh giải thích thế nào? Đồ nhóc con vô lương tâm!”
Giọng nói thấp trầm mang đầy từ tính, dường như anh nhượng bộ, dường như đang bất lực, nhưng dường như cũng đầy yêu thương. Một Tịch Mộ Thiên như thế này vừa lạ lại vừa quen, quá dịu dàng, quá đắm đuối, khiến cho Hạ Tử Khâm không khỏi tự kiểm điểm lại mình. Có phải cô đã trách nhầm anh không? Rồi cô lại tin rằng, anh nhớ cô, yêu cô.
Đương nhiên Tịch Mộ Thiên chẳng để Hạ Tử Khâm suy nghĩ miên man, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô tựa như một kẻ đói khát, có vẻ gì đó như bất mãn, cũng có vẻ gì đó như đang trừng phạt. Áo măng tô của Hạ Tử Khâm rơi xuống nền nhà, những cúc áo sơ mi cũng từ từ được mở ra.
Cô chợt bừng tỉnh, định đẩy anh ra nhưng lại bị Tịch Mộ Thiên ôm thốc lên, bế vào gian phòng phía trong.
Tịch Mộ Thiên mơn man hôn người cô, Hạ Tử Khâm cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh men theo cổ cô, lúc mạnh, lúc nhẹ, giống như một con quỷ hút máu bị bỏ đói hàng nghìn năm, cuối cùng cũng được ngửi thấy mùi máu tươi.
Mỗi cử động của Tịch Mộ Thiên đều khiến làn da mịn màng của cô nổi cả gai ốc, toàn thân khẽ run rẩy tựa như một bông hoa trong gió
Về chuyện chăn gối, Hạ Tử Khâm luôn là một lính mới bị động. Ở trong tay anh, dưới cơ thể anh, bên bờ môi anh… đột nhiên lên mây, rồi bỗng chốc rơi rớt xuống đất.
Tịch Mộ Thiên không nôn nóng mà chậm rãi như đang trừng phạt cô, những ngón tay luồn lách tháo nút cài áo lót иgự¢ của cô rồi nhẹ nhàng đặt môi lên mơn man hai nụ hồng e ấp.
Cô vợ bé bỏng của anh rất quyến rũ, khiến anh hồn xiêu phách lạc, nhất là những lúc cô đang say trong men tình, mơ màng, đôi môi hé mở khẽ ՐêՈ Րỉ, cái cổ thuôn dài ngửa lên tuyệt mỹ, thân thể lúc uốn cong lúc hạ xuống đầy mềm mại.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên trượt xuống dưới thắt lưng Hạ Tử Khâm, chiếc quần jean cạp trễ bị ném sang một bên, Hạ Tử Khâm đột nhiên căng thẳng khép hai chân lại, kẹp chặt bàn tay anh ɠιữα đùι mình, đôi mắt cô mở to nhìn Tịch Mộ Thiên vẻ cầu xin.
Tịch Mộ Thiên khẽ cười: “Ngoan nào, thả lỏng đi, để anh yêu em!”
Câu nói này dường như là chiếc chìa khóa vạn năng mở ra tất cả các “khu cấm địa”, Hạ Tử Khâm vòng tay kéo cổ anh xuống, hôn lên đôi môi mỏng của anh, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn đầu hàng trước người đàn ông này.
Khoảnh khắc anh thực sự đi vào bên trong cô, cô gần như không thể kiềm chế được rên lên, tiếng ՐêՈ Րỉ không lớn nhưng đầy dịu dàng và mê hoặc, khiến cho Tịch Mộ Thiên không thể kiểm soát được nhịp độ của mình.
Sau cơn mưa xuân dầm đề là cơn mưa rào ào ạt, Hạ Tử Khâm tựa như con thuyền dập dềnh trên sóng, lúc bị đẩy lên đỉnh sóng, khi lại chìm xuống tận đáy sâu. Hai cơ thể quấn lấy nhau, trái tim dường như cũng chẳng còn khoảng cách.
Thực ra tình yêu rất đơn giản, chỉ cần đôi bên nhớ đến nhau, trân trọng nhau, chấp nhận thỏa hiệp cùng nhau thì cho dù có từng nói hàng trăm, hàng nghìn câu vô tình, cuối cùng vẫn không thể chia tay nhau. Đó chính là tình yêu, cho dù sóng gió hay bão tố, trải qua những gióng gió này, tình yêu lại càng thêm thuần khiết và sâu sắc.
Hạ Tử Khâm chưa hết “cơn say”, trên mặt vẫn còn lại chút dư âm, cơ thể trần trụi được Tịch Mộ Thiên ôm siết trong vòng tay, cô ngại ngần khẽ nhúc nhích, bàn tay Tịch Mộ Thiên lại trượt xuống eo cô, anh cúi đầu thì thầm, nói vẻ đùa bỡn: “Em mà còn nhúc nhích nữa là anh không dám đảm bảo đâu đấy! Xem ra em chẳng mệt chút nào nhỉ?”
Hạ Tử Khâm nghe vậy hoảng quá, toàn thân cứng đờ ra, nằm yên không dám động đậy nữa. Bàn tay Tịch Mộ Thiên vuốt ve cơ thể cô, một cảm giác nhồn nhột rất dễ chịu.
Lúc sờ thấy một vết nông trên lưng cô, anh không khỏi nhíu mày. Anh ngồi dậy, lật người cô lại, để cô nằm sấp trong lòng mình. Tịch Mộ Thiên mở chăn ra, chăm chú quan sát lưng cô, trên tấm lưng trắng nuột nà có một vết hằn rõ rệt, Tịch Mộ Thiên khẽ liếc cái áo lót bên cạnh, bắt đầu trách mắng cô theo thói quen:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Áo lót là không được mặc linh tinh, làn da của em tương đối nhạy cảm, không cẩn thận sẽ để lại vết, khó coi ૮ɦếƭ đi được!”
Hạ Tử Khâm ấm ức:
“Trong chỗ quần áo Tiểu Dương mang đến không có đồ lót mà!”
Tịch Mộ Thiên vừa tức vừa buồn cười, anh kéo cô ngồi dậy, nâng cằm cô lên, hỏi: “Lần này nếu không phải anh giải thích rõ ràng, không phải anh nhượng bộ, có phải em vẫn khăng khăng đòi li hôn với anh?”
Mắt Tịch Mộ Thiên hơi nheo nheo lại, giọng điệu có phần bất mãn và uy Hi*p. Hạ Tử Khâm áp sát tai vào Ⱡồ₦g иgự¢ lắng nghe tiếng trái tim đập đều đều của anh, cô hiểu bây giờ cô mà dám nói một câu khẳng định, chắc chắn sẽ bị anh xử lí thê thảm. Hơn nữa lúc đầu cô vốn cứ định sống tạm bợ như vậy cho qua ngày, nhưng ý định này hoàn toàn không thể thực hiện được, giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc nghếch.
Một Hạ Tử Khâm vốn ngốc nghếch nay bỗng trở nên tinh ranh hơn bao giờ hết, cô cọ cọ đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tịch Mộ Thiên, nũng nịu ậm ừ hai tiếng cho xong chuyện.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên nhẹ nhàng xoa xoa lên vết hằn sau lưng cô, anh khẽ thở dài nhưng không chất vấn gì thêm. Rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện ban nãy, anh cau mày dặn dò: “Sau này tránh xa Phi Lân ra nhé!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên nghe như mệnh lệnh nhưng cũng phảng phất chút ghen tuông, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu rồi toét miệng cười: “Tịch Mộ Thiên, anh ghen phải không? Ghen với Vinh Phi Lân đúng không? Đúng không?”
Tịch Mộ Thiên túm gáy cô, lấy miệng bịt chặt cái miệng cô lại, con nhóc này thường ngày ngốc nghếch là vậy, thế mà cũng có lúc tinh ranh khiến người ta phải phát cáu. Tịch Mộ Thiên xoay người đè cô xuống giường, Hạ Tử Khâm chỉ kịp nhìn thấy hai tai anh đỏ lên rồi đã bị nhấn chìm trong nỗi khao khát không thể tự thoát ra được, hay có thể chính bản thân cô không hề muốn thoát ra.
Lúc này trong lòng cô cảm nhận mọi thứ đều màu hồng, cô yêu người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên. Cô biết, không phải anh hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào với mình, mặc dù anh không nói gì đến một chữ yêu, nhưng Hạ Tử Khâm đã hào phóng chọn cách bỏ qua và tha thứ.
Vừa ra khỏi tòa nhà làm việc của Vinh Thị, Tịch Mộ Thiên đã ôm siết Hạ Tử Khâm trong vòng tay, Hạ Tử Khâm chỉ nghe thấy vài tiếng tách tách của máy ảnh thì đã được đưa vào trong xe hơi của Tịch Mộ Thiên rồi.
“Ông Lưu, ra sân bay đi!”
Hạ Tử Khâm ngây người: “Ra sân bay làm gì? Em còn phải bàn bạc vấn đề thay đổi một số tình tiết quan trọng trong bộ phim mà.”
Tịch Mộ Thiên cúi đầu cắt ngang lời cô:
“Những chuyện này có thể bàn bạc qua webcam, không nhất thiết phải đích thân đến tận nơi, ngoài vai trò là Thanh Thanh Tử Khâm ra, em còn là vợ của anh, vợ của Tổng giám đốc Tịch Thị. Em không hiểu hết khả năng của giới truyền thông đâu, anh không muốn em phải chịu bất kì ấm ức hay tổn thương nào, vì vậy tránh miệng lưỡi của giới truyền thông cũng là một ý hay, em thấy sao?”
Anh tôn trọng cô, không còn yêu chiều kiểu đơn phương như trước nữa, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ Thiên thực sự coi mình là một người vợ. Thứ cảm giác này thật kì diệu, nó vang vọng trong lòng cô, nhẹ nhàng như mật ong nhỏ vào trong nước ấm, cuộn lên từng lớp, ngọt ngào và vấn vương đầu lưỡi.
Tịch Mộ Thiên ôm siết cô trong vòng tay, khẽ nói: “Dỗi anh lâu như thế rồi, lần này phải nghe anh nhé! Vừa hay đợt này anh được rảnh vài ngày, anh dẫn em qua Mỹ, nhân tiện kiểm tra lại sức khỏe luôn.”
Hạ Tử Khâm bị Tịch Mộ Thiên đưa sang Mỹ như vậy mà không hề biết rằng ở nhà, cả thành phố C như ầm ĩ với thông tin về cô vợ cưới gấp của Tổng giám đốc Tịch Thị. Từ xuất thân, học vấn, bạn bè cho đến cả anh chàng bạn trai cũ của Hạ Tử Khâm là Chu Thuyền cũng bị đưa lên mặt báo, phơi bày dưới con mắt mọi người. Gần như chỉ trong một đêm, cái mũ “cô bé lọ lem” đã được chụp ngay lên đầu Hạ Tử Khâm. Có người ghen tị, có người ngưỡng mộ, cũng có người suýt xoa.
Người khác thì khỏi nói làm gì, nhưng Chu Thuyền thì ái ngại vô cùng. Chu Thuyền có nằm mơ cũng không ngờ Hạ Tử Khâm lại bay cao đến thế. Sau lần tình cờ gặp mặt ấy, anh ta thầm suy đoán, cho dù Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên có tình tứ với nhau đi chăng nữa, Tịch Mộ Thiên chẳng qua cũng chỉ chơi bời qua đường mà thôi, anh ta không tin Hạ Tử Khâm có cái tham vọng và khả năng câu được Tịch Mộ Thiên.
Mặc dù sau hôm đó anh ta cũng băn khoăn mất mấy ngày, nhưng rồi lại quên ngay. Đúng vào lúc Chu Thuyền tưởng rằng mình đã quên mất chuyện của Hạ Tử Khâm thì đột nhiên hay tin Tịch Mộ Thiên kết hôn với cô, thông tin này ngay lập tức đã khiến cuộc đời anh ra đảo lộn hoàn toàn.
Lúc đó Chu Thuyền đang ngồi xem ti vi ở phòng khách với Triệu Gia Kỳ, Triệu Gia Kỳ mải mê lải nhải: “Nhà người ta lại thay xe mới rồi, đổi sang xe mui trần. Em tính thế này chồng ạ, bán cái xe của nhà ta đi là đủ trả tiền đợt đầu đấy, anh thấy sao?”
Mãi chẳng thấy Chu Thuyền trả lời, cô ta ngoảnh đầu sang nhìn thì phát hiện Chu Thuyền hoàn toàn không nghe mình nói gì, mắt dán chặt vào màn hình, sắc mặt có vẻ vô cùng khó coi.
Triệu Gia Kỳ nhìn theo ánh mắt Chu Thuyền, bắt gặp đúng cảnh Tịch Mộ Thiên đang ôm chặt Hạ Tử Khâm trong lòng, khảng khái thừa nhận: “Tôi kết hôn chớp nhoáng, người đang ở trong vòng tay tôi đây chính là vợ tôi…”
Đồng tử của Triệu Gia Kỳ bắt đầu co lại, bạn học bốn năm đại học, cô ta còn lạ gì Hạ Tử Khâm. Triệu Gia Kỳ đã phải giở hết mọi thủ đoạn để đấu trí đấu dũng với Hạ Tử Khâm, cuối cùng mới giành được Chu Thuyền về tay mình. Cái cảm giác chiến thắng lúc ấy thậm chí còn quan trọng hơn cả Chu Thuyền.
Trong tưởng tượng của Triệu Gia Kỳ, đứa con gái bị ςướק mất người yêu như Hạ Tử Khâm chỉ còn nước te tua, thê thảm suốt phần đời còn lại. Ai dè cô ta lại kết hôn chỉ trong nháy mắt, mà Triệu Gia Kỳ có nằm mơ cũng không ngờ đối tượng mà cô ta kết hôn lại chính là Tịch Mộ Thiên, một người đàn ông tầm cỡ đứng trên cao vời vợi, những đứa con gái tầm thường đừng hòng mơ với tới gót chân anh ta.
Triệu Gia Kỳ không thể nào chấp nhận nổi cái tin sét đánh này. Chợt nhìn sang người đàn ông mà mình đã ςướק được, cô ta bỗng nhiên cảm thấy anh ta chẳng khác gì một cái gân gà, ăn thì chán ngắt mà bỏ thì tiếc của.