Hạ Tử Khâm phát hiện ra kể từ sau lần bệnh tim của mình tái phát, Tịch Mộ Thiên trở nên vô cùng dè dặt và thận trọng, anh nghiêm ngặt quản lí thói quen sinh hoạt, đặc biệt là việc ăn uống của cô, ngoài những món ăn dinh dưỡng ra, rất nhiều đồ linh tinh anh đều cấm Hạ Tử Khâm động đến.
Kì thực cô cảm thấy bệnh tình của mình không hề nghiêm trọng như vậy, mặc dù lần này không biết vì sao lại bị tái phát, nhưng giờ cô thấy đã tốt hơn nhiều rồi, thậm chí còn chẳng có cảm giác khó chịu gì, Tịch Mộ Thiên rõ ràng là thần hồn nát thần tính.
Đối với bệnh tình của cô, Tịch Mộ Thiên tỏ ra cương quyết và cứng rắn chưa từng thấy, vấn đề phẫu thuật đã được lên kế hoạch và bắt đầu liên lạc với các y bác sĩ, chuyên gia nổi tiếng của nước ngoài, mọi ý kiến của Hạ Tử Khâm gần như đều bị gạt đi.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm phát bệnh là lúc sáu tuổi, trước đó không hề có biểu hiện gì rõ rệt. Lúc phát hiện bất thường, Mẹ viện trưởng đã dẫn cô đến rất nhiều bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, có thể không phải làm phẫu thuật, cộng thêm với điều kiện của cô nhi viện lúc ấy, Mẹ viện trưởng thực sự chả kiếm đâu ra một khoản tiền lớn như vậy để làm phẫu thuật cho cô, do đó chuyện này bị gác sang một bên.
Từ mười tuổi, Hạ Tử Khâm không bị phát bệnh lần nào, cũng chẳng có gì khác biệt với mấy cô bé cùng trang lứa, thế nên chẳng ai nghĩ đến chuyện làm phẫu thuật nữa. Bây giờ nói phải làm phẫu thuật, thực lòng Hạ Tử Khâm cảm thấy hơi sợ, dù gì phẫu thuật cũng có nguy hiểm nhất định, mà bây giờ cô vô cùng trân trọng mạng sống này, cô muốn được ở bên người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên cả cuộc đời, không muốn vì một cuộc phẫu thuật mà có nguy cơ mất đi mạng sống
Những lời nói này có đánh ૮ɦếƭ Hạ Tử Khâm cũng không dám nói với Tịch Mộ Thiên một lần nữa, không phải cô chưa từng nói, mà cứ nhắc đến là mặt anh lại sầm sì, ánh mắt nhìn cô đến đáng sợ, khiến cho Hạ Tử Khâm không nói thêm được nửa lời. Tịch Mộ Thiên rất cố chấp, chỉ cần là chuyện anh quyết định, khó ai có thể làm trái.
Tịch Mộ Thiên thấy cũng may, vì Viện trưởng Sở nói với anh rằng mặc dù bây giờ đã là hơi muộn nhưng nếu làm phẫu thuật vá tim, tỉ lệ bình phục là rất cao. Tuy vậy việc sinh con đẻ cái không phải là sẽ không có chút ảnh hưởng gì, quả thực cũng có một số nguy hiểm nhất định. Chỉ tại lúc đầu do cảm thấy quá hoảng loạn nên anh chẳng nghe rõ Viện trưởng Sở nói tiếp cái gì mà thôi.
Về chuyện con cái, sau cái lần chính mắt nhìn thấy Hạ Tử Khâm phát bệnh, Tịch Mộ Thiên đột nhiên cảm thấy chuyện đó cũng không quá quan trọng, so với tính mạng của Hạ Tử Khâm, chuyện con cái dường như có thể coi nhẹ. Hơn nữa bây giờ y học phát triển nhanh như vậy, tỉ lệ sinh con trong ống nghiệm thành công cũng rất cao, cao hơn nhiều so với mấy năm trước đây, sau này hai người có thể thử, nhưng trước tiên cô cứ phải sống khỏe mạnh đã.
Tịch Mộ Thiên không hề phát hiện ra sự thay đổi của bản thân, sự thay đổi này tích tụ từng chút một, đến bây giờ đã trở nên vô cùng rõ ràng. Vì vậy mới nói con người dù sáng suốt đến đâu cũng có lúc hồ đồ, ở trước mặt tình yêu, ai ai cũng bình đẳng, thông minh hay ngốc nghếch đều giống nhau.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm gặp Vinh Hồng Thịnh là sau khi viếng mộ bố Tịch Mộ Thiên. Hai nhà Vinh Tịch gần như là “truyền kì” của thành phố A này, từ lúc khởi nghiệp cho đến khi hưng thịnh có thể viết thành một cuốn lịch sử phấn đấu dày cộp. Hiện tại hai tập đoàn đã mở rộng quy mô ra toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, nhất là khi Tịch Mộ Thiên kế thừa sự nghiệp của bố anh, một tay gây dựng lên vương quốc thương nghiệp chói mắt tựa như tòa cao ốc trụ sở tập đoàn Tịch Thị vậy.
Hạ Tử Khâm thấy bản thân mình đúng là mèo mù vớ cá rán, lại lấy được một người đàn ông giỏi giang đến thế. Hai nhà Vinh Tịch đã có quan hệ từ lâu, trước đó cũng từng có chút thù địch, nhưng từ sau khi Tịch Mộ Thiên lấy tiểu thư nhà họ Vinh, hai nhà bắt đầu hợp tác với nhau nhiều hơn, đến bây giờ quyền quyết định của cả hai nhà cơ bản đều nằm trong tay anh.
Hạ Tử Khâm vốn dĩ không hề biết những chuyện này, chỉ bởi vì mấy ngày trong bệnh viện quả thực quá tẻ nhạt, Tịch Mộ Thiên lại bắt đầu đến công ty giải quyết công việc, buổi tối mới quay lại bệnh viện thăm cô, thế nên Hạ Tử Khâm trong lúc rảnh rỗi đã lên mạng tìm đọc tài liệu về Tịch Mộ Thiên, nhờ đó mà biết được một số chuyện. Nhưng Hạ Tử Khâm vẫn cảm thấy vô cùng u uất, cô chưa biết gì về Vinh Phi Loan. Các tin đồn xung quanh Tịch Mộ Thiên không nhiều, chỉ có một mình Vinh Phi Loan, mà kì thực thông tin về Vinh Phi Loan rất ít, chắc vì sức khỏe không được tốt nên cô hạn chế xuất hiện ở chốn đông người, gần như vẫn là một nhân vật bí ẩn.
Trên mạng dù có cũng chỉ là vài bức ảnh và mấy lời giới thiệu rất sơ lược, Hạ Tử Khâm nhìn thấy một bức ảnh chụp nghiêng lúc Vinh Phi Loan đang chơi dương cầm. Cô mặc một bộ lễ phục trông rất đẹp và tao nhã tựa thiên nga, hình như trong một cuộc thi dương cầm quốc tế gì đó. Còn một bức nữa là ảnh hôn lễ của Phi Loan với Tịch Mộ Thiên, cô dâu mặc chiếc váy xinh đẹp cùng nụ cười khẽ nở trên môi, điều này khiến cho một Hạ Tử Khâm đang hạnh phúc của hiện tại cũng không khỏi cảm thấy ghen tị, ghen tị với người phụ nữ đã mất từ rất lâu. Tất cả là bởi vì Tịch Mộ Thiên, Tịch Mộ Thiên tuy không thay đổi là mấy, nhưng anh ở trong bức ảnh đang cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp, khóe miệng khẽ nở nụ cười, là bộ dạng mà Hạ Tử Khâm chưa bao giờ thấy, một Tịch Mộ Thiên dịu dàng đến vậy.
Không, nói một cách chính xác, cô cũng đã từng nhìn thấy, chính là vào buổi tối anh uống say, tối đó liệu có phải anh nhìn cô thành Vinh Phi Loan, vì vậy mới dịu dàng đến thế?
Cái suy nghĩ này như bám rễ trong đầu Hạ Tử Khâm, khiến cô vô cùng khó chịu, về sau lại cảm thấy mình đúng là nhỏ nhen, đi nghĩ bậy nghĩ bạ, còn đi ghen tuông với một người đã mất.
Bởi vì nỗi ghen tuông trong lòng, thế nên đối với bố vợ Tịch Mộ Thiên, tâm tư của Hạ Tử Khâm tương đối phức tạp. Nếu được theo ý mình, cả đời này cô cũng chẳng mong ᴆụng mặt, nhưng nhà họ Vinh và nhà họ Tịch lại nằm sát nhau, đều được xây dựng trên lưng chừng núi, muốn không gặp e là khó.
Ngày giỗ của bố Tịch Mộ Thiên không hề long trọng như Hạ Tử Khâm tưởng tượng, trái lại đơn giản đến bất ngờ. Tịch Mộ Thiên nắm tay cô ra viếng mộ một lát rồi về. Sau này nghĩ lại cô như vậy cũng hợp với tính cách của Tịch Mộ Thiên, anh là một người đàn ông không mấy chú trọng vào hình thức bên ngoài.
Vừa vào đến cửa, chú Chung quản gia liền thông báo có ông Vinh đến chơi. Hạ Tử Khâm gặp Vinh Hồng Thịnh trong tình huống không một chút chuẩn bị. Trông dáng vẻ, Vinh Hồng Thịnh khoảng sáu mươi tuổi, mặc bộ quần áo lụa ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bề ngoài của ông tuy nho nhã, nhưng không thể che lấp sự sắc lạnh từ thần thái toát ra.
Nho nhã, sắc lạnh, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhìn thấy cả hai đặc điểm mâu thuẫn này xuất hiện trên cùng một con người mà lại hòa hợp đến thế. Nói thực lòng, Vinh Phi Lân rất giống ông ấy, đáng tiếc chỉ là vẻ bề ngoài. Hoặc là Vinh Phi Lân đến cái tuổi ấy cũng sẽ thay đổi. Khi mọi thứ chìm vào trong vòng xoáy của thời gian, con người sẽ biến thành một bộ dạng khác.
Vinh Hồng Thịnh rất bất ngờ trước người vợ cưới gấp của Tịch Mộ Thiên. Ông biết về Hạ Tử Khâm cũng không nhiều, nghe đâu phong phanh là một cô nhi không gia thế. Đối với một phụ nữ không ảnh hưởng gì đến nhà họ Vinh và nhà họ Tịch, cho dù cô ta có là vợ của Tịch Mộ Thiên đi chăng nữa, cũng không đáng để ông chú ý tới.
Nhưng lần gặp mặt đầu tiên này khiến Vinh Hồng Thịnh không khỏi ngỡ ngàng. Tịch Mộ Thiên và Hạ Tử Khâm về nhà khá muộn, trời đất lúc này đã tối sầm, Tịch Mộ Thiên dìu vợ bước vào, rõ ràng cô có vẻ hồi hộp, chỉ cúi đầu chào hỏi ông rồi đi ra ngoài ban công ngồi nghịch điện thoại.
Ánh mắt Vinh Hồng Thịnh xuyên qua lớp cửa kính, dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, cô có vẻ bé nhỏ, cả người chìm trong ánh đèn. Đầu cô hơi cúi, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt khiến cho khuôn mặt ấy càng trở nên rõ nét, mái tóc dài để xõa tự nhiên khẽ bay trong gió, làn môi hơi cong dường như đang mỉm cười ngốc nghếch trước cái điện thoại. Khuôn mặt có vẻ gì đó ngây thơ và ngốc nghếch, giống như một cô nữ sinh không vướng chút bụi trần.
Tịch Mộ Thiên thấy Vinh Hồng Thịnh đang thất thần liền nhìn theo ánh mắt của ông, phát hiện bố vợ đang chăm chú quan sát Hạ Tử Khâm ở bên ngoài ban công, sắc mặt ông hơi trầm ngâm, đột nhiên anh nghe thấy bố vợ hỏi:
“Tên vợ con là gì?”
“Tử Khâm, Hạ Tử Khâm ạ!”.
Tịch Mộ Thiên im lặng vài giây rồi đáp.
“Tử Khâm! Thanh Thanh Tử Khâm, Du Du Ngã Tâm, cái tên này nghe rất hay!”.
Nói rồi ông liền quay sang nhìn Tịch Mộ Thiên hồi lâu: “Xét trên một số phương diện, con bé và Phi Loan có hơi giống nhau. Hay là bố bị ảo giác chăng?”.
Tịch Mộ Thiên nhíu mày: “Có lẽ tại bố đang nhớ Phi Loan rồi!”.
Vinh Hồng Thịnh lắc đầu khẽ cười rồi đứng dậy: “Muộn rồi, bố cũng phải về thôi, con cố gắng chỉ bảo Phi Lân, dù gì con cũng là anh rể của nó!”.
Chậm rãi đi đến cửa, ông đột nhiên bảo: “Mộ Thiên, kì thực bố mong con được hạnh phúc, Phi Loan dù gì cũng đi rồi, con phải hiểu, người ra đi sẽ không bao giờ trở lại!”.
Hạ Tử Khâm bị đánh thức bởi tiếng đàn loáng thoáng, cô ngồi dậy, bất chợt quên mất đây là đâu, hồi lâu sau mới định thần lại được.
Cô bước xuống giường, chẳng buồn đi dép, cứ thế chân trần ra mở cửa. Hạ Tử Khâm đi tìm tiếng đàn, cô men theo hành lang uốn lượn được trải một tấm thảm nhung dày, dẫm lên có cảm giác mềm mại, rất dễ chịu.
Tiếng đàn vọng ra từ căn phòng ở đầu hành lang. Hạ Tử Khâm nắm lấy tay nắm cửa, khẽ vặn he hé rồi đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra chói lóa, Hạ Tử Khâm vội đưa tay lên che mắt, phải một lúc sau mới thích nghi được với thứ ánh sáng đó.
Căn phòng rất rộng, sáng sủa, ấm áp và xa hoa, Hạ Tử Khâm còn nhớ rất rõ, biệt thự nhà họ Tịch ở thành phố C cũng có một gian như thế này.
Bên cạnh cửa sổ đặt một cây đàn Dương cầm màu trắng, Tịch Mộ Thiên đang ngồi bên cây đàn, những nốt nhạc tu từ những ngón tay thuôn dài của anh, tạo nên những âm thanh tuyệt diệu.
Không biết anh đã ngồi chơi đàn bao lâu rồi, trên người vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm trước, áo vest bên ngoài đã cởi ra, cà vạt cũng vứt đâu đó không dấu tích. Ánh sáng nhẹ nhàng hắt qua rèm cửa chiếu lên người Tịch Mộ Thiên, Hạ Tử Khâm có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi râu đâm dài lởm chởm trên cằm anh. Một Tịch Mộ Thiên như lúc này toát lên vẻ gì đó rất đàn ông. Hạ Tử Khâm đứng ngây ra nhìn anh hồi lâu chẳng nhúc nhích, tiếng đàn nhỏ dần rồi tắt hẳn. Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ Tử Khâm ở bên ngoài cửa, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi bàn chân cô, đôi lông mày chau lại: “Qua đây!”
Giọng nói của Tịch Mộ Thiên xưa nay luôn đầy vẻ uy quyền, lúc này còn hơi khàn khàn, nghe thật cuốn hút. Hạ Tử Khâm gần như không kiềm chế được bản thân, từng bước tiến về phía anh. Vừa đến trước mặt Tịch Mộ Thiên, cô đã bị anh bế thốc lên, bàn tay anh sờ vào đôi chân lạnh băng của cô:
“Tại sao không đi dép mà dám ra ngoài hả?”.
Giọng điệu có vẻ trách móc nhưng vẫn ánh lên sự yêu chiều, quan tâm. Trước mặt Tịch Mộ Thiên, cô dường như càng lúc càng trở nên bé bỏng. Anh đã quen với việc quản lí cô, chiều chuộng cô, giống như đối xử với một đứa trẻ. Trước đây cô còn cảm thấy không quen vì điều này, nhưng bây giờ trong lòng lại thấy thích, một sự chuyển biến kì diệu.
Tịch Mộ Thiên cởi dép dưới chân mình, đi vào chân cho Hạ Tử Khâm, đặt cô ngồi xuống bên cạnh. Sự tò mò của Hạ Tử Khâm dồn hết vào những phím đàn đen trắng trước mặt, cô đưa tay ấn thử. “Đinh…!”, tiếng đàn trầm ᴆục phát ra. Cô dùng hai ngón tay ấn lên vài phím khác, vẫn không thể tạo ra những nốt nhạc mà âm thanh còn có v hơn. Không hiểu tại sao dưới bàn tay của Tịch Mộ Thiên, tiếng đàn lại du dương và biến hóa đến thế.
Tịch Mộ Thiên dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Tử Khâm ẩn dưới làn ánh sáng mờ ảo, tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn, vẻ đẹp này có chút gì đó rất quen thuộc.
Đột nhiên cô ngoảnh đầu lại, ánh mắt trong veo tựa như nước hồ thu gợn lên những làn sóng: “Tịch Mộ Thiên, hóa ra anh biết chơi đàn, lại còn đàn rất hay nữa chứ!”.
Giọng điệu sùng bái pha chút nũng nịu, còn cả sự cô đơn nhàn nhạt không thể nói ra lời của Hạ Tử Khâm, khiến trái tim Tịch Mộ Thiên như thắt lại. Anh chẳng buồn nghĩ ngợi, bế cô ngồi lên đùi mình, cầm tay cô đặt lên những phím đàn, chậm rãi ấn phím, mặc dù rất chậm nhưng dần dần vẫn tạo ra được những nốt nhạc đẹp.
Bản nhạc chậm nhưng đẹp, mang theo nỗi buồn man mác cùng cả sự hi vọng nhàn nhạt, chính là bản nhạc mà Tịch Mộ Thiên vừa đàn. Hạ Tử Khâm khẽ hỏi: “Em chưa từng nghe, có hơi buồn, là bản nhạc gì thế?”.
Tịch Mộ Thiên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Anh ở nơi cô đơn đợi em, một bài hát”.
“Anh ở nơi cô đơn đợi em…”
Cô lẩm bẩm nhắc lại vài lần, không ngờ đến cái tên còn buồn hơn cả giai điệu, phảng phất có chút gì đó vấn vương.
Hạ Tử Khâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngây ra. Ban nãy không để ý, bên cạnh chiếc bàn kê gần cửa sổ có đặt một khung ảnh bằng pha lên tinh xảo, trên đó là bức ảnh bán thân của một cô thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, đang độ xuân thì. Mái tóc dài để xõa sau lưng, những ngón tay để dưới cằm, nụ cười của cô rạng rỡ, ánh mắt thì như tỏa hào quang giống ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, nhưng cũng giống ánh sao trên bầu trời đêm. Cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả dưới ánh mặt trời chói gắt, cô vẫn không tì vết.
“Cô ấy chính là chị gái Vinh Phi Lân phải không?”
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, chính bản thân Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy chua xót. Tịch Mộ Thiên chỉ khẽ gật đầu rồi ôm cô đi ra ngoài cửa.
“Đến giờ em phải ăn sáng rồi. Còn nữa, anh đã liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện nước ngoài, ngày mai chúng ta sẽ bay qua đó, ca phẫu thuật của em buộc phải nhanh chóng tiến hành!”.
Người Hạ Tử Khâm cứng đờ, bàn tay bấu chặt lấy áo anh, Tịch Mộ Thiên chợt dừng bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú:
“Nghe lời anh! Tịch Mộ Thiên này đảm bảo sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa cũng không hề đau đớn!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên vừa kiên định vừa dịu dàng:
“Ca phẫu thuật này bắt buộc phải tiến hành, càng nhanh càng tốt, càng nhanh thì hồi phục càng nhanh.”
Tịch Mộ Thiên đột ngột đổi giọng: “Em không muốn suốt ngày bị anh quản lí thì tốt nhất cứ khỏe mạnh cho anh nhờ!”
Nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Tử Khâm đột nhiên tan biến, vì người đàn ông này, có lẽ cô cũng nên dũng cảm một lần, dù gì tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng cao, ngộ nhỡ có vấn đề gì, chẳng may cô ૮ɦếƭ, chỉ cần Tịch Mộ Thiên vẫn nhớ cô như nhớ đến Vinh Phi Loan là được rồi.
Hạ Tử Khâm mặc dù có hơi ngốc nhưng đứng trước tình yêu, cô bỗng trở nên sáng suốt lạ kì, cho dù Tịch Mộ Thiên không nhắc đến Vinh Phi Loan nửa lời, cho dù Vinh Phi Loan đã ra đi lâu như vậy rồi nhưng Hạ Tử Khâm có thể khẳng định, trong lòng Tịch Mộ Thiên vẫn có một góc dành cho cô ấy, nhất là lúc anh chơi đàn, cảm giác này lại càng rõ rệt.
Có lẽ bài hát đó từng là hồi ức của hai người, nó ăn sâu và trong tâm trí Tịch Mộ Thiên không thể xóa nhòa, không thể thay đổi. Hạ Tử Khâm cảm thấy bản thân mình càng lúc càng nhỏ nhen, sự nhỏ nhen hoàn toàn có thể coi là so đo trong tình yêu. Bởi vì cho đến tận hôm nay Tịch Mộ Thiên vẫn chưa từng nói rằng anh thích cô chứ đừng nói đến chuyện yêu cô, hoặc cũng có thể cô cảm thấy quá bi quan do ngay từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi.
Sự tính toán thiệt hơn trong con người cô cứ lớn dần cùng với sự hiểu biết ngày một sâu hơn về Tịch Mộ Thiên, nó tích tụ trong đầu Hạ Tử Khâm không thể xua đi được, dường như là một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến cho mọi thứ tan thành tro bụi.
Bác sĩ rạch một đường dưới nách để làm phẫu thuật, tránh để lại vết sẹo chằng chịt xấu xí dưới иgự¢ cô. Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh viện tốt nhất, các bác sĩ tốt nhất, thiết bị tốt nhất, có muốn không thành công cũng khó.
Hạ Tử Khâm lưu lại Mỹ ba tháng, suốt một tháng đầu ở bệnh viện, Tịch Mộ Thiên ngày đêm túc trực bên cạnh cô, sau khi ra viện, hai người chuyển về ngôi biệt thự của Tịch Mộ Thiên tại Mỹ. So với các biệt thự khác, Hạ Tử Khâm thấy thích biệt thự này hơn. Biệt thự màu trắng, xung quanh có nhiều cây cối xanh tươi, hàng rào được bao bọc bởi loài hoa tường vi xinh đẹp, nơi này giống hệt như tòa lâu đài đẹp đẽ ở trong giấc mơ của Hạ Tử Khâm khi còn nhỏ, Tịch Mộ Thiên đã biến giấc mơ của cô thành hiện thực.
Hạ Tử Khâm xuất viện, Tịch Mộ Thiên bắt đầu bay qua bay lại giữa hai nơi, nhưng cho dù có bận rộn đến đâu, cuối tuần anh vẫn bay sang để ở bên cô. Hạ Tử Khâm ngạc nhiên phát hiện ra rằng Tịch Mộ Thiên có thể nấu nướng rất ngon, đối với một người đã chán ngấy những món ăn Tây như Hạ Tử Khâm thì đồ ăn Trung Quốc do Tịch Mộ Thiên nấu giống như viên linh đan cứu cô thoát khỏi bể khổ, khiến cho cô ăn uống ngon miệng hơn.
Cô gần như phồng mồm trợn mép để ăn, chẳng chút giữ gìn hình tượng. Lúc ấy Tịch Mộ Thiên thường nhắc nhở:
“Ăn chậm thôi! Ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, cũng đừng ăn quá no, tránh để tim bị quá tải. Bây giờ em đang trong giai đoạn phục hồi, mỗi bữa ăn một ít thôi, ăn làm nhiều bữa.”
Chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng cảm thấy mình lắm lời, một người từ nhỏ đã kiệm lời như anh vậy mà ở trước mặt cô vợ đặc biệt này bỗng trở nên khác hẳn, con nhóc này hoàn toàn chẳng có chút khả năng tự kiềm chế mà nhiều lúc rất băn khoăn, căn bệnh này của Hạ Tử Khâm tưởng rằng nguy hiểm nhưng kì thực không đến mức quá nghiêm trọng, sở dĩ bệnh tình tái phát ra là do thói quen sinh hoạt không biết tiết chế của cô, thậm chí cô còn uống rượu, uống đến say khướt.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, đến giờ Tịch Mộ Thiên vẫn cảm thấy hơi sờ sợ, do vậy sau lần phẫu thuật này, Tịch Mộ Thiên quản lí Hạ Tử Khâm ngày càng nghiêm ngặt. Tịch Mộ Thiên mặc dù thường xuyên thở dài bất lực, nhưng luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều.
Ba tháng nay có thể coi là ba tháng hòa thuận nhất, tự tại nhất của hai người sau khi kết hôn, tránh xa mọi phiền nhiễu. Tịch Mộ Thiên đã tạo ra một thế giới an nhàn tuyệt diệu dành cho Hạ Tử Khâm, anh chiều cô, thương cô và yêu cô. Điều cuối cùng chính là mong ước tận sâu trong lòng Hạ Tử Khâm.
Đàn bà cần có tình yêu, bởi vì tình yêu có thể tạo ra vẻ đẹp tuyệt mỹ của phụ nữ. Hạ Tử Khâm bây giờ là một ví dụ điển hình, cô đẹp hơn dưới sự chăm chút, bao bọc của Tịch Mộ Thiên, vẻ đẹp dịu dàng và e ấp ấy không có gì có thể che đậy được. Đến mức mà Mạch Tử vừa nhìn thấy Hạ Tử Khâm đã phải thốt lên: “Hạ Tử Khâm, cậu khác quá, trở nên xinh đẹp rồi, đẹp lắm cậu biết không?”
Hạ Tử Khâm bất giác mỉm cười, trước đây Mạch Tử cũng dùng rất nhiều tính từ để miêu tả về cô, nào là lười như heo, bẩn như quỷ, xấu như vịt… thôi thì nhiều không kể xiết. Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Khâm được Mạch Tử khen ngợi như vậy.
Hạ Tử Khâm chẳng cảm thấy mình có gì thay đổi cả, nhưng khi bị Mạch Tử kéo đến trước gương, chính bản thân cô cũng không khỏi ngạc nhiên. Cô gái trong gương mặc chiếc cần short bò cạp trễ thời thượng, áo phông lệch vai mềm mại, đôi giày da cừu xinh xắn. Tất cả những thứ đó làm tôn lên vẻ hoạt bát, tươi tắn của cô, còn cả mái tóc dài mượt và đôi mắt lấp lánh nữa chứ, đi đến đâu cũng khiến người khác phải ngước nhìn. Nhưng thứ nổi bật đáng nói nhất vẫn chính là cái vẻ hạnh phúc đang trào lên qua ánh mắt của cô.
Mạch Tử đứng phía sau, vòng tay ôm eo Hạ Tử Khâm: “Tử Khâm, xem ra Tổng giám đốc Tịch của nhà cậu có khả năng cải tạo đấy, một con ranh xấu xí, luộm thuộm hết thuốc chữa như cậu mà biến thành một “đại mỹ nhân” như thế này cơ đấy! Nói thực lòng bao nhiêu ngày nay tớ vẫn thầm lo lắng anh ta đối xử không tốt với cậu, lo cậu là con ngốc, sẽ bị anh ta bắt nạt, nhưng bây giờ xem ra tớ đã lo hão rồi, hơn nữa…”
Mạch Tử nhìn Hạ Tử Khâm ở trong gương, nói vẻ quả quyết: “Cậu yêu anh ta rồi đúng không?”
Mặt Hạ Tử Khâm hơi đỏ lên, hồi lâu sau mới ngại ngùng khẽ gật đầu. Điệu bộ e thẹn như thiếu nữ của cô khiến Mạch Tử không khỏi nhíu mày, cho dù là lúc trước kia khi còn yêu Chu Thuyền, cũng không bao giờ Mạch Tử thấy Hạ Tử Khâm như vậy. Một chút e thẹn, một chút ngại ngùng nhưng lại ánh lên vẻ dũng cảm bất chấp tất cả. Có thể thấy Hạ Tử Khâm yêu người đàn ông đó biết nhường nào.
Mạch Tử chợt bùi ngùi như một bà mẹ lần đầu tiên phát hiện con gái đã trưởng thành, sau đó cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mạch Tử quay mặt Hạ Tử Khâm lại, nghiêm túc hỏi: “Anh ta có yêu cậu không?”
Ánh mắt Hạ Tử Khâm chợt ảm đạm, ở trước mặt Mạch Tử, Hạ Tử Khâm luôn thành thật. Bao năm nay cô đã quen với việc dựa dẫm vào Mạch Tử, chia sẻ mọi tâm sự ở tận đáy lòng, do đó với Mạch Tử, cô gần như chẳng hề có bí mật gì. Nói là bạn bè chứ thực ra cô ấy giống một người chị, chị gái ruột của Hạ Tử Khâm.
Hồi lâu sau Hạ Tử Khâm mới khẽ mở miệng: “Mạch Tử, tớ không biết, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, tốt đến mức không chê vào đâu được, nhưng anh ấy có yêu tớ không, tớ thực sự không biết nữa!”
Nghe giọng điệu đầy bi quan của Hạ Tử Khâm, Mạch Tử không khỏi chua xót. Cô vòng tay ôm Hạ Tử Khâm vào lòng, khẽ vỗ lưng bạn: “Tử Khâm nhà ta luôn là cô gái giỏi nhất, tốt nhất, ai gặp cũng yêu, đến hoa hoét nhìn thấy cũng phải nở.”
“Phì…!”
Hạ Tử Khâm không nhịn nổi phì cười, đẩy Mạch Tử ra rồi kéo tay cô ngồi xuống ghế sô pha: “Sao cậu về nhanh thế? Cậu nói phải đi lưu diễn toàn quốc mà, không thể xong trong một sớm một chiều được. Còn nữa, anh chàng đại minh tinh nhà cậu là một anh chàng siêu đẹp trai, cậu ở bên cạnh anh ta suốt ngày đêm như thế, liệu có khi nào lửa gần rơm lâu ngày cũng bén không đấy?”