Anh ấy yêu tôi. Tôi thì không.
Tôi yêu anh ấy. Anh ấy thì không.Một trong những điều khó khăn nhất của cuộc sống độc thân là cách chúng ta xử lý những tình cảm đơn phương. Giống như việc chúng ta lẩn tránh sự săn đón của những người đàn ông mà chúng ta không thích hoặc ngược lại, khao khát sự quan tâm của những người đàn ông chẳng hề để ý đến chúng ta.
Tôi đã sướng âm ỉ khi một anh chàng đứng trước tôi ở quầy cà phê quay lại và nói, “cô có chiếc áo khoác đẹp quá”. Dù tôi luôn nhận được những lời khen kiểu như vậy, nhưng lời khen đặc biệt vào chính buổi chiều đặc biệt hôm đó là điều tôi cần hơn bao giờ hết. Tôi vừa chia tay người đàn ông đầu tiên mà tôi đã hẹn hò nghiêm túc kể từ khi ly dị. Tôi yêu quý anh ấy và sự chia tay làm tôi nặng trĩu. Lúc đó là mùa đông và chiếc áo khoác tôi mặc khi xếp hàng đợi một ly cappuccino cao có màu đỏ kim, rất ấm, và theo tôi, khá kiểu cách. Nhưng anh lại ghét cái áo đó và chẳng ngại ngần chê bai. Từ khi chia tay, tôi nghĩ rất nhiều về việc anh không thích gu thời trang hiện đại của tôi. Tuy đó không phải lý do công khai khiến chúng tôi tan vỡ, nhưng tôi không khỏi băn khoăn rằng nếu tôi ăn mặc truyền thống hơn thì mối quan hệ của chúng tôi có khác đi không.
Tôi cảm ơn anh chàng uống cà phê vì lời khen ngợi. “ Cảm ơn anh”, tôi nói “ tôi cứ e là mình mua thừa cơ đấy”. Anh ta lắc đầu, “không hề nhìn độc đáo lắm”. Tôi ngồi xuống, trong lòng thoáng thấy nhẹ nhàng hơn trước. Những lời khen hào phóng của anh ta giống như một món quà từ thiên đường, một sự nhắc nhở rằng tôi đang sở hữu sắc đẹp cùng sự hấp dẫn và những người đàn ông coi trọng phong cách riêng của tôi vẫn tồn tại trên thế giới này.
Thật không may niềm tin của tôi đã nhanh chóng tan biến. Chỉ vài phút sau khi ngồi vào bàn và đọc báo anh chàng kia bước tới và đưa tôi tấm danh thi*p. “Tôi rất mong thỉnh thoảng sẽ được gặp cô”, anh ta nói. Tôi thất vọng. Mặc dù tôi thực sự cảm kích vì lời khen trước đó nhưng tôi không hứng thú hẹn hò với anh ta hay bất cứ ai khác chỉ vì như vậy. Tâm hồn tôi vẫn đang bị tổn thương và mong manh từ khi chia tay. Bên cạnh đó tôi không tin vào tình yêu kiểu lấp chỗ trống, thậm chí nếu có tin, tôi cũng không thể nói rằng anh ta, dù có tốt bụng và ngọt ngào, không phải là người phù hợp với tôi.
Khi tôi định mở miệng từ chối thì anh ta nhanh chóng ngắt lời.“Ngay lúc này tôi không nói chuyện với cô được. Tôi đang rất vội, gọi lại cho tôi nhé.” Rồi anh ta lao ra ngoài cửa, để mặc tôi bối rối và giận điên người. “Thật bất lịch sự”, tôi nghĩ. “Nếu một người đàn ông muốn hẹn hò với một phụ nữ, anh ta không nên làm cái kiểu ném cho cô ta một tấm danh thi*p như thế. Anh ta nên đề nghị sao cho hợp lý và đứng đợi nghe cô ta trả lời. Thật nhát gan! Thật ngớ ngẩn!”. Vậy là món quà từ thiên đường của tôi lại đi kèm với gánh nặng trần tục.
Tấm danh thi*p vẫn nằm trong ví tôi và trực giác của tôi mách bảo anh ta đang nôn nóng chờ đợi cuộc gọi của tôi. Tôi nhùng nhằng do dự không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi phải làm gì đây?Một cuộc hẹn hò là không thể vì lâu rồi tôi đã học được một điều rằng những cuộc gặp gỡ chỉ vì lòng thương hại và trách nhiệm thì chỉ làm mọi việc rối lên mà hậu quả của nó khiến ít nhất một bên cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Nhưng phớt lờ lời đề nghị của anh ta thì có vẻ quá vô tình và tàn nhẫn. Mặc dù anh ta cư xử lóng ngóng nhưng cuộc chạm mặt vừa rồi cho tôi thấy anh ta không phải là một kẻ tồi tệ có mục đích xấu xa. Tôi cho rằng anh ta là một người nhạy cảm và nếu làm anh ta thấy vọng thì thật quá lạnh lùng.Càng suy nghĩ về điều này, tôi càng thấy khó xử. Đến cuối cùng thì đúng là một mớ hỗn độn trong đầu. Tôi phát cáu lên vì anh ta đã dồn tôi vào một việc như thế này. Trái tim và tâm trí tôi chứa đầy cảm giác lo âu. Điều cuối cùng tôi cần nghĩ lại là những cảm xúc dành cho một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Tình trạng đó còn tiếp diễn ba ngày liên tiếp cho tới khi một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu tôi vào một buổi tối khi tôi ngồi trước máy tính, vừa làm việc để hoàn thành gấp thời hạn vừa nghĩ ngợi về anh chàng ở quán cà phê. Ban đầu nó chỉ như một làn sóng nhỏ vỗ nhẹ trong tim tôi, nhưng nó nhanh chóng trở thành một cơn sóng lớn nhấn chìm tất cả mọi cảm giác, nỗi lo lắng và suy nghĩ cua tôi. Cơn sóng này không hát lên những âm thanh của biển, ngược lại vang vọng những lời khuyên thẳng thắn. “Hãy trung thực. Hãy khiêm tốn. Hãy ân cần. Và nhớ rằng: trước đây bạn đã từng ở trong tình huống như vậy.” Đó là tiếng nói từ trong tiềm thức, nó phá vỡ Cái Tôi trong tôi và cuối cùng dội mạnh vào tai tôi.
Mọi người đều có một mối liên hệ kì diệu nào đó. Mọi người đều có con đường để đến với sự thật. Mỗi chúng ta đều có trong mình một nơi chưa bị vấy bẩn mà ở đó nó trong sáng, tinh khiết, rộng mở và tốt đẹp. Khi chúng ta nghe thấy tiếng nói phát ra từ nơi đó, chúng ta cảm thấy thanh thản. Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng.Chúng ta cảm thấy bình an. Khi hành động của chúng ta được thôi thúc bởi sức mạnh từ nơi sâu kín kỳ diệu đó, chúng ta không thể thất bại. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cư xử sao cho đúng.
Vì vậy những lời nói vang lên trong tâm thức của tôi dĩ nhiên là chẳng thể sai được. Trước đây tôi đã từng như vậy. Chỉ lần đó thôi nhưng vai trò bị đảo ngược. Đó là tôi đưa số điện thoại của mình cho một người đàn ông tôi mới gặp ở quán cà phê. Anh ta là nhân viên pha cà phê và tôi cảm thấy một mối giao cảm thu hút khi tôi gọi đồ uống, mối giao cảm mà tôi chưa từng trải qua trong các cuộc gặp gỡ trước đây. Nhưng niềm hy vọng chỉ là một chiều vì khi tôi viết số điện thoại của mình lên tờ giấy ăn nhỏ và chuyển tới quầy, nụ cười vui vẻ của anh ta chợt biến mất. “À, ừ, tôi xin lỗi…ừm… Tôi đang hẹn hò với một người khác”, anh ta nói. Tôi biết là anh ta đang nói dối.
Khi ý thức nhắc nhở tôi về ký ức đã từng xảy ra nhiều năm trước, thì sự khó chịu của tôi trở thành sự thông cảm. Tôi nhớ tôi đã thích anh chàng pha cà phê đó nhanh như thế nào, và cũng biết anh ta hiểu nhầm nụ cười cảm ơn của tôi thành một lời mời mọc lãng mạn nhanh như thế nào.
Sáng hôm sau tôi lấy tấm danh thi*p của anh ta ra khỏi ví và bấm số. Trong thâm tâm tôi mong sao nghe được nghe thấy giọng anh ta ở hộp thư thoại, nhưng chính anh ta đã nhấc máy, tôi bắt buộc phải chứng minh lòng tốt và sự can đảm của mình. Tôi nói với anh ta những lời ngắn gọn nhất có thể, rằng tôi rất vui vì sự quan tâm của anh ta, nhưng tôi vẫn còn đang vương vấn với chồng cũ, rằng trái tim tôi còn đang rất đau đớn và tôi chưa thể sẵn sàng khám phá một mối quan hệ mới nào với đàn ông. Tôi cũng cảm ơn anh ta một lần nữa vì lời khen của anh ta về chiếc áo của tôi. Tôi nói với anh ta về việc chồng cũ của tôi ghét nó như thế nào và lời khen đó đã giúp tôi thoát khỏi nơi tăm tối mà tôi đang ở ra sao kể từ khi chúng tôi chia tay. Cuối cùng tôi nói với anh ta rằng hy vọng việc tôi từ chối gặp anh ta sẽ không cản trở anh ta tìm đến những người phụ nữ khác trong tương lai. Anh ta yên lặng lắng nghe rồi đáp lời, “Đây là lời từ chối trung thực nhất mà tôi từng nhận được. Cảm ơn cô.” Sau đó chúng tôi chúc nhau may mắn và chào tạm biệt.
Dù sao tôi nghĩ mình đã làm đúng trong tình huống này.Anh ta cũng vậy. Anh ta đã tế nhị, cởi mở và kiên nhẫn lắng nghe mặc dù tôi làm anh ta thất vọng. Chẳng lẽ không tuyệt vời sao khi hai người đối xử với nhau lịch sự mặc dù họ có những bất đồng, và họ thể hiện lòng trắc ẩn ngay cả khi mong muốn của họ trái ngược nhau?
Một trong những điều khó khăn nhất khi sống độc thân là giữ cho trái tim rộng mở. Dường như chúng ta luôn nghe thấy từ “không”, luôn nói từ “không”. Chúng ta hoặc là từ chối hoặc bị từ chối. Các mối quan hệ tẻ nhạt, hy vọng tan vỡ, tình cảm không được đáp lại, những mong muốn ít khi đạt được. Không lạ vì sao chúng ta đang xây những bức tường xung quanh trái tim mình. Không lạ vì sao chúng ta cảm thấy vỡ mộng. Không lạ vì sao chúng ta trở nên hoài nghi. Thật khó để sống cùng lúc với cả những cái có và những cái không.
Loretta cũng từng đau khổ vì tình yêu. Cô đã yêu một người không chung thuỷ và một người khác có tính hay chê bai. Cô đã yêu một người rời bỏ cô sau đó chỉ vì lý do không muốn có con và rồi nhanh chóng - hạnh phúc - sinh một đứa con trai với người phụ nữ khác. Cuối cùng Loretta cũng tìm thấy một người mà cô cho là tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Họ hẹn hò trong hai năm và Loretta chắc chắn mình sẽ trở thành vợ anh. Nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà chính cô cũng không thể giải thích, họ đã đường ai nấy đi.
Kể từ đó Loretta thoáng hơn trong việc tìm hiểu đàn ông. Hơn tất cả cô khao khát được gặp một người đàn ông theo kiểu: tôi-có-cảm-giác-như-cuộc-đời-tôi-sinh-ra-là-để-biết-em-vậy. Nhưng mối quan hệ này không phải ngẫu nhiên xảy ra, thế nên gần đây, Loretta đã tự cho mình cơ hội và đăng kí một dịch vụ hẹn hò trên mạng. Cô rất phấn khích, nhưng điều đó đã biến thành sự thất vọng ngay khi cô bước chân vào nhà hàng chỉ để phát hiện ra rằng người đàn ông đã nói dối trắng trợn về chiều cao và có vẻ như anh ta đã dùng photoshop chỉnh sửa bức ảnh gửi kèm trong hồ sơ thông tin.
Buổi tối nhanh chóng chuyển từ chán nản sang tồi tệ. Loretta thậm chí đã không uống hết li martini đầu tiên khi anh ta nói rằng, “Tôi thường không hẹn hò với những phụ nữ ở tuổi cô. Các cô lúc nào chả bất mãn và thèm khát có con cái. Ý nghĩa đó khiến tôi phát điên.” Loretta không thể tin nổi vào tai mình. Cô muốn hất cả ly nước vào mặt gã. Cô muốn hét lên. Cô khoảng ba mươi lăm tuổi.Anh ta gần bốn mươi. Anh ta có bị thần kinh không khi tuôn ra những lời như vậy? Nhưng thay vì đôi co, Loretta đã làm một điều mà cô chưa bao giờ làm trong những buổi hẹn hò trước đây, đó là: Bước thẳng ra ngoài.
Những lời độc địa của người đàn ông đó đeo bám, nhảy loạn xạ trong đầu cô dù là lúc cô đang đi mua hoa quả hay gội đầu. Cô vô cùng tức giận. Cô nguyền rủa những điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến với gã. Cô cầu cho toàn bộ răng của hắn rụng hết và gã phải đi đến nha sĩ trồng lại và rồi tiếp tục rụng hết vào ngày hôm sau. Cô mong sao gã sẽ dính cả đời mình trên chiếc ghế nha sĩ. Loretta căm ghét con người đó. “ Một kẻ thiếu tự trong, ngu xuẩn và điên rồ”, cô nhủ thầm. Mọi thứ vẫn tiếp diễn như thế hàng tuần liền cho đến một buổi tối, khi lái xe trở về nhà từ sở làm sau một ngày kiệt sức vì họp hành. Một lần nữa lời nói của người đàn ông kia lại vang vọng trong tâm tưởng cô. Lần này, thay vì điên tiết cô lại bật khóc. Nước mắt giàn giụa đến nỗi Loretta phải lái xe vào lề đường và ngồi nức nở đến bốn mươi phút.
Sau khi khóc đẫm nước mắt, Loretta nhận ra rằng mặc dù cuộc hẹn hò không như mong muốn, dù cô không hề cảm thấy có lỗi khi bỏ anh ta lại trong buổi tối đó, nhưng anh ta đã nói đúng ở một điểm, rằng: Cô đã quá bất mãn. Cô đã để những nỗi đau trong quá khứ dồn nén lại, xây thành một pháo đài kiên cố bao quanh trái tim cô. Cô nói, “ tôi hoài nghi về tất cả đàn ông. Tôi không muốn thất vọng thêm lần nữa. Vì vậy tôi không cho phép tim mình rộn ràng vì những điều như: Một người đàn ông bất ngờ buông lời tán tỉnh hay khi đám bạn bè mối lái. Tôi không hứng thú ngay cả khi tôi có ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt anh chàng đó đi nữa”. Khi suy nghĩ về điều này nhiều hơn, Loretta phát hiện ra rằng cô luôn cảm thấy tối tệ khi một cuộc hẹn trở nên xấu đi dù lúc đó cô đang hy vọng tràn trề hay chẳng mong đợi gì. “ Tôi đã quyết định thà để mình thất vọng với trái tim rộng mở còn hơn là khép chặt lại. Bởi nếu mở lòng thì ít nhất tôi cũng biết rằng tôi đã cho bản thân mình một cơ hội.”
Lời khuyên của Loretta?
Hãy học cách sống chung với những nỗi đau trong quá khứ nhưng đừng để nó ảnh hưởng tới người đàn ông hiện tại của bạn.
Bạn có thể nghĩ rằng kìm nén những kỳ vọng về tình yêu và tiếp tục hoài nghi về số lượng những người đàn ông tử tế đáng để gắn bó còn sót lại trên đời này sẽ cứu vớt bạn khỏi những nỗi đau đớn chẳng dễ chịu gì. Nhưng thực ra, thái độ này không những không bảo vệ được bạn mà còn gây hại cho bạn. Nó sẽ đặt một gánh nặng trong lòng bạn, Ϧóþ méo cách nhìn của bạn, phá hoại tinh thần bạn và biến bạn trở thành một người chẳng mấy ai thấy vui vẻ để ở gần.
Dù bạn đã thất bại bao nhiêu lần trên con đường tìm kiếm một tình yêu mà bạn hằng khao khát, hãy biết rằng tình yêu đó luôn có thật để dành cho bạn. Hãy tin tưởng rằng tình yêu đó chỉ ở đâu đó quanh đây. Hãy lạc quan và kiên nhẫn chờ đợi. Hãy chắp cánh cho những hy vọng của bạn.
Tin xấu là trái tim bạn sẽ phải trải qua nhiều lần tan vỡ nhưng vẫn luôn rộng mở và không ngại để người khác biết điều đó. Bạn sẽ nếm trải nhiều đau khổ hơn một người bình thường. Đó quả thực là một điều rất tuyệt vời và may mắn. Dù sao thì có ai muốn làm cho một người lỡ cỡ cơ chứ? Ai muốn sống theo cách cũ rích nhàm chán nửa vời? Chúng ta không tìm thấy sự bình thường.Chúng ta tìm kiếm sự khác biệt, thiêng liêng và kỳ diệu.
Tin tốt là một trái tim tan vỡ chỉ là dấu hiệu cho thấy rằng bạn đang tồn tại, rằng lòng bạn đang tràn đầy hy vọng, rằng bạn đang trao tặng tình yêu. Một trái tim tan vỡ không nhất thiết phải Gi*t ૮ɦếƭ con người hay tâm hồn bạn. Dù không có cách nào để ngăn cho trái tim bạn khỏi tan vỡ nhưng thực sự nó có thể hàn gắn được.
Đã bao lần tôi để nỗi đau khủng khi*p, câm lặng giằng xé gặm nhấm cơ thể mình khi trái tim bị xẻ làm đôi. Tôi cảm thấy tan nát cõi lòng khi Evan và tôi lần đầu tiên to tiếng về cuộc hôn nhân bất ổn của chúng tôi, khi bạn trai cũ của tôi đột ngột nhảy từ chuyện đồ ăn Trung Quốc sang chuyện chê bai cái áo khoác ánh kim đỏ của tôi, khi Colin Darington giả bộ bong gân để thoái thác khỏi phải nhảy với tôi trong buổi khiêu vũ đầu tiên ở trường trung học, khi tuần trước, một đồng nghiệp nhắc đi nhắc lại với tôi rằng cô ta chẳng thấy tôi đẹp ở điểm nào, khi người biên tập ở các tờ báo in, các tạp chí, báo điện tử, các nhà xuất bản lại từ chối tác phẩm của tôi. Tôi chắc bạn cũng có một bản danh sách tương tự của riêng mình. Còn rất nhiều những phút đau lòng khác mà bạn không thể nhớ hết, không thể kể ra.
Vậy làm sao để sống chung với những nỗi đau này, để chúng không còn làm ta cảm thấy cay đắng và phá hoại những cơ hội mà tương lai mang đến cho chúng ta? Bạn tôi, một nhà tâm lý học đã khuyên rằng, “Hãy cứ đau khổ đi nhưng khi đau khổ qua rồi hãy dồn sức cho việc khác”. Cô ấy nói: hãy ngâm mình trong bồn tắm nước nóng với mùi hương d và cứ khóc thoải mái, cho phép mình ngủ nhiều vào ban ngày và đừng buộc mình phải mỉm cười nếu không có tâm trạng. Cô ấy cũng nói khi nỗi buồn đã nhẹ bớt, bạn phải làm một điều gì đó để làm mới bản thân. Hãy đi dạo, tham gia một lớp học nghệ thuật, tham dự một bữa tiệc. Nếu đang đau khổ thì bạn không cần phải đè nén nỗi đau của mình. Nếu đang cảm thấy bức bối thì bạn cứ khuấy động mọi thứ lên.
Nói đến chuyện hẹn hò, tình cảm lãng mạn, yêu thương không được đáp trả và những trái tim tan vỡ, phải mất bao lâu để bạn biết được ai đó không phù hợp với mình? Luôn luôn là đau đớn khi tình yêu không đơm hoa kết trái như bạn đã hy vọng, khi cơ hội chả dẫn đến đâu. Đôi khi việc hẹn hò lần đâu tiên không đi đến đâu còn mang lại cho bạn nhiều nỗi buồn hơn cả việc một mối quan hệ kéo dài nhiều năm kết thúc.
Bởi vậy chúng ta phải xử lí tất cả nỗi thất vọng của mình, dù lớn hay là nhỏ. Vì bạn tôi, Loretta đã học được một điểu rằng, “ nếu bạn không giải quyết sự đau khổ, giận dữ của mình nó sẽ ngày càng chồng chất, chôn vùi tâm hồn phụ nữ đáng yêu, vui vẻ của bạn.Chúng ta cần xây dựng tâm hồn đó. Chúng ta cần nuôi dưỡng nó.Sẽ chẳng có gì quan trọng nữa nếu bạn đánh mất tâm hồn của mình. Một tâm hồn sôi nổi là điều khiến cuộc sống này trở nên đáng sống.”