Em Đâu Rồi? - Chương 16

Tác giả: Cát Tường

"Ba......"
Cô cau có bước vào, ánh mắt rực lửa chiếu thẳng xuống người đàn ông đang đắc ý nhìn cô. Hắn bắt chéo chân, môi hơi nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo.
"Tên trai bao kia, không phải ta đã đưa tiền cho ngươi rồi sao? Ngươi nói lại xem......ai cưỡng Hi*p ngươi hả?"
Hiểu Tước ném chiếc giày cao gót về phía hắn, chiếc giày màu đỏ lướt nhanh trong gió, nhưng thật không may cho Hiểu Tước, chiếc giày bay ngang qua má hắn rồi thảnh thơi ôm lấy trán của bà.
Căn phòng đột ngột im lặng, Hà Quân co rúm người nhìn vợ mình, phen này ông và con gái xong rồi, sư tử ngủ đông giờ chuẩn bị thức giấc, không biết bà ấy có dọa con rể sợ mất dép không đây? Thật đáng lo mà.
Hiểu Tước nuốt nước bọt nhìn ba mình, ngay cả ông cũng sợ không dám lên tiếng thì cô biết làm sao đây? Cô từng bước từng bước tiến lại gần bà, bàn tay nhỏ bé gạt tay hắn ra rồi nắm lấy tay mẹ mình.
"Mẫu hậu đại nhân.....con sai....rồi, mẹ đừng hát...."
Cô run run nói, sống chung với nhau gần hơn một năm trời, bà thật sự xem cô là gia đình thì đương nhiên cô cũng phải hiểu tính cách gia đinh mình chứ. Mặt bà đen hơn đít than, Nguyễn Hân vui tính là thế đấy nhưng khi bà giận thì đừng nói đến cảnh sát, ngay cả thiên lôi bà còn không sợ cơ mà.
Một diễn viên nổi tiếng có máu mặt trong nghành giải trí duyên dáng, kiều mị nhưng ít ai biết được....giọng hát của bà thật sự khiến người ta......đau bụng. Hiểu Tước và Hà Quân mỗi lần biết bà sắp tức giận đều phải trốn chui trốn nhũi chứ không là "âm bom" sẽ nổ. Cô giờ đây áo phông ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại cuối gầm mặt.
"Con gái không sao đâu, trai bao gì chứ, con rể ngoan của ta là chủ tịch của công ty hàng đầu đất nước đó"
Bà nhẹ mỉm cười với hắn, ánh mắt ôn nhu như ngọc đúng chất quý tộc. Hà Quân ngây ngốc ngồi ở băng ghế đối diện, nếu sao này có hắn ở đây thì lỗ tai của ông và con gái có thể an toàn rồi. Nhất định Hà Quân phải thuyết phục Hiểu Tước lấy hắn mới được.
Ba con người cười gian nhìn nhau, ông tiến đến nắm tay bà rồi đi vào phòng bếp để cô đơn thương độc mã ở ngoài với hắn.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, Hiểu Tước đầy địch ý lao thẳng vào lòng hắn.
"Em....."
Quân Lạc Tuấn chưa kịp kêu ca thì môi cô đã dán vào môi hắn, đôi mắt Hiểu Tước nhắm chặt, cơ thể mềm mại, nhu tình cạ sát vào người hắn.
"Vợ, em dễ thương thật, nhưng mà....anh muốn ăn....cơm, thả ra nào"
Hắn cười không được khóc cũng không xong, nhìn con mèo nhỏ nằm đè lên người hắn rồi ra sức cắn vào cổ mình, Quân Lạc Tuấn cảm thấy buồn cười nhưng có chút vui vẻ.
Hắn lật người cô lại, đôi tay không tự chủ vò xù đầu Hiểu Tước. Cô hơi run run, hàn quang trong mắt có chút lạnh lẽo nhìn Quân Lạc Tuấn, cô không thích cái cảm giác áp bức này, khi con người đã trải qua môt biến cố thì dù cho kí ức có mất đi nhưng trong cơ thể sẽ tự động phản ứng, sản sinh ra nỗi sợ hãi và căm ghét nó.
Cô thở dài rồi im lặng nhìn hắn. Hắn lúc này cũng đang lo sợ. Hắn là ai cơ chứ? Là đại ca hắc đạo, là con sói được tôi luyện dưới máu hằng ngày, là người đàn ông đã bị vấy bẩn bởi những mưu kế thâm độc ở trên thương trường, một biểu cảm nhỏ của cô làm sao lọt qua mắt hắn chứ.
Nếu...một ngày nào đó cô nhớ lại, liệu những kí ức đáng sợ kia sẽ khiến cô hận hắn hay không? Chắc chắn là có rồi nhỉ, hắn thật sự.....đã làm những việc rất đáng kinh tởm kia mà.
Quân Lạc Tuấn cười lạnh, hắn bỏ tay ra rồi đỡ cô ngồi dậy, Hiểu Tước nghi hoặc nhìn hắn, cô chợt quay mặt đi khi nghe tiếng bà gọi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ăn đi con rể......."
Trên chiếc bàn ăn trải dài khắp các món ngon, hắn vừa động đũa vào món nào là y như rằng bị cô hớt tay trên. Ai mượn hắn làm cô ghim làm gì, giờ thì cô cho hắn nhịn đói luôn.
"Tối nay con ngủ lại với Hiểu Tước nha, mẹ sợ con bé lâu ngày mới về nhà sẽ ngủ không quen"
"Ừm, con ở lại đi..."
Gương mặt cô méo mó đến cực độ. Ba mẹ cô đã bị hắn mua chuộc hay gì rồi. Kẻ xướng người họa làm cô tức ૮ɦếƭ mà. Có ai ngủ ở căn nhà của mình mà lại lạ lẫm không? Chỉ có ba mẹ cô mới có thể nghỉ ra chuyện như thế thôi.
Ánh mắt cô siêu hung ác nhìn hắn y như rằng nếu hắn dám gật đầu thì sẽ biết tay cô, thế nhưng hắn ngoảnh đầu làm ngơ, khuôn mặt hết sức ngây thơ nói.
"Vâng, mà con ăn no rồi, có thể để Hiểu Tước dẫn con lên phòng được không?"
Đoàng~xét đánh ngang qua đầu cô, cái tên ૮ɦếƭ tiệt này đúng là được nước làm tới, nghĩ cô là con mèo mướp ngủ say hay sao? Được vậy thì cô sẽ cho hắn biết tay. Hiểu Tước cười lạnh, trong đầu cô bỗng vạch ra một kế hoạch đáng sợ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Đây là phòng của em, anh vào đi....."
Cô cười mỉm làm hắn có chút sợ, tự nhiên khi không lại ngoan ngoãn thế kia. Chắc là cô đã có âm mưu gì rồi.
Quân Lạc Tuấn bước từng bước vào phòng, cô đi sau lưng hắn, đôi môi mềm khẽ nhếch.
"Muốn gả cho em sao? Được vậy mai chúng ta đi hẹn hò, giờ thì em đi tắm, anh ngoan ngoãn nằm đó ngủ đi"
Hiểu Tước mở tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi rộng và chiếc quần đùi màu đen, cô không buồn quan tâm hắn mà bước vào trong toilet.
"Hẹn hò sao? Có chút thú vị..."
Hắn nhìn cô bước vào phòng tắm mà lòng nặng trĩu. May là trước khi cô về, ba mẹ cô đã nói chuyện xong với hắn.
4 tiếng trước.
Hắn một thân âu phục sang trọng bước vào dinh thự nhà cô. Mục đích ngày hôm nay là phải điều tra cho rõ cô có phải Hiểu Tước của hắn hay không? Quân Lạc Tuấn có chút sợ hãi bước vào nhà.
"Cháu chào hai bác...."
"Chào cậu"
Hắn nhìn hai người trước mặt, một người đàn ông có khí chất và một người phụ nữ sang trọng. Đó chính là ông Hà Quân và bà.
Hắn bắt đầu ngồi xuống, tay cầm tấm hình và hồ sơ cũ của cô cho họ xem. Hai ông bà ngạc nhiên đến cực độ, hắn bắt đầu kể chuyện giữa ân oán và tình yêu của hắn dành cho cô.
Bà xúc động, thì ra cô con gái nhỏ của bà trước đây từng có một thân phận khác dính liền với kí ức của con bé. Bà nhìn ánh mắt chân thật của hắn nhưng vẫn có chút bán tính bán nghi.
"Làm sao cậu chắc chắn nó là người cậu muốn tìm mặc dù trước đây chúng tôi gặp cô bé ở đất nước cũng như nơi mà cậu kể? Cậu...nếu trả lời đúng câu này tôi sẽ tin cậu"
Bà thở dài, gương mặt hắn hình như rất kiên định, nếu là về cô thì chắc chắn, hắn là người hiểu rõ nhất.
"Nghe đây....trên lưng của con bé, có vài vết kì lạ, cậu có thể cho tôi biết, đó là vết thương gì không?"
"Đó là vết thương do axit gây ra, có một vài hạt nhỏ như giọt nước nhưng có một đường dài cỡ một đốt tay"
Hắn trả lời chắc nịch, tấm lưng đó, hắn đã nhìn rất nhiều lần thì làm sao mà quên được chứ?
Hà Quân nhìn vợ mình, có vẻ như người đàn ông trước mặt là người thân cũ của con bé, vậy thì họ không còn gì để nghi ngờ rồi.
"Cậu muốn chúng ta giúp gì?"
"Cháu muốn cùng hai bác diễn một vở kịch, giả kêt hôn. Nếu như có thể gần cô ấy không chừng cháu có thể giúp cô ấy khôi phục kí ức"
Ba người họ nhìn nhau, giao ước đã được kết lập. Từ giờ họ sẽ là đồng minh của hắn, con gái của họ dù chỉ là tình cờ nhận nuôi nhưng từ lâu họ đã xem nhau là gia đình. Chỉ khi cô vui thì họ mới có thể mãn nguyện.
(...)
"Hiểu Tước......cầu xin em đừng hận tôi"
Hắn ngồi trên giường nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, có lẽ cô quá mệt mỏi nên tắm xong thì lăn đùng ra ngủ quên cả hắn. Thật là, hắn rất chờ mong hôm sau cô sẽ hẹn hò với hắn như thế nào đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng, âm thanh lãnh lót vang lên trong căn phòng màu xanh nhạt. Cơ thể rắn chắc của người đàn ông rơi thẳng xuống đất.
"Em....."
"Anh có muốn hẹn hò không hả? Dậy mau, tôi đợi anh"
Cô nhìn hắn đang nửa tỉnh nửa mê mà bật cười, cũng quá đang yêu rồi. Hắn ngồi dưới đất như nhớ ra điều gì đó rồi chạy thẳng vào trong phòng tắm. Cũng may hôm qua hắn có mang theo đồ để thay chứ nếu không thì hôm nay không đi chơi được rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Công viên giải trí nằm giữa lòng thủ đô London đồ sộ, Hiểu Tước tay cầm kem, tay cầm giỏ chạy lăng xăng ra khỏi cánh cổng. Hắn đi theo sau, tay cầm một đóng túi váy áo, hẹn hò gì chứ, hắn thấy cô là đang lợi dụng để tiêu hết tiền của hắn đây mà.
"Em cứ việc tiêu, dù gì chồng của em nhiều nhất là tiền, cứ việc tiêu thoải mái"
Hắn ghé sát vào mặt cô, thanh âm khàn khàn như trêu đùa.
"Anh........đợi đó tôi đi mua bánh"
Cô đỏ mặt, ai lại sinh ra cái tên yêu nghiệt phá hoại trái tim yếu đuối của nhưng người mê cái đẹp chứ. Đúng là tên lưu manh.
Hiểu Tước lè lưỡi trêu hắn, cô vội chạy băng qua hàng cây nơi có một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Giữa đường, bóng dáng cô gái bị hất tung bởi một chiếc xe lao đi với tốc độ điên cuồng. Mặt đường giờ đây chỉ còn tiếng gió lao xao, người dân xung quanh hốt hoảng, cô gái kia cứ thế bay lên rồi rơi xuống, cô như một thiên thần, sắc áo trắng nhơ nhuốc đỏ tươi. Không phải thiên thần chỉ mang màu trắng sao? À thì ra cô là thiên thần bất hạnh mới rơi xuống trần gian đây mà.
Giỏ đồ trên tay hắn rơi xuống, một lần rồi lại một lần, tại sao ông trời lại bắt cô gái nhỏ của hắn phải chịu nhiều đau thương như thế? Tại sao? Cứ trút lên người hắn là được không phải sao?
Nước mắt trào dâng khóe mi, đôi chân hắn run rẩy bước đến gần vũng máu đỏ tươi. Khẽ đỡ thân hình người con gái nhỏ dậy, hắn ngước mặt lên trời, nỗi tuyệt vọng khi đã chất chứa quá lâu thì sẽ bùng phát dữ dội như ngọn lửa....cũng giống như hắn lúc này.
"Hiểu Tướccc......."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc