"Hiểu Tước, tại sao lại ăn Hi*p Sa nhi hả?"
Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô, chiếc roi dài cứ thế vun lên tạo ra âm thanh chua chát vang vọng khắp căn phòng.
"Em không có.......em không có làm"
Chu Hiểu Tước ngồi khép nép lại một chỗ, tấm lưng nhỏ gầy liên tiếp bị chiếc roi da quật vào. Vết thương đỏ rực như bỉ ngạn nở, từng vệt từng vệt như con rắn dài. Máu cứ thế tuôn chảy theo vết thương, máu hòa với mồ hôi và nước mắt tạo thành một bức tranh khiến người ta nhìn mà đau lòng.
"Cô còn dám chối, vậy cô nói cho tôi biết vết bỏng trên tay em cô là như thế nào? Tại sao vậy Hiểu Tước, Sa nhi là em cô mà, sao cô có thể nhẫn tâm mà tạt nước nóng vào người em cô hả?"
Quân Lạc Tuấn điên cuồng đánh cô, hắn mới chỉ đi công tác ba ngày thì ở nhà Sa nhi bảo bối của hắn lại bị cô ђàภђ ђạ, cô cũng chỉ là chó của hắn vậy mà lại không nghe lời, thân là chủ vậy hắn nên đích thân dạy dỗ lại cô nhỉ?
Chát......chát......chát......tiếng roi vang vọng khắp căn phòng, ánh mắt cô lờ đờ, thân thể giờ đây chỉ còn cảm nhận được sự đau đớn, sự dày vò mà hắn mang đến cho cô. Hiểu Tước cắn răng ngậm chặt môi kiềm nén không cho nước mắt chảy ra, cô đau như ૮ɦếƭ đi sống lại vậy mà con người này không thể buông tha cho cô.
"Hừ.....nếu lần sau cô còn dám làm vậy thì tôi sẽ róc da cô, biết chưa hả........Tước nhi yêu dấu"
Quân Lạc Tuấn quăng dây roi xuống sàn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô, cô gái này bị hắn đánh như thế mà không phát ra một tiếng kêu nào, đúng là đồ cứng đầu. Hắn tức giận quay lưng rời khỏi căn phòng.
Hiểu Tước nhìn theo bóng lưng hắn mà bật cười, cô gắng gượng đứng dậy nhưng đôi chân trần không chịu nổi thân thể của cô. Cố gắng bò vào phòng tắm, cô trút bộ đầm trắng dính đầy máu xuống sàn nhà. Hiểu Tước nhìn mình trong gương mà tự giễu, cô gái xinh đẹp ngày nào giờ đây hóc mắt thâm đen, trên thân thể chi chít vết thương mới cũ nối tiếp, vết bỏng ở bụng tấy đỏ sưng vù. Cô vừa khóc vừa cười cho sự bi thương mà mình nhận được.
"Lạc Tuấn, Sa nhi của anh đau,....em cũng đau mà"
Cô tựa người vào bồn tắm, cố gắng xả thật nhiều nước nóng để nó sưởi ấm một góc trái tim lạnh lẽo của cô.
Hai năm trước khi gia đình cô gặp nạn, ba mẹ cô mất, cặp song sinh Hiểu Tước, Hiểu Sa được hắn nhận nuôi và chăm sóc. Lạc Tuấn đưa hai chị em cô về nhà, hắn cho em cô nào là quần áo và trang sức kể cả chức danh vợ của hắn. Còn cô, từ lúc đem cô về nhà thay vì có ánh mắt cưng chiều như em cô nhưng hắn lại dành cho cô ánh mắt căm ghét và tràn đầy oán hận, hắn bắt cô làm người giúp việc, làm thú vui mỗi khi hắn buồn, làm mọi thứ mà hắn yêu cầu nhưng tuyệt nhiên hắn không chạm vào cô, quả thật hắn rất kinh tởm cô.
"Ha.....quả là một khuôn mặt nhưng hai số phận"
Máu cứ chảy vào trong nước, màu đỏ thẫm hòa quyện với màu trắng trong tinh khiết của nước. Cô như một mĩ nhân tuyệt sắc đang ngủ say bên bờ hồ. Tại sao cuộc đời cô lại như vậy? Tại sao ông trời lại cho cô gặp gỡ hắn? Tại sao ông trời lại bắt cô mang một tình yêu mà sẽ mãi mãi không được hồi đáp? Hàng vạn những câu hỏi được đặt ra nhưng không có câu trả lời, đó mãi mãi là những điều mà bản thân cô không thể giải thích được.
Cô bước ra ngoài lau khô người, nước ấm đã làm vết thương đỡ rát hơn, mặc đơn sơ bộ đồ ngủ thân hình người con gái nhẹ nhàng ngã lên giường.
Cô nằm đó, những hình ảnh đẹp đẽ về hắn cứ lởn vởn quanh đầu. Quân Lạc Tuấn là một người lạnh lẽo, trong đôi mắt của hắn, Hiểu Tước lúc nào cũng nhìn thấy một nỗi buồn, một nỗi bi ai sầu hận. Thế nhưng khi nhìn Hiểu Sa, đôi mắt đó lại trở nên ấm áp. Cô ghen tị lắm, cô ghen tị với chính em mình vì sao lại dễ dàng có được tình cảm của hắn. Có lẽ, Hiểu Tước là cô gái ích kỉ, là cô gái xấu xa thích ghen tị với em mình.
"Em là chó, mãi mãi vẫn là chó, một con chó luôn trung thành dành mọi tình yêu cho anh"
Dòng nước ấm chảy nhẹ quanh mắt, Hiểu Tước khẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ màng cô cảm nhận được bàn tay rắn chắc đang xoa nhẹ thứ gì đó lên lưng mình.
Người đàn ông trầm lặng nhìn vết thương tấy đỏ của cô, đôi môi mấp mấy nói vài từ.
"Hiểu Tước, tại sao em lại đâm ૮ɦếƭ cô ấy?......tại sao lại là em?"