Trần Y Y nghĩ như vậy, một đôi mắt đen láy không nhịn được liếc mắt nhìn Sở Trác một cái.
Nàng muốn từ trêи gương mặt không chút biểu tình của hắn nhìn ra chút sơ hở.
Nhưng mà nàng liếc mắt nhìn sang, vừa vặn cùng đôi mắt sâu không thấy đáy của Sở Trác đối diện nhau.
Trong mắt hắn không biểu lộ bất kì tâm tình gì, thế nhưng đáy mắt lại nồng đậm bi ai.
Trần Y Y không hiểu sao hắn lại lộ ra ánh mắt như vậy? Sau khi nàng rời đi, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Trần Y Y nhịn không được lộ ra một tia lo lắng, nàng thật sự rất muốn hỏi hắn, hai năm qua đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Sở Trác nhìn môi nàng giật giật, động tác giúp nàng mặc y phục đột nhiên dừng lại.
Ngón tay thon dài của hắn từ trêи y phục Trần Y Y di chuyển đến dưới cằm nàng, sau đó nghiêng thân qua nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trêи môi nàng.
Nụ hôn này vô cùng tinh tế, không mang theo chút ɖu͙ƈ vọng nào, chỉ đơn thuần hai đôi môi nhẹ nhàng ᴆụng chạm nhau, sau đó lập tức rời khỏi.
Trần Y Y ngơ ngác nhìn người đang gần trong gang tấc, nàng đột nhiên bị hôn có chút không phản ứng kịp.
Lúc Trần Y Y vừa sinh Đoàn tử, thân người liền mập lên một chút.
Về sau nàng một bên chiếu cố Đoàn tử, một bên lo lắng chuyện kinh doanh của tửu lầu, hơn nữa thỉnh thoảng nàng cũng luyện tập đơn giản một chút, rất nhanh liền lấy lại vóc dáng trước khi sinh.
Dáng người nàng hiện tại so với trước kia càng uyển chuyển hơn, chỗ nên đầy đặn thì vô cùng đầy đặn, chỗ cần nhỏ thì một chút thịt thừa cũng không có.
Nhất là chiếc eo thon không đến một nắm tay của nàng, làm lúc Sở Trác ôm eo nàng hắn cũng không dám dùng sức.
Sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, liền làm đem eo nàng bẻ gãy.
Nhưng Sở Trác biết rõ nàng cũng không hề yếu đuối, bề ngoài nàng thoạt nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng nội tâm bên trong lại mạnh mẽ, ngoan cường.
Sau khi gặp lại Sở Trác, Trần Y Y luôn bị hắn điểm huyệt đạo.
Thời gian dài, máu huyết trêи người nàng không lưu thông khiến khắp toàn thân nàng vừa xót vừa tê.
Trần Y Y học bộ dáng bán manh của Sở Trác trước kia, gương mặt vô cùng đang thương hướng Sở Trác nói: ” Ngươi có thể hay không giải huyệt đạo cho ta? Tay chân ta thật đau a~ Ta nghe nói nếu bị điểm huyệt quá lâu, sẽ có thể dẫn đến tàn phế đó ~”
Sở Trác nhìn dáng vẻ lắp bắp của nàng, khóe môi nhịn không được cong lên một độ cong trào phúng.
Cũng không biết là cười Trần Y Y hay là cười nhạo chính bản thân hắn? Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ngay tại lúc Trần Y Y nghĩ Sở Trác xem nàng như không khí mà đối đãi, Sở Trác rốt cuộc cũng giải huyệt đạo cho nàng.
Trần Y Y nhúc nhích tay chân tê rần của mình một chút, ánh mắt vốn nhu nhu mềm mềm lập tức run lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay hướng Sở Trác hạ thủ.
* Sét đánh không kịp bưng tay: chỉ tốc độ siêu nhanh đóa mừ.
Sở Trác cũng không có ý tứ né tránh, hắn yên lặng nhìn Trần Y Y một phát bắt lấy cổ áo hắn, sau đó xoay người một cái đem hắn đặt ở dưới thân.
Một loạt động tác lưu loát liền mạch, nháy mắt sau khi đem người áp đảo dưới thân, liền đưa tay bắt lấy cổ Sở Trác.
Hiện tại Trần Y Y làm gì còn bộ dáng run rẩy lắp bắp trước đó?
Nàng lúc này thế nhưng lại rất giống với ” nàng ” hai năm trước, là một tiểu cô nương ương ngạnh lại phách lối.
Trần Y Y gắt gao chụp lấy cổ hắn, nhưng là nàng cũng không có thật sự dùng lực quá lớn.
Nàng biết nếu không phải Sở Trác chiều theo ý nàng, nàng bây giờ căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Trần Y Y:” Ngươi mau ra lệnh cho thuộc hạ ngươi trả hài tử cho ta! Sau đó để hai mẫu tử chúng ta rời đi! Ta sẽ lập tức thả ngươi ra. “
Sở Trác không quan tâm uy hϊế͙p͙ của nàng, mà hắn lại nhìn nàng hờ hững hỏi: ” Nếu ta không đồng ý? “
Trần Y Y nghe vậy nhíu mày một cái, nếu Sở Trác không đáp ứng nàng thật sự cũng không còn cách nào.
Gi*t hắn? Nàng không nỡ.
Đả thương hắn? Nàng cũng không nỡ.
Trần Y Y cảm thấy, nàng đời trước chắc chắn là đã mắc nợ Sở Trác, nếu không làm sao đời này hắn lại trở thành khắc tinh của nàng cơ chứ?
Sở Trác thấy nàng chậm chạp không trả lời, cũng không có bất kì động tác dư thừa nào, con ngươi không cảm xúc của hắn, dần hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Tia luyến tiếc trong mắt nàng chỉ lóe lên trong nháy mắt nhưng lại thấp lên cho Sở Trác một chút ánh sáng hi vọng.
Cho nên? Nữ nhân ngốc này, cũng luyến tiếc hắn, có phải không?
Trần Y Y ra vẻ hung ác nhìn hắn chằm chằm, trêи tay tăng thêm một chút lực đạo, nói: ” Sở Trác, ngươi đừng cho là ta không dám hạ thủ với ngươi! “
Sở Trác đưa tay bắt được tay nhỏ của Trần Y Y, thân mình Trần Y Y rõ ràng cứng đờ đi một chút.
Hắn nói: ” Dùng sức! Không phải ngươi khí lực lớn lắm sao? Chỉ cần Gi*t ta, Gi*t ta rồi ngươi lập tức được tự do! “
Trần Y Y cảm giác được hắn nắm lấy tay của nàng, dùng sức gắt gao Ϧóþ chặt cổ của mình.
Nàng nhịn không được lên tiếng nói: ” Ngươi điên rồi sao?”
Sở Trác cảm giác được, nàng căn bản không dùng chút sức lực nào.
Ý cười trêи khóe miệng của hắn càng thêm nồng đậm, nguyên bản gương mặt vốn đã rất đẹp mắt, giờ phút này càng thêm câu người.
Con ngươi vốn vô cảm của hắn, chậm rãi bị một loại cảm xúc điên cuồng lấp đầy.
Loại cảm xúc vừa ác liệt lại cực đoan này, phối hợp với gương mặt đẹp đến từng centimet của hắn, trong nháy mắt liền mê hoặc tâm trí Trần Y Y đến điên đảo.
Sở Trác: ” Đúng! Ta chính là tên điên, ngươi tốt nhất suy nghĩ cho kĩ, nếu bây giờ ngươi không Gi*t ta, về sau cả ngày lẫn đêm đều sẽ bị tên điên là ta cưỡng đoạt, ta sẽ….”
Trần Y Y bị cảm xúc điên cuồng nơi đáy mắt hắn dọa sợ, nàng dùng sức thoát khỏi kiềm chế của Sở Trác,sau đó một tay che miệng của hắn, tay kia run rẩy che lại ánh mắt điên cuồng của Sở Trác.
Nàng không muốn nghe những lời cực đoan đó được phát ra từ miệng Sở Trác, cũng không muốn nhìn thấy cảm xúc điên cuồng trong mắt hắn.
Tại lúc nàng lấy tay che lại ánh mắt Sở Trác, Sở Trác khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người một cái liền đem Trần Y Y áp đảo dưới thân.
Mái tóc dài của nàng trải loạn trêи gối đầu, Trần Y Y giãy dụa thân mình muốn đem người trêи thân đẩy ra, lại bị Sở Trác bắt lấy hai tay cố định trêи đỉnh đầu.
Sở Trác cuối đầu hôn dọc theo gương mặt nàng, đao ngắn bên hông bị hắn cố tình để lộ ra.
Hắn muốn đánh cược một lần, cược một ván thật lớn, dùng chính mạng sống của mình để nghiệm chứng suy đoán trong lòng.
Khí lực Trần Y Y rất lớn, rất nhanh nàng liền thoát khỏi khống chế của Sở Trác, giữa lúc bối rối đột nhiên chạm phải đao ngắn bên hông Sở Trác.
Nàng theo bản năng rút đao ngắn ra.
Trong nháy mắt nàng nắm chặt lấy cán đao ngắn, trong lòng nàng liền vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Chỉ cần nàng dùng sức đâm vào một cái, Sở Trác bị thương rồi sẽ không có cách nào chế trụ nàng nữa.
Nhưng mà loại ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nháy mắt đã bị Trần Y Y mạnh mẽ gạt bỏ.
Sở Trác vốn cho rằng nàng vì tự do, sau khi lấy được đao ngắn coi như không nỡ Gi*t hắn, cũng sẽ trong lúc hoảng loạn làm hắn bị thương.
Nhưng làm cho hắn vừa mừng vừa sợ chính là, Trần Y Y cầm đao ngắn trong tay, bởi vì lo lắng sẽ ngộ thương hắn, nàng còn cẩn thận đem lưỡi đao dịch sang bên cạnh.
Sở Trác thu vào đáy mắt một màn kia, tất cả những cảm xúc: oán hận, thống khổ, nhớ nhung…bị hắn chôn chặt dưới đáy lòng trong nháy mắt liền bạo phát.
Cảm xúc trong mắt hắn đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên.
Hắn dùng lực xé mở y phục Trần Y Y, khiến cho làn da tuyết trắng lại mịn màng như mỡ đông của nàng bại lộ trong không khí.
Ngay lúc Trần Y Y còn không kịp phản ứng, liền lập tức há miệng cắn lên.
Hắn một bên gặm cắn da thịt mềm mại của nàng, một bên phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng.
Trần Y Y ném xuống đao ngắn trong tay, muốn đem người dùng sức đẩy ra, liền cảm thấy trêи cổ một trận nhoi nhói.
Nàng khó chịu cau mày nói: ” Đau quá ~ Đừng cắn! “
Sở Trác nghe vậy không chỉ không buông nàng ra, mà ngược lại càng thêm dùng sức cắn.
Hắn vốn đã làm tốt chuẩn bị, sẵn sàng chấp nhận việc Trần Y Y sẽ đâm hắn một nhát. Nếu nàng thật sự không thích thậm chí chán ghét hắn, thì cho dù phải dùng tất cả những thủ đoạn ti tiện mà hắn biết, hắn cũng phải đem nàng buộc lại bên người!
Bởi vì trong lòng Sở Trác, so với việc bị nàng vứt bỏ cùng lãng quên, hắn thà chấp nhận để nàng hận hắn.
Nhưng mà trêи thực tế, Trần Y Y căn bản không nỡ tổn thương hắn.
Trần Y Y nhìn người đang cực lực phát tiết trêи thân mình, không hối hận vì đã ném đao ngắn đi.
Nàng có thể không chớp mắt Gi*t ૮ɦếƭ bất luận kẻ nào, nhưng kẻ này vĩnh viễn không bao gồm Sở Trác.
Trần Y Y cảm thấy phi thường mâu thuẫn, nàng tự nhận mình là một nữ nhân kiên cường.
Nàng có thể một mình trốn chạy trong khi bản thân đang hoài thai tiểu oa nhi.
Nàng không sợ mấy tên côn đồ hay lưu manh, thậm chí dám cùng bọn chúng liều mạng đánh nhau.
Lại chỉ có…. Chỉ có không nỡ lòng tổn thương hắn một chút xíu nào.
Nàng kiên cường cũng tốt, nàng dũng cảm cũng được, giờ phút này tất cả đều hóa thành chuyện cười.
Trần Y Y nhớ lại lúc nãy Sở Trác nhìn nàng đôi mắt lóe lên một tia hận ý.
Nàng bỗng nhiên vô lực thả lỏng tay, sau đó liền đỏ mắt, khóc lên.
Mặc dù nàng đã biết một khi nàng rời đi, sau này chỉ cần gặp lại Sở Trác, đối mặt với nàng tuyệt đối chính là thù hận của hắn.
Nhưng đến lúc thật sự đối mặt, nàng cũng không có thoải mái như trong tưởng tượng.
Trần Y Y khóc đến nỗi thở không ra hơi, nàng không biết lúc nào Sở Trác mới đồng ý buông tha mình?
Đợi sau khi nàng bình phục một chút tâm tình, liền nghe Sở Trác nói: ” Ta hỏi ngươi, nếu như ta tỉnh lại sớm một chút, sớm một chút cùng ngươi hứa hẹn những chuyện mà ngươi luôn canh cánh trong lòng chắc chắn sẽ không xảy ra, vậy ngươi sẽ còn không màn tất cả mà rời bỏ ta sao? “
Trần Y Y nghe vậy ngẩn người, nếu Sở Trác sớm tỉnh táo lại? Nếu hắn có thể đảm bảo Sở Hủ sẽ không Gi*t nàng, nếu hắn có thể giúp nàng che giấu tất cả bí mật?
Nếu lúc trước nàng yêu thích không phải là một tên ngốc trí lực chỉ mới ba bốn tuổi?
Trần Y Y vô ý thức nói: ” Sẽ không! “
Trần Y Y bởi vì trong mắt tràn đầy nước mắt, nên không có nhìn rõ biểu cảm trêи mặt Sở Trác, lại nghe được hắn khẽ nói: ” Ta đã biết! “
Hắn biết cái gì?
Không đợi Trần Y Y nghĩ rõ ràng, Sở Trác đã cúi xuống hôn nàng một cái, sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài.
Trần Y Y ngơ ngác ngồi ở trêи giường, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Trần Y Y ngồi yên không lâu, liền nhìn thấy cô nương câm ôm Đoàn Tuyết đi vào.
Đoàn tử hình như đã ăn no rồi, trêи thân còn tỏa ra hương vị sữa dê nhàn nhạt.
Nàng đánh một cái nấc, thấy mẫu thân nhìn nàng đến ngẩn người, liền hướng mẫu thân lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Trần Y Y bị khuê nữ ngốc chọc cười, liền bồi Đoàn Tuyết chơi một hồi.
Hai ngày này hai mẫu tử nàng đều lo lắng hãi hùng, đùa giỡn không bao lâu liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hôm sau trời vừa sáng, Trần Y Y liền bị một trận tiếng chó sủa quen thuộc đánh thức.
Lúc này trong sơn trại, Phó Linh đang bắt lấy một con chó đặc biệt mập mạp, cười ha hả cùng đám người Huyền Vũ quân nói chuyện.
Phó Linh lắc lắc cẩu tử vừa ngốc vừa sợ hãi trong tay, híp đôi mắt hồ ly nói: ” Vừa rồi một binh lính phụ trách tuần tra đã bắt được, các ngươi nhìn xem con chó này mập như vậy, khẳng định là thú cưng của nhà giàu có. Không bằng chúng ta đem nó Gi*t ૮ɦếƭ sau đó nướng lên, chia cho huynh đệ trong quân ăn giải thèm một chút? “
Đám người nghe vậy vội vàng phụ họa, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm cẩu tử mập đều mang theo lục quang.
Tiểu thịt viên nhịn không được thê lương kêu lên một tiếng, thanh âm kia miễn bàn có bao nhiêu thê thảm a.
Lúc Trần Y Y ôm Đoàn Tuyết ra ngoài liền nhìn thấy một binh sĩ Huyền Vũ quân đang mài tiểu đao, còn Tiểu thịt viên của nàng đang bị trói chặt tứ chi gác trêи giá nướng.
Nó vừa nhìn thấy chủ tử nhà mình, lập tức thảm thiết kêu lên, một đôi mắt đen như hột nhãn dường như cũng hàm chứa nước mắt.
Trần Y Y không nghĩ tới Tiểu thịt viên sẽ đi tìm nàng, thấy thế lập tức tiến lên.
” Vị quan gia này, đây là thú cưng của ta. Còn xin ngài bỏ qua cho nó đi! “
Lúc Trần Y Y ra, mấy người đã từ xa lặng lẽ quan sát nàng.
Bọn hắn trường kì ở trong quân đội, rất ít khi gặp được nữ nhân xinh đẹp.
Trong nháy mắt Trần Y Y đẩy cửa ra, từng đôi mắt đều không nhịn được nhìn sang.
Chỉ thấy một người dáng vẻ gầy gò nhưng tinh xảo lung linh, từ xa hướng chỗ bọn hắn đi tới.
Sau khi nhìn rõ diện mạo Trần Y Y, cả đám đều nhịn không được ở trong lòng vừa hâm mộ lại ghen ghét.
Trách không được tướng quân chướng mắt những nữ nhân khác, nếu là bọn hắn có thê tử xinh đẹp như này, đương nhiên cũng sẽ chướng mắt dung chi tục phấn bên ngoài.
* Dung chi tục phấn: phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái tầm thường, thường được sử dụng với ý nghĩa tiêu cực, đại loại chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
(Nguồn: gg thẳng tiến)
Trần Y Y rửa sạch hóa trang trêи mặt, lộ ra một gương mặt vừa trắng vừa mềm.
Lại thêm hôm qua nàng đã khóc một trận, đôi mắt có chút sưng to, nhìn phá lệ điềm đạm đáng yêu.
Tên lính Huyền Vũ quân đang mài tiểu đao nghe vậy, lập tức đem Tiểu thịt viên thả xuống.
Trần Y Y cảm kϊƈɦ nói một tiếng cảm tạ, liền mang theo Tiểu thịt viên quay người rời đi.
Đoàn Tuyết lúc này cũng đói bụng, mặc dù Trần Y Y còn rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ sự tình, bất quá trời đất bao la, cho Đoàn béo nhà nàng uống sữa là chuyện lớn nhất.
Trần Y Y tìm cô nương câm, sai nàng đem sữa dê ngày hôm qua đến, trước tiên uy cho Đoàn béo no bụng.
Chờ Đoàn Tuyết đem bụng nhỏ lấp đầy, bên ngoài sơn trại lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Trần Y Y ôm Đoàn Tuyết ra ngoài, đã nhìn thấy Sở Trác đang kéo một người toàn thân đẫm máu hướng vị trí cao đài trong sơn trại đi đến.
*Cao đài: cao đài ở đây là vị trí cao hơn những chỗ còn lại, nó giống như kiểu một cái sân khấu, nói chung là nằm ở vị trí trung tâm ( theo mình là vậy)
Trần Y Y không muốn Đoàn Tuyết nhìn thấy cảnh đó, nhưng lại cảm thấy cái người toàn thân đầy máu kia có phần quen thuộc.
Nàng hơi do dự một chút, liền đem Đoàn Tuyết giao cho cô nương câm.
Nghe nói hôm qua trước khi nàng đến, đều là cô nương câm chiếu cố Đoàn Tuyết.
Trần Y Y không yên lòng người khác, cũng rất an tâm giao tiểu béo cho cô nương câm.
Bởi vì cô nương câm là nữ nô trung thành bên người Sở Trác, mà Đoàn Tuyết chính là đứa nhỏ của Sở Trác.
Coi như cô nương câm và nàng hai năm không gặp, giữa hai người có chút khoảng cách, nàng ấy cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ tổn thương nữ nhi thân sinh của Sở Trác.
Trần Y Y hướng chỗ cao đài đi đến, còn không có đi đến trước mặt Sở Trác liền nghe thấy giọng nói của hắn
” Ngươi không rõ? Tốt! Vậy ta sẽ cho ngươi ૮ɦếƭ thật minh bạch! “
Nằm trêи cao đài không phải người nào khác, mà là người cùng bị áp giải đến nơi này với Trần Y Y, Cố Phi Nhiên.
Nàng không nghĩ tới chỉ một đêm không gặp, một người vốn đang êm đẹp lại có thể biến thành bộ dáng này?
Tại lúc Trần Y Y đang âm thầm kinh tâm động phách, Sở Trác đột nhiên từ trên cao đài nhảy xuống, sau đó không nói lời nào lôi kéo nàng đi lên.
Trần Y Y có một đống câu hỏi muốn hỏi Sở Trác.
Lúc nàng đột nhiên không phòng bị, bị hắn kéo lên đài cao, nàng nhịn không được vẻ mặt nghi hoặc nói: ” Ngươi làm gì? Chuyện này liên quan gì đến ta? “
Sở Trác đem nàng kéo tới trước mặt Cố Phi Nhiên. Cố Phi Nhiên nhìn thấy nàng lập tức kêu lên.
Nhưng là hắn căn bản không nói nên lời, bởi vì đầu lưỡi hắn đã sớm bị người cắt đứt.
Sở Trác nhấc chân ác liệt giẫm lên mặt Cố Phi Nhiên, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Trần Y Y không nhúc nhích.
Hai mắt hắn sắc bén, giống như muốn từ trêи mặt nàng nhìn ra một chút tâm tình khác thường.
Trần Y Y nhìn thoáng qua Cố Phi Nhiên đang thê thảm nằm trêи đất, lại nhìn nhìn Sở Trác đang một mực bình tĩnh trước mặt.
Một màn này y hệt cái ૮ɦếƭ thê thảm của Sở Trác trong nguyên tác.
Khác biệt duy nhất chính là, người ૮ɦếƭ lúc này không phải Sở Trác mà là Cố Phi Nhiên.
Lúc ấy nguyên chủ không sai biệt lắm, chính là nửa người tựa trong иgự¢ Cố Phi Nhiên, thản nhiên mà nhìn Sở Trác cứ như vậy mất mạng.
Trần Y Y đột nhiên có một cái phỏng đoán đáng sợ, nhưng mà không chờ nàng kịp nói câu nào, Sở Trác liền ở bên tai nàng nói khẽ: ” Ngươi… Quả nhiên không phải nàng! “